Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 58: Ma Dẫn Đường
Taehyung bước đến gần bàn ăn hơn, khoanh hai tay nói: “Tôi nghĩ khả năng rất cao là tất cả những con đường chúng ta vẫn đi là đường tròn, chứ không phải đường thẳng. Có một sự thật tôi cũng phát hiện ra ở cả hai vòng là, những con đường bên trái luôn luôn ngắn hơn những con đường bên phải, bằng chứng là những ai đi những con đường mé trái thì luôn về nhà sớm hơn. Chẳng hạn như nhóm số 2 gần như luôn về nhà sớm nhất, còn nhóm số 12 luôn về nhà trễ nhất.”
Taehyung ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ngoài ra tôi còn để ý được, những con đường nằm ở mé trái sát căn nhà có nhiều khúc cua hơn, cảm giác đi thành đường tròn cũng rõ ràng hơn những con đường nằm ở mé phải.”
Tất cả mọi người cùng ngồi ngẫm nghĩ một chút, bọn họ đều đang suy nghĩ lại về những con đường trong khu rừng này.
Số 8 xoay xoay cây bút trong tay, đột nhiên phát hiện có một ánh nhìn vẫn luôn dính chặt trên người mình từ nãy đến giờ. Cậu ta tinh ý ngẩng đầu liền phát hiện chủ nhân của tầm mắt đó chính là tuyển thủ số 1 – Jungkook, nhưng Jungkook không nhìn số 8 mà là đang tập trung vào mớ giấy bút ở chỗ cậu ta.
Số 8 nhanh chóng hiểu ý, tay đặt bút xuống mặt giấy rồi nhẹ nhàng đẩy đến chỗ Jungkook, cười nhẹ hỏi: “Cậu muốn cái này?”
Jungkook không nói không rằng lật tờ giấy sang mặt trắng đằng sau, tay cầm bút thoăn thoắt vẽ ra một bức ảnh.
Cậu lại lấy một tấm bản đồ ra rồi đặt bên cạnh bức ảnh mình vừa vẽ, đôi mắt to tròn nhìn Taehyung, “Đường thật.”
Vì khả năng vẽ của hai đứa mình có hạn nên các bạn hãy cứ hình dung tấm bản đồ mà NPC phát cho các tuyển thủ là tấm bản đồ bên dưới nhưng nội dung trong bản đồ thì là như hình trên nha mọi người =)))) Tấm bản đồ bên dưới chỉ để minh họa quang cảnh chi tiết của những tuyến đường thẳng trong bản đồ phía trên chứ không có hint gì khác đâu nên mọi người đừng tốn công suy luận tấm bản đồ bên dưới nha (chứ NPC mà phát cho các tuyển thủ tấm bản đồ như tụi mình vẽ phía trên thì còn chơi bời gì nữa) =))))
Taehyung đăm chiêu nhìn hai bức hình trên bàn, chẳng mấy chốc, các tuyển thủ khác cũng đều tập trung lại chỗ của hắn và Jungkook, mười đôi mắt chăm chú quan sát hai bản vẽ.
Số 2 vội chỉ vào con đường sát mé bên trái của ngôi nhà, miệng mồm nhanh nhảu nói: “Đúng rồi đúng rồi, ngày đầu tiên nhóm của chúng tôi đã đi con đường này nè, là đường tròn nhỏ nhất đó.”
Số 25 ở bên cạnh hắn hơi bỡ ngỡ nói: “Thì ra là vậy… cho nên hôm đó nhóm của chúng ta mới có thể về nhà sớm như vậy.”
Jimin nhíu mày chỉ vào một điểm trên bản vẽ của Jungkook: “Chỗ này là sao?”
Nơi cậu ta vừa chỉ vào là điểm giao nhau của tất cả đoạn đường. Nhiều người khác cũng không khỏi thắc mắc vì sao Jungkook lại vẽ đường đi kỳ lạ như vậy.
Jungkook nhìn Jimin chằm chằm, đơn giản đáp lại: “Về một.”
