Loạn Nhịp Vì Người

Chương 81


Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 81


Không rụt rè là như thế này này.
Hô hấp như bị cướp đi hết, nụ hôn của Thời Ý, dịu dàng và kéo dài, lại tràn ngập tính chiếm hữu.
Thời Ý…!Sao lại trở nên lợi hại như vậy.

Phó Tư Điềm bất lực túm lấy quần áo Thời Ý, cơ thể dần ngã ra sau.
Tiếng “Ầm ầm” chấn động vang lên trong ga ra khép kín, là tiếng xe chạy lên gờ giảm tốc khi vừa vào ga ra.

Phó Tư Điềm hoảng hốt, theo bản năng lui về sau muốn kết thúc nụ hôn này.
Không ngờ Thời Ý lại vươn tay, giữ chặt gáy cô, như đang trừng phạt, cắn nhẹ đầu môi cô, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Tiếng “Ầm ầm” lại vang lên, là chiếc xe lại đi qua một gờ giảm tốc khác.
Phó Tư Điềm không nhớ rõ ga ra này có bao nhiêu khúc quanh, qua bao nhiêu gờ giảm tốc.

Cô vừa tận hưởng nụ hôn nồng nhiệt của Thời Ý, vừa kéo dài lỗ tai lắng nghe từng tiếng xe nghiền trên mặt đất, thần kinh căng thẳng, adrenaline tăng vọt, tim đập nhanh như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Một cảm xúc say đắm vui vẻ khác lạ, một sự dày vò khác biệt.
Tiếng xe dường như càng lúc càng gần.
Không được rồi, Phó Tư Điềm phát ra tiếng ưm ưm, quyết tâm đẩy nhẹ Thời Ý, dịch đầu ra.

“Thời Ý…” Cô nói bằng giọng hơi, “Có xe đến…”
Thời Ý buông lỏng gáy cô ra, một bàn tay vịn trên vai cô, nửa quỳ một chân nhìn cô chăm chú.
Phó Tư Điềm gian nan đỡ eo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt mờ hơi sương, đôi môi mới bị bắt nạt đỏ bừng vừa đáng thương vừa động lòng người.
Thời Ý dùng ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ môi dưới của cô, Phó Tư Điềm căng thẳng run rẩy một chút, ánh mắt Thời Ý nổi lên ý cười, ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng.
“Thời Ý?!” Phó Tư Điềm không kịp phòng bị, ngã vào lòng Thời Ý.
Thời Ý thở bên tai cô, hỏi: “Sợ không?”
Phó Tư Điềm khẩn trương cực kỳ, vừa định vùng vẫy, chiếc xe từ nãy đến giờ vẫn không ngừng nghiền ép thần kinh cô bỗng nhiên tắt máy.
Không…!Không qua đây à? Phó Tư Điềm sững sờ.
Thời Ý hiển nhiên cũng nghe thấy, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Quá đáng yêu rồi.

Cô ấy xoa gáy Phó Tư Điềm, giải thích: “Không có qua đây đâu.”
Giọng Phó Tư Điềm rầu rĩ: “Sao cậu biết vậy?”
Thời Ý nói: “Hầu hết mấy chỗ đậu xe khác trong ga ra này vẫn chưa được bán.”
Phó Tư Điềm: “…” Huhuhu, mất mặt quá đi, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Thời Ý ôm cô, để mặc cô vô thức làm nũng, trên khóe môi là độ cong đầy cưng chiều.

“Đói bụng chưa?”
Phó Tư Điềm: “Mình bình thường.

Cậu đói rồi hả?”
Thời Ý nói: “Có hơi hơi.”
Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn đường nét cằm Thời Ý, nhấp một miếng, nhanh chóng rời khỏi cái ôm của Thời Ý, ngồi thẳng người, cài dây an toàn.

“Vậy tụi mình đi ăn cơm thôi.”
Thời Ý sờ cằm, khóe môi vểnh lên.

Cô ấy lại tháo dây an toàn Phó Tư Điềm vừa mới cài lại ra, “Về nhà ăn đi.”
Phó Tư Điềm ngẩn người, nhớ đến bột gạo mang từ Nịnh Thành về nằm trong vali ở cốp sau xe, hỏi: “Cậu muốn ăn bún xào không? Mình làm cho.”
Thời Ý gật đầu: “Muốn ăn.

