Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 59: Cậu Luôn Phá Hỏng Kế Hoạch Của Tôi
Hoseok liếc mắt nhìn số 2, lạnh lùng hạ thấp giọng: “Đã nói là tôi không biết, nếu biết thì tôi đã bắt cóc một mình cậu ta đến nơi đấy rồi.”
Số 8 ngồi một bên lắng nghe cuộc nói chuyện của mọi người, cậu ta bất chợt quay sang hỏi Hoseok: “Nhưng chắc hẳn anh cũng đã thử một vài cách rồi chứ nhỉ?”
Hoseok nhấc mí mắt cảnh giác nhìn số 8 một lúc rồi mới lên tiếng đáp: “Vòng 9 tôi bị số 9 và 13 đẩy xuống ở Bàn Tròn cuối. Vòng 18 tôi trở thành kẻ sống sót cuối cùng. Vòng 11 tôi đã cố gắng tìm cách thoát ra, nhưng cái chết của số 5 buộc tôi phải thay đổi kế hoạch.”
Taehyung thoáng hình dung lại vòng trước, bàn tay cầm thân bút bi khẽ siết chặt hơn, “Ý anh là lúc đó số 5 chết nên trò chơi sẽ bắt đầu đếm ngược, chỉ cần số người còn lại là số chẵn thì trò chơi sẽ kết thúc?”
Như vẫn còn thắc mắc, Taehyung lại ngẩng đầu hỏi tiếp: “Nhưng chẳng phải anh đã là kẻ tồn tại rồi sao?”
Hoseok cười nhếch môi: “Kẻ tồn tại thì sao? Chỉ được mỗi việc giữ lại ký ức, lại chẳng thể tự mình thoát khỏi vòng lặp. Ngoài ra tôi còn phải giữ cho bản thân không bị Sát Thủ giết và không bị xử tử, nếu không thì mọi thứ sẽ trở lại như lúc đầu.”
Trở thành kẻ sống sót, đồng nghĩa với việc phải từ bỏ cơ hội tự mình thoát khỏi nơi này. Taehyung đối diện với ánh nhìn sâu không thấy đáy của Hoseok, hắn nhíu mày sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng hỏi: “Nếu vậy, kế hoạch ở vòng 11 của anh là gì, chẳng lẽ chỉ là duy trì thân phận kẻ sống sót?”
Taehyung không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, một người như Hoseok sao có thể chịu thua chờ chết mà không làm gì.
Hoseok nhún vai bình thản đáp: “Ngoài mục đích làm kẻ sống sót, tôi cần phải duy trì lượng Sát Thủ cũng như bảo vệ người nắm giữ kí ức của mỗi vòng.”
Hắn đổi tư thế gác chân, híp mắt nói: “Vì vậy tôi đã đi theo dõi số 11.”
Trong đầu Taehyung lập tức hiện ra ký ức vòng trước, vào ngày thứ hai khi sau khi hắn và Jungkook rời khỏi hiện trường cái chết của số 27 và gặp nhóm Jimin. Cậu ấy dường như đã nói cái gì đó về hiện trường của số 27, là tiếng bước chân của người A và người B. Lúc đó Taehyung còn nghĩ tiếng bước chân là của tên Sát Thủ giết số 27 và của Jungkook, nhưng bây giờ ngẫm lại thì dường như có vẻ là…
Một dòng linh cảm chạy qua, Taehyung liền quay sang hỏi Hoseok: “Vào ngày thứ hai vòng trước, có phải anh chính là người bí ẩn đã xuất hiện ở nơi số 27 bị bắn?”
Hoseok khoanh tay cười nhếch môi: “Đúng vậy chính là tôi. À hình như tôi còn thấy cậu bỏ rơi số 1 ở lại hiện trường nhỉ?”
Taehyung trán nhăn lại thành hình chữ xuyên, “Tôi không có bỏ rơi em ấy, tôi chỉ đi theo dõi số 23 và 11.”
Hoseok cười ẩn ý sau khi nghe Taehyung trong một giây quýnh quáng liền không tự chủ gọi Jungkook là “em”.
Taehyung vô thức nhìn qua Jungkook, sau khi số 27 bị bắn thì hình như em ấy có rời khỏi chỗ của mình để đi đâu đó, không biết em ấy có trông thấy Hoseok không.
Taehyung nghĩ đến đây liền thu tầm mắt trở về, bây giờ thắc mắc thì có ích gì, dù sao thì Jungkook đã mất hết ký ức về vòng trước rồi, hiện tại hắn có muốn kiểm chứng cũng không được nữa.
