Loạn Nhịp Vì Người

Chương 82


Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 82


Cậu là chốn về duy nhất của mình.
Phó Tư Điềm hơi hé môi, niềm hạnh phúc dần nổi lên trên khuôn mặt.
Thời Ý đưa tay ôm lại Phó Tư Điềm, thấp giọng nói: “Nhưng mà không gấp, chúng ta có thời gian, có thể từ từ.”
Cô ấy muốn Phó Tư Điềm có thể trải nghiệm cuộc sống đại học bình thường thêm một thời gian.

Khoảng thời gian ở đại học rất khó có được, Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ là những người bạn cùng phòng rất tốt.

Cô ấy mong rằng sau này khi Phó Tư Điềm nhớ lại cuộc sống ở ký túc xá thời đại học, sẽ không chỉ nhớ mỗi năm nhất, không chỉ nhớ mỗi ký ức không vui vẻ ở học kỳ đầu năm hai.
“Ngoại trừ mình ra, thời đại học của cậu còn có rất nhiều niềm vui khác nữa.” Những thứ này sẽ trở thành báu vật kỷ niệm cả một đời.
Vì sao Thời Ý lại nói như vậy.

Phó Tư Điềm không phân biện rõ được bản thân mình đang rung động hay là đang run sợ.

Cô kề sát vào tai Thời Ý, khẽ trả lời: “Cậu là quan trọng nhất.”
Thời Ý phát ra tiếng cười nhẹ từ xoang mũi.
Lò vi sóng kêu “leng keng” rồi ngừng lại.

Thời Ý dùng gò má cọ lên đỉnh tóc cô, buông cô ra, “Hẳn là chín rồi.”
Cô ấy xoay người định mở lò vi sóng.
Phó Tư Điềm giữ chặt cổ tay cô ấy: “Mình làm cho, cậu đừng để bị phỏng.”
Thời Ý nhướng mày: “Mình vụng về đến mức đó à?”
Khóe môi Phó Tư Điềm vểnh lên, cất thẻ chủ sở hữu vào túi áo, vừa khom lưng bưng đĩa vừa bắn ra viên đạn bọc đường: “Không có.

Thật ra mình không am hiểu nhiều, nên phải mượn cơ hội thể hiện một chút.”
“Cậu cho mình cơ hội đi mà.” Giọng nói nhuộm đầy sự mềm mại nhõng nhẽo mà chính cô cũng không nhận ra.
Thời Ý nheo mắt nhìn cô, khẽ bật cười, lui sang một bên nhìn cô bận bịu.
Phó Tư Điềm thành thạo hâm nóng hết món này đến món khác, hơi nóng màu trắng bay lên trong không khí, xua tan giá lạnh mùa xuân trong phòng.

Phó Tư Điềm thỉnh thoảng quay đầu lại tán gẫu với cô ấy, trong ánh mắt ngập tràn ánh sáng linh động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cùng với những món ăn đầy màu sắc hấp dẫn trước người bổ sung cho nhau, cảnh đẹp ý vui.
Phòng bếp trống trải lạnh lẽo hơn nửa năm đã trở nên khác hẳn.

Thời Ý tựa vào bàn bếp, bỗng dưng nhớ đến bóng dáng Phương Nhược Hoa bận rộn làm thức ăn cho cô ấy ở phòng bếp.

Cảm xúc vô định đã lâu một lần nữa tìm được nơi thuộc về.

Cảm giác không quá giống.

Nhưng đều khiến cho người ta rất thả lỏng, rất lưu luyến.
Là cảm giác được yêu thương.
Sóng mắt Thời Ý xao động.
Các món ăn đã được hâm nóng.

Thời Ý tiến lên cùng cô bưng từng món ra bàn.

Sau khi ăn xong, hai người vào rửa bát, lại dính lấy nhau một lúc, sau đó mới bầu bạn cùng trăng sao quay về trường.
Dừng xe ở vị trí đỗ quen thuộc phía ngoài ký túc xá học viện Giáo dục Quốc tế, hai người tay trong tay xem như tản bộ, cuốc bộ về ký túc xá.
Ngang qua sân thể dục, lúc chuẩn bị quẹo vào, sau lưng truyền đến âm thanh mừng rỡ của Giản Lộc Hòa: “Thời Ý! Tư Điềm!”
Hai người không ai bảo ai cùng quay đầu lại, nhìn thấy Giản Lộc Hòa ôm một chồng sách cao gần đến cằm khó khăn di chuyển đến gần bọn họ trong đêm tối.
Phó Tư Điềm buông tay Thời Ý ra, bước nhanh về trước giúp cô ấy ôm một phần ba.
Giản Lộc Hòa sụp eo, thở phào nhẹ nhõm vì được cứu giúp: “Xém chút nữa là chết vì kiệt sức rồi.”
Thời Ý đưa tay muốn san sẻ một phần giúp Phó Tư Điềm.
Giản Lộc Hòa uất ức: “Cậu nhìn mình nè Thời Ý, bên mình còn một đống đây nè.”
Thời Ý câu môi, duỗi tay đến trước mặt cô ấy, dưới ánh mắt mong chờ, cầm giúp cô ấy…!một quyển sách.
Giản Lộc Hòa: “…”
Phó Tư Điềm không phúc hậu cười thành tiếng.
Giản Lộc Hòa “hừ” một tiếng, nói: “Mình biết rồi.”
Cô ấy bước nhanh hai bước, để hết sách lên vali mà Thời Ý đang đẩy.

