Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 79
Phó Tư Điềm vì sợ hãi mà nhất thời không rõ ý tứ trong lời nói của Phó Tư Du.
Là châm biếm, hay là nhắc nhở? Cô không dám tự mình đa tình.
Nhiều năm qua, cô đã sớm quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh, vui buồn thất thường của Phó Tư Du.
Dựa theo phản ứng trước đó của Phó Tư Du, khả năng cao cô bé sẽ không mách với bà nội, nhưng nói không chừng lúc nào đó mất hứng, cô bé sẽ lật mặt.
Phó Tư Điềm cẩn thận tháo đồng hồ xuống, bỏ vào túi tiền bên hông, mang theo bên người.
Trong nhà này, không có bất cứ chỗ nào có thể làm cô cảm thấy yên tâm cả.
Cô không muốn mạo hiểm chút nào.
Cô xuống lầu giúp Vương Mai Phân chuẩn bị đồ cúng cần dùng cho sáng mai.
Không ngờ, Vương Mai Phân lại hỏi thăm cô: “Bạn học của con gia cảnh tốt lắm phải không?”
Phó Tư Điềm chần chừ trả lời: “Dạ.”
Vương Mai Phân buột miệng cảm thán: “Chậc, quả nhiên nền tảng vẫn rất quan trọng.
Nó là người Thân Thành à? Bạn học xung quanh con có phải rất nhiều đứa gốc Thân Thành không?” Bà bắt đầu phác họa cuộc sống của con gái mình sau khi lên đại học.
Thân Thành cách Nịnh Thành không xa lắm, hiện tại phương tiện giao thông lại phát triển, nếu có thể tìm được bạn trai ở Thân Thành cũng không tồi.
Phải dạy Tiểu Ngư đánh bóng ánh mắt lên thôi.
Phó Tư Điềm khách quan nói: “Thật ra người ngoại tỉnh nhiều hơn ạ.”
Phó Kiến Đào không hiểu Vương Mai Phân hỏi mấy chuyện vớ vẩn này có ích lợi gì.
Ông chen vào: “Bạn học của con là con một à?”
“Dạ.”
“Gia cảnh tốt như vậy, lại là đứa trẻ được cưng chiều mà lớn lên, ở chung có vất vả không con? Cái tôi có cao? Không biết chăm sóc người khác không?”
Phó Tư Điềm bênh vực Thời Ý theo bản năng: “Dạ không.
Cậu ấy…” Cô dừng một chút, sửa lại, “Các cậu ấy đều rất dễ sống chung.”
Phó Kiến Đào nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng sự quan tâm và yêu thương, nói sang chuyện khác: “Đừng để bản thân thiệt thòi con nhé.”
Trái tim Phó Tư Điềm ấm áp, “Dạ sẽ không đâu ạ.”
Vương Mai Phân cắt đồ ăn, thuận miệng phụ họa: “Chú con nói đúng đó.” Bà liếc nhìn Phó Tư Điềm, động tác chiên khoanh cá mực của cô gái thành thạo, đường nét trên sườn mặt không thua gì minh tinh trên TV.
Quả thật là xinh đẹp, nói cô lên đại học không có tình huống gì bà cũng không tin.
Mấy năm nay dù bà lão không nói rõ, nhưng Vương Mai Phân ít nhiều nghe ra được bà lão hi vọng Phó Tư Điềm hốt được thằng rể, sau này có thể hương khói trông coi nhà cửa.
Bản thân Vương Mai Phân cũng sinh con gái, tư tưởng không cũ kỹ như bà lão, huống hồ, rể đến nhà phần nhiều là muốn tài sản, bà hi vọng Phó Tư Điềm có thể tìm được một người tốt bên ngoài.
“Con cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ nói với con cũng không tính là sớm.
Ở bên ngoài, đặc biệt là ở chung với con trai, nhất thiết đừng hạ thấp bản thân quá.
Con càng hạ thấp bản thân, nó sẽ càng không xem trọng con.” Bà dặn dò Phó Tư Điềm.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm gợn lên: “Vậy nên chú theo đuổi tận hai năm thím mới đồng ý ạ?”