Taehyung lắc đầu, lại tiếp tục phần suy luận dang dở về Hoseok. Như vậy tiếng chân mà Jimin tả lại ở hiện trường cái chết của số 25 vào ngày thứ ba có khả năng cũng chính là Hoseok. Nhưng mà sự việc lúc đó rốt cuộc là như thế nào?
“Hiện trường cái chết của số 25 hẳn anh cũng biết?” Đây không phải một câu hỏi, nói đúng hơn Taehyung đang muốn xác nhận lại suy nghĩ của mình.
Không ngoài dự đoán, Hoseok liền nhún vai đáp: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, số 25 đi một mình nên bị số 11 ra tay ám sát, số 11 có vẻ như đã biến thành Sát Thủ sau đêm ngày 2. Sau đó số 5 đột nhiên xuất hiện ở hiện trường rồi bắn chết số 11, chuyện sau đó thì cậu cũng biết rồi đấy.”
Jimin gật gù lắng nghe, sau đó lên tiếng hỏi lại: “Do biến cố bất ngờ này cùng cái chết của số 5 nên anh buộc phải thay đổi kế hoạch?”
Hoseok im lặng không trả lời, xem như ngầm đồng tình với câu hỏi của cậu ta.
Taehyung chợt nhớ đến một vật, hắn chần chừ một lúc mới hỏi Hoseok: “Có phải cuối vòng 11, anh đã dùng bật lửa của tôi để phóng hỏa?”
Hoseok không vòng vo, trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đốt căn nhà này.”
Số 2 không thể tin nổi mà bịt miệng lắp bắp nói: “Anh… anh đốt nơi này?”
Hoseok chỉ bình tĩnh gật đầu xác nhận, phong thái hoàn toàn khác xa dáng vẻ luống cuống khó coi của số 2.
Taehyung nhíu mày dò hỏi: “Anh cho rằng nơi này là nguyên nhân chúng ta rơi vào vòng lặp nên mới phóng hỏa?”
Hoseok khoanh hai tay trước mặt, đôi mắt sâu khẽ híp lại, “Cũng có thể xem là như vậy. Thật ra tôi cảm giác vòng 2 này vẫn còn một câu đố lớn nhất đã bị ẩn đi, mà chúng ta lại mải mê chạy theo trò chơi ám sát này nên mãi không giải ra được câu đố kia.”
Hắn nhìn xa xăm về phía bức tường đối diện, “Tôi đang suy nghĩ, câu đố có thể là phá vỡ vòng lặp”.
Số 8 cười khẽ, cậu ta nhướn mày lên tiếng: “Định luật con gà và quả trứng?”
Hoseok không nói gì, chỉ nhún vai thay cho câu trả lời.
Số 2 di chuyển tròng mắt lướt qua lướt lại giữa hai người số 18 và 8, sau khi xem bọn họ âm thầm giao tiếp bằng ánh mắt, hắn ta đột nhiên bực mình nói lớn: “Này, tôi biết là tôi không thông minh, nhưng mà các anh có thể nào nói cái gì mà mọi người đều hiểu được không? Cứ ám chỉ ra dấu kiểu này ai mà hiểu nổi?”
Số 25 thoáng nhỏ giọng nói với số 2: “Tôi thấy xung quanh hình như ai cũng hiểu cái định luật mà số 8 nói hết.”
Ngay lập tức, anh ta liền nhận lại một cái trừng mắt bốc ra lửa từ số 2. Số 2 phồng mang trợn má dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy nói với số 25, “Anh mau im lặng, anh theo phe tôi đó!”
Số 8 nắm hờ hai tay đặt trên đầu gối, ý cười trên môi càng rõ thêm một chút, “Chính là định luật về vòng lặp: con gà hay quả trứng có trước. Bởi vì là vòng lặp nên không thể xác định được đâu là điểm bắt đầu, đâu là điểm kết thúc. Nếu vậy cách duy nhất để phá hủy vòng lặp… đó là phá vỡ điều kiện sinh ra vòng lặp. Cứ giết con gà hoặc quả trứng đi thì vòng lặp này sẽ không thể tiếp diễn nữa, với tiêu chí là lúc đó trong vòng lặp chỉ mới có con gà hoặc chỉ mới có quả trứng.”