Mọi người liền theo quán tính nhìn qua Taehyung chờ đợi hắn phiên dịch. Nhưng lần này Taehyung đành phải nhún vai lắc đầu.
Trong khi Taehyung còn đang trầm ngâm quan sát hai bức ảnh thì Hoseok đã thay hắn phiên dịch lại cho mọi người, “Ý của số 1, khi chúng ta đi đến vị trí này…” Đoạn hắn chỉ vào điểm giao nhau giữa các đoạn đường rồi nói: “Tất cả lối đi sẽ hợp nhất thành một con đường lớn dẫn về trạm dừng. Đó là lí do vì sao khi đến “trạm dừng chân tiếp theo”, các cậu chỉ thấy có một con đường.”
Taehyung không tốn quá nhiều thời gian để thông suốt những gì Hoseok vừa nói. Hắn nghe xong liền trầm mặc hồi tưởng về vòng chơi trước.
Thì ra là vậy. Bây giờ Taehyung đã hiểu vì sao vào ngày thứ hai ở vòng 11, hắn và Jungkook lại tình cờ gặp nhóm Jimin trong rừng, mặc dù bọn hắn không khởi hành từ cùng một con đường.
Lý do là vì khi đó năm người bọn hắn cùng đi trên đoạn đường đã hợp nhất nên mới gặp được nhau.
Hơn nữa, cũng chính vì thiết lập “đi 5 đường”, “về 1 đường” như vậy mà nhóm tuyển thủ bọn hắn không chút mảy may nghi ngờ về con đường dẫn đến “trạm dừng chân” tiếp theo này.
“Tóm lại, dựa theo bức hình của số 1, đây mới đúng là đoạn đường thật chúng ta vẫn luôn đi.” Taehyung nhíu mày thâm trầm nói.
Đoạn, hắn lại chỉ sang tấm bản đồ mà trò chơi cung cấp, “Còn những đường thẳng trong bản đồ là trò chơi cố tình làm giả để che mắt chúng ta.”
Nhóm tuyển thủ đồng loạt sững người, cảm giác như thể những gì mà họ biết về trò chơi này từ trước đến giờ đều là giả.
Jimin không thể tin được ôm đầu nói: “Sao có thể… Làm sao chúng ta luôn đi một đường tròn mà không phát hiện ra???”
Hoseok nhấc mí mắt, lười biếng trả lời: “Nguyên nhân dựa trên hai phương diện. Trước tiên là vấn đề ảo giác.”
Hắn dừng lại nhấp một ngụm cà phê rồi nhanh chóng nói tiếp.
“Trò chơi cố ý thiết kế những lối đi tương tự nhau nhằm tạo ra một loại ảo giác về mặt không gian, khiến các cậu bị lầm tưởng rằng mỗi ngày mình đều đi trên con đường mới trông giống với con đường cũ mà không hề hay biết bản thân trước giờ chỉ đi đi về về cùng một lộ trình đó mà thôi.”
Yoongi không biết đã tiến đến bên cạnh Jungkook từ lúc nào, mắt nhìn chằm chằm vào hai tấm bản vẽ, “Tuy không giống hoàn toàn nhưng điều này khá tương đồng với hiện tượng “ma dẫn đường” ở những người đi lạc trong rừng ngoài thực tế.”
Số 2 thoáng rùng mình trước giọng nói không chút biến sắc của Yoongi, cậu ta xoa xoa cánh tay ngập ngừng hỏi: “Anh nói gì nghe ghê vậy. Ma dẫn đường là cái gì?”
“Do địa hình cây cối đất đá ở mọi vị trí trong khu rừng không có sự khác biệt làm cho người đi trong rừng sinh ra ảo giác, không thể phân biệt hay định hướng chính xác địa điểm nên cứ nghĩ mình đang đi thẳng về phía trước nhưng thực ra là đi một vòng tròn. Giống như bị dẫn dắt, gọi là hiện tượng “ma dẫn đường”.”
