Bạn đang đọc Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện – Chương 50
Chương 50
Chủ cửa hàng Dương cầm Phú Tuệ là một nghệ sĩ dương cầm khá nổi danh.
Từ nhỏ, niềm đam mê dương cầm đã thôi thúc cô ấy luyện tập mỗi ngày, luyện cho đến khi mười đầu ngón tay bỏng rát.
Đáng tiếc, nếu muốn trở thành Hạc giữa bầy gà thì tiền đề là mọi người phải bình đẳng.
Nhưng bất kể ngành nghề nào, sẽ luôn có những người có thiên phú dị bẩm.
Họ làm người khác cảm thấy ghen tị, đồng thời cũng khiến người ta ngộ ra khoảng cách to lớn giữa 2 người.
Nhưng nỗ lực của Phú Tuệ không phải uổng phí, năm 17 tuổi cô ấy đạt được cấp 10(mãn cấp) dương cầm, 22 tuổi bước sang ngưỡng cửa của một nghệ sĩ chuyên nghiệp, sau đó cống hiến 13 năm trong sự nghiệp dương cầm.
Năm 35 tuổi, cô ấy làm giám khảo trong 1 cuộc thi dương cầm tại Đức với tư cách là một bậc thầy dương cầm.
Khi đó cô ấy vẫn là một nghệ sĩ kiêu ngạo, nhưng trong trận thi đấu năm đó, cô ấy gặp một cậu bé thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả mình.
Cậu bé mới chỉ 15 tuổi, trong giới dương cầm, 15 là độ tuổi rất trẻ.
Nhưng cậu ta giống như sứ giả được thượng đế lựa chọn, cậu ta có cách lý giải về dương cầm rất khác so với mọi người.
Thiên phú cao đến mức ngay cả người gắn bó với dương cầm hơn 30 năm như Phú Tuệ cũng cảm thấy khó tin.
Nhưng chính sự kiêu ngạo của cậu thiếu niên đã khiến cô ấy tức giận, cô ấy mới nhắc nhở đôi câu vậy mà cậu thiếu niên kia đã đùng đùng tức giận, cậu ta chỉ tay vào mặt Phú Tuệ mắng nhưng đáng tiếc cô ấy nghe không hiểu.
Do đó bọn họ quyết định dùng dương cầm để quyết đấu.
Nói thật, với kinh nghiệm 30 trong nghề, Phú Tuệ làm thế là đang bắt nạt người ta.
Vì dù sao cô ấy cũng có lợi thế về kinh nghiệm cũng như nhiều năm luyện tập.
Mà điểm khác biệt lớn nhất giữa 2 người là thông qua sự luyện tập lâu dài, Phú Tuệ đã có sự lý giải riêng của mình đối với từng bản nhạc.
Đây cũng là sự khác biệt giữa người chơi dương cầm chuyên nghiệp và người chơi nghiệp dư.
Các cấp trong dương cầm chỉ là cách để phân biệt kỹ thuật chơi của người đàn.
Chỉ cần bạn luyện tập chăm chỉ là có thể thi qua.
Tuy nhiên, một người chơi dương cầm chuyên nghiệp là người có thể thể hiện được linh hồn sống trong bản nhạc, cùng là một bản nhạc, nhưng những người chơi dương cầm khác nhau sẽ thể hiện cảm xúc khác nhau.
Đó là lý do tại sao cùng là một bản nhạc nhưng lại có nhiều phiên bản khác nhau, và chỉ có số ít những phiên bản trong đó trở thành kinh điển.
Tất nhiên như bạn thấy, cô ấy bây giờ đang là bà chủ của một cửa hàng bán dương cầm, chứng tỏ cô ấy đã thua trong trận đấu đó.
Mặc dù khả năng diễn giải dương cầm của Phú Tuệ rất tốt, nhưng đáng tiếc cậu thiếu niên kia đã dùng kĩ thuật để nghiền nát cô ấy. Cậu ta chỉ mất 1 phút 10 giây để hoàn thiện xong bản nhạc 《Chuyến bay của chú ong vàng》 ( Flight of the Bumblebee), một trong những bản nhạc nổi tiếng của nhà soạn nhạc Nga, cũng là một bản nhạc khó trong giới dương cầm.
Không phải Phú Tuệ chịu đả kích mà rời khỏi giới dương cầm, nguyên nhân chính là thông qua sự kiện này cô ấy phát hiện ra, sự tiến bộ của bản thân đang chậm lại, thậm chí là đình trệ.