Vương Mai Phân lườm Phó Kiến Đào một cái, khinh bỉ nói: “Này không giống, là do thím chướng mắt ổng.”
Phó Kiến Đào bất mãn: “Dẹp bà đi.
Tại năm đó tôi mù.”
Hai người dỗi hờn nhau, Phó Tư Điềm đứng bên cạnh nhìn bọn họ cười, tựa hồ cũng có chút cảm giác ấm áp của một gia đình.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng chống gậy của bà lão.
Ba người liếc nhìn ra cửa, ý cười lắng xuống một chút.
Bà lão đẩy cửa đi vào, quét mắt nhìn bọn họ một cái, nhìn thấy Phó Tư Điềm giống như không thấy, đi thẳng vào nhà.
Phó Kiến Đào lấy mấy miếng tôm và khoanh cá mực vừa chiên xong bỏ vào bát đưa cho Phó Tư Điềm, ra sức bĩu môi về hướng bà lão đi vào, ý bảo cô bưng vào cho bà lão ăn.
Nếu là mọi khi, chắc chắn Phó Tư Điềm sẽ nghe theo nhận lấy.
Nhưng lần này, Phó Tư Điềm chỉ nhìn ông một cái, cụp mắt, không đưa tay ra.
Tính khí hiếm khi thấy.
Phó Kiến Đào bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành cô: “Đi mau, người già là một nửa trẻ con, đừng giận bà ấy làm gì.”
Vương Mai Phân cũng đang nhìn cô.
Phó Tư Điềm không muốn làm Phó Kiến Đào thất vọng, giằng co vài giây, cắn môi, vẫn nhận lấy bát.
Cô lê bước nặng trĩu đến phòng ngủ của bà lão.
Cửa phòng của bà lão mở, đang dựa nửa người trên giường xem TV.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ấy liếc Phó Tư Điềm một cái, lại thu hồi ánh mắt tiếp tục xem TV.
Phó Tư Điềm kiên trì bưng chén đặt lên bàn trang điểm kiểu cũ cạnh giường, âm thanh ngập ngừng mềm mỏng: “Bà nội, vừa mới chiên xong, bà nội nếm thử đi.”
Bà lão không thèm nhìn cô.
Phó Tư Điềm đứng tại chỗ hai giây, mấp máy môi, không phát ra âm thanh.
Bỏ đi.
Cô đã không còn là đứa cháu gái có thể làm bà ấy hài lòng trước kia nữa.
Phó Tư Điềm xoay người rời khỏi.
Bà lão kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô, khuôn mặt già như vỏ cây nổi gân xanh.
Bà ấy cầm bát muốn đập Phó Tư Điềm, nhưng gần kề cuối năm rồi, vỡ bát là xui, bà ấy “Rầm” một tiếng buông bát, cầm tôm chiên cá mực chiên bên trong, hung hăng ném về phía Phó Tư Điềm.
Tôm trúng vào lưng Phó Tư Điềm, rơi xuống sau chân.
Rất nhẹ, không đau chút nào.
Tim Phó Tư Điềm lại giống như bị thứ gì đó đâm phải, hoàn toàn lạnh lẽo.
Bước chân cô hơi khựng lại, ngay sau đó coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi ra ngoài.
Càng đi càng như trút được gánh nặng.
Sẽ không có thêm bất kỳ mong đợi gì nữa.
Cũng không có gì đáng để lưu luyến.
Cô nhắc nhở chính mình, đây không phải là sai.
Những thứ còn sót lại đều chỉ là trách nhiệm.
Làm hết những trách nhiệm cần làm, trả hết những gì còn nợ, những thứ khác, không thẹn với lương tâm là được.
Không biết do bị tức giận thật hay là giả vờ.
Chập tối bà lão không ra ăn cơm, viện cớ ốm nằm ở giường, nói là chóng mặt, tim đập nhanh, khó chịu, nhưng Phó Kiến Đào đòi dắt đi trạm xá thì lại không chịu đi.
