Loạn Nhịp Vì Người

Chương 80


Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 80


Ký túc xá không tiện.
Không biết có phải do lạnh mặt áp suất thấp hai ngày không, phát hiện Phó Tư Điềm thật sự không giống lúc trước, hoàn toàn thờ ơ, vào đêm 30 cùng ngày, bà lão đột nhiên đổi thái độ, không kêu ca khó chịu, ra khỏi phòng ăn cơm như bình thường.
Tối giao thừa hôm đó, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Phó Kiến Đào đi tắm, Vương Mai Phân và Phó Tư Du cùng nhau sắp xếp lại mâm đựng trái cây chiêu đãi khách khứa vào ngày mai ở sân trước, Phó Tư Điềm ở lại phòng bếp làm vệ sinh.
Có tiếng bước chân đến gần.
Phó Tư Điềm quay đầu nhìn lại, hóa ra là bà lão.
Tim Phó Tư Điềm nhấc lên, ngập ngừng nói: “Bà nội.”
Bà lão cau mày, đến gần cô, có chiều hướng vươn tay về phía cô.

Lỗ chân lông khắp người Phó Tư Điềm dựng hết cả lên.

Bà ấy lại muốn làm gì?
Nhưng mà không ngờ, bà ấy không đánh cô.
Bàn tay phủ đầy vết chai túm lấy tay Phó Tư Điềm, tay còn lại giơ lên, nhét một bao lì xì to phồng vào lòng bàn tay Phó Tư Điềm.

“Đừng nói với Tiểu Ngư.”
Phó Tư Điềm có chút không kịp phản ứng, nhưng vẫn từ chối theo bản năng: “Dạ thôi bà nội.

Cháu lớn như vậy rồi, không cần tiền lì xì nữa.” Cô muốn nhét tiền lì xì về tay bà lão lại.
Bà lão bắt lấy tay cô, khép đầu ngón tay của cô lại, bao lấy tiền lì xì.

Bà ấy nhìn Phó Tư Điềm, hai tròng mắt vẩn đục thế mà lại chứa đựng tình yêu thương Phó Tư Điềm hiếm khi thấy được.

“Lấy đi, đừng để mấy người đằng trước nghe thấy.” Bà lão bĩu môi về phía sân trước.
Phó Tư Điềm không phân biệt được hiện tại xảy ra chuyện gì, chỉ ngẩn người nghe bà lão thở dài, nói: “Nhiều năm như vậy, sợ thím mày không vui, tiền mừng tuổi tao đưa mày cho tới bây giờ đều ít hơn của Tiểu Ngư, mày có giận không?”
Phó Tư Điềm lắc lắc đầu.
Bà lão vui vẻ cười cười, bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, lầm bầm: “Không giận là tốt rồi, không giận là tốt rồi…”
Nói rồi, bà lão xoay người rời khỏi phòng bếp.

Dưới ánh đèn ấm áp lờ mờ, dáng người bà lão còng xuống, bước đi tập tễnh, là vẻ già nua rõ rệt.
Trong một khoảnh khắc Phó Tư Điềm sinh ra cảm giác mềm lòng chua xót, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô cắn răng tỉnh táo trở lại.
Nói dối! Tất cả chỉ là nói dối! Đừng để bị lừa.
Vết thương bị đánh ở xương sườn mỗi khi cử động vẫn còn đau âm ỉ, các khớp xương bị ảnh hưởng do phạt quỳ từ nhỏ đến lớn thỉnh thoảng vẫn giở chứng vào những ngày mưa ẩm thấp.


Nếu nói bà ấy không dám cho cô nhiều tiền mừng tuổi, không dám yêu thương cô nhiều là vì sợ thím không vui, vậy những ngày chỉ có hai người sống cùng nhau, bà ấy đánh chửi mắng nhiếc là đang diễn cho ai xem?
Thật lòng yêu thương một người là như thế nào, không phải cô không nhận thức được.
Phó Tư Điềm siết chặt tiền lì xì trên tay, mũi nghèn nghẹt, trong lòng đầy chua xót.

Là vì bà nội thấy cô không chịu sự khống chế nữa, muốn dùng chiêu bài tình cảm để ổn định cô lại đúng không?
Cô không muốn dùng suy nghĩ cay nghiệt như vậy để suy đoán người khác, nhưng hiện thực vốn dĩ là như vậy.

Mặc cho rốt cuộc bà lão xuất phát từ tâm tư gì, cũng đã muộn rồi, cô đã không còn dám có bất kỳ sự lơi lỏng nào nữa.
Mấy ngày kế tiếp, bà lão đối xử với cô hòa nhã hơn thấy rõ.

Phó Tư Điềm không có phản ứng gì, Phó Kiến Đào lại thở phào một hơi.

Xem ra ít nhiều mẹ cũng chịu nghe vào tai.

