Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 77
Linh hồn đang cùng nhau rung động.
Bảy giờ hơn, sau khi ăn cơm ở nhà hàng Tây tầng dưới, hai người đi lên rạp chiếu phim tầng bốn để xem phim.
Trong rạp chiếu phim toàn là tình nhân có đôi có cặp.
Vé phim Thời Ý mua là một bộ phim tình cảm hài kinh phí thấp rất hợp thời, không có diễn viên nào quá nổi tiếng, tình tiết phim khá là quy củ, không có gì đặc biệt, nhưng được ở chỗ gây hài và thoải mái, thỉnh thoảng cả rạp sẽ vang lên tiếng cười.
Đây là lần đầu tiên Thời Ý đến rạp xem phim trong ngày lễ tình nhân, cũng là lần đầu tiên ngồi hàng ba ngoài cùng bên phải, một vị trí tệ như vậy, vì trong rạp hầu như toàn là cặp đôi, với thể loại phim hài có nhiều tình tiết gây cười như thế này, những âm thanh xì xào trao đổi cũng nhiều hơn so với bình thường.
Theo lý thuyết, lần xem phim này có thể xem là lần tệ hại nhất từ lúc chào đời đến nay.
Nhưng Thời Ý nắm tay Phó Tư Điềm, ngẩng đầu xay xẩm nhìn màn hình, lúc nghiêng đầu có thể thấy được sườn mặt điềm tĩnh của Phó Tư Điềm, lại cảm thấy chưa từng có lần xem phim nào vui vẻ được như lần này.
Bộ phim bước vào giai đoạn giữa, nam nữ chính yêu nhau, nam chính bắt đầu có những tưởng tượng về lần tiếp xúc thân mật đầu tiên, sợ làm không tốt, anh ta bắt đầu điên cuồng “ôn bài”, vì vậy gây nên không ít tiếng cười.
Trước khi bộ phim sắp kết thúc, cuối cùng nam nữ chính đã hôn nhau, trở thành cảnh phim cuối trước khi đèn sáng.
Một bộ phim hài, cảnh thân mật cuối phim trái lại vẫn khiến người xem mặt đỏ tim đập mà không mất đi mỹ cảm.
Ánh sáng dần dần mờ đi, ca khúc cuối phim đi kèm với lời thổ lộ trong lòng nam chính vang lên, bộ phim kết thúc, nhiệt độ trong rạp nhẹ nhàng tăng lên.
Lúc bấy giờ Thời Ý mới nhận ra câu mình vừa nói lúc ở trong thang máy hình như có hơi càn rỡ.
Cô ấy không khỏi nhìn Phó Tư Điềm, đúng lúc Phó Tư Điềm cũng đang nhìn cô ấy.
Không biết do cảnh vừa chiếu trong phim quá mập mờ, hay do cặp tình nhân ngồi hàng ghế trước đang hôn môi quá suồng sã, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, cả hai đều cảm thấy nhiệt độ toàn thân có chút cao lên.
Như thể muốn tìm gì đó để nói, Phó Tư Điềm nhấp môi, môi của Thời Ý cũng vô thức nhấp theo.
Đèn trong rạp bỗng nhiên sáng lên, cô lao công đang chờ ở lối đi chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh.
“Chúng ta cũng đi thôi?” Phó Tư Điềm quay đầu không nhìn cô ấy nữa, âm thanh nhẹ bẫng.
Thời Ý định thần lại, đứng lên, “Ừm.”
Nét mặt này của Tư Điềm, phản ứng này, là do cô ấy nghĩ nhiều, hay là…!Tư Điềm cũng có suy nghĩ đó? Thời Ý cảm giác lòng bàn tay đang nắm lấy nhau cũng bắt đầu nóng lên.
May thay rất nhanh, hai người ra khỏi rạp chiếu phim, không khí đối lưu mang theo hơi lạnh, độ nóng quanh thân cũng bị thổi đi.
Đêm đã khuya, nhiệt độ có vẻ giảm xuống.
Thời Ý thu lại tâm tư, nắm tay Phó Tư Điềm bỏ vào túi, “Cậu lạnh không?”
Phó Tư Điềm lắc đầu: “Mình vẫn ổn, cậu có lạnh không?” Thời Ý mặc váy, cúc áo khoác ngoài chưa cài vào, rất có phong độ, nhưng độ ấm thì khá kém.
