Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 63: Chân Tướng Thật Sự Của Npc?


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 63: Chân Tướng Thật Sự Của Npc?

Số 8 khoanh tay lặp lại câu nói của NPC: “Khi ngày và vạn vật hiện diện cùng màn đêm đổ máu, đó là lúc ta tìm thấy chính mình.”

Số 2 bất giác cảm thấy lạnh người, hắn hơi rụt cổ nói: “Cái gì mà đêm đổ máu, sao nghe đáng sợ vậy…”

Ngay khi số 2 vừa dứt lời, bầu không khí liền trở nên im ắng đến đáng sợ. Còn chưa đầy nửa ngày mà tất cả bọn họ phải tiếp nhận lượng thông tin khủng khiếp như vậy, bị dẫn dắt hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Taehyung nhíu mày ngẫm nghĩ, hắn thấu đáo sắp xếp lại vài suy luận trong đầu, sau đó ngẩng đầu nói: “Trước tiên chúng ta nên tập trung tại Bàn Tròn đã, tôi vừa nghĩ ra một manh mối quan trọng.”

Không đợi những tuyển thủ khác phản ứng lại, Taehyung đã nhanh chóng tìm một vị trí để ngồi xuống, thoăn thoắt lấy giấy bút từ trong hộc tủ ra. Ngay khi tất cả mọi người đều ngồi vào Bàn Tròn thì Taehyung cũng kịp viết xong dòng thông báo NPC vừa nói ra giấy nháp.

Nhìn những ánh mắt tập trung đang đổ dồn về phía mình, Taehyung không chần chừ thêm, bắt đầu nói ra những suy luận đầu tiên: “Tôi đoán thông báo vừa rồi chính là câu đố cuối cùng của trò chơi.”

Hắn nhanh tay chỉ vào dòng gợi ý trên trang giấy, “Hiện tại tôi đang phân tích vế thứ nhất của câu đố, chính là dòng “Khi ngày, vạn vật hiện diện cùng màn đêm đổ máu”.”

Số 8 lắc lắc cái ly trên tay, cậu ta ngẫm nghĩ một chút rồi nhún vai nói: “Cứ suy nghĩ đơn giản thôi, giống như cách tờ giấy nhân vật của Kẻ Nói Dối được tìm thấy vậy.”

Taehyung khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng tình với ý kiến này của số 8. Namjoon dựa vào gợi ý của số 8 liền nhanh chóng thử đưa ra suy nghĩ của mình, anh ta lần lượt chỉ vào hai chi tiết trên tờ giấy, “Cụm từ vạn vật có chút khái quát, chúng ta có thể thử phân tích hai cụm từ cụ thể là ngày và đêm kế bên xem?”

Ngay khi câu nói này kết thúc, mọi người đều bắt đầu đăm chiêu suy ngẫm về ý kiến vừa rồi. Ẩn dụ cho “ngày” và “đêm”? Giải nghĩa một cách tối giản nhất?

“Không cần nghĩ ngợi sâu xa, mấu chốt là tìm ra hai sự vật tượng trưng cho ngày và đêm.” Hoseok nhàn nhạt đưa ra một gợi ý, ánh mắt đối diện với Taehyung.

Taehyung nhìn Hoseok, sau đó đảo mắt xung quanh bàn tròn, nói: “Chi tiết hơn một chút, một thứ chỉ ló dạng vào buổi sáng, và một thứ hiện diện rõ rệt khi màn đêm dần buông xuống.”

Namjoon lập tức quay đầu nhìn về phía Taehyung và Hoseok, “Ý của hai người là…”

Hai sự vật đại diện cho buổi sáng và buổi tối, tạo ra khác biệt giữa ngày và đêm.

“Chính là Mặt Trời và Mặt Trăng!” Jimin nhíu mày lẩm bẩm.


Namjoon gật gù, đột nhiên chỉ vào vài con chữ được viết trên tờ giấy, “Nếu ngày là Mặt Trời, đêm là Mặt Trăng, vậy vạn vật sẽ là gì?”

Taehyung xoay xoay thân bút, “NPC đề cập ngày, vạn vật và đêm cùng hiện diện, nghĩa là cả ba sự vật này phải có thể quy đổi về cùng một tính chất với nhau được.”

