Bạn đang đọc Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em – Chương 11: Anh ước sẽ được ở bên em mãi mãi (3)
hai người đang nói chuyện thì Thảo đi vào:
– Bố với anh Mike nói chuyện gì mà vui thế?
– Có nói gì đâu! Ông đứng dậy đi đến bên Thảo nói nhỏ với con gái:
– Bố đang nhờ cậu ấy chăm sóc con thôi.
– Bố cứ trêu con. Thảo đỏ mặt.
– Ai mà biết được. Thôi hai đứa nói chuyện đi, Bố đi ngủ đây. Nói xong ông đi ngủ để lại Thảo và cậu ở trong phòng, Thảo lên tiếng:
– Anh có muốn đi đâu chơi không?
– ừm. Thế đi đâu.
– đến nhà bạn em chơi nhé?
– Thế cũng được.
– để xem có cô nào lọt vào mắt anh không?
– ừm.
– …………..
Hai người cùng đi dạo, đi được một lát cả hai cùng ngồi xuống bãi cỏ, Thảo lên tiếng:
– Hôm nay trời đẹp quá anh nhỉ?
– ừm.
– Trời không mây, nhiều sao quá! Gió cũng mát thật!
– ừm.
Hai người cùng ngồi một lát cùng ngắm sao, bỗng nhiên Thảo hỏi:
– à anh Mike này? Anh có dự định gì về tương lai chưa?
– Về gì?
– Thì về nghề nghiệp chẳng hạn.
Cậu gật đầu chậm rãi nói:
– ừm. Anh chưa khi nào nghĩ đến. Nhưng nếu được làm trong công ty lớn thì tốt còn không thì có lẽ anh tự mở một công ty nhỏ gì đó thì tốt. Thế còn em?
– Em cũng không biết. Nếu sau này anh mở công ty riêng thì thuê em làm với nha. Hi hi.
Cậu quay sang nhìn Thảo, mĩm cười đáp:
– Được thế thì còn gì bằng. tốt quá!
– Thế còn gia đình thì sao?
– Gia đình gì?
– Thì gia đình riêng của anh ấy!
Cậu ầm ừ một lát rồi nói:
– Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
– Chưa bao giờ?
– ừm.
– Chả lẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến là anh muốn một người vợ như thế nào ư?
– Chưa. Thảo ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Thế giờ anh muốn có một người vợ như thế nào?
– Anh thì chỉ cần một người vợ hiểu mình thôi.
– Thế thì rộng quá. Anh không nói thì làm sao người ta biết mà hiểu mình chứ. Anh nói cụ thể hơn đi.
– ừm. Thì….. cậu nói lập lờ làm Thảo tò mò hơn, Thảo dục cậu:
– thì sao?
– Để anh nghĩ đã chứ?
– Trời!!! Bó tay với anh luôn.
– Thì một người….. không cần xinh gái, biết chấp nhận hoàn cảnh sống của mình cho dù là nghèo hay chăng nữa. Yêu chồng thương con.
– Còn gì nữa không?
– Tạm thời anh chưa nghĩ ra. Thế còn em? Bất giờ cậu quay sang Thảo hỏi Thảo làm Thảo giật mình:
– Em á.
– Hỏi anh rồi thì em cũng phải nói chứ.
– ừm. Em thì đơn giản thôi.
– Đơn giản thế nào?
– Thì…… em cũng không chồng mình đẹp trai. Không rượu chè, bài bạc,
không thuốc lá, yêu vợ thương con, thế thôi.
– Thế mà đơn giản á!
– Hihi. đơn giản mà. Đang nói chuyện thì bông nhiên Thảo reo lên:
– á! Sao băng kìa! ước đi. nói rồi Thảo chắp tay cầu nguyện.
– Nhìn Thảo Thảo thật đáng yêu. cậu ước sẽ được ở bên Thảo mãi mãi.
– “Nghĩ gì thế Tuấn, không được nghĩ như thế, mình không thể”. Cậu tự nghĩ rồi đấu tranh tư tưởng với suy nghĩ của mình.
– Anh ước gì thế nói cho em nghe đi.
– Em nói trước đi. rồi anh nói.
– Em ước………
– ước gì?
– Em ước…… gia đình em sẽ không còn sóng gió nữa.
– ừm.