Jungkook lưu loát giải thích một tràng, tông giọng không lên cũng chẳng xuống, nếu không trực tiếp nhìn thấy cậu nói thì còn tưởng đâu lời này được phát ra từ cái máy đọc nào đó.
Số 2 ngay lập tức sững sờ trợn to mắt nhìn Jungkook, “Sao… sao cậu nói chuyện như người bình thường rồi?? À không, cũng không giống người bình thường cho lắm nhưng vẫn đỡ hơn cậu của những lúc bình thường.”
Jungkook nghiêng đầu nhìn hắn ta, dường như không hiểu tên ngốc này đang nói lan man cái gì. Taehyung vội vàng đi qua giải vây, cánh tay vòng qua vai Jungkook vỗ vỗ hai cái, “Cậu ấy vốn kiệm lời thôi, lúc cần thiết mới nói nhiều.”
Jimin nghe vậy liền quay sang giáo huấn số 2, “Cho nên có câu “Người khôn nói ít người ngu hỏi nhiều.” là vậy đấy. Số 2, cậu nên học hỏi số 1 đi, nói ít lại một chút để cái cái khôn còn ló ra được.”
Số 2 lập tức rướn cổ trừng mắt hết cỡ với Jimin, nhưng vừa trông thấy Yoongi đứng từ xa lạnh lùng nhìn mình, khí thế của số 2 thoáng chốc bay biến như quả bóng bị xì hơi.
Số 25 lập tức kéo số 2 qua một góc, nhỏ giọng khuyên nhủ mấy câu. Ngay khi số 2 im lặng được một lúc, bầu không khí cũng khác hẳn đi, có vẻ như trong lành hơn nhiều.
Hoseok hơi nhếch khóe môi, thấp giọng nói tiếp: “Nguyên nhân thứ hai làm sản sinh ảo giác về đường đi là do diện tích khổng lồ của khu rừng này.”
Số 25 còn chưa kịp bịt miệng số 2 lại thì tên ngốc kia đã lại miệng nhanh hơn não mà lên tiếng thắc mắc: “Làm sao anh biết được khu rừng này có diện tích khổng lồ hay thế??”
Jimin tặc lưỡi, ngán ngẩm lầm bầm một câu đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Cuối cùng cậu vẫn bất đắc dĩ lên tiếng giải thích giúp số 2: “Cái này không cần nhìn trực tiếp vẫn đoán được. Bởi vì kích thước khu rừng quá lớn nên mới có thể tạo ra một hình tròn có chu vi khổng lồ như vậy. Cậu nhớ lại xem, con đường mà cậu chọn có độ cua thế nào?”
Số 2 cố hồi tưởng một chút, rất nhanh liền có câu trả lời: “Đúng là đường đi có nhiều khúc cua nhưng thực ra mức độ cua cũng không đáng kể cho lắm, tôi vẫn cảm giác mình đang đi về phía trước.”
Jimin gật đầu với hắn: “Với những đường tròn ngắn mà độ cong khúc cua đã không đáng kể như vậy cậu nghĩ thử xem kích thước thật của khu rừng này phải lớn đến mức nào.”
Namjoon đứng kế bên cũng gật gù nói: “Chúng ta mất gần 10 tiếng để hoàn thành một vòng đường đi, cũng có thể thấy khu rừng này lớn đến mức nào.”
Taehyung đứng bên cạnh nói thêm vào: “10 tiếng là bởi vì anh đã đi con đường ngoài cùng bên phải tức con đường dài nhất đấy số 12, nếu anh đi con đường mé trái chỉ mất tầm 7-8 tiếng mà thôi.”
