Bạn đang đọc Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện – Chương 48
Chương 48
“Tôi nghe nói em đã divorce (ly dị)?” Tôn Hoành Vũ rút gói thuốc lá từ trong túi áo vest, châm một điếu.
Tiêu Vũ dở khóc dở cười trả lời: “Đúng vậy, đã ly hôn.”
“Tại sao lại ly hôn?” Tôn Hoành Vũ làm động tác nhả khói đầy điêu luyện.
Tiêu Vũ cố nhịn không bật cười thành tiếng, bả vai cô khẽ run, cô nói: “Cãi nhau.”
“Ồ, quarrel (bất hoà) sao? Tôi hiểu.” Anh ta lại hút một hơi.
Cuối cùng cô đã hiểu tại sao vừa rồi ông Tôn không cho anh ta nói chuyện, Tiêu Vũ nén cười: “Đúng vậy, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau.”
Tôn Hoành Vũ hỏi tiếp: “Em biết tại sao tôi lại divorce (ly dị) không?”
Tiêu Vũ lắc đầu, Tôn Hoành Vũ kể tiếp: “Wife (vợ) tôi không yên tâm về tôi, mỗi ngày đều quarrel (cãi nhau) với tôi, cho nên hai ngươi bọn tôi mới ly dị.”
Tiêu Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Tôn Hoành Vũ tiếp tục: “Wife (vợ) tôi cùng tôi chưa có child (con).
Nghe nói em có 2 đứa nhỏ, nếu chúng ta kết hôn, hai đứa sẽ ở cùng ai?”
Tiêu Vũ: “Cái này còn phải xem tâm trạng tôi thế nào.”
Tôn Hoành Vũ lắc đầu không đồng ý: “Youre too simple (Em quá non).
Nếu bọn nhỏ đi theo chúng ta sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta, không tốt.
Để ba bọn nhỏ nuôi chúng đi.”
Tiêu Vũ nói: “Tôi nhớ hình như nước Mỹ rất cởi mở nha! Kể cả có tái hôn cũng không để tâm con cái ở với ai?”
“Ơ, có sao?” Tôn Hoành Vũ sửng sốt: “Nhưng mà, dù sao tôi vẫn là Chinese (người Trung Quốc)”
“Ồ ~ Ha ha ha ha, đúng vậy, chúng ta là người Trung Quốc.
Tôi hiểu tôi hiểu, nhưng vừa rồi chẳng phải anh nói tôi không phải gu anh sao?” Vẻ mặt Tiêu Vũ tươi cười.
Sắc mặt Tôn Hoành Vũ cứng đờ, anh ta nói: “Cưới vợ phải cưới vợ hiền, ngoại hình đẹp thì được cái gì? Giống như lúc phụ nữ tìm chồng, luôn thích tìm những người đã success (thành công), đúng, success.”
Tiêu Vũ chỉ biết nín cười: “Đúng đúng đúng, tìm những người thành công, tìm những người thành công.
Chồng cũ của tôi bây giờ rất thành công.
Nên tôi đang nghĩ về việc tái hôn với anh ấy đây.
Ha ha ha ha……”
Tôn Hoành Vũ: “…..vậy em đi xem mắt làm gì?”
“Ồ, thế để tôi nghĩ lại.” Tiêu Vũ nói.
Tôn Hoành Vũ nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, em không được phép gặp lại chồng cũ.”
Tiêu Vũ cười to: “Nhưng Tôn lão gia và ông Quý nhà tôi quen nhau mà! Sao có thể không gặp nhau được?”
Tôn Hoành Vũ: “….”
Tiêu Vũ hỏi: “Anh còn vấn đề gì cần hỏi nữa không?”
Tôn Hoành Vũ không ngờ mình bị hỏi ngược lại, anh ta nói bừa: “Sau khi kết hôn không được tiếp tục đi bar chơi.
Đi chơi linh tinh với bạn bè cũng không được.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Cái này không khó lắm, nhưng nếu đây là yêu cầu trước hôn nhân, thì anh cũng phải thực hiện chứ nhỉ?”
Tôn Hoành Vũ lập tức cau mày: “Sao có thể? Đàn ông phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không đi lấy tiền đâu cho em xài.”
“Thế anh định cho tôi bao nhiêu tiền một tháng?”
