Lớp Trưởng... Cậu Thật Lạnh Lùng

Chương 1: Lớp trưởng khó ưa


Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 1: Lớp trưởng khó ưa

Sau khi trường mới khai giảng xong vài ngày thì Cô mới đến trường để nhập học vì Cô phải chuẩn bị vài giấy tờ nên nhập học muộn hơn học sinh ở trường.Bước chân tới cổng Cô khự lại thầm suy nghĩ *Không ngờ Trường này lại lớn như vậy!Vậy Mình biết tìm phòng hiệu trưởng ở đâu đây?*( Trường Cô là Trường THPT X cao cấp dành cho con nhà có điều kiện để học).Suy nghĩ một hồi Cô cứ nhìn vòng quay để tìm phòng hiệu trưởng không để ý vô tình đụng trùng ai đó.Cô giật mình nhìn lại nhưng đập vào mắt lại là một cực phẩm làm Cô cứ ngơ người không nói lên tiếng.Bỗng dưng trái tìm Cô đập lỡ một nhịp

“Xin Lỗi…”

Cậu bạn đó có vẻ tức giận nhìn Cô chau mày

“Cậu không biết nhìn đường sao?”

*Đẹp trai mà tính cách khó ưa thế ư?*

“Này”

“À… Mình tới để nhập học nhưng không biết phòng hiệu trưởng ở đâu nên đụng trúng Cậu…Xin…lỗi nhé”

“Lần sau đi nhớ nhìn trước sau”.Nói rồi Cậu chỉnh lại quần áo quay mặt đi trước

*Ơ trong ngôn tình không phải khi Nữ chính không biết tìm nơi nào đó thì Nam chính sẽ dẫn đi tìm sao?Đúng là sống trong ngôn tình nhiều quá rồi mà An Nhi à*.Cô vứa suy nghĩ vừa lắc đầu

“Này”

“Hả”

“Cũng còn thời gian Tôi dẫn Cậu đi”.Cậu thấy Cô cứ đứng im một chỗ nên đành lòng dẫn Cô đi dù sao Cậu cũng là một lớp trưởng gương mẫu nên quen giúp người khác

*Chẳng nhé Cậu nghe được suy nghĩ của Tôi sao*…”Được…Vậy cảm ơn Cậu nhé!”

Cô suy nghĩ cười thầm trong lòng rồi chạy nhanh đi gần Cậu

“Ui da…”.Cô vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh nên vô tình đập mặt vào lưng Cậu

“Cậu không biết nhìn đường sao”?

“Là Cậu đang đi đứng lại làm sao Tôi biết được”.Cô khó chịu vừa xoa trán vừa nhìn Cậu

“Cậu…Tên gì”.Cậu cũng gượng chín mặt

“Trần Ngọc An Nhi…Tôi là học sinh chuyển ở quê lên.Còn Cậu tên gì?”.Cô thẳng thắn nói về lai lịch của Mình đối với Cô cho dù là ở quê lên thì cũng chẳng có gì ngại ngùng cần che giấu cả

“Tôi…Lê Hoàng Bảo Lâm học 10A1…Đi nhanh chẳng Tôi muộn học rồi!”.Cậu quay mặt đi trước để lại Cô ở sau

*Là Cậu tự làm tốn thời gian chứ phải Tôi đâu đúng là đồ khó ưa mà*.Cô thầm chửi Cậu trong lòng nhưng cũng nhanh chóng đi lại gần Cậu

“Tới rồi…Vào đi Tôi phải về lớp rồi!”.Cậu dẫn Cô tới cửa phòng hiệu trưởng rồi quay mặt đi về lớp

“Tạm biệt!Cảm Ơn Cậu nhé!”*người gì đâu mà khó ưa*.Cô dơ tay chào tạm biệt Cậu nói lớn Cảm Ơn Cậu nhưng Cậu không quay lại nhìn Cô lấy một cái nên Cô nhìn Cậu khuất dần rồi gõ cửa đi vào phòng hiệu trưởng


“Em Chào Thầy ạ!Em đến để nhập học ạ!”.Cô đi vào thấy Thầy Hiệu Trưởng đang chăm chú viết giấy tờ gì đó nên lễ phép

“Em là Trần Ngọc An Nhi?”

“Vâng ạ!”

