Bạn đang đọc Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em – Chương 10: Anh ước sẽ được ở bên em mãi mãi (2)
– Chưa có đang cô đơn.
– Thiệt hả. không đùa chứ?
– ừm. Anh đùa làm gì. mà anh trả lời thế được không? còn câu hỏi nào nữa không?
– còn nhiều lắm. mà Bố anh làm gì thế.
– Bố anh…….. Bố anh làm công nhân thôi.
– Thế Mẹ anh?
Cậu thở dài.
– Sao lại thở dài suốt thế?
– Không có gì! Mẹ anh làm ruộng thôi. mà thế đã được chưa. tra khảo anh từ nãy đến giờ đã đủ chưa thế? Cậu lập tức nói như thể muốn nói với Thảo rằng: “em đừng hỏi nữa”. cậu sợ Thảo sẽ hỏi những cậu hỏi mà chính cậu cũng không trả lời được.
– Hi hi. Thôi em không hỏi nữa đâu.
– Sao thế?
– để dành hôm sau nói tiếp. thôi em xuống phòng đây. Nói đoạn Thảo bước ra ngoài đóng cửa, nhìn Thảo bước đi bỗng chốc cậu khẻ mĩm cười rồi cầm cuốn truyện lên đọc tiếp. được một lúc thì cánh cửa bật mở, cậu quay người nhìn lại:
– À! Mà anh này. Lát nữa em với anh đi chơi nha.
ừm. lúc nào đi thì gọi anh nha.
*****************
– Hi hi. Thực ra em muốn rủ anh đi chơi thôi chứ bắt anh ở nhà em thấy sao sao ấy. Mà nơi này không có gì đẹp cả.
– ừm. Không sao.
– Đi được một đoạn Thảo bỗng hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh lên phía trước dang hai tay xoay vòng tròn rồi nói:
– ôi!!!! hôm nay gió mát thế. Trời lại không nắng thích thật.
– cậu bật cười nhìn Thảo khiến Thảo xấu hổ, không nghịch nữa.
– Mới về à! Tiếng nói của Tâm bạn Thảo.
– Em chào anh!
Cậu đáp lại bằng một nụ cười:
– ừm! chào em.
– Tâm đi nhanh bước đến bên Thảo khẻ nói “nho nhỏ” với Thảo:
– Đã dẫn người yêu về nhà rồi cơ đấy. Vụ này không khao không được rồi.
– Mày nói bậy à! Bạn bình thường thôi, người yêu gì chứ. Thảo đỏ mặt không giám nhìn cậu.
– Anh gì ơi? nói gì đi chứ? Có người nói chỉ là bạn bình thường thôi kìa. ha ha.
– Cậu cười cười rồi đáp:
– Mà khao gì vậy?
Tưởng đâu Mike sẽ nói không phải ai ngờ. Thảo nghĩ.
– Bọn em nói nếu ai có người yêu thì phải khao một chầu sửa chua đó. Hi hi.
– Vậy thì đi thôi, em dẫn đường đi. Cậu vừa nói vừa bước nhanh lên phía trước thì bị Thảo kéo lại.
– Anh….. chúng ta…..
– Thôi đi nào…. Cậu nắm lấy bàn tay của Thảo rồi kéo Thảo đi, không còn biết nói gì nữa lặng lẽ đi theo cậu.
Cái tâm nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lan đứa bạn trong nhóm:
– Alo…. Mày à! Con nhỏ Thảo nó có người yêu rồi. đi ăn khao nào. chỗ củ nhé.
– …………………
Ở trong một cái quán nho nhỏ có những tiếng cười nói rất to, ở đó có ba
cô gái và một chàng trai đang bàn luận.
– Thảo? mày có người yêu lúc nào thế?
– Wow, đẹp đôi thế.
– Lại tìm được một cao to đẹp trai nữa chứ.
– đúng là trai tài gái sắc. mày chọn chuẩn thật đó.
– Không bù cho bọn tao, chưa có này.
– Lần này khao to đây. đôi đầu tiên.
Những nhân vật phụ cứ ùa vào nói còn hai nhân vật chính thì ngồi im thin
thít không nói gì cả.
– Trả lời đi Thảo kìa. cậu dục Thảo làm Thảo lúng túng chẳng biết nói gì? Quay mặt nhìn cậu.
– Anh….. anh….. em……
Cậu mĩm cười:
– Thôi mọi người ăn sửa chua đi. các câu hỏi của em anh sẽ trả lời sau.
– Ăn sửa chua đi. Thảo của chúng ta hôm nay không nói được gì rồi.
– Mà mọi người giới thiệu về mình đi?
– úi quên mất.
– Có sửa chua rồi là quên luôn à. Thảo nhà ta mãi mới nói được một câu.
– Em là Tâm. là bạn học cùng nó từ nhỏ đến hết 12
– Còn em là Lan, bạn của nó hồi cấp 3 thôi.
– Còn anh?
– Anh là bạn của Thảo. cứ gọi Anh là Mike, Anh ở Nghệ An.
– Là bạn thôi à? Chứ không phải là người yêu à?
– Là bạn thôi. Thảo lên tiếng.
– Tao không hỏi mày! Thảo im lặng không còn biết nói gì chỉ còn biết ngồi ăn sửa chua.
– ừm. Chỉ là bạn thôi. Cậu nói.
