Lớp Trưởng... Cậu Thật Lạnh Lùng

Chương 3: Trái Tim dung động


Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 3: Trái Tim dung động

“Chẳng lẽ đó gọi là Yêu Từ Cái nhìn Đầu Tiên sao Chị?”

“Đúng rồi đó Cô em gái khờ của Tôi”

“Nhưng…không được đâu chị”.Cô nhìn Chị lắc đầu lia lịa

“Tại sao không chứ?”

“Sáng nay lúc đi về cùng Bảo Lâm…Em đã nói…LÊ HOÀNG BẢO LÂM…Cậu sẽ bị nghiệp quật vì sự lạnh lùng này rồi sẽ chẳng ai thích Cậu đâu!Đồ Khó Ưa…Bây giờ Em thích Cậu ta chẳng phải tự vả vào mặt mình sao Chị?”

“Ngốc lắm đó là sự bồng bột thôi mà Em!Em cứ cảm nhậm xem trái tim Em mách bảo như thế nào”

“Nhưng…”

“Thôi vào ăn tối đi chắc Em cũng đói rồi!Mọi chuyện cứ để mai giải quyết nhé!Đi thôi!”

“Dạ”.Nói rồi Chị xoa đầu Cô an ủi rồi hai người cùng vào ăn tối

Đêm đó Cô suy nghĩ trằn trọc vì những lời nói của Chị,Cô cứ lăn đi lăn trên giường thỉnh thoảng lại ngồi dậy,nhìn sang phòng Cậu phòng đã tắt đèn cứ nghĩ đến hình bòng Cậu trái tim Cô lại đập càng ngày càng hơn *không lẽ Mình thích Bảo Lâm thật rồi sao?*( vì cửa phòng Cô mở nên nhìn sang phòng Cậu rõ hơn một chút)

– ————–

Sáng hôm sau

“Thưa Chị Em đi học ạ”.Cô ăn sáng cùng Chị xong lễ phép tạm biệt rồi chuẩn bị đi học

“Được rồi Em đi học vui vẻ nhé!Phải rồi nhớ để ý đến cảm xúc của mình nhé!”.Chị nhìn Cô vui vẻ(ý Chị là cảm xúc khi Cô ở gần Cậu sẽ như thế nào?)

“Vâng…”.Cô cười trừ gật đầu nhìn Chị.Hôm nay Cô ăn mặc khác hẳn ngày đi nhập học.Chiếc sơ mi trắng cùng với quần jean dáng boy rách gối phối với đôi giày vans cá mập nhìn cũng nhẹ nhàng nhưng toàn là hàng hiệu

“Cậu ta đi học chưa nhỉ?”.Cô vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm cũng đúng Cô ngại chứ vì những gì tối qua Cô nhìn thấy…

“Bảo…Bảo Lâm”.Cô đang lẩm bẩm thì nhìn thấy Cậu đi ra vừa ngạc nhiên vừa gọi.Cậu nghe thấy nhưng vẫn giả vờ như không vì Cậu cũng ngại chuyện tối qua mà…

“Này…thật ra…tối qua Tớ…không cố ý đâu chỉ là vô tình thôi”.Thấy Cậu không đáp lại mà cứ thế đi trước nên chạy gần lại chỗ Cậu ấp úng ngại ngùng nói


“Ừ”.Cậu gật đầu lạnh lùng nói cho qua rồi lại đi tiếp mặc kệ Cô ở đằng sau

*Đúng là đồ khó ưa mà!Làm gì mà phải lạnh lùng như vậy* “Ui da…Cậu dừng làm gì?”.Cô lẩm bẩm nói nên không để ý lại đập trán vào người Cậu

“Thường ngày Tôi đợi Bảo Long ở đây…Còn Cậu không biết nhìn đường sao?Lần nào cùng đập trán vào lưng Tôi?Còn cau có cái gì”

*Thình thịch…thình thịch…!Không ngờ Cậu ta tức giận mà còn đẹp trai như vậy*.Cô cứ nhìn Cậu thấy Cậu tức giận trái tim càng đập nhanh hơn,ánh mặt trời chiếu gần mặt Cậu khiến khuôn mặt Cậu chói lóa càng khiến Cô chìm đắm trong mơ hồ

“Này”.Thấy Cô cứ nhìn Cậu mãi không chớp mắt khó hiểu nên Cậu khua tay trước mặt Cô

“Hả…”

