Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 62: Tôi Là Con Người Duy Nhất Tồn Tại Ở Đây


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 62: Tôi Là Con Người Duy Nhất Tồn Tại Ở Đây

Jimin chống khuỷu tay xuống bàn làm điểm tựa, đôi mắt nhíu lại đầy băn khoăn: “Vậy cậu nghĩ tờ giấy nhân vật của Kẻ Nói Dối có thể nằm ở đâu?”

Taehyung thành thật lắc đầu, “Nói thật với cậu, tôi vẫn chưa nghĩ ra…”

Namjoon dường như vừa nảy ra manh mối mới, anh ta suy nghĩ kỹ càng, từ tốn nói: “Tôi nhận ra một điểm, trò chơi này luôn ẩn giấu sự thật đằng sau một gợi ý giả để đánh lừa chúng ta.”

Namjoon dừng một chút mới tiếp tục trình bày: “Điển hình là vấn đề phe ám sát luôn chiến thắng, hay việc NPC là Kẻ Nói Dối, tất cả đều được che giấu bằng một thông tin giả nhằm ngăn cản chúng ta tìm ra sự thật.”

Taehyung im lặng nghe hết một lượt, hắn không phản đối, nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình. Taehyung nhìn Namjoon, khuôn mặt ra chiều nghiền ngẫm, “Thực ra ý của anh cũng không sai, có điều dùng từ ẩn hay giấu đi thì không đúng lắm, nói đúng hơn đây là…”

“Tâm lý phủ đầu.”

Số 8 và Hoseok đồng thanh lên tiếng, ăn ý đến từng con chữ, chỉ khác biệt mỗi tông giọng.

Số 8 thích ý nháy mắt với Hoseok, “Bây giờ tôi chắc chắn trò chơi này do định mệnh sắp đặt để chúng ta gặp nhau rồi.”

Dứt lời nụ cười của cậu ta càng sâu thêm một chút, lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch, “Số 18 nhỉ?”

Hoseok ném cho cậu ta ánh nhìn khinh bỉ, lạnh lùng dùng khẩu hình miệng tặng số 8 ba chữ “Đồ thần kinh.”

Jimin ở bên cạnh nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Ý của hai người là sao?”

Taehyung tự động bỏ qua cảnh tượng “người tung thính kẻ né bả” của hai tên kia, hắn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn những người còn lại, “Tôi hiểu ý của số 8 và 18. Thực tế trò chơi này không cố ý ẩn đi hay giấu giếm manh mối thật nào cả. Căn bản khởi điểm do NPC đã đánh một đòn phủ đầu rằng đây là trò đối kháng giữa hai phe, khiến các tuyển thủ mang theo tâm lý phải tập trung vào việc đối phó lẫn nhau để phe mình giành chiến thắng, vì vậy chúng ta không có thêm bất kỳ suy nghĩ đột phá nào. Nếu ngay từ đầu NPC không thông báo đây là trò chơi đối kháng sinh tồn, mà chỉ nói rằng các tuyển thủ phải thoát khỏi đây thì mọi thứ có lẽ đã đi theo một hướng khác.”

Hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Đây cũng xem như một cách thức che mắt tuyển thủ. Thực tế tất cả gợi ý của trò chơi vẫn luôn ở đó, chỉ là chúng ta không nhìn ra được bản chất thật của nó mà thôi.”

“A, tôi hiểu rồi!” Jimin nhanh nhạy, phấn khởi vỗ bàn reo lên, “Nếu trò chơi muốn che mắt người chơi, vậy có khi nào tờ giấy của Kẻ Nói Dối cũng được ngụy trang bằng thứ gì đó mà chúng ta đã từng thấy qua nhưng lại không chú ý đến không?”

Cậu ta vừa nói xong liền chống cằm suy nghĩ, “Nhưng có thể là cái gì nhỉ, có khi nào cũng là một thứ tương tự tờ giấy nhân vật của tuyển thủ…”

Taehyung nhíu mày tưởng tượng, một thứ tương tự tờ giấy nhân vật của tuyển thủ, tờ giấy nhân vật, tờ giấy thông tin… nhân vật?