Thời Ý cười nhạt: “Mình cũng bình thường.” Cô ấy nhìn đồng hồ, hỏi: “Tụi mình đi dạo thêm chút, hay là về thẳng khách sạn đây?”
Phó Tư Điềm lo về muộn Thời Ý sẽ lạnh, liền nói: “Về đi.”
Thời Ý nghe theo: “Được.”
Vì khoảng cách giữa trung tâm thương mại và khách sạn cũng không xa, nghĩ rằng buổi tối có thể đi dạo, ngắm cảnh đêm, vì vậy khi đi từ khu Tiểu Tự, Thời Ý đã đậu xe ở khách sạn, đi bộ đến đây.
Hai người rúc vào nhau đi trên con đường xa lạ, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có của thành phố về đêm.
Ngang qua một đoạn đường tương đối phồn hoa, một cô gái trẻ làm công việc quảng cáo cửa hàng tiến đến, nhét một đóa hoa nhỏ vào tay Phó Tư Điềm, nói là thấy các cô xinh đẹp, muốn tặng cho các cô.
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ nhận lấy, đối phương nói tiếp, có thể xin các cô một phút được hay không? Mời hai người quét mã follow để nhận phần quà nhỏ.
Thời Ý trước giờ vẫn luôn thờ ơ đối với những chuyện này, Phó Tư Điềm vì đã từng làm công việc tương tự, thấy đối phương cứ năn nỉ mãi, biết đối phương cũng không dễ dàng gì, liền mềm lòng quét mã, nhận phần quà nhỏ.
Cô gái vui vẻ đi về phía trước tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, Phó Tư Điềm cầm quà, buồn cười nhìn Thời Ý.
Thời Ý vừa yêu thích vừa bất lực trước sự mềm lòng của Phó Tư Điềm.
“Cái gì thế?” Thời Ý nhìn chiếc hộp giấy nhỏ mỏng trong tay cô.
Phó Tư Điềm đưa hộp nhỏ ra trước mặt Thời Ý, “Hình như là kẹo cao su.”
Thời Ý nhận lấy, quan sát, sững sờ một chút, bỗng nhiên cười thành tiếng, trả hộp nhỏ lại cho Phó Tư Điềm: “Kẹo cao su à?”
“Không phải hả?” Phó Tư Điềm nghi hoặc, lấy lại hộp nhỏ, nhìn kỹ mấy lần, mặt đỏ bừng.
Là bαo ƈαo sυ?!
A!
Phó Tư Điềm xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt Thời Ý.
Cô cầm nó như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, muốn ném nhưng không tìm thấy thùng rác, chỉ có thể nhét nó vào túi quần áo.
Thời Ý bên cạnh cười nhẹ, Phó Tư Điềm quá xấu hổ, buồn bực nói: “Kỳ ghê, sao lại có người đứng dọc đường phát cái này làm quà vậy.”
Thời Ý nói một cách hợp lý: “Có thể vì hôm nay là lễ tình nhân.” Nửa câu sau không cần phải nói, Phó Tư Điềm cũng nghe hiểu được.
Vẫn là nhu cầu rất nhiều.
Không biết có phải ảo giác hay không, những lời này qua đi, bầu không khí bỗng trở nên im lặng khác thường.
Khách sạn gần ngay trước mắt, Thời Ý không nói nữa, Phó Tư Điềm trộm nhìn Thời Ý, lỗ tai Thời Ý không biết là do lạnh hay nóng, cũng hơi đỏ lên.
Cô đi theo Thời Ý vào khách sạn, dừng lại một chút ở quầy lễ tân, ôm bó hoa hồng gửi nhờ ở quầy lễ tân trước đó, đối mặt với ánh mắt như có như không của những vị khách khác trong đại sảnh, giấu theo hộp bαo ƈαo sυ, đi lên thang máy thông với phòng cho khách cùng Thời Ý.
Trong không gian kín, Phó Tư Điềm cúi đầu nhìn cổ chân trắng nõn của Thời Ý lộ ra ngoài váy, tiếng tim đập lớn như tiếng sấm.
