Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 49


Bạn đang đọc Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện – Chương 49


Chương 49
“Anh còn muốn ăn cơm nữa không?” Đương nhiên Tiêu Vũ biết Quý Huyền mang bọn trẻ đến đây với mục đích gì, nếu đổi thành Quý Huyền đi tìm mẹ kế cho bọn nhỏ, cô nhất định cũng mang hai đứa đi quấy rối.
Tối nay Quý Huyền nào còn tâm trạng ăn cơm, chỉ cần nghĩ đến ngày mai Tiêu Vũ mang đàn ông về nhà nói: “Chào mọi người, đây là chồng tôi” là anh đã cảm thấy bức bối, khó chịu.
Từ Hạo Thiên vừa nhắn tin địa chỉ là anh đã tức tốc mang hai đứa nhỏ chạy đến.
Anh biết ông nội Quý ở bên trong nên chưa vội tiến vào.

Đợi hai ông già vui vẻ ra khỏi phòng, anh mới mang 2 con đi tìm.
Vừa nghe thấy hai từ ăn cơm, Quý Huyền theo bản năng sờ bụng, sau đó anh nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng sờ bụng theo, quanh người 3 ba con đều tản ra hơi thở “Xin cho tôi ăn”.
Tiêu Vũ gọi với ra bên ngoài: “Phục vụ, dọn bàn.”
Tiếp đó có 2 phục vụ tiến vào, một người trong số đó cầm theo 1 tờ giấy: “Của chị tổng cộng hết 3846 tệ ạ.”
Tiêu Vũ: “……” Tên Tôn Hoành Vũ khốn nạn này.
Quý Huyền: “……”
Tiêu·không một xu dính túi· Vũ quay đầu nhìn Quý Huyền, Quý Huyền im lặng móc ví từ trong túi áo ngực ra đưa cho phục vụ: “Quẹt thẻ.”
“Dạ.” Người phục vụ nhận lấy thẻ, xoay người chuẩn bị bước ra ngoài.
“Ấy ấy ấy, khoan đã, bọn tôi còn chưa ăn xong.

Dọn bàn dọn bàn, bọn tôi gọi món lại, lát nữa tính tiền một thể.” Tiêu Vũ ở phía sau hét.
Người phục vụ không ngờ bọn họ còn muốn ăn, sửng sốt mất mấy giây nhưng nhanh chóng trả lại thẻ, tiếp đó cùng đồng nghiệp thu dọn bàn.
Tiêu Vũ dắt 2 đứa nhỏ đến ghế sô pha hỏi: “Đói bụng chưa?”
Tiêu Nhược Quang cúi đầu ủ rũ, sờ bụng đáp: “Đói lắm ạ.”
Tiêu Vũ nói: “Con muốn ăn gì nào?” Nhưng chưa đợi Tiêu Nhược Quang mở miệng cô đã nói tiếp: “À thôi, để mẹ gọi cho.”
Quý Huyền: “……Thế em hỏi con để làm gì, sao không để thằng bé tự gọi?”
Tiêu Vũ: “Vậy anh hỏi đi.”
Quý Huyền hừ mũi với cô, tiếp đó quay sang hỏi Tiêu Nhược Quang: “Tiểu Quang muốn ăn gì nào? Không sao, con cứ việc nói với ba.”
Tiêu Nhược Quàn vui vẻ trả lời: “Kem ạ.”
Quý Huyền: “…..”
Tiêu Vũ: “Haha, vậy anh…..muốn ra ngoài mua kem cho thằng bé sao?”

Quý Huyền im lặng đứng dậy, sau đó nói: “Tôi đi ra ngoài một lát, em gọi món trước đi.”
Quý Huyền vừa xoay người thì đằng sau truyền đến âm thanh của Tiêu Vũ và Quý Du.
Quý Du: “Con muốn vị dâu tây.”
Tiêu Vũ: “Tôi muốn vị chocolate.”
Quý Huyền: “…..” Xoay người hỏi Tiêu Nhược Quang: “Tiểu Quang muốn ăn vị gì con?”
Tiêu Nhược Quang nhìn chị rồi lại nhìn mẹ, sau đó nói: “Blueberry ạ.”
Sau khi Quý Huyền ra cửa, Tiêu Vũ lập tức vui vẻ ôm hai đứa nhỏ ngồi vào bàn ghế đã dọn dẹp sạch sẽ.
“Nào nào nào, chúng ta gọi món thôi, Tiểu Quang thích ăn gì con?” Tiêu Vũ đưa cho Tiêu Nhược Quang 1 quyển thực đơn, sau đó cũng đưa cho Quý Du một quyển: “Tiểu Du cũng xem ăn gì con?”
Tiêu Vũ cũng cầm thực đơn lên xem, sau khi phục vụ đem bát đũa bẩn ra ngoài thì cô gái ban nãy vừa hỗ trợ tính tiền cầm theo tờ giấy gọi món bước vào.
Tiêu Vũ bắt đầu chọn: “Cho tôi một phần Đầu cá hấp, nghe nói nhà hàng các cô có món đậu phụ Ma Bà rất ngon, cho tôi 1 phần.