Trong đầu lóe lên một tia suy nghĩ, Taehyung vội vàng cúi người mở toang hộc tủ ngay dưới Bàn Tròn, tay thoăn thoắt lục tìm gì đó.

Hắn gạt chồng giấy nháp đang chất đống sang một bên, mấy tấm bản đồ cũng bị Taehyung xếp vào góc. Cuối cùng, Taehyung lôi ra một xấp giấy được đặt sâu ở dưới cùng đáy tủ, chính là những tờ thông tin chung về nhân vật mà NPC đã thông báo vào ngày đầu tiên rời trạm.

Trò chơi vốn dĩ vẫn để manh mối ở đó, nhưng lại ngụy trang bằng một thứ tương tự che mắt người chơi. Vậy vị trí nào là chỗ an toàn nhất để giấu đi mấu chốt quan trọng mà không khiến các tuyển thủ nghi ngờ?

Số 2 khó hiểu nhìn Taehyung bày từng tờ giấy thông tin tuyển thủ ra mặt bàn, “Đây là mấy tờ giấy về thông tin nhân vật mà NPC phát cho chúng ta vào ngày đầu tiên còn thừa lại mà, đừng nói với tôi anh nghĩ tờ giấy của Kẻ Nói Dối được giấu trong này nhé? Hừ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ.”

Số 8 đột nhiên lắc đầu tỏ vẻ thương cảm, sau đó nói ra một câu không đầu không đuôi, chẳng biết là dành cho Taehyung hay số 2.

“Chậc chậc, thế là một con mồi đã dính câu.”

Taehyung không trả lời số 2, cũng không quan tâm đến lời số 8 vừa nói, hắn gần như chìm đắm hoàn toàn vào thế giới của bản thân, đôi mắt sắc bén xoáy vào từng dòng chữ được in thẳng thớm trên tờ giấy. Căn phòng chỉ còn văng vẳng âm thanh lật giấy sột soạt của Taehyung.

Taehyung tập trung quan sát một dòng thông tin trên giấy, hai khóe mắt hắn đột nhiên nâng cao, miệng lẩm bẩm: “Đây rồi.”

Số 8 tinh ý nhận ra sắc mặt biến đổi của Taehyung, cậu ta cong khóe môi, đôi mắt nhìn chằm chằm hai tờ giấy đang nằm trên tay Taehyung.

Taehyung vừa kết thúc câu nói, những người khác lập tức đổ dồn tập trung về phía hắn, Hoseok cũng thâm trầm nhìn sang, nhưng khuôn mặt hắn ta có vẻ không mấy ngạc nhiên, như thể đã đoán được điều này từ lúc quan sát Taehyung kiểm tra những tờ giấy thông tin nhân vật kia.

Taehyung cầm hai tờ giấy thông tin nhân vật đặt xuống giữa bàn cho mọi người cùng đọc, “Thoạt nhìn, đây chỉ là hai tờ thông tin nhân vật mà chúng ta đã từng thấy qua, trông thì có vẻ giống nhau….”

Taehyung híp mắt nói tiếp: “Nhưng thực tế, nội dung lại có vài chỗ không giống.”

Số 8 rời khỏi chỗ tiến về phía bàn của Taehyung, cậu ta liếc mắt qua nội dung bên trong hai tờ giấy, chưa đầy mười giây sau khoé môi đã cong lên, “Thì ra đây là chức năng thực sự của Kẻ Nói Dối? Thú vị thú vị.”

Taehyung không đáp lại, chỉ âm thầm gật đầu với số 8 ngầm xác nhận. Hắn đã thử so sánh nội dung giữa các tờ giấy thông tin nhân vật, không ngoài dự đoán, duy nhất chỉ có tờ đặt ở cuối cùng lại có nội dung khác hoàn toàn với tất cả những tờ giấy thông tin mà bọn hắn từng thấy qua trước đó.