“Rất vui vì Em đến trường này học…Được rồi để Thầy dẫn Em đến lớp học nhé”.Thầy Hiệu Trưởng vui vẻ nhìn Cô,Thầy Hiệu Trưởng cũng là một người ở quê được nhận học bổng nên lên đây sống và học hành cũng 20 năm rồi mới tạo dưng được ngôi trường có tiếng tăm như bây giờ vì vậy Thầy rất quý mấy người như Cô

“Vâng ạ!Em cảm ơn Thầy!”

Nói rồi Thầy Hiệu Trưởng dẫn Cô đến lớp học đã định sẵn cho Cô.Là lớp 10A1 *sao cái lớp nghe quen quen vậy ta* Cô đứng suy nghĩ

“Lớp 10A1 là lớp phù hợp với học lực của Em nhất!Em học lớp này nhé!”.Thầy vui vẻ nhìn Cô

“Vâng ạ!”

“Các Em…hôm nay lớp ta có thêm một học sinh mới!Có gì các em giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé!”.Thầy cùng Cô đi vào lớp,Thầy nghiêm khắc lên tiếng nên không học sinh nào dám lên tiếng

“Được rồi…Cô Hoa Cô giúp Em ấy tìm chỗ ngồi đi”.Nói xong Thầy Hiệu Trưởng đi ra ngoài để lại cho Cô Giáo tự giải quyết

“Vâng Thưa Thầy!Cô là Hoa sau này Cô sẽ là chủ nhiệm của Em…Được rồi Em vào giới thiệu về mình đi!”.Cô giáo gật đầu lễ phép nói vẫy tay để Cô đi gần lại bục giảng

“Chào Mọi Người!Mình là Trần Ngọc An Nhi có gì mong các bạn giúp đỡ thêm”.Cô cúi đầu lễ phép

“Chào An Nhi bạn xinh gái quá!”Là một bạn nam lên tiếng

“An Nhi…Trường học tiếng tăm sao Cậu lại ăn mặc quê mùa như vậy”.Là giọng của một bạn nữ nhìn qua cũng là một con nhà có điệu kiện ăn mặc cũng rất là điệu đà nhưng không hợp với quy định của nhà trường thì phải.Mặt thì trắng bệch môi thi đỏ chót….

“Đúng đó!”.Là giọng nữ bên cạnh người vừa nói Cô

*Quê mua sao?Nực Cười đúng là bọn nhiều tiền nên khinh thường người khác mà*…*Ơ Cậu bạn lúc sáng kìa* Cô thầm nghĩ trong lòng chửi họ nhưng vô tình nhìn thấy Cậu đang chăm chú đọc sách nên khuôn mặt vui vẻ

“Được rồi các em đừng ồn nữa!Bảo Lâm em là lớp trưởng vậy giúp bạn tìm chỗ ngồi đi”.Tiếng Cô Chủ Nhiệm nhẹ nhàng nhìn Cô cười,có thể thấy Cô giáo là một người dịu dàng hiền lành khuôn mặt trắng trẻo nhưng học sinh lớp này thì…

“Vâng…”.Cậu đang đọc sách nên nãy giờ không quan tâm đến chuyện gì nghe Cô giáo gọi nên đứng dậy lên tiếng nhìn thầy Cô thì đôi chân mày co lại

“Bảo Lâm sao thế Em?”

“Dạ…Không Sao ạ”

“Em thấy chỗ bàn thứ tư,bàn thứ hai dãy ngoài với bàn thứ ba dãy trong còn chỗ trống vậy Cô để bạn chọn vị trí đi ạ”.Cậu chỉ tay đến từng vị trí mình nói rồi nhìn Cô giáo

“Vậy…An Nhi Em muốn chọn chỗ nào?”

“Em thấy chỗ lớp trưởng còn trống hay là Cô cho Em ngồi đó được không ạ?”.Cô chỉ tay về phía bàn của Cậu


“Cậu đang mơ sao…chỗ của Bảo Lâm sao lại để một người như Cậu ngồi được”.Là giọng bạn nữ vừa chê Cô mặc quần áo quê mùa

“Sao không được chứ?Mình mới đến nên cần được lớp trưởng giúp đỡ nhiều hơn”.Cô cũng chẳng vừa chứng mắt lại bạn nữ đó nói

“Được rồi…Thu Nga!Bảo Lâm có được không Em?.Cô giáo nhìn Cậu vẻ khó xử

“Vâng”

“Vậy An Nhi Em xuống chỗ Bảo Lâm ngồi đi.Được rồi chúng ta bắt đầu vào việc học nào”.Cô giáo nhìn Cô vui vẻ.Cô gật đầu rồi đi xuống chỗ Cậu,để lại vài ánh mắt nhìn nhau bất ngờ không ngờ Cậu lại để cho một người mới đến ngồi gần mình

“Chào Cậu!Không ngờ chúng ta lại học cùng một lớp ha!”

