Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 2
“Dạ…Em chào Chị ạ!Em là An Nhi con của Mẹ An ở dưới quê lên ạ!”.Sau cái lần nói Cậu là đồ khó ưa Cô vụt chạy đi tới cửa Cô chỉnh lại quần áo bị xộc xệch rồi gõ cửa lễ phép
“Chào Em…Em lên sao không báo trước để Chị ra đón”.Mở cửa là một chị gái tầm 18 tuổi giọng nói ấm áp khuôn mặt dịu dàng đúng chuẩn mẫu người của con trai thích
“Dạ…Tại Em đến trường nhập học nên nhờ bạn đưa đến đây thể ạ”
“Chào Em…Chị là Lệ Như sao này có gì cần cứ nói với Chị nhé!Vào nhà thôi Em”
“Vâng…Mà Chị Như ơi…sao Cô Chú không có nhà vậy ạ!”.Cô xách đồ đi vào ngó ngang ngó dọc nhưng không thấy mọi người đâu
“À..Ba Mẹ Chị đi công tác chắc tầm 2-3 hôm nữa là về rồi!Em cứ coi đây là nhà mình nhé!”
“Vâng…híhí”
“Vậy Chị dẫn Em lên phòng của Em nhé!Chị đã giúp Em dọn dẹp phòng rồi”
“Cảm ơn Chị ạ!Phiền Chị rồi”.Hai người vừa mang đồ lên tầng vừa vui vẻ nói chuyện
“Không có gì đâu Em!Mà Em vừa nói ai dẫn Em tới đây vậy?”
“Là…Bảo Lâm đối diện nhà mình đó Chị”
“Bảo…Bảo Lâm sao?”.Chị Như mắt chữ O mồm chữ A nhìn Cô ngạc nhiên
“Sao vậy Chị?”.Thấy Chị như vậy Cô cũng khó hiểu
“Bảo Lâm…lạnh lùng như vậy mà cho Em về chung sao?Đến nhỏ Thu Nga gần nhà Bảo Lâm quen biết Bảo Lâm lâu như vậy còn không đi chung với nhỏ đó về…Không ngờ Em…”.Chị đang nói thì dừng lại như không tin vào những gì Cô nói
“Thu Nga cũng ở gần chúng ta sao?Nhỏ đó chê Em mặc đồ quê mùa lại còn nói Em tránh xa Bảo Lâm ra nữa…bây giờ lại còn ở gần chúng ta…”
“Nhỏ đó gia đình có điều kiện nên hay khinh thường người khác Chị cũng không ưa nhỏ đó cho lắm”
“Yeahhhh…Vậy Chị Em chúng ta hiểu ý nhau ghê ta”.Cô nghe Chị nói vậy vui vẻ ôm chầm lấy chị
“Được rồi đây là phòng của Em!Vào đi”.Chị mở cửa phòng cho Cô đi vào
“Oa…Phòng đẹp thật đó Chị!Đồ trang trí cũng đẹp nữa Chị đúng là có mắt thẩm mĩ cao đó nha”.Cô nhìn Chị vui vẻ căn phòng được trang trí nhẹ nhàng phú hợp với độ tuổi của Cô
“Phòng của Em đối diện với phòng của Bảo Lâm đó”
“Phòng của đồ khó ưa đó sao?Cũng đẹp đó chứ!”.Cô chỉ tay về căn phòng đối diện với phòng Cô nhìn Chị( vì hai nhà được thiết kế giống nhau nên căn phòng Cô Cậu mới đối diện nhau)
“Được rồi Em nghỉ ngơi đi!Phòng Chị ở bên cạnh có gì cứ gọi Chị nhé”
“Vâng ạ”
“Hey…Hey…Bảo Lâm”.Xếp lại đồ đạc gọn gàng Cô đi ra lan căn hóng gió nhìn sang phòng Cậu thấy Cậu đang đọc sách nên vẫy tay chào Cậu nhưng Cậu chả quan tâm gì đến Cô
– —————
Buổi Chiều…
“An Nhi…Em có trong phòng không”
“Dạ”
“Em có rảnh không Chị dẫn Em đi mua đồ”