– Thì bạn trai với người yêu đều như nhau mà. lan lên tiếng làm cả hai cười ầm ĩ.
Cậu lắc đầu nhìn hai cô bạn gái trước mắt rồi cười nói :
– Thế hai em lúc nào mói định mời lại đây.
– Mời lại gì.
– Sửa chua.
– Thì bọn em đã có đâu mà.
– Thì các em định lúc nào có?
– Bọn em sẽ ở vậy. Haha.
– Có ở vậy được không? Thảo lên tiếng.
– Lúc nào có thì gọi mình đi với nhé?
– Ok. Dể ợt. Lúc nào có em gọi cho.
– chỉ sợ đến khi nhà mình có thì Thảo nhà mình đã theo người ta vào Nghệ An rồi. Muốn mời cũng không được.
– Lúc đó nhà mình sẽ ăn bù cho nha. Haha.
Thấy hai nhân vật phụ cứ ùa vào nói, Thảo giận lắm, nhẩn nhịn từ nãy đến
giờ, bèn lên tiếng:
– Này! thế anh Phong của mày đâu rồi Tâm. haha- Thảo.
– Phong nào? Tao đâu có biết.
– Còn phong nào nữa. Phong học lớp A1 chứ còn Phong nào nữa.
– Hi hi.
– Còn cười được à. Thế cái cây tên là Tâm đã bị cưa đổ chưa thế?
– Còn lâu nhá. Cây này chắc lắm.
– Chắc à. Anh Phong nhà mày cầm cái cưa sắc lắm, không đổ mới là lạ đó. Haha.
– đúng đấy! đúng đấy! Lan ùa vào.
– Còn mày nữa. Cái anh gì lớp B1 viết thư tình ày đâu rồi.
Lan im re. không còn biết nói gì nữa:
– Bọn mày tưởng những chuyện bọn mày làm qua mắt được tao hả?
– Thôi mà. chị Thảo tha cho bọn em đi.
Thảo cốc ỗi người một cái.
– Ăn sửa chua đi.
– ………………
– ………………
Tan liên hoan. Hai người trở về nhà.
– Tại sao……….
– ý em muốn hỏi tại sao anh lại như vậy đúng không!
– Vậy sao……
– cũng không có gì? với lại cũng định rủ em đi đâu đấy thì gặp bạn em. Nhân tiện cũng đi luôn. hi hi. Mà
anh cũng xin lỗi làm em khó xử.
– ừm. Không sao. Dù sao cũng cảm ơn anh nha.
– Không có gì?
– Mà anh ơi? tối nay ở lại đây. mai lên trường nha.
– Sao lại thế được, anh làm phiền anh nhiều rồi.
– Không sao! Tối ở lại đây cùng gia đình em nhé.
– Thôi! anh phải lên trường đây.
– Vậy cũng được, tùy anh…..
………………………………………..
– Cháu định lúc nào lên Hà Nội?
– Dạ tối nay cháu đi ạ!
– Sao sớm thế mai chủ nhật mà.
– Cháu bận ạ!
– Bận gì chủ nhật, tối ở đây với gia đình bác, mai đi với con gái bác luôn.
thế nhé?
– Sao có thể làm phiền bác được.
– Phiền gì chứ, cháu cứ ở lại đây, giờ cũng sắp tối rồi.
– Dạ, thế cháu làm phiền gia đình bác vậy.
Chỉ cần một câu nói thế thôi mà đã làm ột người vui sướng lên rồi.
Sau buổi ăn tối cùng gia đình Thảo, Thảo cùng Mẹ xuống bếp rửa bát còn
cậu với Bố của Thảo:
– Cháu này! sau này bác đi làm thường xuyên không có thời gian chăm lo cho Thảo được nữa. Sau này có gì nhờ cháu chăm sóc Thảo hộ bác nhé. Nó khổ nhiều rồi.
– Vâng! Nhất định cháu sẽ chăm sóc cho Thảo. bác cứ yên tâm.
– Mà cũng tại bác. Đôi mắt ông rưng rưng như muốn khóc ông nói tiếp:
– Không phải tại bác thì Thảo đâu có khổ như thế. ở cái tuổi này lẽ ra nó phải được vui chơi, học hành thì nó phải làm việc quần quật cả ngày để trả nợ cho bác. bác thấy có lỗi với Thảo quá.
– Thôi bác đừng buồn nữa, mọi chuyện qua rồi mà. dù sớm hay muộn thì bác cũng nhận ra lỗi lầm của bác rồi. Thế là Thảo cũng có một người cha tuyện vời rồi, Thảo may mắn hơn cháu rồi.
– ý cháu là sao?
Cậu giật mình rồi nói:
– À không có gì đâu ạ! Thôi bác đừng buồn nữa. Bây giờ bác hãy chuộc lại hết lỗi lầm ngày xưa bằng cách đừng làm ọi thành viên trong gia đình bác buồn lòng về bác. và hãy chứng tở ọi người thấy bác là một người chồng tuyệt vời một người cha tuyệt vời là chỗ dựa vững chắc ọi người. Còn về Thảo Từ trước đến giờ cháu luôn xem Thảo là em gái của mình vì thế cháu hứa cháu sẽ chăm sóc nó cẩn thận bác đừng lo.
– Em gái thôi à. Không phải là………
– Là sao hả bác?
– à không có gì! thấy cháu nói như vậy bác cũng yên tâm rồi.