Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 75
Hôn mình.
“Lạnh không?” Tay Thời Ý vòng qua eo cô.
Sự thân mật của cô ấy làm giảm bớt cảm giác hồi hộp của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm nới tay ra một chút, tựa trên vai Thời Ý lắc đầu: “Trên người cậu ấm lắm.”
Thời Ý phì cười, “Cho nên mới gấp gáp như vậy à?”
Lừa đảo.
Rõ ràng người gấp gáp là cậu.
Phó Tư Điềm cười theo, không phản bác, chỉ nũng nịu dùng trán cọ lên người Thời Ý vài lần.
Suy cho cùng cũng đang ở nơi công cộng, vuốt ve nhau vài giây, Phó Tư Điềm rời khỏi cái ôm của Thời Ý.
Thời Ý buông tay ra, lại nâng hoa hồng đến trước người Phó Tư Điềm: “Lễ tình nhân vui vẻ.” Nét mặt cô ấy thanh lãnh, ánh mắt nhìn Phó Tư Điềm lại rất dịu dàng.
Phó Tư Điềm nở nụ cười ngại ngùng, hai tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu, hoa đẹp lắm.”
Thời Ý nói: “Cậu đẹp hơn.”
Lỗ tai Phó Tư Điềm đỏ ửng, cắn cắn môi, nói ra tiếng lòng: “Không đẹp bằng cậu.”
Thời Ý hơi ngẩn người, hồ nước trong lòng gợn sóng.
Được khen xinh đẹp chỉ là chuyện bình thường, nhưng chưa lần nào nghe được một cách hài lòng như lần này.
Cô ấy cười khẽ một tiếng, nhận lấy lời khen này.
“Đi nào, xe đậu ở đối diện.” Cô ấy nắm tay Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm một tay cầm hoa hồng, một tay nắm tay Thời Ý, đi dưới ánh mặt trời, đi bên cạnh làn váy của Thời Ý, đi giữa dòng xe cộ.
Hết thảy những u tối lạnh lẽo dưới quê trước khi xuống xe, dường như đều vùn vụt trôi xa theo dòng xe cộ trong giây phút này.
Cô bất giác nắm chặt tay Thời Ý, quan tâm hỏi: “Dì còn ở khách sạn không?”
Thời Ý chớp mi hai cái thật nhanh, nói một cách tự nhiên: “Không biết nữa, mình đi với mẹ đến Nịnh Thành xong thì tách ra.
Công việc của bà ấy ở khu phía Bắc.
Ngày mai bao giờ về, mình qua đó tìm bà ấy.”
Phó Tư Điềm tin là thật, len lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô còn tưởng phải gặp mặt Phương Nhược Hoa, trong lòng còn diễn thử cả trăm lần.
“Vậy cậu ăn gì chưa?”
“Chưa ăn.
Cậu thì sao?”
“Mình cũng chưa.”
“Vậy tụi mình đi thẳng qua Nguyên Hương Ký gần Thế Giới Đáy Biển ăn đi, lúc mình tra thông tin thấy đánh giá tốt lắm.” Trong lịch trình dự kiến của hai người, Thế Giới Đáy Biển Nịnh Thành là điểm đến đầu tiên.
Đương nhiên Phó Tư Điềm không có ý kiến.
Lên xe, Phó Tư Điềm đặt hoa hồng ở ghế sau, khi đang thắt dây an toàn, không biết từ đâu Thời Ý hô biến ra một túi giấy nhỏ, đưa tới trước mặt cô.
“Bánh rán thập cẩm.
Nếu cậu đói có thể ăn trước vài miếng lót dạ.”
Vẻ mặt Phó Tư Điềm kinh ngạc nhận lấy.
Thời Ý vừa nhấn phanh tay vừa hỏi: “Sao vậy?”
Hai tay Phó Tư Điềm đang cầm bánh rán thập cẩm, đáy mắt toàn là ý cười.
Cô có hơi không tưởng tượng được dáng vẻ Thời Ý ăn mặc như thế này đứng trước quán ăn ven đường đợi bánh rán.