Hoseok lập tức ném cho số 8 một cái nhìn không chút thiện chí, hằn học nói: “Chẳng trách cậu luôn phá hỏng kế hoạch của tôi tại thời điểm mấu chốt. Sao trên đời này lại có người hiểu tôi đến thế nhỉ?”
Taehyung đứng đối diện mà vẫn có thể nghe ra giọng điệu mỉa mai cùng tiếng nghiến răng ken két từ phía Hoseok. Không biết ở những vòng trước số 8 đã làm gì anh ta, ngay từ đầu vòng trước Taehyung đã mơ hồ nhận ra địch ý giữa hai người này.
Lần đầu tiên Taehyung nhìn thấy một Hoseok sẵn sàng từ bỏ hình tượng cao ngạo của mình đổi thành bộ dạng giận dữ như vậy, hẳn số 8 phải gây ra chuyện gì ghê gớm lắm.
Số 8 tiếp tục cười mỉm chi không hề giả trân, cậu ta nói: “Ô, không biết các vòng trước tôi đã làm gì mà lại in dấu sâu đậm trong lòng anh như vậy nhỉ?”
Hoseok đanh mặt nhìn số 8, hắn nhíu mày nói: “Tôi thắc mắc mãi không biết Kẻ Gây Rối cậu đã làm mất chức năng của tôi bằng cách nào? Tôi thậm chí còn không hề đến gần cậu.”
Mọi người cũng quay sang nhìn số 8, dù là ai thì cũng tò mò không biết các nhân vật còn lại sử dụng chức năng như thế nào.
Số 8 nháy mắt, cười nhẹ nhàng, “Tôi nói một câu thần chú, ai vinh hạnh được nghe câu đó thì mất chức năng.”
Hoseok trừng mắt: “Câu gì?”
Số 8 vẫn bình thản ngồi trên ghế, tay vuốt vuốt góc tờ giấy cho thẳng thớm, sau đó cậu ta mới ngẩng đầu nhìn Hoseok, quyến rũ thì thầm: “Anh chàng đẹp trai.”
Số 8 còn cố ý kéo dài âm cuối làm Taehyung rợn hết cả người, da gà da vịt đều thi nhau nổi lên.
Thì ra đó là lý do vì sao sáng nào số 8 cũng đi mời bánh mì mọi người, cậu ta rõ là đang tìm cơ hội để nói câu đó. Chưa kể bởi vì số 8 tiếp cận với tất cả tuyển thủ chứ không phải cụ thể một đối tượng nào, vì vậy sẽ không một ai mảy may nghi ngờ về hành động của cậu ta.
Jimin nhăn mặt thầm than “eo ôi”, cậu bĩu môi nói: “Câu này là trò chơi bắt cậu nói hay cậu tự chọn vậy?”
Số 8 đắc chí vênh mặt, “Tôi tự chọn đó”. Trên mặt cậu ta như thể viết rõ câu “Các anh thấy tôi thông minh không, mau khen tôi đi”.
Tất cả mọi người đồng lòng ném ánh nhìn khinh bỉ về phía số 8.
Số 8 nhún vai, trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô tội, “Không phải ai cũng được mất chức năng đâu nha, phải đẹp trai với cả… được tôi nhắm trúng nữa cơ.”
Dứt lời cậu ta liền giơ tay hướng về phía Taehyung và Hoseok, “Ví dụ như là hai anh đây.”
Ngay lập tức, số 8 liền cảm nhận được một ánh nhìn kỳ lạ từ phía cậu nhóc luôn im lặng – số 1 về phía mình.
Jungkook mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt cậu ta, buông hai chữ: “Nhạt nhẽo”
Số 8 không nói gì, chỉ híp mắt cười thân thiện với Jungkook. Đoạn, cậu ta lại chuyển sang nháy mắt với Hoseok, “Nhưng mà hình như tôi vẫn chưa biết nhân vật của anh chàng đẹp trai đây là gì đâu nha.”
Hoseok nhìn chằm chằm số 8, miệng nhả từng chữ đầy cay cú: “Dealer.”
Nhận lại ánh mắt chán ghét của Hoseok, nụ cười của số 8 lại càng sâu thêm một chút, “Vậy rốt cuộc là tôi đã làm gì mà lại vinh hạnh được Dealer đẹp trai nhớ thương như vậy nhỉ?”
Số 8 cứ cố ý lặp lại câu thần chú “anh chàng đẹp trai” như đang muốn chọc tức Hoseok.