Cụ thể là những luật giả của phe ám sát không hề được đề cập trong này.

Tuy nhiên điểm đặc biệt nhất chính là, phe mục tiêu không hề có nhân vật “Kẻ Nói Dối”.


Thông tin về Kẻ Nói Dối nằm tách biệt ở cuối tờ giấy, ngoài hai dòng giống như đã đề cập trên những tờ thông tin thông thường khác, trên này còn in đậm một câu, “Kẻ Nói Dối được phép tạo thông tin giả để duy trì trò chơi đối kháng.”

Quả nhiên, đây đúng là chức năng thật sự của nhân vật Kẻ Nói Dối mà bọn hắn đang tìm kiếm.

Số 2 lầm bầm lên tiếng: “Chẳng trách lại phát dư cho chúng ta nhiều tờ giấy thông tin nhân vật như vậy.”

Namjoon cầm tờ giấy khác biệt duy nhất này lên xem xét một lúc rồi nói, “Nghĩa là NPC đã tạo ra những tờ giấy thông tin nhân vật giả để che mắt chúng ta, còn đây mới là tờ thông tin thật?”

Hoseok đứng sau lưng anh ta khoanh tay nói: “Không, nói chính xác thì thứ cậu đang cầm trên tay, chính là tờ giấy nhân vật của Kẻ Nói Dối.”

Ngay sau khi Hoseok vừa kết thúc câu nói, cả căn phòng đột nhiên xuất hiện một luồng không khí lạnh chẳng biết từ đâu thổi qua, hàng loạt giấy tờ đang yên vị trên Bàn Tròn như bị thổi lên, bay tứ tung khắp nơi.

Mọi người theo phản xạ lập tức ôm đầu tránh né trận bão giấy đột ngột xuất hiện, số 2 thậm chí giật mình hoảng sợ đến mức loạng choạng ngồi thụp xuống sàn.

Thật quá vô lý, căn phòng vốn dĩ đang đóng kín cửa lại có thể nổi bão. Không sai, thực sự chính là nổi bão.

Cảnh tượng trắng xóa hỗn loạn vừa qua đi, ngay lập tức bên tai mỗi người liền phát ra một giọng nói máy móc vô cảm đến lạnh người.

“Hủy bỏ mọi ràng buộc của tuyển thủ đối với các nhân vật và thân phận. Chào mừng tất cả tuyển thủ đến với “Khu rừng ám sát”.”

Lại là “Khu rừng ám sát”? Đã là lần thứ ba câu nói quái quỷ này xuất hiện, nội tâm Taehyung không tự chủ buông ra một câu chửi thề, trò chơi này thực sự muốn trêu ngươi hắn mà.

Nhưng dường như có người còn tức giận hơn Taehyung…

Taehyung đứng từ đây vẫn có thể thoáng nghe tiếng nghiến răng ken két của Hoseok, đôi mắt hắn ta tuy không thể hiện cảm xúc nhưng lại tràn ngập sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống tên NPC vừa phát ra câu nói đó.

Nếu Hoseok thoát được khỏi cái trò chơi quái quỷ này không chừng sẽ cùng với số 2 viết đơn tố cáo trò chơi này bắt nạt các tuyển thủ.


“Vì sao lại là hủy bỏ ràng buộc với nhân vật và thân phận? Hai cụm từ này không mang ý nghĩa giống nhau sao?”

Jimin thắc mắc hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Taehyung và Hoseok như thể bọn họ chắc chắn sẽ biết câu trả lời.

Taehyung chỉ đơn giản lắc đầu, “Không phải. Thân phận đại diện cho phe của tuyển thủ, ám sát hoặc mục tiêu. Còn nhân vật đại diện bởi chức năng.”