“Vừa đẹp luôn, mình quá thông minh đúng không.”
Thời Ý cười nhạo, không thèm so đo cùng cô ấy, chỉ nói với Phó Tư Điềm: “Cậu cũng để lên đi.”
Phó Tư Điềm từ chối: “Không cần đâu, cũng không có nặng, cao quá cậu sẽ khó đẩy.”
Thời Ý còn chưa kịp phản bác, Giản Lộc Hòa đã thức thời ôm một nửa mớ sách trên tay Phó Tư Điềm về mình: “Như vầy được chưa? Hết đau lòng chưa?”
Mặt Phó Tư Điềm nhất thời có hơi nóng.
Thời Ý và cô liếc nhìn nhau, dáng vẻ trái lại vẫn rất điềm tĩnh.

Cô ấy lại lấy thêm hai quyển sách trên tay Phó Tư Điềm để lên vali, lúc bấy giờ mới đẩy vali đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

“Sao giờ này mới đi nhận sách?”
Giản Lộc Hòa sóng vai đi đến bên cạnh các cô, nói: “Mình cũng không biết, có lẽ do mới chia lớp nên chuyện gì cũng lộn tùng phèo lên hết cả, không tìm được người chịu trách nhiệm.

Mình cũng là mới bị Từ Huệ túm đi.” Từ Huệ là ủy viên học tập của lớp các cô trước kia.
“Từ Huệ cùng lớp với cậu?”
“Ừ.


Cậu ấy cằn nhằn suốt dọc đường, còn tưởng làm học ủy một năm rưỡi đã đủ thảm, cuối cùng cũng được giải thoát rồi, ai ngờ bên giáo vụ không tìm được người, thế là trực tiếp giao nhiệm vụ cho bọn họ luôn.

Giờ cậu ấy sức đầu mẻ trán, đang trông ngóng bầu lại cán sự lớp mới nhanh một chút.”
Thời Ý và Phó Tư Điềm lắng nghe, không nói gì.
Giản Lộc Hòa thuận miệng hỏi: “Thời Ý, học kỳ này cậu có định tranh cử nữa không?”
Phó Tư Điềm cũng hiếu kỳ nhìn theo.
Thời Ý nói: “Không làm nữa.”
Giản Lộc Hòa bèn hỏi Phó Tư Điềm: “Cậu thì sao? Có tính làm ủy viên tâm lý nữa không?” Trong mắt cô ấy, cán sự lớp đều là những công việc cực khổ.
Phó Tư Điềm nói: “Không làm nữa.”
Giản Lộc Hòa vừa chuẩn bị vui vẻ vì ai cũng nhẹ gánh, giọng nói Phó Tư Điềm nhẹ nhàng vang lên tiếp: “Mình đang cân nhắc tranh cử lớp trưởng.”
Lời nói của Giản Lộc Hòa kẹt lại trong cổ họng, Thời Ý cũng kinh ngạc dừng bước.
Phó Tư Điềm đón lấy ánh mắt Thời Ý, giải thích: “Mình muốn thử thách bản thân một chút.

Cũng muốn…!sau này có cơ hội lấy được thành tích sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, giúp ích cho việc đi làm.” Việc chọn lựa sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, ngoại trừ thành tích còn đòi hỏi phải có lý lịch cán sự sinh viên.

Những học kỳ khác một lần xét tuyển kéo dài cả năm, chỉ có lần này, có thể chỉ cần một học kỳ, xem như là tỉ lệ chất lượng cao nhất.

Từ trước đến nay cô luôn khiêm tốn, lần đầu tiên bộc lộ tham vọng của mình trước mặt Thời Ý và Giản Lộc Hòa, lại còn vì lợi ích như vậy, rất ngượng ngùng.