Hoseok thẳng thừng tặng cho số 8 một ánh nhìn ghét bỏ cùng một câu: “Nụ cười giả tạo của cậu đã đủ đáng ghét rồi.”
Sau đó, hắn mới lạnh lùng cất giọng: “Tình cờ làm sao cậu luôn làm mất chức năng của tôi vào thời điểm mấu chốt nên tôi không thể đổi nhân vật theo kế hoạch đã tính.”
Hắn hơi nghiến răng, trong giọng nói dường như nghe ra một chút phẫn nộ, “Nhờ ơn Kẻ Gây Rối cậu mà tôi suýt thì không thể trở thành Kẻ Sống Sót ở vòng 18.”
Số 8 nhướn mày ra vẻ bất ngờ, nửa thật nửa đùa hỏi: “Ồ, nghiêm trọng đến vậy?”
Hoseok kiềm chế tức giận rồi lạnh nhạt nói: “Ở bàn tròn cuối, cậu đột nhiên công khai mình là Dealer, khiến số 2 cho rằng tôi mới là thành viên phe ám sát.”
Taehyung nghe vậy liền nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Tôi tưởng vòng nào cậu ta cũng sẽ tự nhận mình là Dealer ở bàn tròn cuối? Chẳng lẽ anh không biết chuyện đó?”
Hoseok nhún vai đơn giản đáp: “Ở vòng 9, số 8 bị loại từ sớm.”
Đây là một minh chứng cho thấy tình tiết ở vòng chơi cũ thực sự là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng không nhỏ đến việc lên kế hoạch cho vòng sau đối với các tuyển thủ nắm giữ ký ức.
Số 8 ở phía đối diện thích ý cười lên một tiếng, “Đến một nhân vật tôi chọn bừa mà cũng trúng phải anh, quả nhiên chúng ta là do định mệnh an bài.”
Những người khác có vẻ cũng rất hứng thú với câu chuyện của hai người bọn họ, điển hình là số 2, hắn ta vừa nghe thấy Hoseok đề cập đến mình liền vội xen vào: “Vậy cuối cùng anh làm sao để tôi không chọn anh mà chọn số 8??”
Hoseok không nhìn số 2, ánh nhìn chuyển sang chỗ Taehyung, trầm giọng nói: “Xấp giấy của Kẻ Nói Dối.”
Taehyung híp mắt, thấp giọng hỏi lại: “Dùng cách tương tự như ở vòng 11?”
Hoseok không đáp trả, xem như ngầm thừa nhận.
“Đây cũng là điều tôi vẫn luôn thắc mắc, làm sao anh lấy được xấp giấy từ chỗ cậu ấy?”
Từ cuộc đối thoại giữa Hoseok và số 8 đột nhiên lại biến thành màn đối đáp giữa Taehyung và Hoseok.
Hoseok không ngần ngại nói thẳng: “Lúc cậu và số 1 bị số 4 ám sát, tôi mở vali cậu ấy xem thử.”
Taehyung nghe đến ba chữ “bị ám sát” liền không tự chủ nặng nề hít vào một hơi.
Số 8 tinh ý quan sát Taehyung và Hoseok, cậu ta bỗng ngả người ra lưng ghế phía sau, bày ra vẻ nghiền ngẫm nhìn quanh bàn tròn, “Có vẻ như vẫn còn nhân vật Kẻ Nói Dối chưa lộ diện nhỉ? Tôi vô cùng tò mò là tuyển thủ nào được giao cho nhân vật thú vị này đấy.”
Câu nói của số 8 lập tức thành công lôi kéo Taehyung và Hoseok trở về thực tại.
Hoseok đổi tư thế gác chân, lạnh lùng hừ một tiếng.
Số 8 rõ ràng biết trong căn phòng này chỉ có Hoseok và Taehyung là có thể biết nhân vật của tất cả mọi người, câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào là đặc biệt hỏi riêng hai người họ.
Taehyung khẽ liếc qua Jungkook một chút. Cậu ấy dường như không hề phản ứng gì trước lời của số 8.
Nhưng Jungkook đúng thật là Kẻ Nói Dối, Taehyung có thể khẳng định như vậy.
Hoseok nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên đáp: “Số 1.”
Tất cả mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía Jungkook, vẻ mặt dù ít dù nhiều thì vẫn có chút ngạc nhiên.
Jungkook bỗng chỉ tay vào mặt mình, không đầu không đuôi hỏi: “Kẻ Nói Dối?”