Trông thấy khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ hoài nghi của Jimin, Taehyung trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó hắn giơ hai ngón tay ra nói, “Có hai điều các cậu vẫn chưa nhận ra. Thứ nhất, thân phận là thứ luôn gắn liền với mỗi tuyển thủ, không thể tách rời, được thể hiện rõ ràng nhất trong khoảng thời gian xử tử. Còn đối với các nhân vật, ví dụ như Sát Thủ, hay Dealer hoặc Do Thám mà chúng ta biết thì chỉ được kích hoạt chức năng trong vòng 18 tiếng, chính là khoảng “thời gian hoạt động” mà NPC hay gọi.”

Taehyung thoáng nhìn qua Hoseok rồi nói tiếp: “Đó cũng là lý do vì sao trong chức năng hoán đổi nhân vật tuyển thủ của Dealer, hoán đổi chỉ có tác dụng đến 18 giờ cùng ngày.”

Jimin gật gù ồ lên một tràng dài như vừa được khai sáng, cậu nhanh nhẹn hỏi tiếp: “Vậy còn điều thứ hai là gì?”

Taehyung hắng giọng một cái: “Bởi vì hầu hết các chức năng của nhân vật chỉ được sử dụng trong 18 tiếng hoạt động, nên đến khung giờ an toàn tức sau 18 giờ chiều, các nhân vật sẽ tự động ngừng kích hoạt. Đến lúc đó, tuyển thủ chỉ còn lại thân phận, ngoại trừ Song Sinh và Kẻ Thế Thân là nhân vật đặc thù có thể kích hoạt chức năng vào thời gian xử tử.”

Hoseok ở gần đó cũng nhàn nhạt bổ sung: “Thân phận là thứ duy nhất gắn liền với tuyển thủ, đó là lý do vì sao sau khi một tuyển thủ bị xử tử, NPC chỉ xác nhận thân phận thật của người đó, chứ không đề cập đến nhân vật.”

Jimin hăng say lắng nghe hai người bọn họ thay phiên nhau giải thích từng chút một.

Taehyung hít vào một hơi, kết luận một câu: “Tóm lại, thân phận và nhân vật là hai cụm từ hoàn toàn độc lập, không nhất thiết phải song hành với nhau. Trong tờ giấy thông tin lúc thì đề cập nhân vật, khi lại là thân phận đều có ẩn ý của nó. Đó là lý do vì sao số 1 chỉ có thân phận của mục tiêu, còn NPC chỉ mang nhân vật của Kẻ Nói Dối.”

Namjoon im lặng đứng nghe cuộc đối thoại giữa Jimin, Taehyung và Hoseok, đột nhiên anh ta ngẩng đầu tham gia vào cuộc tranh luận, “Vậy hủy bỏ ràng buộc có ý nghĩa gì?”

Taehyung lắc đầu không đáp, điểm này hắn cũng chưa nghĩ ra, rốt cuộc hủy bỏ ràng buộc là muốn muốn ám chỉ điều gì, ràng buộc về các luật mà trò chơi đề ra? Hay việc này còn có ý nghĩa khác mà bọn hắn chưa biết?

Taehyung cứ ngỡ tìm thấy tờ giấy nhân vật của Kẻ Nói Dối sẽ truy được manh mối về trò chơi, cuối cùng tình huống lại chuyển biến bất ngờ như thế này khiến hắn không kịp lường trước.

Cùng lúc đó, Hoseok lại đứng dậy nhặt vài tờ giấy dưới đất lên giơ về phía đối diện nói,”Ý nghĩa nằm ở đây.”

Số 2 khó hiểu chỉ trỏ: “Này số 18, anh đưa chúng tôi xem tờ giấy trắng tinh không ghi chữ gì hết là ý gì? Chê chúng tôi có mắt như mù à?”

Hoseok chậc một tiếng, lạnh lùng buông một câu: “Quả thật có mắt như mù.”

Jungkook cũng cầm một tờ giấy từ dưới đất lên, miệng lẩm bẩm một chữ không đầu không đuôi, “Mất.”

Số 2 bực mình chống nạnh rống lớn: “Quý vị làm ơn nói tiếng người có được không?? Trời ơi, tôi là con người duy nhất tồn tại ở đây à??”


