Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 76
Con tim rung động.
Phó Tư Điềm si mê nhìn Thời Ý.
Cô nghĩ, hẳn là không một ai có thể từ chối được lời mời gọi như thế này?
May mắn làm sao lời mời như thế này, Thời Ý như thế này, đều chỉ thuộc về một mình cô.
Cô nghiêng người về trước, hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thăm dò Thời Ý.
Thời Ý rũ mắt nhìn cô chăm chú, như có ý chờ mong và cổ vũ.
Nụ cười tràn ra trong mắt Phó Tư Điềm, gần sát lại Thời Ý, chóp mũi cọ vào chóp mũi Thời Ý, đôi môi đỏ mọng thành kính dán lên trên đôi môi đỏ mọng mà cô mơ ước đã lâu.
Thời Ý nhắm mắt lại, mềm nhẹ đáp lại cô.
Phó Tư Điềm ngậm lấy đôi môi vẫn luôn lãnh đạm, giờ phút này lại mềm mại nhiệt tình của Thời Ý, khát vọng khó khống chế được như trồi lên từ mặt đất.
Muốn gần gũi thêm một chút, muốn cảm nhận nhiều thêm một chút độ ấm của Thời Ý, muốn làm cho tiếng hít thở trêu ngươi của cậu ấy trở nên loạn hơn gấp gáp hơn êm tai hơn…
Dù cho có bị người ta nhìn thấy, bị người ta chụp được, thậm chí bị đưa lên tiêu đề tin tức cũng không sao.
Đó là chuyện của giây tiếp theo, còn giây này, cô chỉ muốn hôn Thời Ý.
Cô sinh ra dũng khí vô hạn, vươn đầu lưỡi, khẽ thăm dò tiến vào giữa hai cánh môi Thời Ý.
Bàn tay nắm lấy lan can của Thời Ý trong nháy mắt siết chặt lại.
Cô ấy hé môi, ngầm đồng ý sự xâm nhập của Phó Tư Điềm.
Khoảnh khắc sự ẩm ướt và mềm mại chạm vào nhau, như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, Phó Tư Điềm rung động đến ngất ngây.
Thời Ý thật mềm, thật ngọt…!Cô không biết phải cử động như thế nào, thậm chí quên cả việc cử động.
Chỉ cần để yên như vậy, cô đã hạnh phúc đến không thể tả nổi.
Thời Ý khẽ nâng đầu lưỡi, liếm nhẹ dưới lưỡi cô, trêu đùa cô.
Trong đầu Phó Tư Điềm ầm một tiếng nổ tung, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Thời Ý nhịn không được đứng thẳng người, ôm sát cô, lấy phòng thủ làm tấn công.
Gập ghềnh, trúc trắc, vụng về mà lại động lòng người, Phó Tư Điềm hừ nhẹ, ý loạn tình mê, chỉ có thể níu lấy bả vai Thời Ý, mặc cô ấy muốn làm gì thì làm.
Có thể chỉ vài giây thôi, lại dài như một thế kỷ, Thời Ý tách khỏi cô.
Phó Tư Điềm chưa tận hứng nhìn cô ấy, đáy mắt mờ hơi sương.
Thanh thuần mà lại quyến rũ.
Thời Ý không nhịn được lại hôn Phó Tư Điềm thêm một chút, dán lên mặt cô, nỉ non bên tai: “Tư Điềm, cậu cũng rất phạm quy.”
Làm cho mình thích cậu đến như vậy.
Ánh nước màu lam dao động trong đôi mắt cô, nhu tình ửng đỏ lan ra hai bên má.
Thời Ý hỏi cô: “Cậu biết vì sao mình muốn cậu làm heo không?”
Phó Tư Điềm lắc đầu.
Thời Ý nói: “Bởi vì ở cuối câu chuyện, mình không muốn rời xa cậu.”
“Mình muốn đưa cậu về nhà.”
Phó Tư Điềm nghe thấy âm thanh phá vỡ dòng nước của chú cá lớn trên đỉnh đầu, nghe thấy âm thanh cập bến thả neo của chiếc thuyền nhỏ trong lòng, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập, nhiệt liệt của Thời Ý giống hệt như của cô.
Cô nghĩ, có lẽ cô thật sự là con heo kia.
Vì lòng tham đi đến Nịnh Thành biến thành heo, lại vì Thời Ý, trở về Thân Thành, mới giải được ma pháp, dần dần biến trở lại thành chính mình.
Thời Ý không biết, cô ấy là ánh sáng của cô, là chìa khóa của cô, thậm chí là thuốc giải của cô.