“Dạ…Thôi Em cũng có nhiều đồ rồi Chị ạ”
“Đồ của Em cũng cũ hết rồi…Với lại Chị cũng muốn dẫn Em đi cho biết đường xá ý mà”
“Dạ… Vậy Chị đợi Em tý nhé!”.Cô khó xử nhưng cũng gật đầu đồng ý
– ————-
Tại trung tâm mua sắm
“An Nhi Em thích đồ gì thì cứ chọn đi”.Chị dẫn Cô đến một shop bán quần áo giày dép phù hợp với lứa tuổi của Cô(nhìn xung quanh Shop toàn là đồ hàng hiệu nhìn có thể hiểu chỉ dành cho gia đình có điều kiện)
“Nhưng mà…chị ơi ở đây đồ đắt lắm hay chúng ta mua ở chỗ khác đi”.Cô nhìn đồ ở đây toàn đồ đắt gắn mác tiền toàn 500k-5 triệu thôi mà ở quê Cô chỉ dùng đồ dưới 500k không phải đồ đắt tiền gì cả
“Em không phải lo cứ chọn thỏa mái đi”.Chị Như nghe vậy thì nhìn Cô cười.Cũng phải nhà Chị Như cũng là gia đình có điều kiện nên mấy đồ này đều coi là dẻ chứ không có đắt như Cô nghĩ
“Nhưng…”
“Hazzz…Được rồi để Chị chọn cho Em”.Thấy Cô lưỡng lự nên Chị Như kéo tay Cô đi gần lại chỗ quần áo lấy cho Cô thử rồi lại lôi qua chỗ giày dép.Chỉ trong nửa tiếng mà Cô với Chị xách cả đống đồ trên tay(đúng là người giàu mà xài tiền như nước)
“Em còn muốn mua gì nữa không?”
“Dạ…không ạ nhiêu đây đủ rồi!Chúng ta đi về thôi Chị”.Cô nói rồi kéo tay Chị đi vì Cô biết thế nào Chị cũng dẫn Cô đi ăn đồ ăn đắt tiền mua vài đồ dùng nữa mới về mà trong khi đó Cô đã mua nhiều lắm rồi( trước khi đi Chị Như có nói sau khi mua đồ sẽ đi ăn nhưng Cô ngại vì đã tiêu nhiều tiền lắm rồi nên mới bảo Chị Như đi về thôi^_^)
“Đươc…Vậy chúng ta đi về thôi”
“Vâng ạ”.Nói xong hai người xách đồ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thỉnh thoảng Chị Như lại chỉ tay về hướng này hướng kia để Cô biết rõ hơn
“Bảo Lâm kìa Chị!Cậu ấy đang đánh bóng rổ sao?”.Cô đang nhìn ngang nhìn dọc thì đập vào mắt là hình bóng đang chạy hăng hái trên sân với quả bóng.Mặc dù chưa quen biết lâu nhưng hình dáng hay khuôn mặt thanh tú của Cậu xuất hiện ở trong tâm trí Cô
“Bảo Lâm chiều nào cũng ra đây chơi bóng rổ…Hay Em ra đó với Bảo Lâm đi”.Chị Như nhìn ra sân bóng rồi nhìn lại Cô cười
“Không được đâu Chị…ra đó đồ khó ưa kia sẽ nhìn Em ánh mắt lạnh lùng đến sởn gai ốc đó!Chúng ta đi về Chị nha”.Nghe Chị nói vậy Cô lắc đầu lịa lịa rồi kéo tay Chị về
“An Nhi…Em mang đồ lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi tối xuống ăn cơm nhé”
“Hay để Em giúp Chị làm bữa tối nhé!Ở quê Em cũng hay giúp đỡ Mẹ làm việc nhà lắm Chị ạ!”
“Không cần đâu Em Chị gọi đồ ăn ngoài rồi!Em cứ lên nghỉ ngơi đi nhé!”
“Dạ…Vâng vậy Em lên phòng nhé!
