Bạn đang đọc Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em – Chương 9: Anh ước sẽ được ở bên em mãi mãi (1)
– Thảo này! đây là mười lăm triệu anh chỉ có thể giúp được thế thôi.
– Nhưng……
– Lại nhưng rồi. Nhận đi. cậu vừa nói vừa đưa cho Thảo số tiền đó.
– Vậy thì em thay mặt gia đình em cảm ơn anh nha. Lúc nào có tiền em sẽ trả anh ngay.
– Đã nói là không có gì mà?
– Mà anh ơi? hôm nào mời anh về nhà em nhé?
– Để làm gì???
– Để mời anh một bửa cơm xem như là cảm ơn anh.
– Anh chỉ nói đùa thôi mà.
– Hihi. Thì cứ đi anh nhé?
– Anh ngại lắm.
– Đi đi mà? Thảo nủng nịu.
Cậu nhìn Thảo một lát rồi nói:
– ừm. Được rồi. Khi nào về nha em thì nói anh nhé.
– Hay là mai đi. Mai thứ bảy mà.
– ừm. Thế cũng được.
– ……………………………….
– Mà gia đình em có mấy người. Hai người trên xe nói chuyện với nhau.
– Nhà em có 6 người cơ. em là chị cả. sau em còn 2 em gái và một em trai.
– ………………..
– …………………..
– ……………….
– Mà Thảo ơi!…………. Thảo…………… không ai lên tiếng cả cậu quay sang nhìn Thảo thì thấy Thảo đang ngủ gật. Cậu nhẹ nhàng kéo đầu Thảo vào vai mình, một cảm giác thật khác lạ, tim cậu đập nhanh.
– ………………………….
– Con chào Bố Mẹ!
– A!!! chị Thảo về.
– Cháu chào hai bác, Anh chào các em.
– Đây là…….??? Mẹ Thảo hỏi.
– Dạ đây là bạn con. Người mà con nói lúc tối đó.
– ừm. Vào nhà đi các con.
Cái Thanh, em gái Thảo nói:
– bạn trai của chị Thảo phải không? hai người đẹp đôi lắm.
Thảo đỏ mặt nhìn sang cậu.
– Thôi các con vào chuẩn bị dọn ăn đi để Bố Mẹ nói chuyện.
– Cháu này. gia đình bác biết ơn cháu lắm. nếu không có cháu thì…….
– Không có gì đâu. Việc cháu nên làm mà.
– à mà Thảo này! Bố tìm được việc rồi.
– Việc gì vậy Bố.
– à. Bố làm tài xế ột công ty du lịch thôi.
Thay vì vui, trên mặt Thảo thể hiện một nỗi buồn.
– Thế thì phải thường xuyê
n đi xa rồi. Thảo thở dài.
Mẹ Thảo đi từ đằng sau đến vổ vai Thảo.
– Công việc mà con. Thôi mọi người vào ăn cơm nào.
– …………………..
Ăn xong cậu lên phòng theo chỉ dẫn của Bố Thảo. còn Thảo và Mẹ đang rửa bát bất ngờ mẹ Thảo hỏi Thảo:.
– Cậu ta là ai thế?
– Là bạn của con thôi Mẹ à!
– Chỉ đơn thuần là bạn thôi à. Hay là……..
– Mẹ! Thảo không cho Mẹ nói được từ hay là.
– Con và Mike chỉ là bạn thôi mà.
– ừm. Thế cậu ta ở đâu. làm gì mà nhiều tiền thế.
Nghe những câu hỏi của Mẹ mà Thảo không biết trả lời sao. Thực sự thì những vấn đề này thì Thảo không bao giờ đề cập đến nên giờ không biết nên nói sao.
– Thôi Mẹ đừng hỏi. Con mệt rồi. Con đi nghĩ nha.
– ừm. Cũng may mà Thảo nhanh trí nên mới thoát khỏi hoàn cảnh này.
Cậu đang đọc sách mấy cuốn truyện thiếu nhi thì có tiếng gọi:
– Anh Mike ơi?
Cậu đặt cuốn truyện nhìn lại nơi phát ra tiếng nói thì ra là Thảo:
– Gì thế em.
– Em có một số chuyện muốn hỏi anh một lát được không?
– ừm. Có gì anh cứ hỏi. Mà nhìn em không đc khỏe nhỉ. để anh đi lấy cho em cốc nước nha.
– Thôi không cần đâu anh à.
– Thì xem như anh trả công cho em đi.
– Trả công gì?
– Cho anh một bửa ăn ngon. Hi hi.
– ừm. Thế cũng được làm phiền anh vậy.
Cậu vào phòng khách. đang loay hoay không biết lấy nước gì cho Thảo
thì cậu nghe được một giọng nói phát ra từ nhà bếp.