Tôn Hoành Vũ: “…..”
“Được rồi, anh nói yêu cầu đi! Cái gì tôi cũng có thể thực hiện được, yêu cầu của tôi cũng đơn giản thôi, tôi chỉ có 1 yêu cầu.
Tôi không muốn sinh con, anh xem có thể chứ?”
Hai mắt Tôn Hoành Vũ mở lớn hết cỡ: “Cô nói cái gì cơ???”
“Bây giờ xã hội phát triển như vậy, Dink [1] không hiếm.
Sinh con dễ mất dáng.
Vả lại tôi có 2 đứa rồi, tái hôn cũng không có ý định sinh thêm.” Mặt Tiêu Vũ tươi cười.
[1] Dink(Dual Income, No kids): Những người có khả năng sinh sản nhưng lựa chọn không sinh con.
“Nhưng, nhưng, đó là con của cô và chồng cũ!! Liên quan gì đến tôi!!” Tôn Hoành Vũ chỉ thiếu nước đứng dậy hét lớn.
Tiêu Vũ vỗ bàn cười, sau đó bình tĩnh hỏi Tôn Hoành Vũ: “Vậy mấy cái kia cũng là ý tưởng của riêng anh, liên quan gì đến tôi?”
Tôn Hoành Vũ: “……”
“Này, đừng tức giận! Tôi đến đây không phải để chọc tức anh, không cần để tâm đến mấy lời vừa rồi.
Chủ yếu do tôi thấy chúng ta không hợp, anh muốn tìm người truyền thống nhưng tôi lại là người tương đối hướng ngoại.
Một tháng 30 ngày, tôi ra ngoài chơi 20 ngày là chuyện quá bình thường.
Tháng có khi tiêu hết 30 vạn, tôi còn thích đánh bạc.
Mà còn là loại đánh mỗi xới 10 vạn mới chịu nổi.”
Tôn Hoành Vũ: “…..”
Giống như chưa đủ đả kích, Tiêu Vũ bồi thêm: “Đúng rồi, anh có biết anh Ba Kyoto không? Đúng là người anh đang nghĩ đó, tôi là khách quen chỗ anh ta.
Nhưng tôi được cái không thường đi bar hay tụ tập bạn bè, chỉ thích mỗi đánh bạc.
Một tháng đánh bạc vài lần, chơi thắng tính cho tôi, chơi thua thì tính cho chồng cũ.”
Tôn Hoành Vũ cạn lời: “Chồng cũ sẵn sàng chi tiền cho cô đánh bạc.”
Tiêu Vũ:” Không phải.
Lúc anh ấy không cho thì tôi viết giấy nợ, sau đó kí tên anh ấy vào.”
Tôn Hoành Vũ: “……”
“À, đúng rồi, tôi còn thích luyện dương cầm, ba bữa một ngày.
Khi tôi luyện tập, tất cả mọi người phải đảm bảo trong nhà tuyệt đối yên tĩnh.
Tôi hay bị cáu gắt khi mới thức dậy, ai đánh thức tôi, tôi sẽ cắn người đó.
Nhưng không làm phiền thì chẳng sao, tôi ngủ chán sẽ dậy.
Cái này hai đứa nhà tôi có thể làm chứng.
Tôi nói xong rồi, anh còn gì muốn hỏi nữa không?”
Tôn Hoành Vũ: “…..Tôi, không còn gì để hỏi.”
“Được rồi.
Vậy anh xem chúng ta còn định tiếp tục nữa không?”
Tôn Hoành Vũ: “……” Tiếp tục cái đầu cô á.
Đã xấu rồi còn lắm yêu cầu cực phẩm.
Anh ta đang nghĩ cách từ chối thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, ban đầu anh ta tưởng ông mình quay lại nên bật thẳng người ngồi dậy, ông nội bắt anh ta nói ít cười nhiều, nhưng không nói rõ ràng làm sao được.
Suýt nữa cưới người đàn bà táng gia bại sản này về nhà rồi.
Kết quả, bước vào là một người đàn ông dẫn theo 2 đứa nhỏ, không phải ông anh ta.
“Xin hỏi anh là?” Tôn Hoành Vũ đứng dậy hỏi.
Quý Huyền liếc Tiêu Vũ một cái rồi mới quay qua nói với Tôn Hoành Vũ: “Thật trùng hợp, tôi là chồng cũ của cô gái này.