Cô không chỉ muốn về nhà cùng Thời Ý, cô còn muốn đi theo Thời Ý đến tận cùng thế giới.
Dù cho thế giới của Thời Ý rất rộng lớn, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để theo kịp bước chân cô ấy.
Cô nói: “Thời Ý, mình khó đối phó lắm đấy.”
Thời Ý không sợ hãi, tựa hồ là đang hưởng thụ: “Là kỹ năng đặc biệt của đồ heo cậu à?” Cô ấy giả vờ nghiêm trọng, quệt lên mũi cô: “Vậy cho mình mở mang kiến thức thử đi.”
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy đắm đuối, bắt lấy đầu ngón tay cô ấy, từ xoang mũi phát ra tiếng cười khẽ.
Ngoài đường hầm vang lên tiếng bước chân mơ hồ, Thời Ý buông eo cô ra, mười ngón đan vào nhau cùng cô: “Muốn đi ra chưa? Hay là quay lại đi khu cá heo với khu địa cực.”
Phó Tư Điềm nói: “Nào cũng được.”
“Vậy đi khu địa cực đi.
Lúc nãy cậu bảo muốn xem người ta cho chim cánh cụt ăn đúng không?”
“Được.” Phó Tư Điềm nghe theo.
Hai người quay lại từ đường hầm đáy biển, đến khu cá heo xem nửa màn biểu diễn, sau đó đi đến khu địa cực xem chim cánh cụt và gấu bắc cực.
Không nhanh không chậm đi loanh quanh, gần mười hai giờ, hai người mới ra khỏi Thế Giới Đáy Biển.
Lên xe hơi đi đến trung tâm thương mại gần đó ăn cơm, ngang qua quầy bán đồ ngọt McDonalds ở tầng một trung tâm thương mại, Thời Ý bỗng nhiên nói: “Mình muốn ăn kem ốc quế.”
Đang mùa đông ăn kem ốc quế thực ra có hơi lạnh, nhưng suốt quãng đường, đây là lần đầu tiên Thời Ý nói ra mong muốn, Phó Tư Điềm không muốn làm cô ấy mất hứng chút nào.
“Vậy để mình đi mua, cậu muốn ăn vị gì?”
“Vị nguyên bản là được.”
Kem ốc quế vị nguyên bản mua một tặng một.
Phó Tư Điềm đứng trước cửa số thanh toán, chờ đợi, Thời Ý đứng bên cạnh cô.
Một cây kem ốc quế đã xong, Phó Tư Điềm lấy ra đưa cho Thời Ý, Thời Ý không cầm, ngược lại là nương theo bàn tay đang giơ lên của cô, cúi đầu liếm một miếng trước.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, đầu lưỡi đỏ tươi, như một con mèo con cao lãnh đột nhiên lộ ra vẻ thân mật hiếm có.
Phó Tư Điềm mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ.
Thời Ý làm xong động tác này, mặt cũng có chút nóng.
Cô ấy không biểu hiện ra ngoài, nhận lấy kem ốc quế, tỏ vẻ không có gì hỏi: “Cậu với Hi Trúc đã từng đến trung tâm thương mại này chưa?”
“Chưa.” Phó Tư Điềm nhắc nhở cô ấy: “Kem ốc quế hơi lạnh, nếu ăn không nổi thì đừng ăn hết toàn bộ, cẩn thận kẻo đau dạ dày.”
Thời Ý “Ừ” một tiếng.
Lúc này Phó Tư Điềm mới yên tâm, quay đầu lấy cây kem ốc quế còn lại, giải thích tiếp câu nói dang dở trước đó: “Thật ra hồi cấp ba, ngoại trừ lúc làm thêm, mình với Hi Trúc ít khi gặp mặt riêng.”
Thời Ý cắn một miếng kem to, lạnh buốt cả răng, khóe môi lại vểnh lên.
Phó Tư Điềm không phát hiện, giơ kem ốc quế lên, vừa đi vừa nói với Thời Ý: “Với lại khu này cách nhà mình với trường mình học xa lắm.
Tuy mình là người Nịnh Thành, nhưng thật ra cũng là lần đầu tiên đến đây.
Có phải rất không đạt tiêu chuẩn không?”
Thời Ý lắc đầu: “Đâu phải khu nào ở Thân Thành mình cũng đi rồi đâu.” Cô ấy đi vào thang máy, chắn cửa lại, nói: “Không đạt tiêu chuẩn cũng rất tốt.”