– Anh ơi? nhà em bây giờ chỉ có mười lăm triệu chiều nhà em sẽ đến gửi anh. Còn số tiền còn lại thì hôm sau…. à không tháng sau nhà em nhất định sẽ trả đây đủ……….
– Vâng… vâng… cảm ơn anh.
– ………….
– Mike! Cháu làm gì ở đây?
Cậu lúng túng không biết nói sao.
– Dạ cháu….. cháu…. cháu đang lấy nước cho Thảo ạ. Nó có vẽ mệt bác ạ.
– ừm. Cháu để đó bác lấy cho.
Cậu biết rằng lúc này nên yên lặng là tốt nhất. Nhưng không hiểu sao cậu lại hỏi một câu mà khi phát ra cậu thấy cậu thật ngốc:
– Nhà ta nghèo lắm hả bác?
– ừm.
– Tai sao hả bác?
Mẹ của Thảo vào bếp loay hoay lấy nước cho Thảo rồi nói:
– Trước đây nhà bác cũng khá dạ. nhưng vì bác trai bài bạc nên mới ra nông nỗi này. nói thật nếu nhà bác không có Thảo thì sẽ không sống được đến bây giờ. Cậu thấy giọng bà ngẹn lại, vai bà khẻ nhún. Hình như
bà đang khóc thì phải. bà nói tiếp:
– Trước đây cuộc sống nhà bác cũng tạm được cũng được đi nhiều nơi. nhưng lần cuối là đi thăn quan quê Bác Hồ. Lúc đó nhà bác để lạc mất Thảo. may mà một cậu bé giúp nó. Ngày xưa nó để thương lắm giọng bà có vẽ tự hào.
– Thảo đây có phải không bác. cậu chỉ vào ảnh của một cô bé rất thân quen treo trên tường.
– ừm đúng rồi. Là nó đấy. đó là ảnh nhà bác chụp khi nhà bác về quê Bác Hồ.
– “Chẳng lẽ là cô ấy. Bóng giáng, nụ cười,đặc biệt là kiểu tóc buộc hai
chỏm ra hai bên rất đáng yêu mà trước đây cậu đã gặp rất lâu rồi”.
– “anh hứa khi anh lớn lên sẽ đưa em lại thăm chốn này”.
– “anh hứa lớn lên nhất định lớn lên anh sẽ yêu em, nhất định lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ”
– Chẳng lẽ……
– Mike…. Cháu đang nghĩ gì thế?
– Cháu… à không… không có gì đâu ạ. Cậu giật mình đáp
– Nước pha xong rồi đây.
– Cảm ơn bác nhé? Cháu lên phòng đây ạ!
– Thảo ơi? nước đây em uống đi!
Cậu mở cửa đi vào và Cậu bật cười nhìn Thảo. Thảo đang ngủ trên cái bàn học của cái thanh. Cậu lấy chăn đắp cho Thảo vô tình làm Thảo tĩnh giấc. Thảo tĩnh dậy chụi đôi mắt nhìn lên người vừa đắp chăn cho Thảo.
Thảo luống cuống đỏ mặt khi nhìn thấy cậu.
– Anh…. Anh…. Em ngủ lâu chưa thế?
– Anh không biết. Mà em uống nước đi. có chuyện gì mà tìm anh thế?
– à. ừm. Cũng không có gì to tát lắm. lúc nãy em rửa bát với Mẹ Mẹ có hỏi về anh mà em không biết trả lời sao. Quả thực từ lúc quen anh đến giờ em không biết gì về anh ngoài cái tên là Mike cả. bây giờ anh có thể cho em biết một ít về anh được không?
– em chưa biết gì về anh mà cũng làm bạn với anh được. Em tin tưởng người quá đấy.
– Em…. Em…. Thì….
Cậu nhìn Thảo mĩn cười, cậu nói tiếp:
– Thế muốn biết gì về anh nào?
– Thì tên thật, quê quán, gia đình, người yêu, bạn bè….
– Sao nhiều thế?
– Thì em đã biết gì về anh đâu.
– được rồi. Anh sẽ trả lời từng cái một em chị khó lắng nghe nha?
– ừm.
– Tên thì em cứ gọi anh là Mike, anh ở Nghệ An.
– Gia đình……… cậu nghẹn lại. Gia đình anh có 3 người Bố Mẹ và anh.
– Thế thì anh được cưng chiều quá ha.
– Cưng chiều………cậu cười đau khổ …ừm. dĩ nhiên rồi.
– Thế còn người yêu?
Người yêu, có lẽ lâu lắm rồi cậu không còn biết người yêu nó là cái gì. Bất chợt cậu thở dài nhớ đến Nhung khiến Thảo tò mò..
– Sao lại thở dài. bộ có người yêu rồi à?