Điều này khiến cô ấy muốn quay lại với mong muốn ban đầu của bản thân nên đã giải nghệ trở về Trung Quốc mở cửa hàng bán dương cầm.
Cửa hàng dương cầm của cô ấy không chỉ bán đàn mà còn có một số cây đàn dương cầm miễn phí đặt ở sảnh cho mọi người tới chơi.
Một phần vì cô ấy thích xem những người tới đây chơi đàn, ngay cả khi người đó không phải khách tới mua mà chỉ là một sinh viên nghèo không mua nổi đàn nên mới tới đây để luyện dương cầm miễn phí, cô ấy cũng chưa bao giờ đuổi đi, ngược lại còn rất thích thú.
Giữa cửa hàng có trưng bày một cây dương cầm ba chân màu đen, cây đàn đó bình thường chỉ dùng để trưng bày, nhưng nếu có hai người đấu cầm thì có thể dùng nó miễn phí.
Trong cửa hàng bên cạnh có bày rất nhiều các loại dương cầm khác nhau, nhưng những cây dương cầm ở đó dùng để bán cho khách nên không được phép chơi.
Do hôm nay là cuối tuần nên cửa hàng dương cầm Phú Tuệ rất đông, bên khu vực bán hàng có 2 gia đình đang lựa đàn.
Ngoài ra có 5 người khác đang ở khu vực luyện đàn.
Phú Tuệ ở sau quầy thu ngân ngáp ngắn ngáp dài, không đứng dậy giới thiệu cho những người tới mua đàn, cũng chẳng đi hướng dẫn cho những người tới luyện đàn.
“Chính là chỗ này sao?” Tiêu Vũ bước vào, hỏi Quý Huyền đang đi phía sau bọn nhỏ.
Phú Tuệ nhìn quần áo phong cách tomboy trên người Tiêu Vũ, tóc ngắn đầu đội mũ lưỡi trai đen, áo phông tay dài màu đỏ, bên ngoài là áo khoác cao bồi kết hợp với quần jean, đang vẫy tay với ai đó phía sau.
Người tiếp theo bước vào là một cô bé tầm 5,6 tuổi, ăn mặc y hệt người phụ nữ phía trước.
Nối đuôi là một cậu bé áng chừng 3 tuổi, cậu bé mặc áo len cổ lọ màu trắng kem, quần yếm màu nâu trông rất dễ thương.
Người cuối cùng bước vào là một người đàn ông cao khoảng mét 9, dáng người chuẩn người mẫu, mặc âu phục màu xám nhạt phối cùng áo sơ mi trắng cổ điển.
Một gia đình hết sức dễ thương và đáng yêu, ai cũng có vẻ ngoài bắt mắt, quan trọng là trông họ rất hạnh phúc.
Chỉ có điều nơi này là cửa hàng dương cầm, không thiếu người đẹp đến đây nên mọi người chỉ nhìn thoáng qua, hai đứa nhỏ khiến họ chú ý nhiều hơn.
“Oa!!” Quý Du kinh ngạc nhìn ngó xung quanh.
Tiêu Vũ đánh giá xung quanh, cửa hàng này rất lớn, có quầy thu ngân ở cửa, sau quầy thu ngân có vài chiếc sô pha và một chiếc bàn kính.
Ngoài ra còn có một cây dương cầm ba chân (Grand piano) đặt giữa cửa hàng và 5 cây đàn dương cầm đứng (Piano Upright) kê sát tường.
Hiện tại cả 5 cây đàn đứng đều có người dùng, Tiêu Vũ liếc qua, duỗi tay chỉnh lại phần le mũ bị lệch.
“Tập đàn hay mua đàn?” Người phụ nữ ngồi sau quầy thu ngân trông chỉ ngoài 30, mặc áo len, tóc buộc gọn phía sau, hai bên thái dương có vài sợi buông lơi xuống mặt.
“Mua đàn.” Quý Huyền trả lời.
Người phụ nữ chỉ vào lối thông sang 1 căn phòng khác nói: “Từ đó đến hết đều là đàn mới.”
Tiêu Vũ nhìn cô ta rồi dắt tay Quý Du bước về hướng vừa được chỉ, Quý Huyền cũng nắm tay Tiêu Nhược Quang theo sau.