Như vậy tốt biết bao, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Sáu tháng giêng âm lịch, bọn họ rời quê trở về thành phố, bà lão tiễn bọn họ ra khỏi cửa, còn phá lệ nói thêm với Phó Tư Điềm một câu: “Có thời gian thì gọi điện về.”
Phó Tư Điềm cứng đờ gật đầu.
Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân đi đằng trước, Phó Tư Du và cô cách nhau khoảng cách hai người đi song song đằng sau.
Phó Tư Du đang đi bỗng nhiên cười nhạo ra tiếng, Phó Tư Điềm nghi hoặc nhìn chằm chằm, biểu cảm Phó Tư Du trào phúng nói: “Xem ra chị vẫn còn chỗ hữu dụng.”
Cô bé nói không đầu không đuôi, Phó Tư Điềm lại nghe hiểu.
Đúng vậy.

Giá trị của cô đối với bà nội chính là hữu dụng.

Vất vả cho bà ấy phải hao tâm tổn trí diễn một màn bà cháu tình thâm.

Phó Tư Điềm rũ mắt, không trả lời.
Phó Tư Du quét mắt nhìn cô một cái, định nói thêm gì đó, lại cảm thấy hết hứng, dứt khoát làm lơ cô, bước nhanh đuổi theo Vương Mai Phân, ôm tay bà cười nói.
Tám tháng giêng âm lịch, kết quả phân lớp chuyên ngành tung ra, Giản Lộc Hòa là người phát hiện sớm nhất, @ mọi người trong nhóm chat ký túc xá, kèm theo đó là kết quả chia lớp của cô ấy, lớp Kế toán 1.
Doãn Phồn Lộ nhanh chóng trả lời lại: “Lớp Kế toán 4.”
Giản Lộc Hòa “Ah” một tiếng, lại @ Thời Ý và Phó Tư Điềm.
Tim Phó Tư Điềm thót lên, vừa cầu nguyện cùng lớp với Thời Ý vừa bấm vào liên kết.

Điện thoại cô bị lag, mạng cũng lag, khó khăn lắm mới vào được hệ thống, nhìn thấy: “Lớp Kế toán 3.”

Thời Ý gần như trả lời ngay giây tiếp theo sau cô: “Giống như trên.”
Phó Tư Điềm mở to hai mắt, khóe môi trong nháy mắt sắp kéo đến mang tai.
Doãn Phồn Lộ gửi qua: “Quao, đưa vào động phòng.jpg.”
Giản Lộc Hòa spam [sóc đất thét to] trong nhóm chat: “Aaaaa, tại sao lại đối xử với mình như vậy! Các cậu được chung với nhau, chỉ có mình phải đi học một mình!”
Thời Ý châm chọc: “Con người luôn phải tự học cách trưởng thành.”
Giản Lộc Hòa không ngừng gào khóc: “10e, cậu là thứ không có trái tim.”
“Đồ mê trai bỏ bạn.”
“À không, đồ mê gái bỏ bạn.

Huhuhuhu.

Cậu không muốn có bóng đèn chứ gì!”
Phó Tư Điềm không thể ngừng cười, không an lòng trượt lên lịch sử tin nhắn, đọc lại mấy lần câu “Giống như trên” của Thời Ý.

Không phải hoa mắt, xác thực là Thời Ý gửi, cũng xác thực là gửi ngay liền kề sau câu của cô.

Thời Ý thật sự sắp trở thành bạn cùng lớp với cô thêm hai năm rưỡi nữa.
Phó Tư Điềm nằm úp sấp trên người thỏ bông, vui vẻ cọ cọ vài cái, ngẩng đầu lên liền thấy trên cửa sổ thông báo có tin nhắn của Thời Ý.
Thời Ý xác nhận lại với cô: “Chiều ngày kia cậu quay lại đúng không?”
Phó Tư Điềm trả lời lại ngay: “Đúng rồi.”
Thời Ý nói: “Mình đi đón cậu.”
Phó Tư Điềm cảm thấy làm trễ nãi thời gian của Thời Ý: “Không cần đâu, mình bắt xe buýt với Hi Trúc đi qua là được rồi.”
Thời Ý lơ đẹp câu từ chối kia, “Gửi mình số hiệu chuyến tàu cụ thể.”
Tim Phó Tư Điềm ấm áp, sóng mắt xao động, nghe theo trái tim, không khách sáo với cô ấy nữa.

Cô chụp lại thông tin số hiệu tàu gửi cho Thời Ý.
Thời Ý nói: “Được rồi, mình chờ cậu ở lối ra.”
Phó Tư Điềm trả lời lại “Ừ”, nhìn thấy cửa sổ trên cùng nhắc nhở Giản Lộc Hòa gửi tin nhắn trong nhóm, cô chịu đựng xấu hổ làm nũng với Thời Ý: “Mình không cần học cách tự trưởng thành à?”
Thời Ý trả lời lại rất nhanh: “Cậu không cần.”
Phó Tư Điềm hỏi tới: “Tại sao?”
Thời Ý nói: “Cậu là một giống loài rất khó chơi.