Số 2 liến thoắng gật đầu: “Đúng rồi, cậu là Kẻ Nói Dối phải không?”
Đến đây thì Jungkook lại không trả lời, đôi mắt hơi mở lớn chứng tỏ cậu ấy dường như có chút khó tin trước câu hỏi vừa rồi. Mãi một lúc sau Jungkook mới buông một câu nhẹ tênh: “Tôi không biết.”
Số 8 bật cười: “Ai dà, chúng tôi biết là Kẻ Nói Dối không được trực tiếp công khai nhân vật của bất kì ai rồi, cậu đừng lo, cứ nói là “Tôi không phải là Kẻ Nói Dối” đi.”
Jungkook mấp máy môi, mất tận một lúc sau cậu mới trả lời: “Tôi không biết tôi là Kẻ Nói Dối.”
Đến lúc này thì cả Hoseok và Taehyung liền khó hiểu nhìn Jungkook, cả hai người bọn họ đều biết rõ Jungkook chỉ có thể mang nhân vật Kẻ Nói Dối.
Nhưng… vì sao cậu ấy lại nói là không biết bản thân có phải Kẻ Nói Dối hay không?
Taehyung lập tức ngẩng đầu khó hiểu nhìn Hoseok.
Lần này Hoseok đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ung dung thường ngày, hắn nhíu mày nói: “Xấp giấy đó là do chính tay tôi lấy từ trong vali của số 1. Hơn nữa lúc đấy cậu cũng nghe thấy mà, NPC đã thừa nhận đó là đồ vật của Kẻ Nói Dối còn gì?”
Hoseok chợt đảo mắt qua phải, có vẻ như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, “Nhưng sau khi loại trừ tất cả các nhân vật, chỉ có mỗi Kẻ Nói Dối là còn sót lại, chưa kể cũng chỉ còn mỗi số 1 là chưa từng công khai nhân vật.”
Taehyung cũng rất khó hiểu, hắn vận dụng ký ức nhớ lại vòng 11, quả thật sau khi loại trừ các nhân vật đã xác nhận danh tính thì chỉ còn mỗi Kẻ Nói Dối là chưa lộ diện.
Nhưng thái độ của Jungkook thưc sự rất giống với vòng trước, khi Taehyung hỏi vai của cậu ấy, Jungkook hoặc không đáp hoặc trả lời một cách kì lạ như vừa rồi.
“Anh có tin tôi?” Taehyung nhớ lại Bàn Tròn cuối cùng, không hiểu sao tim hắn chợt thắt lại mỗi lần nghĩ đến câu hỏi đó.
Số 8 thăm dò lên tiếng hỏi Jungkook, đôi mắt híp lại dần theo từng chữ, “Không lẽ… cậu không biết nhân vật của mình?”
Jungkook nhìn chằm chằm số 8, thành thật gật đầu.
Số 2 lập tức che miệng, ngạc nhiên đến mức không chớp nổi mắt.
Jimin nhẹ giọng nói nhỏ, hai ngón tay giơ trên không trung vẽ một hình chữ nhật, “Cậu có nhận được một tờ giấy chừng tầm bàn tay, trên đó ghi chức năng nhân vật của mình không?”
Thấy Jungkook cứ ngẩn người nhìn Jimin mãi chẳng nói gì, Hoseok chợt có linh cảm không hay, hắn lập tức rút từ trong túi ra xấp giấy nhân vật mà mình từng ném vào Bàn Tròn cuối vòng 11 đưa cho Jungkook, “Cậu có từng nhận được bất kỳ tờ giấy nào trong đây không?”
Hắn híp mắt quan sát tất cả biểu hiện của Jungkook, không bỏ sót một giây nào. Jungkook nhận lấy xấp giấy từ tay Hoseok, cậu cẩn thận lật kỹ từng tờ, cuối cùng ngước lên, lắc đầu.
Hoseok đột nhiên có cảm giác, tất cả mọi thứ mình làm qua tất cả các vòng trước đều hoàn toàn vô nghĩa, không khác gì đá bỏ đáy sông. Hắn ngồi thừ người trên sô pha, liên tục lẩm bẩm ba chữ “Không thể nào…”
Taehyung cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin, vì sao Jungkook lại không được thông báo về nhân vật của bản thân chứ?