Số 2 cảm giác lỗ tai cứ lùng bùng như đang rơi xuống đáy hồ sâu thẳm, Hoseok thoáng thấy hắn ta lại chuẩn bị mở miệng thắc mắc thì liền lên tiếng tiếp lời Jimin, tiện thể chặt đứt tuyển tập những câu hỏi ngu ngốc của số 2 lại “Tóm lại, chính vì ảo giác tạo ra phản ánh sai lệch về đặc điểm thực tế của khu rừng, cho nên các cậu cứ cho rằng mình đang đi theo những lối mòn thẳng về phía trước, chứ không nghĩ thực ra nó lại dẫn ngược trở về điểm xuất phát.”
Số 15 cầm bản đồ lên xem xét một chút, anh ta gật gù vài cái rồi nói, “Tôi hiểu rồi. Vậy phương diện thứ hai là gì?”
Namjoon ngắm nghía bản vẽ của Jungkook, ôn hoà tham gia đối thoại với số 15: “Tôi đoán chắc là… tâm lý khi tham gia trò chơi của các tuyển thủ?”
Hoseok cong môi, khoé mắt hơi nâng lên hướng về phía Namjoon, “Đúng vậy, đây mới là lý do chính yếu. Bởi vì các cậu chỉ mải lo tính kế lẫn nhau, chưa kể phe mục tiêu còn phải đề phòng phe ám sát, làm gì còn sức để mà chú ý đến đường đi tròn méo ra sao.”
Lời vừa kết thúc, Hoseok nhàn nhã gác chân trái lên chân phải, tay cầm muỗng khuấy khuấy chất lỏng màu đen bên trong chiếc ly sứ, hoàn toàn bỏ mặc đám người đang rơi vào trầm mặc phía bên kia phòng.
Cả nhóm tuyển thủ cùng ngồi lại trong phòng khách, tuy vừa được khai sáng rất nhiều về trò chơi này nhưng vẻ mặt ai nấy đều hoang mang cực độ. Cứ mỗi khi bóc trần thêm một sự thật nỗi sợ hãi trong lòng lại càng lớn dần, bởi bọn họ không tài nào lường trước được trò chơi quái quỷ này còn có thể thâm hiểm đến mức độ nào nữa.
Số 15 dựa lưng vào bức tường phía sau, nặng nề thở ra một hơi, giọng ngập ngừng hỏi: “Vậy, hôm nay chúng ta không cần đi ra ngoài nữa sao? Cứ ngồi đây đợi bọn người số 5 trở về?”
Số 8 nhún vai cười.
“Nhưng có chắc gì bọn họ sẽ trở về không?” Anh ta xoa xoa hai bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình.
“Chắc chắn.” Taehyung gật đầu với số 15, “Đừng quên bọn họ vẫn phải cất vũ khí trước 18 giờ, nếu không thì sẽ bị loại ngay lập tức.”
Số 2 thở dài thườn thượt nói: “Nhưng mà tại sao chúng ta phải đợi bọn họ trở về? Hiện tại tôi chỉ quan tâm rốt cuộc làm sao mới có thể thoát ra khỏi cái trò chơi quái quỷ này thôi.”
Không riêng gì số 2, đây cũng là thắc mắc của tất cả mọi người ở đây.
Namjoon chắp tay đi lại vài vòng tại chỗ. Như vừa nhớ đến điều gì đó, anh ta bỗng khựng lại, nghi hoặc lên tiếng: “Hôm qua đến giờ vẫn có một chuyện tôi chưa kịp hỏi.”
Không đợi mọi người hồi đáp, Namjoon đã tiếp tục hỏi: “Không tính kẻ sống sót, vì sao lại phải chia ra thành các vòng chơi riêng biệt cho từng tuyển thủ như vậy và vì sao ở mỗi vòng chỉ một người được quyền có ký ức?”
Taehyung tùy ý cầm chiếc bút gõ gõ mặt bàn, “Hôm qua tôi cũng có suy nghĩ về vấn đề này, không hoàn toàn chắc chắn nhưng tôi đoán do thiết lập của trò chơi là một bài toán về vòng lặp được che giấu phía sau trò chơi đối kháng này, vì vậy việc chia ra các vòng riêng biệt dành cho mỗi tuyển thủ là để thử thách xem mỗi người chơi sẽ tư duy và hành động thế nào khi quay trở lại, liệu họ có khả năng tạo ra bước ngoặt hay không.”