Phó Kiến Đào đại khái biết được bà lão đang vùng vằng chuyện gì, ông kẹp ở giữa, khuyên bà lão không được, nói Phó Tư Điềm…!nhìn Phó Tư Điềm không nói tiếng nào miệt mài làm vệ sinh, ông cũng không nỡ nói.
Khó khăn hai đầu, ông đành phải tự mình canh trong phòng, chăm sóc bà lão, nghe bà ấy oán giận đòi sống đòi chết, cắn răng nuốt lấy xót xa vào bụng.
“Con bé lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, thật sự không thể so với lúc nhỏ được nữa.” Ông hi vọng bà lão ít nhiều có thể nghe lọt tai được một chút.
Tối đến vừa qua tám giờ, Phó Tư Điềm còn chưa kịp nhắn tin cho Thời Ý, Thời Ý đã chủ động nhắn qua báo bình an.
Phó Tư Điềm an lòng, hỏi cô ấy ăn cơm chưa.
Thời Ý nói tắm xong phải đi ngay, muộn chút nói chuyện sau.
Phó Tư Điềm bèn không làm phiền nữa.
Cô làm xong hết công việc, tắm rửa, lúc quay về phòng đã là mười giờ hơn.
Cô mở laptop định vừa dịch bài vừa chờ tin nhắn của Thời Ý, tin nhắn của Trần Hi Trúc lại nhảy ra.
Trần Hi Trúc vừa nhắn đã gửi biểu cảm nhướng mày bỉ ổi, “Về nhà chưa bạn?”
Phó Tư Điềm trả lời: “Về nhà rồi.”
“Thời Ý thì sao?”
“Cũng về nhà luôn.”
“Yo, sao hả, lễ tình nhân lần này sao? Có chuyện gì xảy ra không?”
Phó Tư Điềm có thể tượng tượng được cô ấy dùng vẻ mặt gì để nói ra những lời này.
Cô không trả lời đúng trọng tâm, cười cô ấy: “Sao cậu nhiều chuyện quá vậy.
Sao giờ này lại tìm mình? Không tổ đội với Phồn Lộ à?”
Trần Hi Trúc hùng hồn: “Mình nhiều chuyện hồi nào? Mình đây là đang quan tâm bạn bè.” Cô ấy lật tẩy Phó Tư Điềm: “Không tổ đội, tối nay cậu ấy bận.
Cậu đừng có đánh trống lảng, nói mau nói mau!”
Phó Tư Điềm tránh không khỏi, đành phải ậm ờ: “Rất tốt.
Tụi mình đi tham quan thủy cung, xem phim, rồi còn đến sân thể dục trường cấp ba của mình đi dạo nữa.”
“Wow, hâm mộ quá!” Dừng một chút, cô ấy hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”
Phó Tư Điềm vô tội: “Hết rồi.”
Trần Hi Trúc: “….”
“Thật hay giả? Cậu đang giả ngu với mình hả?!”
Phó Tư Điềm: “?”
Trần Hi Trúc nói thẳng: “Hai cậu ngủ chung mà phải không ? Mình nói thiệt đó, có tiến triển gì mới không?” Sau đó là biểu cảm “Cậu hiểu mà”.
Hai tai Phó Tư Điềm đỏ lên.
Loại chuyện này, làm sao cô có thể không biết ngượng mà nói ra chứ.
Cô lại ậm ừ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Trần Hi Trúc tưởng rằng cô phủ nhận, tim lộp bộp một cái, lo lắng: “Ngay cả hôn cũng không có hả?”
Phó Tư Điềm che mặt, bọn họ bắt buộc phải trao đổi về loại chuyện này sao?
Trần Hi Trúc do dự, vẫn quyết định cảnh tỉnh Phó Tư Điềm: “Tư Điềm…!Không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở cậu.”
“Sao?”
“Tuy thoạt nhìn Thời Ý cũng không giống người nhiệt tình chủ động, nhưng mà…!hai người các cậu ngủ cùng giường, nếu cậu ấy không có bất kỳ phản ứng nào thì toi rồi.”