Số 8 vẽ một vòng tròn trên mặt bàn gỗ, lơ đãng nói: “Vậy có khả năng vạn vật là một thứ gì đó đồng chất với Mặt Trời và Mặt Trăng, ví dụ như… một hành tinh hoặc ngôi sao chẳng hạn.”

Vừa dứt lời, Jimin vội đứng bật dậy: “Là Trái Đất?”

Thực ra đây cũng không phải là một chuyện khó đoán, thông thường nếu đề cập đến một hành tinh, hiển nhiên ai cũng sẽ liên tưởng đến Trái Đất đầu tiên. Đây cũng là khả năng hợp lý nhất mà Taehyung có thể nghĩ tới.

Taehyung gật gù, như vậy cụm từ “ngày, vạn vật và đêm” đã rõ ràng, vậy còn cụm từ “cùng hiện diện”?

Những tuyển thủ khác dường như cũng đang tập trung suy nghĩ về ba chữ này.

Số 25 đột nhiên rụt rè lên tiếng: “Cùng hiện diện… lẽ nào cả ba sự vật này phải đồng thời xuất hiện trong một khoảng thời gian và không gian nhất định?”

Taehyung híp mắt, miệng lẩm bẩm: “Khi Mặt Trời, Mặt Trăng và Trái Đất cùng xuất hiện…”

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Taehyung lại vô tình lướt qua bốn chữ “màn đêm đổ máu”, bàn tay cầm bút của hắn liền khựng lại vài giây.

Màn đêm tượng trưng cho Mặt trăng, còn nhắc đến máu thì thông thường sẽ nhớ tới… màu đỏ,  màu sắc đặc trưng của máu.

Taehyung nhíu mày, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Mặt trăng máu, mặt trăng màu đỏ…”

Jimin hé miệng ồ một tiếng, dường như cảm thấy ba chữ này có chút quen thuộc, cậu ta liền nghiền ngẫm lầm bầm, “Mặt trăng máu, cái này hình như còn được gọi là…”

“Nguyệt thực toàn phần.”


Trong lúc Jimin còn đang lục tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả thì Hoseok đã thay cậu ta trả lời. Jimin lập tức phấn khởi cao giọng: “Đúng rồi, chính là hiện tượng này!”

Taehyung trầm tĩnh đáp: “Không sai. Màn đêm đổ máu là đang muốn ám chỉ về mặt trăng máu, hay còn gọi là hiện tượng nguyệt thực toàn phần. Từ đây, suy ngược trở về chúng ta sẽ có ngay câu trả lời giải đáp ý nghĩa của câu “Mặt Trời, Trái Đất hiện diện cùng Mặt Trăng.”

Hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Nguyệt thực xảy ra khi Mặt Trời, Trái Đất cùng Mặt Trăng nằm trên một đường thẳng, với Trái Đất ở giữa, hình ảnh này cũng ứng với trật tự trong câu “Khi ngày và vạn vật hiện diện cùng màn đêm đổ máu”. Khi đó Mặt Trăng nằm trong toàn bộ phần bóng của Trái Đất khiến ánh sáng từ Mặt Trời không thể chiếu đến nó, vì vậy xuất hiện hiện tượng nguyệt thực toàn phần hay còn gọi là mặt trăng máu.”

Nhiều tuyển thủ trong phòng đồng loạt dùng đôi mắt thán phục nhìn về phía Taehyung.

Số 2 hào hứng lên tiếng: “Vậy còn câu “ta tìm thấy chính mình” là ý gì?” Vừa nói xong hắn liền gãi đầu tự hỏi “Mà ta ở đây là ai nhỉ?”

Số 25 đứng bên cạnh chần chừ nói: “Có thể nào là NPC không…? Chính nó là người đã đọc câu đó mà.”

Jimin có vẻ không đồng tình cho lắm với ý kiến của hắn, “Chẳng phải lúc nãy chúng ta đã tìm ra chân tướng thật sự của NPC rồi sao?”