“Ừ!”

“An Nhi Cậu may mắn lắm mới được ngồi gần Bảo Lâm đó!”.Là giọng của một bạn nữ quay xuống nói nhỏ với Cô

“Vậy sao…Mà bạn tên gì thế?”

“Mình tên Phương Anh”

“Mình mới tới nên cũng chưa quen biết ai nhiều…Vậy chúng ta làm bạn được chứ?”

“Được”

“Mà Phương Anh sao Cậu lại nói Tớ may mắn được ngồi gần Bảo Lâm”

“Cậu mới đến không biết chứ Bảo Lâm tính tình lạnh lùng khó gần người vừa rồi chê Cậu nhỏ Thu Nga đó ngày ngày xuống muốn được ngồi gần Bảo Lâm nhưng đều bị từ chối”

“Cái con nhỏ mặt phần trắng bệch son môi đỏ chót ý sao?Không phải con trai đều thích mấy đứa con gái như vậy sao Bảo Lâm không thích”

“Mình cũng không biết”

“Bảo Lâm nhìn thì đẹp trai chứ tính tính lạnh nhạt như tảng băng ngàn năm nên Cậu ngồi đây có khi là sai lầm đó!”.Là người ngồi Phương Anh vui vẻ nhìn Cô

“Cậu là…”

“Chào An Nhi Tớ là Bảo Long bạn thân của thằng ôn dịch Bảo Lâm nếu nó có khó chịu với Cậu nhớ nói với Tớ”.Bảo Long vui vẻ nhìn Cô rồi đánh mắt hướng về nhìn Cậu đang chăm chú đọc sách

“Cảm Ơn Cậu đã nhắc nhở!Bảo Lâm lạnh lùng như vậy mà Cậu cũng chơi thân được đó thôi!”.Cô nhìn Bảo Long cười trừ

“Do số phận hẩm hiu nên mới chơi thân mới nó chứ Tớ đâu có muốn”

“Mấy người có thể im lặng được chứ?Còn mày không lo học đi thích làm bà tám à!”.Cậu gập sách lại hướng mắt về phía ba người Cô khuôn mặt lạnh lùng khiến hai ngưới họ sợ sệt ngoảnh về chỗ mình


*Sáng này Cậu Ta đâu có thế này* Cô cứ nhìn Cậu chằm chằm

“Nhìn cái gì?Cậu đến để học hay để nhìn người khác vậy?”.Cậu chau mày nhìn Cô

“đúng là đồ khó ưa”.Cô chửi thầm Cậu

“Cậu nói cái gì?”

“KHÔNG CÓ GÌ THƯA LỚP TRƯỞNG”.Cô nhìn Cậu nhấn mạnh từng chữ nhưng giọng Cô quá lớn thu hút vài ánh nhìn ghen ghét về phía mình nên cúi mặt xuống

– ———-

Sau vài tiết học thì cũng đến giờ ra về Cô cùng Phương Anh vui vẻ tung tăng ra về

“Đứng lại”.Là giọng của nhỏ Thu Nga

“Có chuyện gì?”.Cô khó chịu

“Sao Mày dám ngồi gần Bảo Lâm hả?”

“Tôi không ngồi thì Cậu ngồi chắc”

“Tao cảnh cáo Mày Bảo Lâm là của Tao biết điều thì mau cút ra chỗ khác ngồi”

“Trường Học là do nhà Cậu mở sao? Cậu có quyền gì ép buộc người khác làm theo ý mình”

“Mày…”

“an nhi kệ bọn họ đi”.Phương Anh đứng bên cạnh giật giật tay áo Cô khuôn mặt có chút sợ hãi

“An Nhi Cậu biết điều thì tránh xa Bảo Lâm của Thu Nga ra không thì hối hận đó”.Là giọng của con nhỏ đi bên cạnh Thu Nga giọng nói õng ẹo nhìn Cô