Số 2 như thể vẫn chưa tin lắm, hắn ta lập tức hỏi vặn lại: “Nhưng lỡ đâu Kẻ Nói Dối đã chết rồi thì sao? Chúng ta vẫn chưa biết những người bị loại mang vai gì mà? Hoặc biết đâu trong số những người trong phòng này có kẻ đang không nói sự thật?”
Taehyung liền lắc đầu phản bác, “Chỉ có 3 người đã chết, số 11 chắc chắn là Kẻ Phản Bội, chuyện này ai cũng có thể làm chứng. Số 27 là Thường Dân, lúc cậu ta chết tôi đã mở vali cậu ta ra xem. Còn số 7, cậu ta chỉ có thể là Xạ Tiễn.”
Hoseok lên tiếng xác nhận: “Số 7 là Xạ Tiễn, ở vòng của tôi cậu ta sống đến gần cuối. Số 5 bại lộ ngay ngày đầu tiên nên đã bị xử tử từ đầu.”
Taehyung khẽ gật đầu, “Nhóm Sát Thủ đã lộ diện nên chúng ta tạm thời bỏ qua. Còn lại Dealer, Bảo Vệ, Vô Hiệu Hoá, Kẻ Thế Thân, Do Thám, Song Sinh, Kẻ Gây Rối và hai Thường Dân lần lượt là: số 18, 15, 12, 2, 30, 9, 8, 13 và 25. Tôi nói đúng chứ?”
Gần như không một ai lên tiếng phản đối lời Taehyung vừa nói.
“Như vậy, chẳng phải vẫn còn thiếu một vai Kẻ Nói Dối chưa lộ diện cùng số 1 không có nhân vật hay sao?”
Số 2 ngồi thụp xuống ghế, cả khuôn mặt căng cứng trong sự hoang mang, “Vậy là sao chứ? Trò chơi này có ý gì đây?”
Số 8 vốn đang ngồi đăm chiêu đột nhiên híp mắt lẩm nhẩm: “Kẻ Nói Dối thì chưa lộ diện, còn số 1 thì lại không có nhân vật…”
Hoseok tinh ý nhìn sang số 8, hắn nhướn mày hỏi: “Sao nào? Nghĩ ra được gì rồi à?”
Số 8 cười nhỏ nhẹ: “Nghĩ được gì chứ, trong đầu toàn là anh thôi.”
Hoseok: “…”
“Tôi đùa chút.” Số 8 không bỡn cợt nữa, cậu ta ngồi thẳng dậy, khóe miệng cũng hạ xuống, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc, “Nếu như số 1 không có chức năng, nhưng nhân vật Kẻ Nói Dối lại chưa lộ diện, phải chăng, chúng ta đã… bỏ sót một ai khác không? Một ai khác trong trò chơi này…”
Số 2 thở dài thườn thượt: “Tới giờ phút này đừng có úp mở nữa được không, tôi không hiểu gì luôn á.”
Jimin dường như đã lờ mờ đoán ra ẩn ý trong lời nói của số 8, cậu ta nhíu mày: “Không lẽ ý cậu là…”
Số 8 gật gù, cậu ta nhắm hờ mắt, miệng tự lẩm nhẩm.
“Nhân vật Kẻ Nói Dối…”
“Biết được thân phận của tất cả tuyển thủ…”
“Không được phép nói bất kỳ sự thật nào liên quan trực tiếp đến thân phận các tuyển thủ trong bất kì hoàn cảnh nào.”
Số 8 đột nhiên mở bừng mắt, môi nở một nụ cười ẩn ý, “Đột nhiên tôi vừa nghĩ đến một đối tượng, đối tượng này hoàn toàn tương ứng với những đặc điểm mà tôi vừa đề cập.”
Mỗi một lần giọng số 8 vang lên thì bầu không khí lại bị kéo xuống lạnh đi mười phần.
Hoseok ngẩng phắt lên nhìn cậu ta, ngay cả Taehyung cũng bất ngờ đến mức buông hai tay đang khoanh trước ngực ra. Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh: “Chẳng lẽ ý cậu…”
Số 8 gật đầu, cậu ta cười nhếch môi, đôi mắt mang theo hàm ý khẽ liếc lên nhìn trần nhà gỗ.
“Đúng vậy. Lẽ nào mọi người chưa từng nghĩ đến, Kẻ Nói Dối có thể… chính là NPC?”
•Brought to you by Trà Mặns House•
<Lời của tác giả>
Trời lạnh rồi, ăn cua thôi nào 👀
P/s: Vụ của JeiKei và Kẻ Nói Dối là sao ta 🤷🏻♀️