Taehyung nhíu mày ngẫm nghĩ, hàng loạt nghi vấn thi nhau dấy lên trong đầu hắn. Sau khi tìm ra nhân vật của NPC thì trò chơi đối kháng kết thúc, sau đó NPC lại tiếp tục thông báo câu đố tiếp theo. Ta ở đây lẽ nào thật sự là… NPC?

Có lẽ nào…

Đôi mắt Taehyung xoáy sâu vào vào những dòng chữ trên giấy, hắn âm trầm nói “Lời của số 25 không phải không có cơ sở.”

Taehyung hắng giọng giải thích với những người khác, “Có một vấn đề mọi người đã xem nhẹ.”

Nói đến đó, hắn đột nhiên hạ thấp tông giọng, thấp đến mức lạnh người, “NPC chưa bao giờ thoát ra khỏi trò chơi này.”

Quả thật là vậy, ngay từ đầu vòng 2 này, NPC đã không còn đơn thuần là một người máy dẫn dắt trò chơi nữa mà chính nó cũng trực tiếp tham gia cùng các tuyển thủ.

Vì vậy, không thể loại trừ khả năng NPC vẫn đang tham gia trò chơi này cùng bọn hắn.


Đuôi mắt của Taehyung khẽ nhíu lại, “Lại nói đến một chuyện, vai trò của NPC trong trò này vô cùng quan trọng, tỉ như nhờ vào việc tìm ra nhân vật của NPC mà chúng ta mới thoát khỏi ràng buộc của trò chơi đối kháng. Vì vậy, tôi cảm thấy chúng ta nên liên kết những manh mối được cung cấp với NPC.”

Ngón tay của số 8 gõ lách tách trên mặt bàn, đôi mắt cười ẩn ý đặt trên người Taehyung, “Nghe anh nói vậy, hẳn anh đã nghĩ ra được lời giải cho vế sau của câu đố rồi?”

Taehyung cười qua loa rồi đáp lời cậu ta, “Không hẳn. Tôi chỉ đang suy nghĩ, trước đó chúng ta cứ cho rằng NPC chỉ có nhân vật Kẻ Nói Dối mà không có thân phận hiện hữu trong trò chơi này. Nhưng tôi chợt nghĩ đến một chuyện.”

Hắn híp sâu đôi mắt, từng chữ ràng mạch nói: “Có khi nào NPC cũng có một thân phận nào đó mà chúng ta chưa khám phá ra không?”

Số 15 đăm chiêu nhíu mày, “Ý của cậu là…”

Taehyung mang theo ẩn ý thoáng nhìn lên trần nhà, đoạn hắn bình tĩnh nói: “Tôi đang có một suy đoán, nhân vật Kẻ Nói Dối của NPC là mấu chốt để phá giải trò chơi đối kháng. Tương tự, có khi nào thân phận của NPC sẽ là mấu chốt để giải mã… một điều gì đó, mà NPC đã phải tốn công dựng lên cả trò chơi đối kháng này để che mắt chúng ta? Chẳng hạn như… lối thoát khỏi khu rừng?”

Số 8 nhướn mày nhìn Taehyung, vẻ mặt như thể cảm thấy khá thú vị với phong cách suy luận này của hắn.

Jimin chống cằm suy tư nhìn Taehyung, “Vậy cậu nghĩ thân phận thật sự của NPC là gì?”

Hắn im lặng một chút, tay khẽ miết lên hàng chữ gợi ý trên giấy rồi nhíu mày nói: “Chính là… mặt trăng máu.”

Số 8 thong thả gấp miếng khăn giấy trên bàn, đoạn cậu ta thay Taehyung nói tiếp: “Tôi đồng ý với số 30. Ngoài ra tôi cho rằng, thân phận này của NPC cũng sẽ chỉ lộ diện khi hiện tượng nguyệt thực toàn phần diễn ra.”

Taehyung gật đầu, “Đúng vậy. Trong trò chơi này chắc chắn có một nơi mà mặt trăng máu có thể… tìm thấy chính mình.”

Số 2 lùng bùng lỗ tai suốt một buổi, cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, cậu ta bật dậy đập bàn, “A tôi biết rồi! Vậy giờ chúng ta phải đi vào rừng thì mới thấy được mặt trăng máu đúng không?”