Rõ ràng không làm gì cả, người khác có thể cũng không rảnh mà để ý nhiều đến các cô, nhưng không hiểu sao, Phó Tư Điềm lại căng thẳng chột dạ đến như vậy.
Thời Ý cảm nhận được sự căng thẳng của cô, dùng khóe mắt liếc nhìn gương mặt đang rũ xuống của Phó Tư Điềm, trống ngực cũng bắt đầu bị cô làm cho loạn xạ.
Cô ấy mất tự nhiên động đậy hai chân một chút, muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí, nhưng cổ họng lại khô khốc.
Suy nghĩ bị gợi lên trong rạp chiếu phim lại trỗi dậy.
Rõ ràng trước khi đến hoàn toàn chưa từng nghĩ về chuyện này.
Quá nhanh, hơn nữa, cô ấy cho rằng mình không phải là người có hứng thú đối với loại chuyện này.
Nhưng mà…
Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy.
Suy nghĩ linh ta linh tinh hoàn toàn không ngừng được.
Với độ cao 30 tầng, thang máy đi lên phải mất thời gian, trên mặt Thời Ý toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô ấy lén lút hắng giọng, tìm đề tài nói: “Mình quên nói với cậu, là phòng giường lớn, không sao chứ?” Giọng nói hạ xuống, cô ấy hối hận ngay lập tức, đây rõ ràng không phải là một chủ đề hay ho.
Quả nhiên, Phó Tư Điềm lắp bắp trả lời: “Không…!không sao.”
Bầu không khí càng quái dị hơn.
Cuối cùng thang máy cũng đến nơi.
Quét thẻ mở cửa phòng, chưa bật đèn, Thời Ý nghiêng người mời Phó Tư Điềm vào.
Phó Tư Điềm bước vào phòng theo, định nương theo ánh sáng lờ mờ đánh giá căn phòng, vừa nhấc mắt lên, cô đã bị cảnh đêm hùng vĩ tráng lệ của Nịnh Thành trước mắt làm rung động đến quên cả ngôn ngữ.
Căn phòng rất rộng, đối diện với cửa, bao quanh giường là hai bức tường bằng kính cao từ trần đến sàn.
Từ trên cao hơn 70 mét nhìn xuống, những ngọn đèn nối liền của cả thành phố tạo thành một biển sao mênh mông, rực rỡ lấp lánh trong màn đêm yên tĩnh.
Phó Tư Điềm nghiêng đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý cắm thẻ phòng, bật điều hòa sưởi ấm, cười nhẹ nói: “Mình nói rồi, mình muốn ngắm sao ở Nịnh Thành.”
Phó Tư Điềm muốn cười, nhưng hốc mắt lại có chút nóng.
Cô đối diện với Thời Ý hai giây, bỗng nhiên nhào vào trong lòng Thời Ý, thật nhẹ nhàng thật mềm mại gọi tên cô ấy: “Thời Ý…”
Hơi nóng phả lên cổ Thời Ý, cơ thể Thời Ý cứng lại, tim đập thình thịch.
Cô ấy ôm lại Phó Tư Điềm, cúi đầu, lỗ tai xinh xắn đáng yêu của Phó Tư Điềm nằm ngay bên môi cô ấy.
Du͙ƈ vọиɠ lại một lần nữa mất khống chế dâng lên.
Cô ấy rất muốn hôn lên nó, nhưng cô ấy sợ rằng, nụ hôn này có thể sẽ không chỉ ngừng lại ở hôn.
Tư Điềm đã sẵn sàng chưa? Nhanh như vậy, liệu cậu ấy có cảm thấy mình không nghiêm túc, không tôn trọng cậu ấy không? Sẽ…!sẽ đau chứ? Thời gian eo hẹp như vậy, ngày mai Tư Điềm còn phải về nhà, nghỉ ngơi không tốt.
Lý trí của Thời Ý kêu gọi ngừng lại.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, xoa gáy Phó Tư Điềm, “Sao thế?” Âm thanh vì đè nén nên có chút khàn.
Vì sao cô ấy lại không hôn cô.
Phó Tư Điềm vừa thẹn vừa mất mát.
Cô ngẩng đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý mỉm cười với cô, ánh sáng nhỏ vụn trong mắt đều là sự dịu dàng.