“Được rồi đi đi”
Nói rồi Cô mang đồ về phòng mình sắp xếp gọn ngàng Cô cũng không quên chuẩn bị một bộ đồ để chuẩn bị cho ngày mai đi học.Đọc sách chán Cô lại nghịch điện thoại không biết làm gì Cô đi ra lan căn đứng hóng gió.Phòng Cậu cửa không khóa nên Cô cứ nhìn chăm chăm vào căn phòng điện thì sáng nhưng chẳng thấy con người Cậu đâu cứ mơ hồ nhìn về căn phòng Cậu đột nhiên Cậu đi ra từ nhà tắm cởi trần chỉ mặc mỗi quần short để lộ ra lồng ngực rắn chắc cơ bụng 6 múi tóc thì còn ướt lòa xòa trên trán đang chảy xuống lồng ngực.Khiến Cô cứ đơ người nhìn Cậu trái tim lại đập lệch một nhịp rồi đập nhanh hơn thường*chẳng lẽ Mày bị bệnh tim sao An Nhi?*.Nhận ra có ánh mắt cứ nhìn về mình Cậu chau mày nhìn lại giật mình khi nhận ra Cô cứ nhìn Mình chằm chằm nên vội tắt điện phòng đi,khiến Cô đang mơ màng suy nghĩ cũng giật mình tỉnh lại
“Cậu…sao Cậu…”.Cậu mặc áo vào rồi nhìn Cô ánh mắt lạnh lẽo( vì phòng của Cậu mà nên quen hướng đi rồi nên cho dù tắt đèn Cậu tìm được áo mặc cũng là điều dễ hiểu, mà hai nhà cách nhau một con đường cũng không lớn nói chuyện đủ để người còn lại nghe được hoặc các bạn cứ nghĩ là “Nói Quá” cũng được vì ít nhà nào đối diện nhau mà nói chuyện qua lại được hì)
“Tôi…Tôi không nhìn thấy gì cả”.Cô giật mình khi Cậu lên tiếng nhìn về mình ánh mắt lạnh lẽo
“Cậu…”.Cậu chỉ tay về phía Cô nhưng Cô đã nhanh chóng đóng cửa lại rồi chui vào trong mất rồi
“An Nhi…Em sao vậy”.Thấy Cô đi xuống phòng khách ngồi khuôn mặt cứ mơ màng chị Như khó hiểu
“Chị…hình như Em bị bệnh tim rồi huhu”.Cô nắm lấy hai tay chị Như nước mắt bắt đầu rưng rưng
“Sao?Sao lại vậy được Em nói rõ chị nghe nào?”
“Em…Em không biết tại sao từ lần đụng trúng Bảo Lâm ở trường tim Em đã đập lệch đi một nhịp…sau đó lần đi sau lưng Bảo Lâm về nhà với lần gặp Bảo Lâm ở ngoài sân chơi bóng rổ tim Em cũng đập nhanh hơn thường…vừa nãy vô tình Em…Em thấy Bảo Lâm đi từ nhà tắm ra chỉ mặc quần short để lộ ra cơ bụng 6 múi…rồi không hiểu sao Em vì những điều như vậy mà tim đập nhanh hơn Chị ạ!Có phải học nhiều nên Em bị bệnh tim rồi không Chị?Huhu”
“Ngốc lắm…Em hiểu sai rồi Em không có bị bệnh tim đâu”
“Vậy…Em bị sao vậy Chị”
“Em…Em hình như thích Bảo Lâm rồi!Có lẽ lần gặp mặt đầu tiên đó trái tim Em đã rung động vì Bảo Lâm rồi đó!”
“Không..Không thể nào…Em Thích Bảo Lâm rồi sao?”.Cô nghe Chị nói vậy thì ngừng khóc khuôn mặt trắng bệch nhìn Chị như nghe nhầm
“Đúng rồi đó!”.Chị Như nghe vậy thì cười vuốt tóc Cô
“Chẳng lẽ đó gọi là Yêu Từ Cái nhìn Đầu Tiên sao Chị?”