Hoseok gật đầu, ăn ý bổ sung thêm cho phần trả lời của Taehyung, “Nếu tất cả tuyển thủ đều mất đi ký ức thì vòng lặp này vốn dĩ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Bởi giả sử không có sự xuất hiện của một tuyển thủ có kí ức ở mỗi vòng thì tất cả các vòng đều sẽ diễn ra y hệt nhau, và cũng chẳng có ai có thể thay đổi tình tiết trò chơi cả. Ngược lại, nếu tất cả đều cùng có ký ức khi quay trở về thì lại quá đơn giản rồi, vậy còn cần đến kẻ sống sót làm gì.”
Cuối cùng vẫn cố ý nhấn mạnh tầm quan trọng của bản thân trong trò chơi, đúng là tên cáo già cao ngạo này không bao giờ có thể ngừng tâng bốc bản thân.
Khi cả phòng còn đang rơi vào im lặng sau đoạn đối thoại giữa ba người kia, Jimin chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoseok cùng Taehyung: “Này, hai anh chơi cũng được nhiều vòng như vậy rồi có tìm ra được cách thoát khỏi nơi này chưa?”
Taehyung xoay xoay mặt đồng hồ, ảo não lắc đầu: “Vòng trước tôi cũng như mọi người, chỉ tập trung tìm cách chiến thắng trò chơi đối kháng. Mãi đến tận vòng này nếu số 18 không ra sự thật kia có lẽ tôi vẫn còn mê muội đi theo vết xe đổ của vòng trước, nói gì đến việc tìm được lối ra.”
Hắn hít vào một hơi rồi lại quay về dáng vẻ trầm tĩnh như trước, tầm mắt hướng về phía Hoseok, “Nhưng mà… tôi nghĩ anh hẳn đã biết được gì đó về cách thoát ra khỏi nơi này nhỉ…?”
Hoseok cúi đầu nhìn tách cà phê trên tay, lần đầu tiên Taehyung thấy anh ta bày ra vẻ mặt trầm tư như vậy.
Thật lâu sau đó Hoseok mới ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh chống lại những ánh nhìn đang tập trung trên người mình, cười chế giễu đáp: “Nếu tôi thật sự biết cách thoát ra khỏi nơi này thì giờ… cũng đâu còn ngồi đây uống cà phê nữa.”
Taehyung khinh bỉ nhìn Hoseok vừa nói xong liền nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm như muốn chọc tức mọi người.
Nhân cơ hội này Taehyung lập tức giở giọng móc mỉa, “Tôi cứ tưởng anh từng dõng dạc tuyên bố “Phàm là chuyện tôi đã tính toán, sẽ chỉ có thắng chứ không có thua.” chứ. Lần đầu tiên thấy anh nói rằng không thể giải đáp được một điều gì đó đấy.”
Hoseok để ngoài tai thái độ khiêu khích của Taehyung, hắn lại tiếp tục nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Tôi thì không, nhưng vòng của cậu thì cậu có thể đấy.”
Khuôn mặt Taehyung thoáng chốc đổi sắc, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Hoseok, biểu hiện tràn ngập nghi hoặc: “Ý anh là…”
Jimin vội vàng tiếp lời: “Không lẽ người có ký ức ở mỗi vòng chính là chìa khóa để thoát khỏi cái khu rừng chết tiệt này sao?”
Hoseok nhún vai: “Cũng có thể xem là như vậy.”
Số 2 liền hấp tấp xen vào, “Vậy lối ra nằm ở đâu?”
•Brought to you by Trà Mặns House•
Lời của tác giả: Chương 55 sẽ được đăng vào thứ tư tuần sau nha mọi người. Tuần sau sẽ chỉ có một chương được đăng thôi nên là mọi người hãy chờ đợi nhé 😜