Chỗ cô còn món gì đặc sắc nữa không?”
“Bên em có món gà luộc rất ngon ạ.” Cô gái này chắc hẳn đã tự mình ăn thử nên mới bảo ngon, món này trong thực đơn cũng không đắt.
“Vậy lấy 1 phần đó đi.” Tiêu Vũ vung tay.
“Mẹ ơi, không phải mẹ không ăn được cay ạ?” Mẹ đã ăn Đầu cá hấp với đậu phụ Ma Bà bao giờ chưa?” Quý Du lo lắng hỏi.
Tiêu Vũ mím môi: “Cảm ơn con gái!” Sau đó quay đầu nói với phục vụ: “Hai món đó cho ít cay thôi nhé.”
Người phục vụ cười khẽ, gật đầu rồi viết vào ghi chú.
Tiêu Vũ gọi thêm mấy món nữa rồi người phục vụ mới ra ngoài.

Không lâu sau, Quý Huyền trở về với 3 cây kem trên tay, màu đỏ, màu xanh và nâu, trông rất ngon mắt.
“Cảm ơn ba.” Hai chị em vui vẻ gọi, vây quanh ba lấy kem.
Quý Huyền chia kem cho 2 đứa rồi cầm kem đến đưa vào tay Tiêu Vũ đang ngồi ngoài cùng.
Tiêu Vũ cười với anh: “Cảm ơn.” Cô cắn thử một miếng kem, sau đó nháy mắt với Quý Huyền: “Ngon đấy!”
“Ừ, 50 tệ 1 cái.”
Tiêu Vũ: “….Anh bị lừa rồi!”
“Không có, cái thứ 2 được giảm 50%.”
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền nhíu mày hỏi: “Sao không ai vào gọi món vậy?”
Tiêu Vũ: “À, tôi gọi xong rồi.”

Quý Huyền: “…..tôi đi mua kem cho em, em đã gọi món xong rồi?”
Tiêu Vũ đưa thực đơn cho anh: “Cũng chẳng phải đũa dùng 1 lần, anh gọi sau cũng được mà.”
Quý Huyền: “….”
Đồ ăn không tồi, Tiêu Vũ gọi thêm 1 phần cơm trắng, cô chỉ cần ăn cơm trắng rưới đậu phụ Ma Bà là no bụng, món thịt luộc người phục vụ lúc nãy giới thiệu cũng rất ngon, còn các món khác cô không động đũa nhiều.
Sức ăn của Quý Huyền rất lớn, may mà gọi không nhiều, Tiêu Vũ không ăn nổi, hai đứa nhỏ ăn kem xong cũng chẳng muốn ăn cơm, số còn lại đều do anh xử lý nốt.
Tiêu Vũ xoa bụng: “Anh nhìn xem, đều tại anh cho bọn nhỏ ăn kem, ai lại ăn đồ ngọt trước khi ăn cơm bao giờ không? Lạnh như thế làm sao hai đứa ăn nổi cơm?”
Quý Huyền: “…..em cũng ăn mà.”
“Vì em ăn rồi chứ sao.”
“Làm sao để bịt miệng em vào được nhỉ?” Quý Huyền quả thực đầu hàng trước Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ chu môi: “Lúc này không phải nên trực tiếp hành động sao?”
Quý Huyền cười ha hả, cầm ví ra ngoài tính tiền.
“Cảm ơn anh nhé, chồng cũ!” Tiêu Vũ ở phía sau nói với theo.
Hai đứa nhỏ cảm thấy vui vẻ nên cũng hét theo mẹ: “Cảm ơn ba.”
Quý Huyền: “Ừm, chơi đi.”
Buổi tối, Quý Huyền mang theo vợ cũ cùng hai con về nhà, ông nội Quý sốt ruột ngồi chờ ở phòng khách.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, ông chống gậy bước nhanh như gió ra cửa đón.
“Tiểu Vũ à! Thế nào rồi con? Ơ….!thằng kia, sao cháu lại ở đây? Ôi 2 đứa chắt của ông, lại đây ông cố ôm cái nào!” Ông nội Quý ở huyền quan ngơ ngác nhìn cả nhà 4 người bước vào.
Tiêu Nhược Quang vui vẻ chạy tới ôm ông nội Quý, lên tiếng bảo: “Ba nói mang bọn cháu đi ngăn không cho mẹ đi xem mắt, bọn cháu thành công rồi ông ạ.”
Quý Huyền: “…..” Lại hố ba.
Ông nội Quý: “……”
Đợi Tiêu Nhược Quang nắm tay Quý Du đi xem TV, ông nội Quý cầm gậy đuổi đánh Quý Huyền: “Mày, cái thằng cháu bất hiếu này, xem chuyện tốt mày làm đi.”
Quý Huyền né đòn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cháu thề cháu chưa làm gì cả, là tự Tiểu Vũ đuổi người ta đi đấy chứ.”
Tuy Quý Huyền chờ hai ông đi ra rồi mới đi vào.