Nhưng cô không nói, chỉ hỏi: “Ăn trên xe có sao không?”
Ghế xe của Thời Ý là màu be nhạt, không có thêm bọc ghế, ngồi thoải mái, nhưng mà bảo quản cũng không dễ dàng.
Thời Ý đánh tay lái ra ngoài, “Cậu có thể.”
Giọng Phó Tư Điềm không khỏi mềm đi: “Của cậu đâu?”
“Mình không đói.
Cậu ăn đi, hẳn là còn nóng.”
Phó Tư Điềm không câu nệ nữa.
Cô mở túi giấy ra, hương thơm xộc vào mũi.
Vừa hay đèn đỏ, xe ngừng lại, Phó Tư Điềm thừa cơ đưa bánh rán đến bên miệng Thời Ý, dụ dỗ cô ấy: “Thơm quá nè, cậu thật sự không ăn thử à?”
Thời Ý nheo mắt nhìn cô, Phó Tư Điềm chớp mắt, đôi mắt cười cong cong.
Thời Ý nhịn không được chiều theo cô, cúi đầu cắn một miếng nhỏ.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm trong nháy mắt càng sâu hơn.
Bánh rán trên đầu lưỡi rõ ràng là mặn, nhưng Thời Ý lại nếm ra vị ngọt.
Đèn xanh sắp sáng lên, Phó Tư Điềm thu tay về.
Cô lén nhìn, thấy Thời Ý không chú ý, nhanh chóng ngoạm một miếng bánh rán to ngay tại dấu vết hình trăng khuyết nơi Thời Ý cắn.
Vừa kích động vừa vui sướng.
Lỗ tai nóng hổi.
Cô không để ý rằng, khóe môi của Thời Ý lại giương cao khó có thể phát giác.
Khi mua cô ấy còn định đến lúc đó phải hỏi Phó Tư Điềm “So với bánh trứng cuộn, cái nào ngon hơn”, nhưng hiện tại cô ấy lại cảm thấy đáp án này không còn quan trọng nữa rồi.
Thời Ý đạp nhẹ chân ga, tâm tình và tốc độ xe cùng nhau bay lên.
Nửa tiếng sau, xe đến Nguyên Hương Ký, sau khi hai người vào quán ăn sáng xong, liền đi đến Thế Giới Đáy Biển phía đối diện.
Nịnh Thành không phải là thành phố du lịch, mùa đông cũng không phải mùa cao điểm của thủy cung, mặc dù là lễ tình nhân, du khách đến tham quan thủy cung cũng không bao nhiêu.
Phó Tư Điềm lấy vé đã đặt trên mạng, đi theo bảng chỉ dẫn bước vào thủy cung cùng Thời Ý.
Quy mô của Thế Giới Đáy Biển Nịnh Thành không so được với Thân Thành, nhưng diện tích chiếm cũng gần 20.000 mét vuông, được chia thành bốn tầng và tám khu triển lãm, có một đường hầm đáy biển ảo mộng với tổng chiều dài 80 mét.
Tầng một là quảng trường giải trí và thư giãn, với nhiều nhà hàng và cửa hàng quà lưu niệm.
Thang cuốn tự động một chiều hướng lên trên, đi vào tầng hai, mới xem như chính thức bước vào khu vực triển lãm chủ chốt của Thế Giới Đáy Biển.
Theo thang cuốn đi lên trên, ánh sáng dần mờ đi, một chốc tĩnh lặng, lối đi màu xanh lam xuất hiện trước mắt các cô.
Hai bên tường của lối đi được dựng thành núi giả lởm chởm đá, ánh đèn chập chờn chiếu xuống, tản ra một sắc thái huyền bí.
Lối đi có ngã rẽ, không nhìn thấy bóng người đi phía trước, nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe được tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, thậm chí là tiếng của dòng nước.
Phó Tư Điềm nắm tay Thời Ý đi giữa những âm thanh này, cảm giác như mình đã bước vào một vũ trụ khác.