Phó Tư Điềm đi vào thang máy, hỏi: “Tại sao?”
Thời Ý ấn nút lầu ba, liếc nhìn Phó Tư Điềm một cái, quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa thang máy, thản nhiên nói: “Vì mình có thể có được nhiều lần đầu tiên của cậu hơn.”
Cô ấy tự thấy mình không phải là một người quái đản, nhưng từ sau khi ở bên Phó Tư Điềm, cô ấy phát hiện hễ là chuyện liên quan đến Phó Tư Điềm, bản thân cô ấy sẽ biến thành vừa nhỏ nhen vừa quái đản, trẻ con cực kỳ.
Mạch não của Phó Tư Điềm không cùng lối với cô ấy.
Không biết có phải sau khi bị Trần Hi Trúc tiêm nhiễm hai ngày trước hay không, cô toàn nghĩ về những chuyện không nên nghĩ, khi nghe thấy ba chữ “lần đầu tiên” này, suy nghĩ bắt đầu lệch sang nơi khác theo phản xạ.
Hai bên tai lập tức nóng lên.
Cô trộm nhìn Thời Ý, sắc mặt Thời Ý bình thường, hoàn toàn không giống như có ý gì khác, Phó Tư Điềm vội vàng kiểm điểm lại mình, cố gắng áp chế mớ suy nghĩ lộn xộn này lại.
Hẳn là Thời Ý sẽ không nghĩ đến chuyện này, thậm chí…!có khi nào Thời Ý không biết luôn không…
Cô nhịn không được lại giương mắt nhìn Thời Ý, Thời Ý chuẩn xác quay đầu, “Sao thế?”
Phó Tư Điềm chột dạ, hai má đỏ ửng, “Không…!không có gì.”
Thời Ý híp mắt hoài nghi.
Không có thì cậu xấu hổ cái gì?
Thang máy đến nơi, cửa vừa mở ra, đối diện là một biển quảng cáo buffet hải sản rất lớn, Phó Tư Điềm lảng sang chuyện khác: “Tụi mình thử cái này không?”
Thời Ý bị đánh lạc hướng, “Vừa nãy cậu còn khen tụi nó đáng yêu, giờ lại nóng lòng muốn ăn tụi nó?”
Phó Tư Điềm lộ ra vẻ mặt giãy dụa.
Thời Ý nở nụ cười, dắt tay cô ra khỏi thang máy, “Chọc cậu thôi.
Hầu hết mấy con cậu nhìn thấy trong thủy cung sẽ không nằm trên bàn cơm cho cậu ăn đâu.”
Phó Tư Điềm giận dỗi liếc cô ấy một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa đúng giờ cơm, lại trùng vào ngày lễ, nhà hàng có hơi đông, vẫn còn hai mươi mấy người xếp hàng trước đó.
Phó Tư Điềm và Thời Ý không có chuyện gì gấp, chỉ cần đứng cùng nhau, từng giây phút trôi qua đều có ý nghĩa.
Hai người đứng ngoài nhà hàng lật xem ảnh chụp bằng điện thoại và máy instax ở thủy cung, tán gẫu hơn nửa tiếng sau mới đến số, tâm trạng không mảy may bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc thanh toán, Phó Tư Điềm lại vội vàng mở mã thanh toán ra, lần này Thời Ý dứt khoát lấy điện thoại của cô đi, đẩy điện thoại của mình ra.
Phó Tư Điềm ngập ngừng, Thời Ý nhíu mày nhìn cô, Phó Tư Điềm bất đắc dĩ cong môi, lấy điện thoại về lại.
Cũng may hôm nay không phải toàn bộ đều là Thời Ý trả, cô cũng cảm thấy thoải mái được một chút.
Sau khi ăn xong, vì Thời Ý muốn đến xem thử trường cấp ba của Phó Tư Điềm, vì vậy buổi chiều hai người đi xe hơi đến khu Tiểu Tự nơi có trường cấp ba của Phó Tư Điềm.
Khu Tiểu Tự không lớn, lại tập trung không nhiều lắm vài điểm du lịch ở Nịnh Thành.
Phó Tư Điềm lên kế hoạch lộ trình, có thể đi dọc một đường ngang qua phố cổ chùa cổ, cuối cùng từ phố Thành Hoàng vòng qua trường trung học Tân Dung.
Phó Tư Điềm rất thông thuộc với lịch sử của danh lam thắng cảnh vùng này, nói có sách, mách có chứng, hạ bút thành văn, kể chuyện chi tiết và thú vị, Thời Ý rất hăng hái lắng nghe.