“Cậu biết đó, tình cảm giữa con gái với nhau khá là vi diệu, đôi khi rất khó phân biệt được là tình bạn hay tình yêu.
Nếu cậu ấy rất thích cậu, nhưng không có bất cứ ham muốn tiếp xúc thân mật nào với cậu, vậy…!có thể về bản chất, cậu ấy vẫn là thẳng? Tất nhiên, cũng có thể là do cậu ấy thẹn thùng.
Nhưng mà cậu để ý thử xem? Hoặc là, cậu chủ động thử xem?”
Phó Tư Điềm nhẹ nhàng thở phào, có chút khổ tâm lại có chút ngượng ngùng.
Chuyện mà Trần Hi Trúc nói thật ra không phải không có đạo lý.
Có điều, Thời Ý đã hôn cô ngay từ ngày đầu tiên tỏ tình, đã khiến cô hoàn toàn quên mất những lo nghĩ về phương diện này.
Huống chi, tuy Thời Ý chưa hoàn toàn muốn cô, nhưng nụ hôn của cô ấy…!biểu hiện của cô ấy…!cứ nhớ đến là cả người cô khô nóng.
Rõ ràng không phải tình huống mà Trần Hi Trúc nói.
Phó Tư Điềm thẳng thắn với cô ấy: “Cậu đừng lo.”
“Thời Ý không phải người như vậy.”
Trần Hi Trúc khó hiểu: “Sao cậu chắc chắn vậy?” Dừng một chút, cô ấy đột nhiên phản ứng: “Điềm Điềm! Cậu lừa mình đúng không?! Có phải các cậu đã phát sinh cái gì rồi không?! Có phải hay không hả? Hồi nào? Á!”
Phó Tư Điềm xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện.
Cô gửi qua biểu cảm “Bạn của bạn đã đăng xuất”, chuồn mất.
Trần Hi Trúc gào thét điên cuồng, Phó Tư Điềm chỉ xem không trả lời lại, cười cong mắt.
Đang cười, tin nhắn của Thời Ý hiện lên: “Có tiện gọi video không?”
Phó Tư Điềm lập tức nhìn màn hình điện thoại chỉnh chu lại tóc, sau đó đeo tai nghe, trả lời: “Cậu nói, mình gõ chữ được không?”
“Được.” Thời Ý trả lời lại ngay, yêu cầu cuộc gọi video nhảy ra.
Phó Tư Điềm bấm nhận cuộc gọi, điện thoại hơi lag một chút, Thời Ý mặc đồ ngủ, tóc xõa tung, dáng vẻ tùy ý nhưng không mất đi phong thái hiện lên trên màn hình.
Mang theo bầu không khí của cuộc sống ở nhà.
Phó Tư Điềm phát hiện, mới chỉ tách ra mấy tiếng ngắn ngủi, cô đã rất nhớ cô ấy.
Thời Ý hỏi cô: “Cậu đang làm gì đó?”
Phó Tư Điềm cười, gõ chữ: “Đang đợi cậu.”
Độ cong trên khóe môi Thời Ý sâu hơn.
Cô ấy cúi đầu loay hoay làm gì đó, một tấm ảnh chụp được gửi vào khung đối thoại.
Trong ảnh là mảnh giấy ghi chép cô để lại trên bảng điều khiển trung tâm vào buổi chiều.
Thời Ý hỏi: “Không sợ mình đọc không hiểu hả?”
Phó Tư Điềm cười: “Vậy chứng tỏ cậu ngồi trong lớp tự chọn không chịu nghe giảng.” Học kỳ trước, môn tự chọn Thời Ý chọn là môn Tiếng Nhật Thông Dụng.
Tiếng cười của Thời Ý truyền từ tai nghe vào lỗ tai Phó Tư Điềm, làm tê dại trái tim Phó Tư Điềm, “Đúng là mình không nghiêm túc lắng nghe.