Không sai, có điều đây là chuyện mà ai cũng biết.

Thấy số 2 định đứng lên muốn đi ra cửa chính nhìn thử thì Namjoon vội túm cái tên bộp chộp kia lại, bất lực nói: “Cậu đi đâu vậy, bây giờ chỉ mới một giờ trưa, mặt trăng xuất hiện ở đâu cho cậu tìm?”

Jimin vừa tức giận vừa buồn cười với tên số 2 khờ khạo này, đoạn cậu ta nhìn quanh căn phòng, khuôn mặt ra chiều đăm chiêu, “Thảo nào ngôi nhà này từ trên xuống dưới không hề thiết kế cửa sổ, mục đích chẳng phải là… không muốn chúng ta nhìn ra được khung cảnh bên ngoài vào buổi tối sao?”

Taehyung cũng đảo mắt nhìn căn phòng khách rộng lớn không có lấy một ô cửa sổ nào này, căn bản nếu chỉ ở trong trạm dừng cả buổi tối thì không tài nào biết được khung cảnh bên ngoài thay đổi ra sao, nói gì đến việc biết đến sự tồn tại của mặt trăng máu.


“Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ cần đợi đến buổi tối rồi đi ra bên ngoài xem mặt trăng máu là giải được câu đố?” Số 25 bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc.

Taehyung lắc đầu, hắn không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Nếu đúng là chỉ cần đi vào rừng khi mặt trăng lên là có thể thoát ra khỏi vòng 2 này thì số 11 đã chiến thắng rồi, vì tối hôm đó cậu ta chẳng phải đã lang thang ngoài rừng suốt một buổi còn gì.

Taehyung nhắm mắt nhớ lại cả hai vòng chơi đối kháng mà hắn có kí ức, đầu mỗi vòng NPC sẽ luôn thông báo đây là “Khu rừng ám sát”. Ngay cả ở vòng 30 này, NPC thậm chí không hề lặp lại luật lệ của trò chơi đối kháng nhưng vẫn tiếp tục thông báo câu nói kia, rõ ràng là đang muốn nhấn mạnh vào khu rừng này.

Rốt cuộc khu rừng này có liên quan mật thiết gì đến NPC và lối thoát ra?

“Kỳ lạ quá.” Giọng nói của Namjoon đột nhiên vang lên, thành công kéo Taehyung ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu hắn.

Namjoon đứng cạnh bàn ăn, trên tay là những tờ giấy bản đồ khu rừng mà NPC phát cho bọn hắn mỗi buổi sáng.

Dù sao thì những tờ bản đồ này cũng là giả thôi, trạm dừng chân thật ra chỉ có một.

Khoan đã, nghĩ đến điều gì đó, Taehyung nhíu chặt chân mày.

Hắn đi đến chỗ Namjoon đang đứng, với tay lấy một tờ bản đồ trên bàn lên.

Jimin đang đăm chiêu suy nghĩ liền khựng lại nhìn chằm chằm mấy tấm bản đồ, cậu ta kinh ngạc thốt lên: “Không đúng. Đáng lẽ những tấm bản đồ giả này cũng phải biến mất giống như các tờ giấy nhân vật của chúng ta chứ?”

Không khí như ngưng đọng ngay tại khoảnh khắc đó.

Taehyung nắm chặt cạnh giấy đến mức nhăn nhúm, đôi mắt xoáy sâu vào từng chi tiết được vẽ trên tấm bản đồ.

Vì sao… những tấm bản đồ này vẫn còn tồn tại?

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Lời của tác giả>
Ở chap trước có bạn đã đoán ra được đáp án “mặt trăng máu” nè 🥰 Hy vọng lần này cũng sẽ có những bạn tìm ra mấu chốt lối thoát mà bọn mình đã đề cập ở trên, đừng ngần ngại viết ra những suy luận của mình nha :>

Tuần này Lets play sẽ được đăng vào 8h tối ngày thứ 3, thứ 5 và chủ nhật nhé mọi người ơi. Hẹn gặp lại mọi người ở chương tiếp theo 💜🙇🏻‍♀️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.