Chùa Linh Tự là một ngôi chùa lớn hương khói nghi ngút ở nơi này, nghe nói cầu duyên vô cùng linh nghiệm.
Phó Tư Điềm chưa bao giờ bước vào chính điện của chùa, sợ tâm tư không tinh khiết của mình sẽ phạm đến thần phật.
Cô đùa với Thời Ý có muốn đi vào cầu một quẻ nhân duyên không, Thời Ý nheo mắt nhìn cô một cái, nhắm mắt lại, đứng ngoài điện chắp hai tay lại, thành kính khấn thầm.
Nhân duyên đã có rồi, được chưa, cô ấy không muốn dựa vào quẻ bói để phán đoán trước.
Thứ có thể dựa vào, là cô ấy và Phó Tư Điềm cùng nhau cố gắng.
So với xin xăm, cô ấy muốn cầu nguyện hơn.
Phó Tư Điềm nhìn sườn mặt Thời Ý, tim mềm ra như nước.
Cô nhắm mắt lại theo, thành kính cầu nguyện giống Thời Ý – Cầu cho con có thể mang đến cho cô gái bên cạnh niềm hạnh phúc và niềm vui mãi mãi.
Đi qua ngôi đền cổ kính, dạo quanh con phố dài, đến chạng vạng, các cô đi vào trường trung học Tân Dung.
Bên ngoài khu giảng dạy trường Tân Dung có dựng giàn giáo, có vẻ là ngoài tường đang được sửa chữa.
Phó Tư Điềm hỏi thử ở phòng hướng dẫn, bảo vệ nói trường đang sửa chữa lại, thời gian sắp tới không cho phép người ngoài vào.
Hai người không vào được, Phó Tư Điềm bèn dẫn Thời Ý đến sân thể dục ngoài khuôn viên đối diện cửa sau trung học Tân Dung.
Sân thể dục của trường Tân Dung cũng là sân thể dục chung của khu, chiều tối năm giờ đến chín giờ mở cửa cho tất cả mọi người.
Trong sân thể dục đã có vài người đang tản bộ sau khi ăn, trong đó không thiếu những ông bố bà mẹ trẻ dắt con cái đến hố cát để nghịch cát, cả sân thể dục này tản ra hơi thở cuộc sống an nhàn dễ chịu, khác hẳn với sân thể dục ở Thân Đại.
Phó Tư Điềm và Thời Ý men theo con đường nhựa, thong thả dạo bước.
Phó Tư Điềm chỉ vào khu giảng dạy cạnh sân thể dục, lần lượt giới thiệu cho Thời Ý, tòa nhà cuối cùng là ký túc xá, tòa phía trước là tòa nhà giảng dạy của trường trung học, là nơi trước kia cô từng học.
Tòa nhà giảng dạy cách cổng trường rất xa, chạy vào cũng phải tốn ba bốn phút, lúc đi học, mấy học sinh thường đùa với nhau, ban đầu hiệu trưởng sắp xếp tòa nhà giảng dạy như vậy là vì muốn đào tạo thêm mấy vận động viên chạy nước rút đưa vào trường thể dục thể thao bên cạnh.
Thời Ý tò mò: “Cậu chạy bao giờ chưa?”
Phó Tư Điềm bất đắc dĩ: “Đương nhiên là chạy rồi.
Cho dù mình có kỷ luật đến đâu thì cũng sẽ có lúc bị rơi xích nha.” Dừng một chút, cô chờ Thời Ý lộ ra vẻ mặt cười nhạo, mới đáng thương bổ sung thêm: “Là rơi xích xe đạp.”
Thời Ý mất cảnh giác, bị cô chọc cười.
Các cô đi một vòng lại một vòng quanh đường chạy, Phó Tư Điềm kể hết chuyện thú vị này đến chuyện thú vị khác hồi trung học, Thời Ý phát hiện Phó Tư Điềm rất biết cách kể chuyện, cũng rất biết cách chọc người ta cười.
Cô ấy nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu.
Thông qua miêu tả của Phó Tư Điềm, dường như cô ấy có thể chạm vào Tư Điềm bé nhỏ mà cô ấy đã bỏ lỡ, chạm vào quỹ đạo cuộc sống chân thực của cô.
Cô ấy thật sự rất muốn biết toàn bộ về cuộc sống của Phó Tư Điềm sau khi rời khỏi Thân Thành, nhưng cô ấy không biết có phải không nên hỏi hay không.