Căn phòng này lớn gấp 3 lần căn phòng ban nãy, những cây đàn ở đây được xếp thành 3 hàng một cách có trật tự nhưng không có ai đến giới thiệu sản phẩm.
Trong phòng có mỗi 2 gia đình đang lang thang khắp nơi, rõ ràng đang lo lắng không biết nên chọn cây đàn nào.
Có một vài chỗ trống, có thể nhìn ra lúc đầu chỗ đó cũng để đàn nhưng có lẽ đã có người mua, chưa kịp bổ sung hàng mới vào.
“Không có ai giới thiệu để khách mua đàn sao?” Quý Huyền hỏi, nếu là người không biết gì về dương cầm thì làm sao mua?
“Chắc bình thường vẫn có!” Tiêu Vũ nói.
Có không ít những bậc cha mẹ không hiểu gì về dương cầm dẫn theo con cái cũng chưa biết gì về đàn đến mua, nếu không có ai giới thiệu thì khá phiền phức.
Trong phòng chỉ có tiếng dương cầm truyền đến từ phòng bên cạnh, tương đối hỗn loạn.
“Vậy em tự xem đi.
Dù sao bác Tiêu cũng là nhà dương cầm nổi tiếng, em tự chọn được đúng không?” Quý Huyền hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu, cô đi một vòng quan sát.
Quý Huyền hỏi cô: “Em không cần thử giai điệu à?”
Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Tôi xem kiểu dáng trước, hợp ý rồi mới xem mấy cái khác.” Thỉnh thoảng đi ngang qua cây nào vừa ý cô lại đàn thử vài nốt, sau đó lại tiếp tục xem tiếp.
Chẳng mấy chốc đã đi ngang qua gia đình ban nãy, một cặp ba mẹ dẫn con gái đi mua dương cầm.
Rõ ràng cả nhà ba người này đều là tay mơ, đàn ở đây ngoại trừ những thông tin cần thiết như nhà sản xuất thì không có cây nào ghi giá bên trên.
“Ơ, sao cửa hàng này không ghi giá nhỉ?” Người ba có chút bối rối khi nhìn cả phòng toàn đàn nhưng không biết nên chọn bắt đầu từ đâu.
Người mẹ hỏi con gái: “Hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Đứa nhỏ có vẻ không vui: “Bạn của con đứa nào cũng mua ở đây, chúng nó nói đàn chỗ này rất tốt.”
Người mẹ nhìn có vẻ là một người chất phác: “Vậy, con nhìn xem con muốn cái nào?”
Có thể thấy gia cảnh nhà này chỉ dừng ở mức trung bình, cô con gái kia cũng giống Tiêu Vũ, đầu tiên là dạo một vòng nhìn kiểu dáng.
Lúc này cô gái đang đứng cạnh một cây đàn dương cầm, cô gái vươn tay mở nắp, tuỳ ý chơi thử vài nốt, sau đó vô cùng vui vẻ quay đầu nói với ba mẹ: “Cây đàn này rất êm tai, cây này được ạ.”
Tiêu Vũ nhìn tên nhà sản xuất, tốt bụng nhắc nhở: “Đây là đàn dương cầm nhập khẩu.”
Mẹ cô gái sửng sốt, cô gái cũng quay lại nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười nhẹ: “Đàn dương cầm nhập khẩu thường đắt, hơn nữa cây đàn này còn được làm thủ công, nếu chỉ mua để luyện đàn thì tôi thấy mấy sản phẩm trong nước cũng rất ổn.”
Mẹ cô gái nghe vậy thì càng lưỡng lự hơn, bà quay đầu nhìn chồng, sau đó nói với con gái: “Hay thôi chúng ta xem cái khác con nhé?”
Cô gái không muốn, cúi đầu lau nước mắt, mếu máo nói: “Nhưng con thấy tiếng cái này rất hay, nếu con dùng nó để luyện đàn, đảm bảo sẽ đàn rất giỏi.”
Ba cô gái không nỡ nhìn con gái khóc nên bàn bạc lại với vợ, sau đó cả nhà ba người đến căn phòng khác hỏi bà chủ.
Tiêu Vũ nhún vai nói: “Chắc chắn tý nữa sẽ quay lại chọn cái khác.”
Quý Huyền hỏi: “Làm sao em biết?”
Tiêu Vũ nói: “Cây đàn này giá tối thiểu là 60 vạn, đây là giá bán ở nước ngoài.