Cậu dịch cho mình đi?”
Phó Tư Điềm không chịu nhượng bộ, còn trả treo lại: “Vậy cậu đoán thử xem nghĩa là gì.”
Thời Ý cũng không chịu đoán.
Hai người giằng co hai giây, Thời Ý cười một tiếng, tha cho cô.
Cô ấy gửi một tấm ảnh chụp mới qua, trong ảnh là hoa và sao Phó Tư Điềm để lại.
Hoa và sao được cất vào bình trang trí xinh đẹp, trân trọng đặt trong tủ trưng bày ở phòng sách của Thời Ý.
Phó Tư Điềm nhớ rõ trước đây chỗ này trưng một cái máy chiếu phim rất đẹp.
Cô hỏi: “Máy chiếu phim đâu rồi?”
Thời Ý nói: “Dời đi rồi.
Về sau cái tủ này giao cho cậu.”
Phó Tư Điềm tràn đầy tự tin: “Mình sẽ chịu trách nhiệm lấp đầy nó.”
Thời Ý trầm ngâm: “Vậy tủ này chắc là không đủ, tủ trong nhà cho cậu hết luôn.”
Cô ấy dùng từ “trong nhà”, Phó Tư Điềm hơi sửng sốt, mím môi nở nụ cười.
“Được.”
Một từ ngữ quá ấm áp, mặc dù Thời Ý chỉ là vô thức, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Hai người trò chuyện trên trời dưới đất, cũng không biết là nói cái gì, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ.
Phó Tư Điềm lo Thời Ý lái xe mấy tiếng hẳn là đã rất mệt, bèn bảo cô ấy nghỉ ngơi sớm.
Thời Ý trả lời được, chuẩn bị cúp máy.
Trước khi cúp, đột nhiên Phó Tư Điềm mở miệng gọi cô ấy: “Thời Ý.”
Đầu ngón tay Thời Ý dừng lại.
Phó Tư Điềm cầm điện thoại, cố ý đi đến cửa sổ cách xa cửa ra vào, đè thấp giọng, nói rất khẽ: “Câu kia có nghĩa là, mình thích cậu.”
“Cực kỳ cực kỳ thích cậu.”
Ánh mắt Thời Ý gợn sóng.
Cô ấy nói: “Mình biết.”
“Cậu có biết trên đường về Thân Thành mình nghe bài gì không?”
Phó Tư Điềm hỏi: “Bài gì?”
Thời Ý không trả lời, chỉ nhếch môi, nói: “Ngủ ngon, ngủ sớm chút nha.”
Video bị cắt đứt.
Phó Tư Điềm bật cười nhìn chằm chằm màn hình, popup đột nhiên trượt lên, Thời Ý chia sẻ qua một bài hát –
《Loving You》của Trình Bích.
Sau đó gửi thêm một câu.
“ρ=a(1-cosθ)”
Đôi mắt Phó Tư Điềm như nước, lúm đồng tiền thật sâu.
Cô thuận tay bấm mở bài hát, trong tiếng ca êm ái dịu nhẹ, cô ngồi xếp bằng trước bàn nhỏ, lấy giấy bút ra giải phương trình.
Trên biểu đồ tọa độ, một vòng cung hình trái tim xinh đẹp dần dần hiện lên dưới ngòi bút của cô.
Màn hình điện thoại lại sáng lên.
Trên cửa sổ thông báo, Thời Ý nói: “Chờ cậu về.”
Phó Tư Điềm cúi đầu dán hình trái tim, cảm thấy cả người như đang bị thứ gì đó nhồi nhét.
Chật hẹp trước mắt cũng không phải là chật hẹp, cô mường tượng ra tà dương và ánh sao rơi xuống ngọn cây, rơi xuống bờ vai Thời Ý như thế nào, Thời Ý dùng vẻ mặt gì để nghe bài hát này, một đường hướng về phía Nam, trở lại Thân Thành.
Trái tim của cô cũng một đường hướng về phía Nam theo Thời Ý, chạy về Thân Thành, chạy đến tự do.