*Alo…hôm nay Tao bận nên Mày đi học trước đi nhé…nếu An Nhi đi cùng Mày nhớ đưa An Nhi đi cẩn thận đó!Dù sao người ta cũng là con gái bỏ cái lạnh lùng đi!Gặp lại ở trường!*.Là Bảo Long nhắn tin cho Cậu,lấy cớ bận để Cậu đưa Cô đi học cùng chứ Bảo Long đang đừng ở gốc cây nào đó chứng kiến được hết mọi việc rồi( nhắn tin những vẫn dùng “Alo” được nhé hí hí)

“Này Cậu không chờ Bảo Long sao”.Thấy cậu nhìn tin nhắn xong chau mày ngoảnh mặt đi khiến Cô khó hiểu

“Bảo Long bận nên đến sau!Nếu Cậu thích thì đừng mà đợi nó”

“LÊ HOÀNG BẢO LÂM…Cậu làm gì phải lạnh lùng như thế hả chúng ta cũng gần nhà nhau Cậu không thể nói chuyện vui vẻ được sao?”

“Tôi không thích!Muộn rồi”.Cậu nói xong lại quay mặt đi Cô khó chịu những cũng phải đi theo Cậu

– —————

“An Nhi”.Là Phương Anh đứng ở cổng đợi Cô

“Chào Phương Anh xin lỗi nha Tớ đến muộn hì”.Cô thấy Phương Anh nên chạy gần lại chỗ nhỏ cười

“Không sao…Chào Bảo Lâm”.Nhìn thấy Cậu Phương Anh cũng đưa tay chào,Cậu chỉ gật đầu liếc nhìn Cô rồi đi lên lớp

“Đúng là đồ khó ưa mà”

“An Nhi sao Cậu với Bảo Lâm lại đi chung vậy?”


“À…chúng Tớ gần nhà nhau nên đi chung”

“Ồ…thôi chúng ta vào lớp đi”

“Được”

Cô và Phương Anh đang đi tới cửa lớp vui vẻ thì thấy Thu Nga đang mang đồ định xuống chỗ Cô ngồi.Khiến khuôn mặt Cô tối sấm lại khó chịu đi vào

“Bảo Lâm…Tớ ngồi đây được chứ?”. Thu Nga đi xuống đứng gần Cậu giọng nhỏ nhẹ khuôn mặt dịu dàng nhìn Cậu

“Không có chỗ ngồi sao?”.Cậu đang đọc sách ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng nhìn Thu Nga(ý Cậu là chỗ Cậu sao không ngồi)

“Nhưng…Tớ muốn ngồi cùng Cậu”

“Tránh ra”.Chưa để Cậu kịp trả lời Cô từ đâu lao tới ẩn Thu Nga ra một bên rồi ngồi vào chỗ của Mình

“Cậu…”.Hành động của Cô làm Thu Nga hoảng hốt mãi mới định hình lại được làm nói không lên lời

“Sao?”.Cô hất mặt nhìn Thu Nga ánh mắt đấy kiêu khích *định dành chỗ của An Nhi này sao không có cửa đâu*

“Cô sắp lên rồi!”.Giọng Cậu lạnh lùng lên tiếng khiến Thu Nga cũng phải hiểu ý mà ấm ức đi về chỗ

“Cậu nhìn Tôi làm gì?Cậu là đi nhìn người khác hay là đi để học”.Cậu đang lấy sách ra để chuẩn bị cho tiết học thì thấy ánh mắt Cô cứ nhìn lên người Cậu khiên Cậu chau mày

“Tôi…Cậu không nhìn Tôi sao biết Tôi nhìn Cậu”.Cô giật mình nhìn Cậu thản nhiên

“……”- Cậu chau mày nhìn Cô cái lý do gì mà vớ vẩn thế

“Lớp Trưởng…Cậu có bạn gái chưa”.Thấy Cậu không nói lại chăm chú vào sách nên Cô lấy can đảm mà hỏi

“Tôi có bạn trai”.Cậu không nhìn Cô mặt thản nhiên

“Lớp Trưởng…Cậu…*không lẽ Cậu ta là thụ sao?*.Nghe Cậu nói vậy mặt Cô cắt không ra máu


“Cậu lại nghĩ gì đấy?Tôi chỉ chơi với con trai dĩ nhiên là có bạn trai!Tôi không có hứng thú với con gái!”.Cậu thấy Cô cứ mơ hồ chắc sẽ nghĩ Cậu là… nên nhìn Cô vẫn khuôn mặt lạnh lùng nói

“Vậy…Cậu chưa có người yêu sao?”.Khuôn mặt Cô nhẹ nhõm đi vài phần

“Ừ!”.Cậu nói lạnh lùng của Cậu nhưng chẳng hiểu sao làm Cô cứ cảm thấy vui vui

– ————

Trong giờ học cả lớp sôi nổi trả lời câu hỏi của bài Cô cũng vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn tranh thủ liếc mắt sang nhìn Cậu rồi lại mỉm cười.Mỗi lần nhìn sang Cậu Cô lại có cảm giác thích Cậu nhiều hơn một chút mặc cho Cậu chẳng để ý gì đến Cô