Nếu nhập về, cộng thêm các loại phí vận chuyển linh tinh thì chắc chắn không dưới 60 vạn, gia đình bình thường không kham nổi.
Có điều không ngờ trong cửa hàng này lại có cây đàn thủ công tốt như vậy, đúng là không ngờ.”
Quý Huyền im lặng nhìn cô, sau đó mở miệng nói: “Chúng ta mua nó đi!”
“Hả?” Tiêu Vũ quay lại nhìn anh.
Quý Huyền chỉ vào cây dương cầm lúc nãy nói: “Nếu nó tốt như vậy thì chúng ta mua nó đi!”
Tiêu Vũ ngẩn người, sau đó cười toe toét với Quý Huyền: “Không cần đâu, tập đàn thôi mà, mua cây bình thường là được.”
“Nếu người ta đã phân ra đàn thường, đàn xịn thì chắc chắn nó có ảnh hưởng tới việc đánh đàn.”
Tiêu Vũ dựa người vào vai Quý Huyền nói: “Chồng cũ, anh thật tốt.”
Quý Huyền: “…..thế rốt cuộc em mua, hay không mua?” Tuy miệng nói như vậy nhưng anh cũng không né.
Tiêu Vũ ngả ngớn một lúc rồi đứng thẳng người dậy nói: “Bỏ đi, dù sao tôi cũng không thích cái này lắm.
Cao độ của cây này hơi thấp.
Hãng Stein không phải hãng tốt nhất trong 4 hãng dương cầm tốp đầu, nhưng sau khi vào đại lục lại bị đội giá lên rất nhiều so với ở nước ngoài.
Chúng ta tham khảo cái khác, biết đâu lại chọn được cây khác tốt mà giá lại rẻ hơn.”
Quý Huyền không có ý kiến, dẫn theo 2 đứa nhỏ đi theo mẹ.
Quả nhiên một lúc sau gia đình ba người kia trở lại, cô con gái cúi đầu khóc nức nở.
Người ba suy sút cúi đầu, chắc không biết nên làm thế nào cho phải.
Mẹ cô gái an ủi con gái mình, Tiêu Vũ nhìn thoáng qua sau đó tiếp tục xem đàn của mình.
Lúc đi ngang qua một cây đàn dương cầm trong nước, Tiêu Vũ chơi thử hai âm rồi nói: “Cái này không tồi.”
Quý Huyền không hiểu về đàn, anh cũng biết “Người trong nghề xem môn đạo, người ngoài nghề xem náo nhiệt” nhưng âm sắc của hai cây đàn rõ ràng khác nhau, tiếng của cây dương cầm nhập khẩu có vẻ trầm buồn, còn tiếng của cây đàn trong nước thì vang hơn một chút.
Nhưng tiếng của đàn nhập khẩu nghe lại thoải mái hơn.
“Cái này không tồi sao?” Quý Huyền hỏi.
“Ừ, dù sao cũng chỉ để luyện tập, có phải tham gia cuộc thi quốc tế đâu mà lo.” Tiêu Vũ mỉm cười.
Lúc này có một nhóm khác đang lựa dương cầm đi ngang qua, một trong số đó nghe thấy Tiêu Vũ nói thì mỉa mai: “Muốn cô cũng chẳng tham gia nổi.”
Bạn của cô gái vừa nói vội vàng chạy lên kéo cô gái lại, ngượng ngùng nói với Tiêu Vũ: “Ngại quá, bạn tôi nói chuyện hơi thẳng tính, thật xin lỗi.”
Cô gái này có thái độ tốt nên Tiêu Vũ không định so đo, gật đầu đồng ý.
Cô gái bị giữ lại có vẻ không vui, nói với bạn mình: “Sự thật là vậy mà.
Loại nghiệp dư như cô ta làm sao qua nổi mấy bài kiểm tra cấp số để trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Chất lượng của đàn là yếu tố quyết định khả năng nghe của người luyện cầm.”
“Suỵt, cậu nhỏ tiếng thôi! Biết là vậy nhưng đàn dương cầm nhập khẩu đắt lắm, một cây Stein những 80 vạn tệ, ai mà mua nổi?” Bạn cô gái kia nhỏ giọng nói.
Quý Huyền nhìn theo bóng lưng mấy nữ sinh kia, quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Chúng ta mua cây đàn Stein đó đi.”
Tiêu Vũ: “…..”
2020/08/06