Trái tim Phó Tư Điềm rung động, còn có chỗ nào không hài lòng nữa chứ.
Cô cúi đầu cười trộm, nhẹ nhàng trả lời, “Không có gì.”
Thời Ý hỏi: “Hôm nay đi đường nhiều như vậy, có mệt không?”
Phó Tư Điềm lắc đầu: “Không mệt.”
Hai người giữ nguyên tư thế này một lát, tay cầm hoa hồng của Phó Tư Điềm tê rần, mới rời khỏi cái ôm của Thời Ý, cẩn thận đặt hoa lên bàn trà.
Hai người thay phiên nhau đi tắm, lúc tắm Phó Tư Điềm cởi đồng hồ Thời Ý đeo cho mình mới phát hiện, logo của đồng hồ giống với đồng hồ mà trước đây Thời Ý thường đeo.
Cô nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nhìn phòng tắm rộng rãi sáng sủa, trong lòng nhất thời nặng trĩu, ngay lập tức đè ép xuống, đáy lòng tự nhủ một tiếng “Cố lên”.
Lúc cô sấy tóc xong đi ra, Thời Ý đã tắt đèn lớn trong phòng, chỉ chừa lại hai ngọn đèn vàng ấm áp trên tường.
Trong loa, giọng nữ ngâm nga nhè nhẹ cất lên, Thời Ý mặc áo ngủ tựa vào đầu giường, tóc dài xõa tung rơi đầy vai, khí chất lạnh lùng nghiêm túc thường ngày trở nên nhu hòa say lòng người dưới ánh đèn chiếu rọi.
Là hình ảnh mà Phó Tư Điềm say mê nhất.
Thấy cô đi ra, đôi môi mỏng của Thời Ý cong nhẹ, nhấc góc chăn lên.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nở rộ, hai ba bước ngồi bên giường, chui vào trong chăn.
Thời Ý hỏi cô: “Cậu lạnh không? Có muốn tăng điều hòa lên chút không?”
Phó Tư Điềm nói: “Không cần.”
“Mình mới xem tin tức, bên giáo vụ gửi thông báo, ngày mốt sẽ mở hệ thống phân chuyên ngành.”
“Nhanh thế.”
“Ừ.”
“Thời Ý, cậu nghĩ tụi mình có được phân vào cùng một lớp nữa không?”
“Cậu muốn không?”
“Đương nhiên là mình muốn rồi.”
Thời Ý nở nụ cười nhẹ.
Hai người kề vai, nhìn biển sao và biển đèn liền nhau phía đối diện, tán gẫu.
Tinh thần càng lúc càng thả lỏng, trái tim càng lúc càng gần, Phó Tư Điềm thu hết can đảm nói với Thời Ý: “Thời Ý, lần sau đừng tặng quà đắt tiền như vậy cho mình nữa.”
Thời Ý hỏi: “Cậu đang nói cái nào?”
“Đồng hồ.”
Thời Ý lơ đễnh nói: “Không mắc.”
Vẻ mặt Phó Tư Điềm tất nhiên là không tin.
Thời Ý bất đắc dĩ nhíu mày, sắc mặt nghiêm trang, nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay, “Đối với mình mà nói, thật sự không mắc.
Nó vẫn nằm trong khả năng của mình, cậu không cần phải có gánh nặng.”
“Huống hồ, tấm lòng không thể cân đo đong đếm bằng giá cả.
Tiền chỉ là cầu nối, là phương tiện dùng để làm hài lòng đôi bên mà thôi, không có ý nghĩa gì cả.”
Giống như len chọc và máy instax Phó Tư Điềm tặng cô ấy, giống như khăn choàng cổ và đồng hồ cô ấy tặng cho Phó Tư Điềm, đều là những món quà được tặng bằng cả tấm lòng, đều là những món quà khiến đôi bên cảm thấy vui vẻ, trong lòng cô ấy, những thứ này không liên quan gì đến tiền bạc, đều quý giá như nhau.
Mọi người thể hiện tấm lòng trong khả năng của mình là được rồi, không cần có gánh nặng, cũng không nhất thiết phải miễn cưỡng.
Cô ấy đối mặt với Phó Tư Điềm, rất nghiêm túc nói: “Có quý giá cỡ nào, cũng không quý giá bằng cậu.”