“An Nhi-Phương Anh hai người còn chưa về sao?”.Là giọng Bảo Long đi cùng Cậu về

“À…có tý chuyện thôi mà”.Cô cười trừ

“Bảo Lâm…chúng ta về cùng nhau được không?”.Thu Nga đi gần lại nắm tay áo Cậu

“Không rảnh!”.Cậu lạnh lùng nói rồi đi trước

“Hhaaaaaaa….”.Cô nghe Cậu lạnh lùng như vậy thì cười lớn nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Cậu nhìn về phía mình nên câm nín

“Phương Anh cũng muộn rồi chúng ta về thôi”

“Được…Vậy mai gặp lại nhé An Nhi Tớ về trước đây!Bye bye”

“An Nhi sao Cậu còn chưa về?”.Thấy Cô cứ đứng nhìn ngang nhìn dọc nên Bảo Long đi gần lại

“À…Tớ mới lên đây chưa biết đường cho lắm Tớ đến nhà Cô Tớ sống nhưng không biết đường”

“Để Tớ giúp Cậu!Cậu có địa chỉ nhà không?”


“Đây”*Cô đưa cho Bảo Long một tờ giấy nhỏ có ghi địa chỉ khu nhà A đường X số nhà 1907*

“An Nhi nhà Cậu gần khu nhà với Bảo Lâm vậy Cậu đi chung với Bảo Lâm nhé!”

“Được”

“Bảo Lâm Mày cho An Nhi đi cùng đường về nhà đi An Nhi gần chỗ Mày sống được không?”.Bảo Long chạy gần lại chỗ Cậu

“Ừ”

“Vậy Cậu đi về với Bảo Lâm nhé!Nhà Tớ ở Khu C đường A nên không cùng đường với Cậu!Tớ về trước đây mai gặp lại!Bye bye”

“Cảm ơn Cậu nhé!Bye Bye mai gặp lại”

“Thu Nga chúng ta phải xử con nhỏ đó như thế nào”

“Yên tâm đi!Sẽ sớm thôi”.Thu Nga vừa nói vừa nhìn Cô đang đi gần lại chỗ Cậu nhếch môi cười nham hiểm

– ————–

“Cậu không thể đi chậm một chút sao?”.Cô vừa chạy theo Cậu vừa thở hổn hển

“Nếu không thích Cậu có thể đi riêng ra không cần đi cùng Tôi”

“Cậu sinh ra vào giờ lạnh lùng à!Đúng là đồ khó ưa mà!”

“Tùy Cậu!”

“LÊ HOÀNG BẢO LÂM…Cậu sẽ bị nghiệp quật vì sự lạnh lùng này rồi sẽ chẳng ai thích Cậu đâu!Đồ Khó Ưa”

“Cậu có đi nhanh không?Muộn giờ về nhà của Tôi rồi”.Cậu chau mày nhìn Cô vì Cô dám hét tên Cậu lớn như vậy còn giữa đường nữa chứ

*đồ khó ưa*.Cô vừa đi theo Cậu vừa chửi thầm Cậu không để ý đến đường đi nên lại thêm lần nữa đập đầu vào lưng Cậu.Cậu ngoảng lại nhìn Cô ánh mắt lạnh lùng nhìn Cô nhưng không hiểu sao trái tim Cô lại đập nhanh hơn thường như vậy chứ?

“Cậu…Cậu dừng lại làm gì?”.Cô khó chịu vừa xoa đầu vừa nhìn Cậu

“Tới nhà Cậu rồi kìa”

“Vậy nhà Cậu ở đâu?”

“Bên kia”.Cậu chỉ tay sang cái nhà đổi diện với nhà Cô(nhà Cô ở bên trái thì nhà Cậu ở bên phải nên hai nhà đối diện với nhau)

“Ồ…Cảm ơn Cậu nhé!Vậy mai chúng ta đi học chung đi”

“Không rảnh”.Cậu lạnh lùng nói rồi ngoảng mặt đi vào nhà

“Đồ khó ưa”

“Cậu….”.Chưa kịp để Cậu nố xong Cô đã vắt chân lên cổ mà chạy vụt vào nhà

(((Mỗi lần có *…* là thể hiện suy nghĩ của Cô nhé)))

*Mọi người đọc có gì sai sót thì cứ cmt để giúp mình sửa đổi nhé!*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.