Hôm nay tình cờ dẫn hai đứa nhỏ đi ăn, quản lý khách sạn nói mẹ bọn nhỏ ở đây nên dẫn bọn tôi đi tìm cô ấy.”
Tôn Hoành Vũ quay đầu nhìn hai đứa nhỏ, bé trai bụ bẫm mặt đỏ bừng, bé gái có mái tóc xoăn thả xoã sau lưng.
Tôn Hoành Vũ hỏi Tiêu Vũ: “Con cô à?”
Tiêu Vũ cười gật đầu: “Đáng yêu không?”
Tiêu Nhược Quang và Quý Du được Quý Huyền dặn trước, dụi mắt, giả vờ khóc lóc: “Mẹ ơi, mẹ không cần tụi con nữa ạ? Mẹ định tìm ba mới cho bọn con sao?”
Tiêu Vũ cười nói: “Đúng vậy.
Hai đứa nhìn xem, đây chính là ba mới của tụi con.”
Tôn Hoành Vũ: “……” Ông đây còn chưa đồng ý đâu đấy!!!!
Quý Du liếc Tôn Hoành Vũ rồi quay sang nói với Tiêu Vũ: “Chú ấy không đẹp trai.”
Tôn Hoành Vũ: “…..nhóc mới xấu ấy:”
Tiếp đó quay qua nói với Quý Huyền: “Ba, chú ấy mắng con.”
Quý Huyền ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tôn Hoành Vũ, cướp vợ trước của anh, mắng con gái anh, thật không thể chịu nổi.
“Tiểu Du, chúng ta phải rộng lượng.
Con 6 tuổi rồi, không nên so đo với chú.” Tiêu Vũ nhíu mày phê bình.
Quý Du ngay lập tức nói: “Vậy con không tức giận chú ấy nữa.”
Quý Huyền: “……”
Tôn Hoành Vũ: “……” Thế anh là cái gì?
Tiêu Nhược Quang giơ tay bảo: “Mẹ ơi, con cũng 3 tuổi rồi, con sẽ không so đo với chú ấy đâu.”
“Tiểu Quang nhà ta thật hiểu chuyện.” Kế đó quay sang bảo với Tôn Hoành Vũ: “Trẻ con không hiểu chuyện, không biết ăn nói, anh đừng để bụng nha!”
Tôn Hoành Vũ còn nói được gì nữa? Anh ta chỉ có thể mỉm cười nói: “Nào có, nào có! Bọn nhỏ rất ngoan, tôi đã 30 tuổi rồi, sao có thể so đo với bọn chúng.”
Tiêu Nhược Quang chạy qua kéo tay Tiêu Vũ bảo: “Cái chú này trông già quá!”
Tiêu Vũ: “…..” Tiểu Quang nhà cô không bao giờ công kích trực tiếp như vậy, Tiêu Vũ quay đầu nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền ngẩng đầu nhìn trần nhà, như thể đang nghiên cứu hoa văn trên đó.
Tôn Hoành Vũ sau khi bị đả kích, ôm ngực nói: “Anh bạn nhỏ, chú thậm chí còn không có nếp nhăn nơi khoé mắt.”
“Nhưng mà chú 30 tuổi rồi, cháu mới có 3 tuổi thôi.” Tiêu Nhược Quang đáp lại.
Tiêu Vũ lườm Quý Huyền, sau đó bảo với Tiêu Nhược Quang: “Tiểu Quang, chúng ta phải lễ phép, không được bắt nạt chú.”
Tiêu Nhược Quang nghĩ ngợi: “Vậy chú đừng cưới mẹ cháu nữa nha! Mẹ cháu nhỏ hơn chú tận 5 tuổi lận.”
Tôn Hoành Vũ: “……” Nhỏ hơn 5 tuổi thì sao? Vẫn tốt mà.
“Ba cháu lớn hơn mẹ cháu có 3 tuổi thôi!” Tiêu Nhược Quang kiêu ngạo nói.
Tôn Hoành Vũ: “……” Chết tiệt, cái nhà biến thái này.
Tôn Hoành Vũ nổi giận đùng đùng, đứng phắt dậy nói: “Ông đây mới không thèm cưới mẹ nhóc, mẹ nhóc lớn lên xấu chết đi được.”
