Bạn đang đọc Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em – Chương 12: Bọn mày chán sống rồi sao? Dám đánh người yêu tao hả (1)
– anh ơi! tối nay anh muốn mời anh đi ăn kem nhé.
– Thôi không cần đâu.
– Thì em muốn trả ơn anh mà!
– Trả ơn gì?
– Thì tối anh cứ đi đi nha. đi là biết liền à! Hi hi.
– Thế cũng được thế thì tối gặp lại.
– ừm.
– ………………….
Trong đên tối có hai người rất đẹp đôi đang đi với nhau. Mọi người cứ ngở là họ yêu nhau. Thực ra chẳng có gì. Hai người nói chuyện rất vui vẽ. đi được một đoạn thì bỗng gặp một đám người. Phải đến tầm mười lăm hai mươi thằng. có vẽ như là chờ ai đó, trên tay ai cũng có gậy.
– Ê mày còn nhớ bọn tao nữa không?
Hai người đứng lại cậu biết chuyện gì sắp xãy ra, cậu liền quay sang Thảo nói nhỏ với Thảo:
– Em nghe anh nói này, chuyện này không liên quan gì đến em cả. giờ em hãy chạy, chạy cang xa càng tốt.
– Thảo không hiểu chuyện gì đang xãy ra nhưng có vẽ như có chuyện chẳng lành, Thảo cũng đoán được hai ba phần:
– Em… em… em…. Em không thể để anh ở đây một mình được.
– Lỳ thế. Bảo chạy đi. nhanh càng xa càng tốt. Cậu dục Thảo rồi đẩy Thảo đi rồi tiến lên mấy bước nói lớn:
– à. Tưởng ai, bọn mày à! Hôm trước tao đánh cho thế mà hôm nay vẫn giám đến đây à?
– Hôm nay khác rồi. Tụi bay, đánh nó cho tao.
Cậu quay lại và bất chợt thấy Thảo đang đứng sau cậu không xa, cậu hét lên :
– Sao còn đứng đó, chạy đi. Thảo giật mình lui mấy bước.
– Bắt con nhỏ cho tao. Một tên hét lên
– Hai ba thằng lao tới. định đánh Thảo. Thảo không biết làm gì nữa chỉ biết ngồi xuống mà nhận đòn của chúng. Thảo hét lên:
– Á!!!!
– Bốp……………không hề cảm thấy đau đớn ngược lại Thảo thấy thật
ấm áp. Thảo mở mắt xem có chuyện gì xãy ra. Thì ra cái đòn ấy không đánh trúng Thảo mà trúng người đã đỡ đòn cho Thảo. Là cậu.
– Anh không
sao chứ! Nước mắt Thảo ứa ra.
– Bảo chạy đi còn ở đây làm gì, chạy đi. cậu hét lên, Thảo bỏ chạy.
– Bọn mày chán sống rồi sao, dám đánh người yêu tao hả?
Thảo giật mình đứng lại: “Anh vừa nói gì? chẳng lẽ”
– Chạy nhanh lên đứng đó làm gì?
Thảo giật mình rồi bỏ chạy.
Năm sáu người cậu còn trụ được đằng này những mười lăm hai mươi thằng với lại ai cũng mang gậy bên mình. Và đương nhiên cậu không thể đánh lại.
– Mày muốn chết phải không? Hôm nay tao sẽ ày toại nguyện.
Thằng đại ca lấy một cái dao trong người ra lao vào định đâm cậu, cậu may mắn tránh được chỗ hiểm nhưng bị trúng ở tay, máu bắt đầu chảy ra. Cậu thấy choáng váng. cậu gục xuống tay phải nắm chặt lấy chỗ bị thương.
– Đánh nó đi tụi bay.
Cả một đám người lao vào định đánh thì:
– Đứng lại! tất cả đứng im.
Cả đám hoảng loạn, mấy chú công an đi đến, may mà đến kịp thời.
– Cậu không sao chứ.một chú công an chạy lại hỏi cậu, cậu đau đớn trả lời:
– Cháu không sao.
– Cũng may vừa kịp. May cho cậu là cô bé kia báo cho chúng tôi.
– Cảm ơn chú.
– đừng cảm ơn chú, hãy cảm ơn cô bé kia kìa.
– Vâng.Thảo chạy lại bên cậu khóc nức nở
– Anh Mike. Anh không sao chứ.
– Anh không sao. Không chết đâu mà sợ.
– để em xem nào.
– Anh không sao về nhà thôi.
Có cái gì không ổn, tay trái của Mike nắm chặt lấy cánh tay phải của mình, có vẽ như đau đớn lắm, Thảo hỏi:
– Cánh tay anh bị gì vậy.
Cậu nhìn vào cánh tay của mình nơi từng dòng máu nóng hổi đang càng lúc tuôn ra càng nhiều, cậu cố gắng gượng cười cho Thảo an tâm rồi nói:
– à. chỉ bị thương ngoài da thôi. không sao.
– Để em xem nào. Chảy máu thế này mà còn bảo không sao. để em đưa anh vào bệnh viên?
– Đừng! Anh không sao. Nói rồi cậu cởi cái áo sơ mi ra quấn quanh chổ bị thương.
– Để em đưa anh vào bệnh viện. Máu chảy nhiều quá.
– Anh không thích vào bệnh viện.
– Tại sao?
– Vì anh ghét. Em đừng hỏi nữa mình về thôi?
– ừm. vậy để em dìu anh về.
– Thôi để anh tự đi được mà.
– Để em dìu anh cho.
– ừm.thế cũng được, Cảm ơn em.
– ……………………..
– để em băng bó cho anh nha.
– ừm.
– Anh cởi áo ra đi.
– Phải cởi áo à.
– ừm. Anh ngại à! Em không ngại thì thôi chứ anh ngại gì chứ.
– Không. ai chứ với Thảo dể thương thì ngại gì chứ.
– Cái anh này! chọc em hoài. Thảo vừa nói vừa đánh cậu.
– A! cậu nhăn nhó.
– Em xin lỗi! Em không cố ý.
– ừm. Không sao.
– Anh cởi áo ra đi.
– ừm.
– …………
– …………
– Tay anh bị thế này mà bảo là bị ngoài da thôi. với lại bầm hết rồi này. anh chịu đau một tí nhé.
– ừm.
– ……….
– ………
– Xong rồi đấy.
– Cảm ơn em nha.
– Không có gì. mà những vết…………..
– Em muốn hỏi những vết sẹo chứ gì.
– ừm.
– Do Bố anh đánh anh đó.
– Bố anh? Nhưng tại sao. Thảo ngạc nhiên.
– Chả vì sao cả, vì Bố anh ghét anh thôi.
– Anh đùa em à!
– đùa gì chứ. Cậu gắt lên.
– Anh kể cho em nghe đi, vì sao Bố anh ghét anh.
– Tốt nhất là em đừng nên biết. Thôi em về đi. khuya rồi. Anh mệt lắm.
Cho dù đang tò mò muốn biết lý do tại sao bố cậu lại ghét cậu nhưng nhìn cậu có vẽ mệt lắm nên Thảo nói:
– Thế em về đây. Anh nghĩ đi nha. Thảo bước ra cửa thì tiếng gọi của cậu làm Thảo đứng lại:
– Thảo này?
– Sao vậy anh?
– Cảm ơn em!
– Vì cái gì? Thảo ngơ ngác nhìn cậu.
– Cứu anh.