Cô nói: “Thời Ý, mình chợt nhớ đến một bộ phim.”
Thời Ý hỏi: “Phim gì?”
Phó Tư Điềm đáp: “Spirited Away.” Dừng một chút, cô lại hỏi: “Cậu xem chưa?”
“Xem rồi.” Thời Ý hiểu rõ, “Có phải cậu cảm thấy nơi này giống một chiều không gian khác không?”
Thời Ý có thể hiểu được ý tưởng của mình, Phó Tư Điềm hào hứng gật đầu.
Thời Ý nhàn nhạt cười: “Lần đầu tiên mình đến thủy cung cũng có cảm giác này.
Thật ra hồi nhỏ mình cực kỳ sợ cá, lần đầu đi thủy cung là đợt trường học tổ chức đi chơi xuân, không đi không được nên mới đi.
Nhưng thần kỳ ở chỗ, khi mình nhìn thấy cá bơi qua bơi lại trong thủy cung, đột nhiên mình nhận ra mình không sợ nữa.
Người che mắt ngay từ đầu là mình, sau đó, người không nỡ đi cũng là mình.”
Hồi tưởng lại Thời Ý lúc còn nhỏ trong trí nhớ của mình, lại ghép biểu cảm sợ hãi che mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn tám loại gió thổi vào vẫn luôn bất động từ bé của Thời Ý, trong nháy mắt Phó Tư Điềm bị cảm giác đáng yêu xông đến.
“Vậy lúc cậu vừa bước vào có phải đã căng thẳng suýt khóc không.”
Đây là trọng điểm à? Thời Ý nheo mắt nhìn cô.
Phó Tư Điềm không bị dọa chút nào, lắc lắc bàn tay Thời Ý đang nắm tay mình, nụ cười càng thêm rực rỡ.
Cô phân nhánh suy nghĩ về chủ đề vừa nói ban nãy: “Nhắc mới nhớ, thủy cung với Haku cũng rất hợp.
Cậu nhớ nhân vật này không?”
“Nhớ chứ.”
“Hồi trước mình còn tưởng Haku là con gái.”
Thời Ý cười nhạo: “Bách hợp vỡ lòng của cậu à?”
Phó Tư Điềm ngẩn ra, ngại ngùng nói: “Không có nha, mình cho rằng bọn họ là bạn rất tốt.
Giống như chúng ta lúc trước vậy.”
Chúng ta lúc trước? Thời Ý suy nghĩ “lúc trước” là bao lâu về trước.
Cô ấy không vạch trần sơ hở trong lời nói của Phó Tư Điềm, một lời hai ý hỏi: “Giống như mình là Chihiro, cậu là Haku?”
Lúc gặp lại, Haku cũng không phải là cái tên trước kia nữa.
Điểm này trái lại khá là giống nhau.
Phó Tư Điềm mờ mịt gật đầu.
Ai là ai cũng đâu có liên quan gì.
Thời Ý lại nói: “Không được nha.”
Phó Tư Điềm ngừng bước, “Hả?”
Thời Ý nói: “Nếu mình là Chihiro, mình không muốn cậu làm Haku.”
Phó Tư Điềm chần chừ: “Vậy cậu muốn mình làm cái gì?”
Thời Ý nhìn cô chằm chằm, phun ra một chữ: “Heo.”
“???….” Phó Tư Điềm hờn dỗi: “Thời Ý!”
Khóe môi Thời Ý cong lên nụ cười, nói sang chuyện khác, “Đi nào, tranh thủ thời gian, biết đâu chừng kịp xem biểu diễn cá heo lúc 10 giờ.” Cô ấy nắm tay Phó Tư Điềm bước nhanh hơn, cánh tay mảnh khảnh của cả hai kéo thành một đường thẳng trong không khí.
Đáy mắt Phó Tư Điềm lộ ra ý cười, không thèm so đo với cô ấy, chạy bước nhỏ đuổi theo.
Cách cuối lối đi không xa là khu triển lãm đầu tiên của Thế Giới Đáy Biển.