Nhưng mà lần sau đi.” Cô ấy mở cửa xuống xe, “Mình làm cơm chiều rồi.”
Phó Tư Điềm căng thẳng, “Cậu làm á?”
Thời Ý không nhìn Phó Tư Điềm: “Xem như…!là vậy đi.”
Phó Tư Điềm tin thật, ánh mắt dừng trên tay Thời Ý, lo lắng thể hiện ngay trong lời nói.

Hồi nghỉ hè ở nhờ, không phải Thời Ý chưa từng thử thể hiện tay nghề cho cô xem.

Nhưng sự thật chứng minh, giữa thiên tài và đồ ngốc, có đôi khi chỉ kém nhau một tấm thớt.

Thời Ý vừa xấu hổ vừa uất ức.

Cô ấy đóng cửa xe lại, chắn tầm mắt Phó Tư Điềm, “Tay không sao hết.

Đi thôi.”
Sau khi xuống xe Phó Tư Điềm xác nhận Thời Ý thật sự không sao, lúc này mới yên tâm trở lại.
Đi lại thang máy này sau hơn nửa năm, Phó Tư Điềm có cảm giác như đã qua mấy đời.

Cô vẫn nhớ rõ ngày đó mình đã tuyệt vọng kéo vali đứng trong chiếc hộp sắt này như thế nào.
Thời Ý bỗng đưa tay nắm lấy tay cô, xuyên qua năm ngón tay, mười ngón đan vào nhau.
Phó Tư Điềm liếc mắt nhìn cô ấy.
Đôi mắt Thời Ý sâu thẳm, như có hàng vạn lời khó nói.
Phó Tư Điềm nhìn hiểu được.

Ánh mắt cô mềm mại, mắt và mày cong lên, đan chặt năm ngón tay Thời Ý, buông lơi hết thảy.
Đến cửa, Thời Ý cũng không mở cửa.

Cô ấy hất hất cằm, ý bảo Phó Tư Điềm mở khóa.
Hàng mi dài của Phó Tư Điềm gom lại thành nụ cười, nhập vào mật mã đã lâu không dùng – dường như mùa hè đầy tiếng ve kêu chim hót, đến đến lui lui vô số lần trong giấc mộng lại quay trở về.
Thời Ý bước vào, đứng cạnh cửa chờ cô.

Cô bước vào theo, đóng cửa lại, dung nhập vào cùng một thế giới với Thời Ý, thân mật khắng khít.
Bày biện trong nhà vẫn quen thuộc như khi cô rời đi.

Nhìn kỹ qua, khung ảnh trên tủ trưng bày trong phòng khách đã thay đổi.

Trong nhà không có nhiều ảnh chụp, từ trước đến giờ chỉ có ảnh chụp chung của Thời Ý và Phương Nhược Hoa, hiện tại biến thành khung ảnh đôi gấp mở được, một bên là tấm ảnh cũ, một bên là ảnh cô và Thời Ý nhờ đàn chị chụp giúp khi đi du lịch tập thể.


Trên ảnh chụp, cô ngượng ngùng cười, Thời Ý vòng tay ôm cô, cằm tựa trên vai cô, rất thân mật và thoải mái.
Hai tấm ảnh, kề vai sát cánh.
Trong lòng Phó Tư Điềm trào dâng muôn vàn cảm xúc ấm áp.
Thời Ý nhìn thấy ánh mắt cô dừng trên khung ảnh, có chút mất tự nhiên, “Cậu ngồi đi, mình đi hâm đồ ăn.”
Phó Tư Điềm thu hồi ánh mắt, cũng không đi làm rõ, “Đi chung đi.”
Đến phòng bếp, cô mới hiểu Thời Ý nói “Xem như là vậy” nghĩa là sao – món ăn rất thịnh soạn, sáu món hai canh, đều là bán thành phẩm Phương Nhược Hoa mang đến, hâm nóng lại một chút là chín.
Phó Tư Điềm muốn cười nhưng không dám cười, Thời Ý cho đồ ăn vào lò vi sóng, gương mặt vô cảm, “Cũng có của mình làm.”
“Trong thùng rác.”
“Mình cảm thấy bắt cậu ăn là quá làm khó cậu.”
Phó Tư Điềm vòng tay ôm eo cô ấy từ phía sau, cười nói: “Không làm khó, mình muốn ăn.”
Thời Ý khịt mũi cười một tiếng, không nói gì.
Giọng điệu Phó Tư Điềm chân thành: “Thật mà, đổ đi uổng quá.”
Thời Ý được cô dỗ dành, thú nhận: “Là mình không dám để cậu ăn.