Nhưng một số câu phía sau anh vẫn nghe thấy, ý mấy câu đó không phải đuổi người thì còn gì nữa!
Ông nội Quý nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ ngay lập tức lệ rơi lã chã, bụm mặt, đau lòng nói: “Ông nội, anh ta nói Tiếng Anh.”

Ông nội Quý: “???”
Quý Huyền: “???”
“Con nghe không hiểu, bọn con không có tiếng nói chung.” Tiêu Vũ nói một cách hết sức thương tâm.
Quý Huyền: “…..” Ha hả, hoá ra “tiếng nói chung” còn có thể giải thích như vậy.
Ông nội Quý nói: “Để ông gọi điện cho lão Tôn, bảo lão ấy về bảo cháu lão lần sau không được phép nói Tiếng Anh nữa.”
Tiêu Vũ dở khóc dở cười bảo: “Làm sao nói vậy được ông.

Bảo vậy chắc chắn ông Tôn sẽ không vui.

Ai mà chẳng thương cháu mình chứ, không sao đâu ông, anh ấy cũng không thích con.”
Ông nội Quý kinh hãi: “Tại sao nó lại không thích con? Con vừa xinh lại vừa tốt bụng, chẳng nhẽ nó chê con từng kết hôn? Không phải nó cũng li dị đấy sao? Hay nó chê con có 2 đứa con? Thằng nhóc đó kết hôn 3 năm rồi còn chẳng có nổi 1 đứa mà còn dám chê con!”
Tiêu Vũ: “…..” Hình như ông nói câu nào cũng đúng, nhưng mà câu cuối có ý gì vậy?
Ông nội Quý vô cùng tức giận, nhất quyết đòi đi gọi điện thoại: “Ông phải đi nói cho lão Tôn, cháu lão là cái đồ không được.”
Tiêu Vũ chớp mắt ra hiệu cho hai đứa, Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu bảo với ông nội Quý: “Ông cố, ông đừng cãi nhau mà! Dù sao bọn cháu cũng không thích người ba mới này, ba mới không tốt.”
Ông nội Quý hỏi: “Vì sao?”
Tiêu Nhược Quang nói: “Chú ấy ăn xong không chịu trả tiền, là ba mời mẹ ăn, ba là người tốt.”
Quý Huyền nhìn Tiêu Nhược Quang đầy trìu mến, đúng là con trai ruột của anh!
“Chú ấy còn nói mẹ cháu không đẹp, cháu giống hệt mẹ, chú ấy chê mẹ xấu khác nào chê Tiểu Du xấu? Ông cố, chú ấy không tốt, cháu cũng cảm thấy ba tốt hơn.” Quý Du lên tiếng.
Quý Huyền tiếp tục nhìn Quý Du đầy trìu mến, con gái cũng tốt, con gái đúng là áo bông nhỏ.

[1]
[1] Áo bông nhỏ: Bên Trung hay ví con gái như “áo bông nhỏ” của ba mẹ, ý là con gái tri kỉ, ngoãn ngoãn, quấn quýt và hiểu lòng người.
Ông nội Quý thở dài: “Haizz, vậy thì hết cách.