– “Thực ra em ước em sẽ được ở bên anh mãi mãi không bao giờ xa cách”.
Thảo tự nói với lòng mình, mắt Thảo nhìn vào cậu.
– Làm gì mà nhìn anh kỹ vậy?
– Không có gì! thế còn điều ước của anh. Thảo đỏ mặt.
– He he. Anh ước gì anh không nói cho em nghe đâu.
– Nói em nghe đi, anh chơi xấu thế.
– được rồi. Anh ước anh có ba điều ước. Ha ha.
– Eo ơi. anh chơi ăn gian kìa?
– Ai biết. Anh lở ước rồi phải làm sao?
– Thế anh nói cho em biết điều ước thứ nhất của anh đi.
– Thì anh ước………
– ước gì?
– Anh ước anh luôn luôn vui vẽ thôi.
– ừm. Thế còn điều ước thứ hai?
– điều thứ hai á!
– ừm.
– điều thứ hai tạm thời anh chưa nghĩ ra.
– Thế à! Thế lúc nào nghĩ ra thì nói cho em nhé?
– ừm.
– Mà nhìn anh như thế này không biết ngày xưa anh như thế nào nhỉ?
– Em muốn biết lắm à! Cậu tỏ ra vẽ nghiêm nghị:
– ừm.
– Thế thì em nói về em trước đi.
– Sao lúc nào em cũng nói trước thế? Thảo nhăn nhó.
– Thì tại muốn về người ta thì phải nói về mình đã chứ.
– ừm. Thế cũng được! Nghe Mẹ bảo ngày xưa em nghịch lắm, nhưng rất để thương. hi hi. Còn anh?
– Anh làm sao biết được anh ngày xưa như thế nào đâu.
– ứ. Em không chịu đâu. anh ăn gian. Em nói rồi giờ anh phải nói cho em biết về anh. Anh nói đi. nói đi mà. Thảo lay vai cậu, nũng nịu.
– Thôi được rồi! để anh nói, đừng lay anh nữa.
– ừm. Có thế chứ. Anh Mike ngoan quá! Thảo mĩm cười.
– Lại nói đểu anh phải không Thảo để thương? anh giận rồi sẽ không nói cho Thảo dể thương nghe nữa đâu.
– đấy. Anh cũng đang nói đểu em kìa. xem như chúng ta huề nhé? Anh nói đi.
– Thôi được rồi! Xin tuân lệnh Thảo dể thương.
– Cái anh này. chọc em hoài. nói đi.
– Ngày xưa anh xấu xí, da đen thui, quần áo luộn thuộm, ngốc nghếch Bẩn thỉu…. Nói chung là anh có nhiều cái xấu lắm.
– Anh lại đùa em phải không?
Thảo nhăn mặt nhìn cậu tỏ vẽ khó hiểu, cậu bật cười nhìn Thảo:
– Ai dám đùa Thảo dể thương chứ. Haha.
– Giám đùa em à! Lần này em không tha cho anh nữa đâu. anh thử đứng lại xem nào?
– Haha. Anh xin lỗi Thảo dể thương.
– ghét anh quá à! Toàn đùa em thôi. em mà bắt được anh thì em sẽ cho anh biết tay.
– ối. Thảo dể thương tha cha anh đi. anh xin lỗi Thảo dể thương mà. tha cho anh đi.
đã rất lâu rồi cậu mới được cười như thế.
– ghét anh quá à! Không thèm nói chuyện với anh nữa.
– Thôi mà!
– á! Thảo giả vờ bị vấp rồi ngồi bệt xuống thảm cỏ.
– Em làm sao thế. Cậu lo lắng chạy lại.
– A! bắt được anh rồi. Xem anh giờ chạy được đường nào.
Cậu nhìn Thảo, Thảo nhìn cậu. Bốn con mắt nhìn nhau. Một khoảng yên lặng cậu cũng không biết vì sao cậu lại nhìn Thảo nữa.
– Bảo sang nhà bạn chơi. thế mà toàn nói chuyện vớ vẫn khuya rồi còn
đâu. câu nói của cậu là cả hai người thoát khỏi cảnh ấy.
Thảo luống cuống rút tay của mình ra khỏi bàn tay của cậu rồi quay mặt đi không giám nhìn cậu:
– ừm. Cũng tại em thôi.
thôi về ngủ mai còn lên Hà Nội. ừm.