Phải quấn quít lấy mình thì mới có thể trưởng thành được.”
Câu trả lời nằm ngoài dự liệu, Phó Tư Điềm nở nụ cười, không có lời nào để đối đáp.

Cô muốn tìm một biểu cảm thích hợp để trả lời Thời Ý, phát hiện dòng “đang nhập” của Thời Ý vẫn còn.
Cô tắt cửa sổ biểu cảm, đợi vài giây, “đang nhập” bên Thời Ý cuối cùng cũng dừng lại.
Tin nhắn của cô ấy được gửi qua, chỉ có ba chữ ngắn gọn:
“Mình cũng vậy.”
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm màn hình, ngọt ngào dâng trào dưới đáy lòng.
Hai ngày sau, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc gặp nhau trước lối vào trạm tàu tốc hành Thân Thành.

Cả một kỳ nghỉ đông không gặp, Trần Hi Trúc vừa nhìn thấy Phó Tư Điềm đã đảo hai vòng quanh người cô, trêu ghẹo: “Cảm giác rất khác nha.”
Phó Tư Điềm biết ngay cô ấy lại muốn nói ra mấy câu đáng xấu hổ để chọc mình, cố ý hỏi: “Có phải mập ra không? Ăn Tết dễ béo phì.”
Đôi mi thanh tú của Trần Hi Trúc nhảy lên, tay bưng mặt, giọng điệu xấu xa: “Mình cho rằng cậu đang bóng gió mình.”
Phó Tư Điềm cười khẽ, vẻ mặt vô tội: “Không có, mình không có nha.”
Trần Hi Trúc hoài nghi lườm cô, cũng không nhịn được mà bật cười.
Phó Tư Điềm kéo tay cầm vali, nói sang chuyện khác: “Đi thôi, vào trong mau, sắp soát vé rồi.”
Trần Hi Trúc đuổi theo bước chân cô, vẫn không buông tha, trêu chọc cô thêm vài câu.
Dọc đường, Trần Hi Trúc chia sẻ với cô cuộc sống trong kỳ nghỉ đông, ngoại trừ cuộc thi biện luận phải thi đấu với trường kế bên ngay sau khi khai giảng, chuyện mà cô ấy nhắc đến nhiều nhất chính là Doãn Phồn Lộ.
Quê Doãn Phồn Lộ có tuyết rơi, cảnh tuyết lại còn rất đẹp, cô ấy bảo Doãn Phồn Lộ viết dùm dòng chữ “Trần Hi Trúc, đóa đóa hoa đào” lên tuyết, cuối cùng Doãn Phồn Lộ lại viết lên tuyết là “Trần Hi Trúc, ảo tưởng sức mạnh”, tức chết; Doãn Phồn Lộ chọn quần áo cho năm mới, gửi ảnh chụp hỏi ý kiến cô ấy, cô ấy còn nghiêm túc chọn giúp, cuối cùng Doãn Phồn Lộ không hề nghe theo, toàn chọn những món khác hoàn toàn với những món cô ấy chọn, cũng không biết mắt để đâu; Doãn Phồn Lộ vì sự kiện trang sức trong lễ tình nhân mà bắt cô ấy phải làm nhiệm vụ trò chơi lễ tình nhân cùng, nói về sau đảm bảo có thù lao hậu hĩnh.

Cô ấy tưởng là nói giỡn, không ngờ thật sự nhận được một hộp đồ ăn vặt to đùng vào dịp lễ tình nhân, nói là thù lao.
Nói rồi, cô ấy còn lấy mấy viên chocolate trong túi chia cho Phó Tư Điềm: “Hình như của nước ngoài, ngon lắm.”
Phó Tư Điềm xé vỏ chocolate, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng cô nhìn vẻ mặt bình thản vô tư của Trần Hi Trúc khi kể chuyện, lại cảm thấy có thể là do mình suy nghĩ nhiều.
Lúc nói chuyện phiếm thời gian trôi qua rất nhanh, chập tối, các cô về đến Thân Thành.
Men theo dòng người đi đến lối ra, từ xa xa, hai người nhìn thấy Thời Ý ngoài cổng soát vé.
Thời Ý mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng đứng trong đám người, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng mà không mất đi sự xinh đẹp, tựa như một đóa hồng nở rộ trong tuyết.

