Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 256: Bảy môn phái lớn
Editor: Nguyetmai
Vương Lăng của Đại Yên được xây dựng bởi vị truyền nhân vô cùng khéo léo đời thứ ba của Quỷ Cốc. Để ngăn ngừa nhân sĩ võ lâm mơ tưởng, trong đó chẳng những có đủ mọi loại bẫy rập, mà cửa chính cũng là một cửa ải tối quan trọng. Với Bát Quái Mê Hồn Trận, không ai có thể vào được trước khi Sinh Môn mở ra, chỉ có thể đợi đến lúc có ánh sáng mạnh nhất trong ngày thì hiệu quả mê hồn mới yếu bớt đi, vào được Vương Lăng bằng dụng cụ giúp tập trung tinh thần.
Lúc nhóm người của Khai Tâm tới gần Vương Lăng thì cũng là lúc ánh sáng rọi vào nhiều nhất!
Thế nhưng, hiển nhiên là có mấy nhóm người còn sốt ruột hơn họ, đã chờ ở đây từ lâu rồi. Trận địa rõ ràng, chiếm cứ lấy vị trí cho riêng mình trước cánh cửa vào nghiêm trang của Vương Lăng.
Trong đám người này, Thập Tam Côn Tăng cũng xuất hiện. Những đệ tử tục gia như họ lại ăn mặc đúng kiểu cửa Phật, hình tượng như những vị thần trợn mắt. Từ sau khi mất mạng ở Tung Sơn, giờ đây ba người đã hoàn toàn khôi phục lại, có vẻ như tu vi cũng tiến bộ, vũ khí trong tay cũng đổi hết thành sản phẩm của Hình Phạt Chi Phong – Ngân Giác Côn. Người và gậy hợp nhất, như những ngọn núi sừng sững, mặc dù số người không nhiều, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được áp lực to lớn.
Đối diện với đội ngũ của phái Thiếu Lâm là những đệ tử mặc áo đạo sĩ màu trắng của phái Võ Đang, tay cầm kiếm dài ba thước. Nếu nói khí chất của đệ tử Thiếu Lâm như núi, vậy thì đệ tử Võ Đang chính là những cây thông đứng thẳng trên đỉnh núi, khí chất phiêu bồng. Hơn năm mươi người đứng đón gió, tay áo phấp phới, thần thái tuấn tú hấp dẫn một số người chơi nữ của những môn phái khác.
Một hình ảnh đẹp mắt khác, không thua kém gì Thiếu Lâm, Võ Đang…
Phái Nga Mi!
Đó là một nhóm cô gái với dung mạo xinh đẹp, hầu hết tuổi mới đôi mươi, đoan trang, hào sảng, mặc đạo bào màu trắng, không chút phấn son, như thể không dính bụi trần. Nhưng những thanh kiếm trong tay thì chẳng hề thua kém nam nhi, những ánh mắt cá tính khiến tất cả mọi người đều không dám khinh thường.
Bầu không khí của Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi đều khá hòa hợp, là những môn phái có tình đồng môn rất sâu sắc. Trong những đệ tử tới đây, chỉ có ba môn phái lớn cử người tới. Tất cả đều từ một môn phái mà ra, hơn nữa còn mặc trang phục của môn phái, có một lá cờ riêng, không giống bốn môn phái còn lại, trang bị đủ mọi thứ, khí chất cũng khác nhau, tự nhiên khí thế lại bị giảm đi đôi chút.
Đầu tiên là Côn Luân, tổng cộng có hơn một trăm tám mươi người tới đây, là đội ngũ khổng lồ nhất trong ba môn phái lớn, trên ngực có thêu hình mãnh hổ có hai cánh, nhìn là biết do bang phái của người chơi tạo ra, có cả người tốt kẻ xấu. Họ nhìn chăm chú vào phái Nga Mi và chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng lại vọng ra những tiếng cười mà chỉ có đàn ông mới hiểu.
Những hành động thô bỉ đó khiến Thiếu Lâm và Võ Đang đều phải nhíu mày lại, càng không nói đến đệ tử của phái Nga Mi. Ai nấy đều dựng ngược lông mày lên, tạo thành sức quyến rũ khác biệt. Nếu không vì sắp tới thời khắc mở cửa Vương Lăng thì có lẽ họ sẽ đánh cho đám người kia nằm lăn xuống đất rồi.
Ngoài ra, đội ngũ của phái Không Động do ba người trung niên dẫn đầu, sắc mặt nghiêm nghị, những người đứng sau cũng rất chững chạc, nhưng dấu hiệu trước ngực lại bán đứng thân phận của họ. Những người đó không chỉ thuộc bang phái của người chơi mà còn là một bang phái khá nổi tiếng ở gần đây – Linh Ẩn Hội.
Họ có rất nhiều người, khoảng hơn tám mươi người, trông có vẻ như cũng là những cao thủ có cảnh giới nhất định, cũng là môn phái khiến ba môn phái lớn là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi cảm thấy áp lực.
Hai môn phái còn lại, một là Cái Bang ăn mặc rách rưới rất bắt mắt, tất cả hơn bảy mươi người.