Đôi mắt Tiêu Nhược Quang đỏ ửng, cậu bé thút thít: “Chú nói dối, mẹ cháu rõ ràng rất đẹp:”
Quý Du tức tốc bò lên ghế, cô bé giờ chỉ thấp hơn Tôn Hoành Vũ nửa cái đầu, Quý Du chỉ vào mặt anh ta hét: “Chú đeo kính vào rồi nhìn cho rõ mẹ cháu có xinh hay không? Chú ghen tị với vẻ đẹp của mẹ cháu chứ gì, mình xấu nên hy vọng ai cũng xấu giống mình.
Dối trá!”
“Đúng vậy, dối trá.” Tiêu Nhược Quang giơ nắm đấm nhỏ lên phụ hoạ.
Tôn Hoành Vũ vén áo lên nói: “Chúng mày….”
“Ba cháu là bộ đội.” Quý Du hùng hồn: “Cháu cóc thèm sợ chú, ba cháu trước kia có thể đánh gục…..” Cô bé làm động tác nằm sấp xuống.
Tiêu Nhược Quang nói theo: ” Đánh gục xuống đất luôn.”
“Đánh gục 13 kẻ xấu, một, lần, đánh, gục, luôn.” Quý Du nhấn mạnh trọng điểm.
“Một lần.” Tiêu Nhược Quang lại nhại theo.
Tôn Hoành Vũ: “……”
Tiêu Vũ khụ hai tiếng, đỡ lời: “Ôi ngại quá, trẻ con không biết ăn nói.
Anh đừng tức giận nha! Ở đây có một đứa 3 tuổi một đứa 6 tuổi, anh muốn….” Tiêu Vũ làm vẻ mặt khó xử: “Cãi nhau với bọn nó sao?”
Tôn Hoành Vũ: “…..Nào có, tôi chỉ định duỗi tay cho đỡ mỏi.” Tôn Hoành Vũ duỗi người, liếc trộm Quý Huyền một cái, tiếp đó nói: “Tiêu tiểu thư, tôi không xứng với cô, bữa này tôi mời.
Cô xem, tôi đi trước, nha?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đi đi, anh cứ đi đi! Cảm ơn vì đã mời khách.
Uống một ly rồi hẵng về…..nào nào nào, vì tình hữu nghị giữa hai nhà Tôn Quý chúng ta, cụng ly ~!!!”
Sau khi Tôn Hoành Vũ gian nan uống xong thì vội vã xua tay với Tiêu Vũ rồi rời đi.
Quý Huyền toàn bộ hành trình đều khoanh tay đứng nhìn, mãi đến khi gã kia rời đi mới quay qua chất vấn Tiêu Vũ: “Em nhìn hai đứa nhỏ bị doạ này.”
“Tôi cảm thấy hai đứa nó chơi rất vui thì có!” Tiêu Vũ bình tĩnh đáp lại.
Quý Huyền: “….Còn nữa, tên ba mới kia thật sự quá chướng mắt, trông như tên thư sinh.”
“Người ta vốn dĩ là thư sinh.” Tiêu Vũ nghịch ngón tay.
“…..Tính cách tham sống sợ chết.” Quý Huyền bị nghẹn.
“Bản chất của con người thôi! Có ai không sợ chết đâu?” Tiêu Vũ kì quái nhìn anh.
Quý Huyền: “…..Ấu trĩ.
Cãi nhau với cả trẻ con, đủ ấu trĩ rồi chứ?”
“Chúng ta còn cùng nhau xem Người máy đại chiến Godzilla với bọn nhỏ, anh không có tư cách nói người ta.” Tiêu Vũ xua tay, cầm đũa gắp một miếng măng lạnh.
Quý Huyền: “……”
Nhìn Quý Huyền im ắng, Tiêu Vũ hỏi anh: “Anh còn câu hỏi nào không?”
“Em định gả cho anh ta thật sao?” Quý Huyền hỏi nhỏ.
“Ừ, thì cứ thử suy xét thôi!” Tiêu Vũ cười hì hì, Quý Du tức tốc quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ: “Hì, mẹ nói đùa.”
Quý Huyền: “…..” Ha hả, mỗi ngày một kiểu, cả thể xác và tình thần đều khoẻ mạnh.
2020/07/26