“Tôi không phải tượng thần hay mấy cực phẩm gì đó nên Cậu đừng có nhìn Tôi ánh mắt như vậy?”.Nhận ra ánh mắt quen thuộc nhìn mình Cậu buồn không muốn nói vì Cô thỉnh thoảng lại nhìn Cậu khiên Cậu không tập trung được bây giờ còn nhìn Cậu say đắm khiến Cậu phải lên tiếng

“Tôi thấy Cậu đẹp trai mà”.Cô vẫn không quan tâm đến lời nói của Cậu vẫn nhìn Cậu cười

“Cậu còn nhìn Tôi Tôi sẽ nói Cô chuyển chỗ Cậu đó”

“Vậy Tôi sẽ mang Cậu theo khi Tôi chuyển chỗ mới”

“Cậu…”

– —————

“An Nhi đi canteen cùng chúng Tớ không?”.Hết giờ Phương Anh ngoảnh xuống nhìn Cô cười

“Bảo Lâm đi chung đi”.Bảo Long cũng nhìn xuống Cậu

“Không rảnh”

“Phương Anh Cậu với Bảo Long đi đi nhé Tớ nhớ còn vài bài tập chưa làm”.Thấy Cậu nói không đi nên Cô cũng lấy cớ để từ chối không đi canteen vì có lý do khác

“Vậy…chúng Tớ mua đồ ăn lên cho Cậu nhé”

“Được…cảm ơn hai Cậu”

“Bảo Lâm chúng ta nói chuyện riêng được không?”

“Không rảnh”

“Tôi đợi Cậu trên sân thượng nếu Cậu không lên Tôi sẽ không quay về lớp học đâu”


“Tùy Cậu”

Mặc Cậu nói như nào Cô vẫn đi lên sân thượng đợi Cậu… Cả đêm hôm qua suy nghĩ và cả buổi học hôm nay cuối cùng Cô cũng đưa ra được đáp án cho bản thân ” Hóa ra Cô thích Bảo Lâm thật rồi không phải thích mà là càng ngày càng thích nhiều hơn”.Còn Cậu nghe Cô nói vậy cũng chẳng phản ứng hay quan tâm gì đến lới nói của Cô

“Ủa An Nhi đâu rồi Bảo Lâm?”.Hai người kia từ canteen đi lên nhưng không thấy Cô đâu nên nhìn Cậu

“Cậu ấy đi đâu rồi!Tôi không biết”.Cậu biết chứ nhưng cũng chẳng hiểu sao lại nói không biết

“Chắc Cậu ấy có việc gì quan trọng nên đi thôi”.Bảo Long nhìn Phương Anh

“Ừ”

– ————-

“Lớp Trưởng An Nhi đi đâu rồi Em?”.Là tiết Cô giáo chủ nhiệm nhìn quanh lớp thấy chỗ Cô trống mà không thấy Cô đâu nên nhìn Cậu

“Dạ…bạn ấy nói có việc nên chắc vào muộn ạ”.Cậu bây giờ mới nhìn sang chỗ Cô

“Được rồi…Vậy chúng ta học bài thôi”

“Thưa Cô!Cho Em ra ngoài có việc ạ”.Cậu không thể chăm chú vào việc học giờ mới nghĩ đến lời nói của Cô,nên đành xin ra ngoài

“Vậy… Em đi đi”

“Vâng”.Cậu nói xong thì ra ngoài,mặc cho cả lớp lẫn Cô giáo ngạc nhiên thực ra Cậu chưa từng xin ra ngoài trong giờ học cho dù có chuyện gì quan trọng đi nữa

– ———-

“Bảo Lâm…Cậu không lên thật sao?”.Cô chốc chốc lại nhìn ra cửa xem Cậu có lên không nhưng chẳng thấy bóng dáng Cậu đâu

“Tìm Tôi có chuyện gì?”.Cậu đi lên tới cửa vừa đi vừa hỏi Cô

“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với Cậu”.Thấy Cậu đi lên khuôn mặt Cô thay đổi hẳn vui vẻ nhìn Cậu.Cô lấy can đảm mà nói ra những gì trái tim mách bảo người ta có câu”Cao thủ không bằng tranh thủ” mà

“Nói”

“Tớ…Tớ…”

(follow chuyện and để cử cho Senn để có động lực viết hay hơn nhes❤)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.