Biển sao rực rỡ ở phía sau cô ấy, nhưng trong mắt cô, đã có một thứ khác khiến người ta ngây ngất đắm chìm hơn cả biển sao.
Phó Tư Điềm không kìm nổi lòng, đè lấy mu bàn tay cô ấy, nghiêng người kề sát lại hôn lên môi Thời Ý.
Dịu dàng, nhiệt liệt, ngây ngô, quyến rũ.
Lý trí và sức kiềm chế mà Thời Ý vẫn luôn tự hào, một lần nữa tan rã trước mặt Phó Tư Điềm.
Có lẽ thời gian dài hay ngắn của mối quan hệ cũng không thể hiện được gì, tình đến mức đậm sâu thì nước chảy thành sông, vốn là chuyện rất tự nhiên.
Cô ấy tự tìm cớ cho chính mình.
Cô ấy thả lỏng, nghe theo trái tim, ôm chặt eo Phó Tư Điềm, ôm cô ngồi lên trên đùi mình, vừa hôn vừa đè ngã Phó Tư Điềm.
“Thời Ý…” Ánh mắt Phó Tư Điềm tràn ngập hơi sương, rất đáng thương, rất dụ hoặc gọi cô ấy.
Trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Thời Ý giờ đây là sự dịu dàng đến cháy bỏng.
Cô ấy hôn lên trán, lên mắt, lên mũi cô, hỏi cô: “Tư Điềm, mình có thể chứ?”
Phó Tư Điềm nghĩ, thật vinh hạnh.
Cô không nói nên lời, chỉ ôm lấy cổ Thời Ý, nâng người, dùng nụ hôn để trả lời cô ấy.
Áo ngủ rơi xuống giường.
Không rõ là do Thời Ý không biết hay như thế nào, cô ấy không đi vào, chỉ hôn cô từng li từng tí.
Càng giày vò hơn.
Từ hơi thở đến giọng nói của Phó Tư Điềm đều trở nên run rẩy.
Thời Ý nói: “Không thoải mái thì nói mình dừng lại.”
Nhưng đến khi cô gần như khóc mà nói “Đừng”, Thời Ý lại không thật sự có ý định dừng lại.
Cô cảm thấy không còn là chính mình nữa.
Niềm vui thích chưa từng có như đang chôn vùi lấy cô.
Xán lạn như pháo hoa, cũng ngắn ngủi như pháo hoa.
Bên khóe mắt là ánh đèn uốn lượn như dải ngân hà, ngẩng đầu là gương mặt nhu tình như nước của người trong lòng, cả thế giới dường như đã thuộc về cô.
Khi niềm vui cực hạn qua đi sẽ là nỗi bất an cực hạn, sự trống rỗng và cảm giác không chân thực.
Phó Tư Điềm ôm chặt lấy lưng Thời Ý, yếu ớt thì thầm: “Thời Ý…”
Thời Ý hôn lên những giọt nước mắt của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Mình ở đây.”
Cô ấy gần như tan chảy trong sự mềm dịu của người con gái này.
Chẳng phải linh hồn chỉ có thể độc hành hay sao? Vì sao một người lại có thể vì một người khác mà cảm thấy linh hồn đang cùng nhau rung động.
Vì sao một người lại có thể thích một người khác đến như vậy.
Cô ấy không phải người thích biểu lộ tình cảm nồng nhiệt, nhưng giây phút này, cô ấy ôm Phó Tư Điềm, tình ý dạt dào, khó mà khống chế: “Tư Điềm, mình yêu cậu.”
Muốn cho cậu cả thế giới.
Lại tắm thêm một lần, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Phó Tư Điềm mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ có Thời Ý, có tương lai tốt đẹp nhất.
Trong giấc mơ, cô và Thời Ý đã trưởng thành.
Hai người về lại đường Phổ Thuận Đông ở Thân Thành, đường phía Đông có xây một khu dân cư mới toanh.
Cô và Thời Ý bước vào một toà nhà trong số đó, cửa mở ra, trong phòng khách phía sau cánh cửa, mẹ quay đầu lại mỉm cười nhìn các cô.
Trong giấc mơ cô cười thành tiếng.
Ngoài giấc mơ, Thời Ý cong mắt cười theo cô.