Ánh sáng trong khu triển lãm sáng hơn so với lối đi, bên trong trưng bày vô số bể kính lớn có nhỏ có, trong bể kính, những con cá đủ màu sắc, hình thù kỳ quặc băng qua băng lại giữa những rạn san hô, lắc lư bơi lội, khiến người ta hoa cả mắt, vô cùng đẹp.
Rõ ràng cả phòng toàn người là người, thậm chí trước mỗi bể cá đều có người khác đứng, nhưng Phó Tư Điềm và Thời Ý đứng cạnh nhau, thi thoảng lại có ảo giác thế giới này chỉ còn lại sự tồn tại của nhau.
Mỗi một ánh mắt ngạc nhiên đều nhận được hồi đáp ăn ý của Thời Ý, mỗi một câu nói khe khẽ đều nhận được câu trả lời đúng lúc của Thời Ý.
Rõ ràng Thời Ý có chút hiểu biết về sinh vật biển, nhưng không giống với lần đi bảo tàng trước đây, lần này Thời Ý chỉ phổ cập khoa học những lúc ít ỏi Phó Tư Điềm hỏi cô ấy “Đây là cá gì”, đa số thời điểm, cô ấy cũng giống như người vừa đến thủy cung lần đầu tiên, thích thú ngắm nhìn từng loại cá trong bể, thỉnh thoảng chia sẻ một hai câu với Phó Tư Điềm: “Cậu nhìn con cá trắng trắng bơi trên cùng kìa, giống cái máy bay to không?”
“Con kế bên, có phải nhìn hơi giống con heo bay không?”
Khi nói những lời này, sắc mặt cô ấy vẫn thản nhiên, nghiêm túc, nhưng mấy lần Phó Tư Điềm đều bị cô ấy chọc cười.
Cô không biết Thời Ý lại là người có tính trẻ con giàu trí tưởng tượng như vậy.
Cô ấy nói cô ấy không sợ cá trong thủy cung.
Phó Tư Điềm lại phát hiện, lúc một con cá to lớn, xấu xí vô cùng đột nhiên bơi về phía tấm kính, Thời Ý rõ ràng vẫn bị dọa sợ, hoảng hồn, lùi lại mấy bước, mém chút nữa đạp trúng người đứng sau.
Quả thực đáng yêu lên một tầm cao mới.
Đáng lẽ phải nhịn cười, nhưng Phó Tư Điềm lại không nhịn được, cười đến mức khó mà ngừng.
Thời Ý muối mặt, trưng ra khuôn mặt vô cảm rất lâu, cho đến khi Phó Tư Điềm che mắt cho cô ấy khi một con cá bơi thẳng vào tấm kính, nói với cô ấy “Xấu quá, cậu đừng nhìn”, cô ấy mới cong cong khóe môi, coi như được dỗ dành.
Hai người cũng giống như tất cả các cặp tình nhân khác, tán gẫu những chủ đề trên trời dưới đất cũng thấy vui, qua từng khu triển lãm, từng bể kính, đi vào phòng triển lãm cuối cùng ở tầng hai – khu sứa.
Có lẽ khu biểu diễn cá heo với sức chứa ngàn người lúc 10 giờ dưới tầng B2 đã bắt đầu, du khách ở khu sứa ít hơn nhiều so với những khu triển lãm trước.
Ánh sáng trong khu sứa cũng tối hơn so với tất cả những khu triển lãm trước, toàn bộ không gian đột nhiên như đang phối hợp với ánh sáng, yên tĩnh lại.
Trong màu lam sẫm u tối, vô số những tán ô nhỏ trong suốt màu sắc sặc sỡ nổi lơ lửng, co lại giãn ra, trông kỳ quái tựa ảo mộng, bóng dáng du khách lác đác đong đưa, tất cả đều được tôn lên như một cảnh phim đẹp đẽ.
Phó Tư Điềm đứng trước một bể kính khổng lồ, cách một lớp kính, say mê nhìn những con sứa đang di chuyển không ngừng.