Nhưng không sao, Tiểu Vũ, ông nội còn rất nhiều bạn.

Nhất định sẽ tìm cho con một người thật tốt, cũng đối tốt với 2 đứa nhỏ, chắc chắn khác thằng cháu nhà ông.”
Quý Huyền: “…..” Ha ha.
Sau khi nhận Phí Vũ Đồng làm học sinh, quỹ thời gian của Tiêu Vũ trở nên hạn hẹp hơn.
Kỹ năng đánh dương cầm của cô chưa đủ, cô cần luyện tập nhiều hơn.

Cũng may cô có đủ nghị lực để kiên trì, cũng dần hiểu được những kĩ xảo ba Tiêu từng dạy nguyên chủ trong trí nhớ.


Điều cô thiếu bây giờ chính là kinh nghiệm đánh đàn, cô cần luyện tập nhiều hơn để biến việc chơi dương cầm thành một bản năng.
Khi Quý Huyền và hai đứa nhỏ đi học đi làm, Tiêu Vũ ở nhà một mình luyện đàn, ông nội Quý về quê từ hôm qua.
Quý Huyền nói mấy ngày nữa sẽ dẫn cô đi mua đàn dương cầm.

Lần trước tại nhà Phí Vũ Đồng, cây đàn cô dùng là đàn dương cầm có bàn đạp, bình thường cô chỉ dùng đàn điện tử để luyện tập.
Đột nhiên đổi sang đàn dương cầm chân chính  làm cô hơi không quen, chỉ chơi bằng bản năng mà cơ thể nguyên chủ để lại.

Nên khi chơi cảm giác không được nhất quán, cũng may kỹ thuật đánh đàn của cô giỏi, mặc dù Phí Vũ Đồng nghe ra cô đánh sai nhưng vẫn rất nghiêm túc với những gì cô dạy.

Vì Phí Vũ Đồng nghiêm túc nên Tiêu Vũ không muốn dạy đối phó, do đó cô tốn rất nhiều thời gian để nghĩ cách dạy Phí Vũ Đồng, nghĩ xem cô bé thiếu chỗ nào, cần luyện tập chỗ nào.

Những cái đó phải ghi chú và tra tài liệu cho nên quỹ thời gian của cô mới càng eo hẹp lại.
Đầu tháng 12, Quý Huyền dẫn Tiêu Vũ đi xem đàn.
Xưa nay khi ra ngoài, hai người bọn họ đều dẫn theo bọn nhỏ đi cùng, lần này cũng thế, sáng sớm hai người sửa soạn mặc quần áo cho 2 chị em.

Lần này Tiêu Nhược Quang mặc theo phong cách cậu bé ấm áp còn Quý Du mặc kiểu tomboy mà lần trước Tiêu Vũ chọn.

Mới đầu nhìn qua còn tưởng 2 anh em.
Sau khi lên xe, Tiêu Nhược Quang hỏi ba: “Ba ơi, mình đi đâu thế?”
Quý Huyền trả lời: “Đi mua đàn dương cầm cho mẹ con.”
Tiêu Nhược Quang tít mắt cười ngây ngô: “Ba thật tốt.”
Quý Huyền cười dịu dàng, sờ đầu Tiêu Nhược Quang, Quý Du vòng tay qua trước ngực, nói Quý Huyền: “Ba ơi, con muốn có búp bê Barbie mới.”
Quý Huyền: “Mua thôi.”
Tiêu Vũ “Ồ ~” một tiếng, hỏi: “Vì sao đột nhiên lại muốn mua búp bê Barbie, không phải trong phòng con có rất nhiều sao?”
Quý Du trả lời: “Hôm nay Ban Hiểu Đình lớp con mang búp bê mới đến lớp.”
“Cô giáo không nói gì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Quý Du sửng sốt: “Cô giáo Vu phê bình bạn ấy, còn gọi điện cho mẹ bạn ấy đến mang búp bê về nữa.”
Tiêu Nhược Quang kì quái hỏi chị: “Vậy chị đòi mua làm gì? Chị muốn bị cô giáo phê bình à?”
Quý Du: “…..chị…..” Vì sao nhỉ? Quý Du nghiêng đầu nghĩ ngợi.
2020/07/31


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.