Không ai chú ý đến số 2, tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn vào những tờ giấy trắng xóa không một con chữ nằm rải rác trên sàn nhà.

Taehyung nhíu mày, không thể tin được nói: “Những dòng chữ ghi trên các tờ giấy nhân vật đều đã biến mất.”

Jimin âm thầm lấy tờ giấy nhân vật của mình ra xem thử, cậu ta lập tức mở to mắt như không thể tin nổi, “Tờ giấy nhân vật của tôi cũng bị xóa sạch chữ rồi!”

Thì ra đây là ý nghĩa thực sự của “hủy bỏ mọi ràng buộc của tuyển thủ với nhân vật và thân phận”.

Taehyung híp mắt, thâm trầm nói: “Quả nhiên, sau khi NPC không còn nhập vai Kẻ Nói Dối thì trò chơi đối kháng này cũng biến mất theo.”

Namjoon nhíu mày, “Ý cậu là…?”

Taehyung gập tờ giấy trắng trên tay lại làm đôi, bàn tay dứt khoát vuốt một đường thẳng tắp tại nếp gấp, “Hiểu một cách đơn giản, ngay từ đầu NPC thực hiện chức năng Kẻ Nói Dối để làm người quản trò, cho dù chúng ta chọn cách không chơi thì NPC vẫn chưa bao giờ thoát game, vì vậy trò chơi đối kháng này vẫn sẽ tồn tại mãi với kết cục phe ám sát luôn thắng. Phải đến khi NPC không còn mang vai Kẻ Nói Dối nữa, thì trò chơi đối kháng này mới thực sự sụp đổ.”

Yoongi nghi hoặc hỏi: “Nhưng nếu bây giờ trò chơi đã không còn, vì sao chúng ta vẫn chưa thể thoát ra?”

Trong lúc mọi người đang tập trung tại phòng khách thì số 8 đã thong thả vào bếp pha một ly cà phê rồi bước ra, khói nghi ngút mang theo hương cà phê ngào ngạt lan khắp căn phòng.

Số 8 vừa kịp lúc nghe thấy câu hỏi của Yoongi, cậu ta thổi thổi tách cà phê, chẹp miệng nói: “Dễ hiểu thôi, anh không nghe NPC vừa thông báo “Chào mừng đến với khu rừng ám sát” lần nữa à. Nghĩa là trò chơi sinh tồn này vốn không phải mấu chốt để thoát ra khỏi vòng 2, câu đố lớn nhất chỉ được khai mở sau khi chúng ta không còn bị che mắt bởi trò chơi đối kháng do Kẻ Nói Dối dựng lên nữa.”

Taehyung không thích thái độ ung dung đáng ghét này của số 8, nhưng hắn cũng không thể không đồng tình với cậu ta, đây đúng là suy nghĩ của Taehyung ở thời điểm hiện tại.

Ban đầu hắn cho rằng câu đố chính của trò chơi là giải mã mối liên kết giữa trò chơi đối kháng và vòng lặp. Nhưng thực chất trò chơi đối kháng chỉ là một tấm màn che mắt các tuyển thủ mà thôi.

Có điều, vì sao trò chơi vẫn chưa thông báo về câu đố thật sự?

Taehyung còn đang miên man suy nghĩ thì một âm thanh máy móc liền vang lên bên tai như thể đọc được nội tâm sâu kín của hắn.

“Khi ngày và vạn vật hiện diện cùng màn đêm đổ máu, đó là lúc ta tìm thấy chính mình.”

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Lời của tác giả>
Lại quay về thời gian giải mật mã giống như vòng 1 rồi 😝 Các thám tử nhà Trà Mặn có suy luận gì về câu đố thì hãy comment nha :>

Tuần này tụi mình chỉ update LP vào thứ ba và thứ sáu thôi nên chủ nhật này không có chương mới nha mọi người 🙇🏻‍♀️ Hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau. Yêu thương 💜


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.