Hôm qua mình thử chiên tôm, cuối cùng chỉ có khét chứ không có chín.

Có lẽ mình thật sự không thích hợp với bếp núc.”
Phó Tư Điềm lay người cô ấy, dỗ dành: “Không sao, vậy cậu đừng vào phòng bếp, sau này cứ giao hết cho mình.”
“Trong nhà có một người biết là được rồi.”
Cách nói “Nhà” và cả “Tương lai” như vậy nghe rất êm tai.

Hồ nước trong lòng Thời Ý nổi lên gợn sóng, bàn tay tiến vào trong túi, lấy ra một chiếc thẻ mà cô ấy vừa đăng ký cách đây không lâu.

Cô ấy định chờ đến lúc ăn cơm mới nói, nhưng bây giờ bầu không khí đang rất thích hợp.
Cô ấy đặt thẻ vào trong tay Phó Tư Điềm, từ tư thế đang được ôm xoay người qua, đối mặt với Phó Tư Điềm, nói: “Vậy mình giao hết phòng bếp này cho cậu.”
“Sau này nơi đây cũng là nhà của cậu.

Mỗi cuối tuần chúng ta sẽ qua đây ở, có được không?”
Cô ấy nhìn Phó Tư Điềm chăm chú, trong mắt có chút thấp thỏm vô thức.
Phó Tư Điềm ngây người, giơ tay nhìn món đồ trong lòng bàn tay theo bản năng – là thẻ liên kết chủ sở hữu, tương đương cho việc cô có thể tự do ra vào.
“Thời Ý…” Cô lúng túng, nhất thời không dám đồng ý.


Giấc mộng xa xăm từng chút một trở thành hiện thực, cô lại cảm thấy hạnh phúc đến không thật, đến hoảng hốt.
Cô trộm nhéo chính mình.

Đau.
Thời Ý cho rằng cô đang do dự, che giấu mất mát, cho đôi bên một bậc thang leo xuống: “Nếu cậu chưa sẵn sàng cũng không sao, đúng là có hơi nhanh.

Hoặc nếu cậu không thích, sau này có dịp rồi, chúng ta có thể chọn ra ngoài thuê nhà, không nhất thiết phải ở đây, cậu không…”
Phó Tư Điềm hôn lên đôi môi đỏ mọng đang đóng mở rất nhanh của cô ấy, âm thanh của Thời Ý biến mất trong không khí.
Phó Tư Điềm chỉ hôn nhẹ một cái rồi tách ra.
Cô nói: “Mình thích.

Mình sẵn sàng rồi.”
Đối với cô mà nói, chữ “Nhà” này quá nặng.

Cô không biết Thời Ý có biết ý nghĩa của chữ này là gì hay không, nhưng chí ít, cô cảm nhận được khát vọng mà Thời Ý dành cho cô, muốn cùng cô tiến xa thêm một bước.
Làm sao cô có thể từ chối được lời mời như thế này.
Cô rũ hàng mi dài, cắn môi nhỏ giọng hỏi Thời Ý: “Thời Ý, có phải mình rất không biết rụt rè không?”
Thời Ý sững người, nói: “Không phải.”
Cô ấy thì thầm: “Không rụt rè là như thế này này.”
“Tư Điềm, thật ra không chỉ cuối tuần, mình muốn ở bên cậu mỗi ngày.”
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Về việc vì sao Thời Ý lại lợi hại như vậy?
Tất nhiên là, mỗi phút nghiên cứu là một phút gặt hái nha.

Thật ra ban đầu cô ấy vì muốn tiếp thu thêm nhiều kiến thức liên quan đến bách hợp, không cẩn thận học quá đà ╰(*? ︶*)╯Lỡ học hửi được 8 tài liệu của T.
Thỏ con chút chít ngượng ngùng: Có phải mình quá không biết rụt rè không.
Tác giả ăn chanh: Đúng vậy! Dao của tôi đâu?
Sắp xếp chương trình chia tay thôi.
Thỏ con chút chít: ???
Thút tha thút thít khóc đến bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.