Đội ngũ cuối cùng là một đội ngũ của học sinh, nhìn là biết tuổi tác không quá hai mươi. Số người cũng không nhiều lắm, chỉ hơn ba mươi người. Cho dù mấy người dẫn đầu đều có khí chất không tồi, nhưng đội ngũ đằng sau có thể nói là gầy béo đủ cả, nhất là mấy tên có trọng lượng quá tải, họ đang ôm lấy cái bụng phệ của mình nói nói cười cười với mấy bạn học nữ, trông vô cùng buồn cười.
Phái Hoa Sơn?
Một nhóm người cũng đã đánh giá được hết tình hình ở đây, vô hình trung tiến hành sắp xếp thực lực cho mấy môn phái.
Trước mắt, số lượng ít nhất là phái Thiếu Lâm, sau đó là đội ngũ học sinh của phái Hoa Sơn. Rất nhiều người đều biết đến tên tuổi của Thập Tam Côn Tăng, ngay từ khi cảnh giới Tạo Hóa, họ đã đối đầu với thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của đám cướp mà không bị yếu thế, hộ tống hộp gấm đến dưới chân núi Tung Sơn, thực lực như thế khiến rất nhiều người không dám khinh thường.
Phái Hoa Sơn là môn phái có số người ít thứ hai…
Người dẫn đội hình như là hai nữ sinh viên, có thể sánh ngang với mấy người bất phàm ở phái Nga Mi, nhưng hiển nhiên không ai coi trọng thực lực của họ. Mặc dù cũng có dấu hiệu của bang phái, nhưng tuổi tác còn quá trẻ, hơn nữa số người cũng quá ít, đương nhiên không ai nghĩ rằng họ có thể uy hiếp gì đến mình được.
Sau một hồi so sánh, Linh Ẩn Hội của phái Không Động và phái Võ Đang, phái Côn Luân với số người đông đúc nhất được xếp hàng đầu. Hoa Sơn, Cái Bang, Nga Mi và Thiếu Lâm với số người ít nhất thì yếu thế hơn một chút.
Đương nhiên, đây chỉ là mức đánh giá mặt ngoài của các môn phái.
Đến lúc Vương Lăng mở ra, các môn phái lớn chính thức so đấu với nhau, chưa chắc đã có ai là kém cỏi.
Nếu không tính đến những môn phái có số người nhiều, thì Thập Tam Côn Tăng không hề có chút dao động nào, đủ để thấy rằng họ rất tự tin vào thực lực của đội ngũ mình.
Còn về Thải Y Môn mà phái Hoa Sơn dẫn tới, mặc dù không có tiếng tăm rõ rệt trên “Giang hồ”, nhưng trên thực tế, nó đã khống chế được năm toà thành nhỏ, cũng đã trở thành bang phái lớn có mức độ lũng đoạn nhất định trong khu vực. Nhà kho xa xỉ và hệ thống đổi điểm cống hiến của họ trở thành đối tượng để nhiều bang phái bắt chước theo, tiếc là vì thiếu thốn tài nguyên, thủ lĩnh không phân chia quyền lợi công bằng nên không thể hình thành hiệu quả tuần hoàn được.
…
“Vương Lăng sắp mở rồi mà sao hắn vẫn chưa tới?”
Trong nội bộ của Thải Y Môn, một số người cũng âm thầm bàn tán với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía rừng trúc, hy vọng được nhìn thấy bóng dáng của bộ quần áo màu xanh mà mình từng chiêm ngưỡng trong đại hội nhân sĩ. Nhưng thời gian trôi qua, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.
Ba con sói cô đơn cũng là một trong số đó, cảm thấy không yên tâm về tình hình hiện tại.
Mặc dù thực lực của Thải Y Môn rất khá, hơn nữa còn triệu tập tất cả những thủ lĩnh đã đạt tới cảnh giới Huyền Diệu, nhưng có vẻ như sáu môn phái lớn kia không dễ đối phó chút nào…
Muốn giành được tiếng thơm ở Vương Lăng thì e rằng rất khó.
Nếu Khai Tâm không tới kịp thời để đi cùng với họ, dùng ngọc bội của sư môn do Tiểu Dao nắm giữ để vào Vương Lăng, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Ngoài ra, trong sáu môn phái này, ngoại trừ phái Nga Mi thì những môn phái khác đều chẳng phải loại người lương thiện gì cả. Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì e rằng, những cố gắng và thành tựu suốt mấy tháng qua của Thải Y Môn sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.
Phật phật…
Chú bồ câu trắng muốt bay ra từ đội ngũ của Thải Y Môn, bay lên và biến mất cuối chân trời.
Sáu môn phái lớn không hề để ý tới.
Chỉ còn chưa tới hai phút nữa là Vương Lăng mở ra rồi, hẳn là người của bảy môn phái lớn đều đã tới đông đủ, bây giờ gửi thư thì có tác dụng gì chứ?
Quả nhiên, sau hai phút nữa, trong rừng trúc vẫn không xuất hiện thêm một gương mặt mới nào cả….
Ánh mặt trời chói chang rọi vào, cơ thể của bảy người đứng gần Vương Lăng tỏa ra mùi hương màu trắng ngà có tác dụng tập trung tinh thần.
Thời khắc vào trong đã tới rồi!
Sắc mặt của những người trong Thải Y Môn đều thay đổi.
Quả nhiên Khai Tâm không thể tới kịp…
Tiểu Dao nhìn theo phương hướng của rừng trúc đằng sau, vẻ mặt hụt hẫng khó lòng che giấu.