Chỉ đứng đó thôi, đã khiến cho dòng người tới lui xung quanh trở thành phông nền ảm đạm.
Nụ cười của Phó Tư Điềm yên lặng hiện lên trên hai má.
Trần Hi Trúc một nửa là trêu ghẹo Phó Tư Điềm, một nửa là cảm thán, lời nói từ tận đáy lòng: “Nói thật nha, bạn gái cậu thật sự rất đẹp.”
Phó Tư Điềm tự hào, hiếm khi không khiêm tốn mà nhận lấy lời khen, bước chân nhanh hơn.
Trần Hi Trúc nói: “Mình tự đi buýt về, không làm bóng đèn của các cậu.”
Bước chân Phó Tư Điềm chậm lại, quay đầu túm lấy tay cô ấy, buồn cười nói: “Nói cái gì vậy, đi mau.”
Trần Hi Trúc đành phải tỏ vẻ bất đắc dĩ đi theo cô, để mặc cô nắm tay mình đi ra ngoài.
Đến cửa quay soát vé, khoảng cách đã rất gần, Phó Tư Điềm cười với Thời Ý, Thời Ý cong môi, cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ngay sau đó, tầm mắt cô ấy dời xuống dưới.

Phó Tư Điềm không phát hiện, nhưng phải soát vé, cô rất tự nhiên buông bàn tay đang nắm cánh tay Trần Hi Trúc ra.
Thời Ý dời tầm mắt.
Vừa qua khỏi cửa quay, Phó Tư Điềm liền nhảy nhót chạy tới trước mặt Thời Ý, “Thời Ý…” Âm thanh mềm nhũn đến chính cô còn thấy ngượng.
Ánh mắt Thời Ý trở nên nhu hòa, đưa trà sữa nóng đang cầm trong tay cho cô, “Có lạnh không?”
Phó Tư Điềm nhận lấy trà sữa nóng làm ấm tay, cười nói: “Sau khi xuống xe có hơi lạnh chút.

Cậu chờ lâu chưa?”
Thời Ý nói: “Không lâu, mình vừa mới đến.”
Trần Hi Trúc cũng đi ra, Thời Ý thoải mái hào phóng nói, “Chúc mừng năm mới muộn nha.” Tiện tay đưa trà sữa cho Trần Hi Trúc, “Làm nóng người.”
Trần Hi Trúc nhận trà sữa, kinh ngạc nhìn cô ấy mấy lần, “Chúc mừng năm mới, cám ơn cậu.”
Thời Ý không ghi thù?
Thời Ý một tay kéo vali của Phó Tư Điềm, một tay nắm tay Phó Tư Điềm, hỏi Trần Hi Trúc: “Ký túc xá của cậu gần cổng học viện Thể thao đúng không?”
Trần Hi Trúc gật đầu: “Ừ.” Dừng một chút, cô ấy mới phản ứng lại: “Không cần đâu, cậu chạy thẳng đến cửa Đông là được rồi.”
Cửa Đông gần ký túc xá học viện Quản trị kinh doanh, cách ký túc xá học viện Luật khá xa.
Thời Ý kiên trì: “Không sao.”
Cô ấy thật sự chở Trần Hi Trúc về cổng học viện Thể thao.

Sau khi Trần Hi Trúc xuống xe, Thời Ý khởi động xe, tiếp tục lái về phía trước.

Vốn Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy muốn lên giao lộ đằng trước để quay đầu xe chạy về cửa Đông, không ngờ xe đi thẳng một đường, không có vẻ gì là muốn quay đầu.

Hình như là đường về nhà Thời Ý.
Phó Tư Điềm dò hỏi: “Là muốn tiện đường về nhà lấy đồ hả?”
Thời Ý nhìn cô một cái, cười nhạt trả lời: “Ừ, có việc cần phải làm trước.”
Phó Tư Điềm tin thật.
Vài phút sau, xe tiến vào ga ra dưới lòng đất của khu nhà.

Xe dừng rồi, Thời Ý cởi dây an toàn, Phó Tư Điềm cũng cởi dây an toàn theo, đẩy cửa ra để xuống xe.
Nào ngờ kéo kéo đẩy đẩy…!cửa không mở được.
Cửa xe vẫn còn khóa?
Phó Tư Điềm hoang mang quay đầu.
Thời Ý đang nhìn cô, đáy mắt ba phần ranh mãnh bảy phần nhu tình.
“Thời Ý?”
Thời Ý chống một tay lên ghế, nghiêng người đến, chóp mũi kề vào lỗ tai cô, hơi thở tựa hoa lan: “Cậu gầy rồi.” Đây là một câu khẳng định.
“Ký túc xá không tiện.”
“Mình phải trừng phạt cậu trước.”
Cảm giác như điện giật truyền từ lỗ tai xuống toàn thân, đôi môi mềm mại của Thời Ý lướt qua hai má cô, rơi trên nơi mềm mại tương tự của cô.
Răng môi Phó Tư Điềm bị cạy ra, bị động tiếp nhận, cả người mềm nhũn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.