Trong bể, ánh sáng rực rỡ liên tục thay đổi, mọi ồn ào hối hả của thế tục, những muộn phiền của hiện thực, dường như đều bị động tác co vào giãn ra của sứa đè ép ra ngoài.
Thời Ý đứng bên cạnh cô, hỏi: “Cậu xem bộ phim《Sao Băng》(Nagareboshi) của Nhật chưa?”
Phó Tư Điềm lắc đầu.
Thời Ý nói: “Trong phim nói rằng, ước nguyện với sứa còn linh nghiệm hơn là ước nguyện với sao băng nữa.”
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý, hiếu kỳ: “Vậy cậu ước chưa? Có thành hiện thực không?”
Giọng Thời Ý nhẹ nhàng chậm rãi: “Chưa.
Bây giờ mình ước.” Cô ấy nâng cổ tay Phó Tư Điềm lên, đeo một món đồ lạnh lẽo vào cổ tay cô.
Phó Tư Điềm cúi đầu, nhìn thấy là một chiếc đồng hồ bạch kim nhỏ gọn tinh xảo.
Thời Ý nói: “Mình ước rằng, có thể mang từng giây từng phút còn lại buộc vào cùng với cậu.
Cậu có muốn thực hiện điều ước của mình không?”
Đại não Phó Tư Điềm trì hoãn phản ứng, hương vị ngọt ngào lại phồng lên như một con sứa đang duỗi thân.
Cô hoài nghi mình không phải bước vào chiều không gian khác, mà là bước vào thế giới cổ tích người lớn Thời Ý đã tạo ra vì cô.
Cô rất muốn ôm Thời Ý, nhưng những bể kính gần đó đều có người, không được.
Cô chỉ có thể vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, nhìn Thời Ý chăm chú, thì thầm nho nhỏ: “Thời Ý, cậu phạm quy…”
Đôi môi quyến rũ của Thời Ý giương lên.
Phó Tư Điềm nuốt nước bọt, cuối cùng nhịn không được nghiêng người về trước, dán bên tai Thời Ý, thốt ra khỏi miệng câu nói mà cô đang cố kiềm lại: “Cậu cứ như vậy, làm mình rất muốn hôn cậu.”
Hơi nóng quét qua lỗ tai, nhịp thở của Thời Ý trở nên rối loạn.
Rõ ràng vừa nói một câu táo bạo như vậy.
Phó Tư Điềm lui về, đôi mắt lại e lệ không dám đối diện với cô ấy.
Thời Ý nhìn cô thật sâu, bỗng cười một tiếng, nắm cổ tay Phó Tư Điềm đi ra ngoài.
“Thời Ý?!” Phó Tư Điềm kinh ngạc.
Thời Ý không nói gì, chỉ bước nhanh hơn, càng đi càng nhanh.
Phó Tư Điềm mơ hồ đoán ra được điều gì đó, tiếng tim đập dồn dập theo tiếng bước chân.
Cô chạy theo Thời Ý qua thang cuốn một chiều thông giữa tầng 2 và tầng B2, chạy qua khu cá heo huyên náo tiếng cười nói, chạy qua đường hầm đáy biển không một bóng người…
Không một bóng người…
Bước chân của Thời Ý chợt dừng lại.
Cô ấy nghiêng người, dắt Phó Tư Điềm chạy vào đường hầm đáy biển.
Nước biển xanh lam dựng nên thế giới mới, vô số đàn cá bơi lượn qua lại trên đỉnh đầu và bên cạnh, hai người nghỉ chân thở phì phò dưới làn nước.
Đây có thể là chuyện khác người nhất mà cô ấy từng làm trong cuộc đời này.
Thời Ý nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở dốc của chính mình, tựa trên lan can, dắt tay Phó Tư Điềm, ôm lấy eo Phó Tư Điềm, kéo cô sát lại gần.
“Hôn mình.”
Cô ấy khẽ hé đôi môi đỏ mọng, vừa giống nữ thần lại vừa giống nữ vương.