“Mình nghĩ như vậy có phải không tốt lắm không?”
Thời Ý nhìn cô chăm chú, ánh mắt ôn hòa: “Quá tốt đi chứ, có cái gì mà không tốt?” Tư Điềm trở nên dũng cảm, trở nên tích cực hơn rồi.
Giản Lộc Hòa hùa theo: “Đúng rồi, có gì đâu mà không tốt?” Cô ấy bổ sung thêm: “Hơn nữa, cậu không thi lên cao học đúng không Tư Điềm? Nếu cậu định hướng vào việc làm, bên ứng cử viên cán bộ lãnh đạo hình như cũng thế, trong điều kiện có yêu cầu phải từng đảm nhiệm qua chức vụ cán sự lớp quan trọng.”
Ứng cử viên cán bộ lãnh đạo Phó Tư Điềm nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cho dù có qua được khâu tra xét chính trị hay không, bản thân cô cũng tự cảm thấy chột dạ.
Cô ngượng ngùng nói: “Mình cũng tính trước như vậy, nhưng có khả năng sẽ không được chọn.”
Giản Lộc Hòa không đồng ý: “Sao chưa gì mà đã tự dập tắt tinh thần của mình trước rồi.

Mình cá với cậu luôn Tư Điềm, nếu cậu muốn, chắc chắn cậu có thể làm được.” Trong đợt xét học bổng cho kỳ hai năm nhất vào học kỳ đầu năm ngoái, Phó Tư Điềm chỉ dựa vào chức “Ủy viên tâm lý” mà được cộng thêm 12 điểm đánh giá, chứng tỏ trong cuộc bình chọn của lớp bọn họ, chấm điểm ban cán sự của Phó Tư Điềm vô cùng xuất sắc.

Một lớp học chỉ được hai người xuất sắc, bình thường trong lớp sẽ bầu cho lớp trưởng, bí thư chi bộ đoàn hoặc ủy viên học tập là nhiều, Phó Tư Điềm có thể nhận được đánh giá như thế này chứng tỏ mọi người trong lớp bọn họ thích cô đến mức nào.

Cô hoàn toàn chẳng hay biết gì về độ nổi tiếng thật sự của bản thân cả.
Phó Tư Điềm thẳng thắn: “Mọi người trong lớp ai cũng lợi hại.


Hơn nữa, mình cũng không chắc là mình có gánh vác được hay không.”
Thời Ý ngay lập tức nói: “Không sao, mình cùng cậu.”
Phó Tư Điềm khó hiểu.
Thời Ý nói: “Mình tiếp tục ứng tuyển bí thư chi bộ đoàn.” Công việc của lớp trưởng và bí thư chi bộ đoàn đa phần đều chia ra để làm.

Chuyện nào Tư Điềm không muốn làm, để cô ấy làm là được.
Giản Lộc Hòa “Ồ” một tiếng, đâm chọt cô ấy: “Thời Ý, cậu tự vả cũng quá nhanh rồi.

Một phút trước là ai mới nói không tham gia? Cậu nói xem là sao đây?”
Lỗ tai Thời Ý ửng hồng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Là cậu lắm lời quá chứ sao.”
Phó Tư Điềm vừa ngọt ngào vừa xấu hổ đỏ mặt, mím môi cười nhẹ.
Thời Ý nhìn Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm lập tức thu lại nụ cười, giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, lắm lời, ồn ào.

Thời Ý, đưa vali cho cậu ấy đi, tụi mình đi thôi, không thèm đi chung với cậu ấy.”
Thời Ý ngẩn người, còn chưa mở miệng, Giản Lộc Hòa đã giậm chân, vội vàng túm lấy cổ tay Thời Ý sợ cô ấy trốn mất: “Được lắm Tư Điềm, cậu đã trở nên xấu xa rồi!”
Thời Ý phủi tay Giản Lộc Hòa ra, nhưng Giản Lộc Hòa líu líu lo lo không buông.
Thời Ý giãy mãi không được, khóe môi giương lên, Phó Tư Điềm cũng phì cười theo.
Tiếng nói cười vui vẻ đi kèm với tiếng xào xạc của cây cọ, cùng bị gió đêm thổi về nơi xa.
Vào thứ sáu ngay trong tuần khai giảng, chủ nhiệm lớp tổ chức họp lớp để tiến hành bầu ban cán sự.

Lớp trưởng là một trong những chức vụ quan trọng nhất, vì vậy được xếp tranh cử đầu tiên.
Tổng số người tranh cử là bốn người, Phó Tư Điềm theo chủ nghĩa việc gì cũng nên vừa phải, là người thứ ba lên sân khấu.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, căng thẳng là phản ứng theo bản năng.

Tay Phó Tư Điềm khẽ nắm lại thành nấm đấm bước lên bục giảng, len lén hít sâu, ngẩng đầu quét mắt xuống dưới bục giảng.
Vừa nhìn một cái đã rơi vào đáy mắt Thời Ý.
Thời Ý ngắm nhìn cô từ phía xa.
Cảnh tượng lần đầu tiên tự giới thiệu cách đây một năm rưỡi như đang tái hiện lại, nhưng lúc này đây, Thời Ý không kinh ngạc, không cúi đầu, cô ấy cất chứa nụ cười, nhìn chăm chăm vào cô, tràn ngập trong mắt chỉ có cô.
Trái tim Phó Tư Điềm đột nhiên bình tĩnh trở lại, dũng khí tràn trề vô hạn.