Hôm nay cũng không phải thời cơ thích hợp, cô ấy không muốn làm mất vui, vì vậy cô ấy chỉ đành dùng hết khả năng nghe ngóng nhiều hơn đối với những chuyện không quá nhạy cảm.
Mặt trời dần buông xuống cạnh tòa nhà, ráng chiều nhuộm mờ nửa bầu trời, người trên sân thể dục càng lúc càng đông.
Một cậu trai trẻ tuổi đi ngang qua bên cạnh hai người, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Đúng vậy, vốn muốn đi xem phim, ai ngờ rạp chiếu phim đông nghẹt, ngay cả vé gần sát nhất cũng không còn.
Rạp chiếu phim tư nhân cũng không đặt được, cô ấy dỗi luôn rồi.
Má chứ, rạp chiếu phim cũng đâu phải nhà tao mở, đặt không được tao biết làm sao giờ…”
Phó Tư Điềm khẩn trương, quay đầu hỏi Thời Ý: “Vậy tối nay có phải tụi mình cũng không đặt được vé không?”
Thời Ý ra vẻ nghiêm trọng: “Hình như vậy.”
Phó Tư Điềm tự trách, “Đáng lẽ mình nên đặt vé sớm chút.” Cô chưa ăn lễ tình nhân bao giờ, hoàn toàn không có khái niệm về mức độ cháy vé xem phim trong dịp lễ tình nhân.
Thời Ý cười nhạo một tiếng, nói: “Lừa cậu đó.
Hai ngày trước mình đặt rồi.” Xem hết tất cả những rạp chiếu phim lân cận, khó khăn lắm mới cướp được vé dư.
Phó Tư Điềm lộ ra biểu cảm vui mừng, trách cô ấy: “Thời Ý…” Cô ấy lại trêu cô.
Thời Ý giải thích: “Có điều thoạt nhìn phim cũng không hay lắm, vị trí ngồi cũng không tốt lắm.
Đợi lát nữa đến tận nơi xem có còn lựa chọn nào tốt hơn không.”
“Không sao.” Mày và mắt Phó Tư Điềm cong lại, dáng vẻ rất mãn nguyện: “Phim nào được xem cùng với cậu cũng hay hết.”
Thời Ý liếc mắt nhìn cô, bị câu nói này lấy lòng, vẫn cố ý hỏi: “Cậu chắc chưa?”
Phó Tư Điềm gật đầu, Thời Ý mỉm cười: “Vậy ai lần đầu xem phim với mình, xem xong rầu rĩ không vui?”
Phó Tư Điềm ngẩn người, ngượng ngùng nói: “Xem xong tâm trạng không tốt không có nghĩa là phim không hay nha.”
Thời Ý cười khẽ, chấp nhận lời ngụy biện của cô.
Bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ mập mờ không rõ lúc đó cũng trở nên ngọt ngào.
Cô ấy nhớ ra: “Bộ phim mà lúc đó cậu muốn xem cùng mình ngày hôm sau là phim gì vậy?” Lần sau xem bù đi.
Không ngờ sóng mắt Phó Tư Điềm xao động, bước nhanh vài bước, xoay người đi ngược lại, nói: “Không nói cho cậu biết.”
Thời Ý nhướng mày, giọng điệu giả vờ nguy hiểm: “Có chắc là không nói chưa?”
Phó Tư Điềm lui về sau, “Không nói.”
Thời Ý đến gần, Phó Tư Điềm lui về sau, Thời Ý sải bước lại gần, bỗng nhiên Phó Tư Điềm xoay người, quẳng lại một câu cười nói, bước nhỏ chạy đi.
“Bắt được mình mình sẽ nói cho cậu biết.”
Thời Ý bật cười, cô ấy mặc váy dài, không chạy được, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Phó Tư Điềm vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn cô ấy.
Gió đêm thổi tung mái tóc dài xinh đẹp của cô, trên mặt cô là nụ cười rạng rỡ và niềm vui đơn thuần.
Tựa như cảnh phim trong anime, bầu trời xanh thẫm, ráng chiều màu cam, cột điện cao vút, bóng người lay động như thủy triều, bỗng nhiên khung hình tĩnh lại tại một bối cảnh tươi đẹp ấm áp.
Mà đôi mắt cười linh động của cô, lại là sắc màu ngời sáng nhất trên thế giới này.
Kiều diễm động lòng người, rực rỡ lấp lánh.
Bước chân của Thời Ý bất giác chậm lại.
Cô ấy thất thần nghĩ, có thể cô ấy đã biết bộ phim kia tên là gì rồi –
Con tim rung động.