Cô hắng giọng, hé môi ra, bắt đầu bài phát biểu tranh cử.
Trầm tĩnh hiền hòa, thân thiện chân thành.

Bài phát biểu của cô không đến mức phi thường, nhưng từ trong miệng cô thốt ra lại có sức hấp dẫn đả động được lòng người.
Khí chất ôn hòa, giọng nói mềm mại, vẻ ngoài thanh thuần xuất chúng nhưng không mang theo bức bách, mọi thứ đều rất vừa phải.

Giống như viên ngọc quý còn lắng chút tro bụi, tản ra vầng sáng rực rỡ nhưng ôn hòa.

Hấp dẫn ánh mắt người khác, làm cho người ta cảm thấy yêu thích.
Thời Ý nghe thấy nữ sinh ngồi bàn sau từ lớp khác phân vào cảm thán với người ngồi cạnh: “Lớp mấy cậu còn có nhân vật thế này à.

Mình thích khí chất của cậu ấy quá, cả giọng nói nữa.


Thoạt nhìn có vẻ dễ gần.”
Vương Nhữ Thuần ngồi bên cạnh từ trước đến nay vẫn luôn cùng lớp với các cô nhỏ giọng đáp: “Lúc trước mình có nói với cậu rồi, tự cậu không chịu nghiêm túc nghe mình nói.

Con người cậu ấy thật sự rất tốt.

Trước đây mình cảm thấy nữ sinh xinh đẹp ai cũng sẽ kiêu ngạo, nhưng cậu ấy không hề.

Hơn nữa, cậu có nhớ năm ngoái mình có đăng một bài nhật ký rất tang thương trên tài khoản công khai không.”
“Nhớ.”
Thời Ý cũng nhớ, do cô ấy tò mò về cách trình bày, tiện tay bấm vào xem mấy lần, đại khái là khoảng thời gian đó Vương Nhữ Thuần thất tình, hơn nữa còn thi cử thất bại, bạn cùng phòng thì mâu thuẫn, tâm trạng tụt dốc không phanh, nghi ngờ cuộc đời.
Vương Nhữ Thuần nói: “Cậu ấy thế mà lại cố ý đến không gian QQ của mình gửi tin nhắn nặc danh, viết một đoạn rất dài để động viên mình.

Trước đó nói thật mình và cậu ấy cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.”
“Như thế này là quá tốt đi chứ.

Nhưng mà cậu ấy nặc danh, sao cậu biết được là cậu ấy.”
“Xem lịch sử khách ghé thăm.

Không gian của mình lâu không dùng, mấy tháng trời không có ai vào thăm, hôm đó chỉ có mình cậu ấy vào, hơn nữa thời gian cũng vừa khớp.”
Trong lòng Thời Ý vừa mềm vừa chua, sao ai cô cũng có thể tùy tiện đối xử tốt như vậy.

Sau lưng bỗng có một giọng nam chen vào, có vẻ đang hỏi bọn họ: “Cậu ấy có bạn trai chưa vậy?”
Vương Nhữ Thuần cười mắng: “Cậu hỏi chi, định làm gì à…”
Thời Ý thu lỗ tai lại không muốn nghe nữa.
Cô ấy nhìn Phó Tư Điềm chăm chú, như đang nhìn chăm chú vào báu vật của mình.

Thì ra rất cả sự tốt đẹp của cô không chỉ có mỗi mình cô ấy đặt vào trong mắt, còn có rất nhiều rất nhiều người cũng nhìn thấy được.
Thời Ý muốn nâng niu cô trong tay, nhưng cũng muốn giấu cô vào lòng.
“Cảm ơn mọi người.” Phó Tư Điềm hoàn thành bài phát biểu, gật đầu bước xuống bục trong tiếng vỗ tay, quay về ngồi xuống cạnh Thời Ý.
Thời Ý nắm tay cô dưới gầm bàn.
Phó Tư Điềm nắm lại tay cô ấy, cười nhìn cô ấy, “Mình nói có ổn không?”
“Có hơi quá mức.”
Phó Tư Điềm nghi hoặc chớp chớp mắt.
Thời Ý lấy bút viết vào sổ, “Tình địch nhiều hơn rồi.”
“Mình cảm thấy bị đe dọa.”
Đẩy qua trước mặt Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm ngẩn ra một chốc, lúm đồng tiền xoáy sâu.
Cô nhẹ giọng đáp: “Đồ ngốc.”
Thời Ý bất mãn trừng cô.
Phó Tư Điềm viết lên giấy:
“Trong ngàn vạn người, cậu là chốn về duy nhất của mình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.