Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 57: Hắn Thực Sự Không Muốn Thoát Khỏi Vòng Lặp Này Cùng Mọi Người


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 57: Hắn Thực Sự Không Muốn Thoát Khỏi Vòng Lặp Này Cùng Mọi Người

Tối hôm đó lại tiếp tục là một đêm trằn trọc với Taehyung.

Những lời Hoseok nói thật ra rất hợp lý với điều mà Taehyung đã chứng kiến ở vòng 11. Đồng thời hầu hết các bí ẩn ở vòng trước đều đã được giải mã.

Tuy nhiên, sau tất cả những điều đó thì việc mà Taehyung quan tâm nhất lúc này chính là, rốt cuộc làm sao mới có thể thoát ra khỏi nơi chết tiệt này?

Nếu như mục đích chính không phải là chiến thắng trò chơi đối kháng này, vậy thì còn có thể là gì? Không lẽ là thoát khỏi vòng lặp?

Cũng có khả năng, bởi nhìn chung thiết lập sơ khai của trò chơi này cũng chính là vòng lặp. Nhưng phải làm cách nào để thoát khỏi vòng lặp này?

Taehyung miên man suy nghĩ, chẳng phải sở dĩ tồn tại vòng lặp này là bởi vì bọn hắn vẫn chưa giải được một bí ẩn nào đó của vòng chơi này sao?

Còn nữa, vì sao lại phải xoá ký ức của bọn hắn ở mỗi vòng chơi và chỉ để lại một người có ký ức? Tại sao không phải là tất cả cùng mất ký ức hoặc tất cả cùng có ký ức?

Cuối cùng, cả Kẻ sống sót tồn tại và Kẻ nắm giữ vòng chơi đều không bị trò chơi xoá trí nhớ, vậy điểm khác biệt giữa hai tuyển thủ này là gì?

Taehyung đảo mắt nhìn cái quạt cũ kỹ trên trần nhà. Trong trò chơi này, gần như tất cả mọi người đều sẽ bị mất lòng tin ở nhau, thậm chí là đối với những người mình từng xem là đồng đội.

Ai cũng sẽ đề phòng đối phương vì không biết người kia liệu có cùng phe với mình hay không. Nhưng thực chất, việc chia phe trong trò chơi này là vô nghĩa.

Không chỉ vậy, phe mục tiêu sẽ luôn hướng đến việc tìm ra và xử tử toàn bộ phe ám sát. Nhưng thực tế cho thấy, phe ám sát lại là điều kiện cần để bọn họ có thể duy trì trò chơi này đến khi tìm ra câu đố cuối cùng để giải vòng lặp.

Như vậy khi mới nhìn vào trò chơi, nhiều người sẽ cho rằng đây là vòng chơi mà bản thân nhất định không được tin bất kì một ai.

Tuy nhiên, thực tế bản chất trò chơi là ngược lại, bọn hắn phải tin tưởng lẫn nhau, thậm chí là tin tưởng cả phe đối thủ thì mới có thể cùng thoát khỏi trò chơi này.

Cũng chính vì những sự sắp đặt hết sức thâm hiểm của vòng hai này, mà hầu như tất cả các tuyển thủ khi được quay lại vòng lặp và có ký ức của vòng trước, họ sẽ chỉ suy nghĩ việc làm sao lật ngược tình thế cái chết của mình và chiến thắng phe đối thủ. Làm gì có ai nghĩ tới việc công khai toàn bộ sự thật của trò chơi và những điều họ biết được ở vòng trước.


Thậm chí cho dù có nói ra thì cũng sẽ không một ai tin họ. Đặc biệt đối với những tuyển thủ mà ở mỗi vòng lặp cái chết của họ xảy ra quá sớm, bởi với lượng thông tin ít ỏi, họ căn bản không thể nào thuyết phục mọi người tin tưởng mình được. Hơn nữa nếu không thuyết phục được, bọn họ sẽ còn bị nghi ngờ và có khả năng rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng.

Chính vì như vậy, việc Hoseok trở thành Kẻ Tồn Tại trong trò chơi này chính là một bước tiến quan trọng đối với tất cả các tuyển thủ. Thành thật mà nói, nếu không có hắn ta, Taehyung khó lòng quyết tâm đi lật bài với mọi người, thậm chí có khả năng ở Bàn Tròn ban nãy hắn đã vội vàng đòi xử tử số 17 và số 5 trước rồi.

Nhưng Taehyung vẫn không hiểu, vì sao đến tận vòng này Hoseok mới quyết định nói ra sự thật với hắn?

Chẳng lẽ ở vòng trước, Hoseok sợ rằng Taehyung không có ký ức sẽ không tin tưởng hắn ta? Taehyung vừa nghĩ đến lập tức lắc đầu cười lạnh. Một tên quỷ kế đa đoan như Hoseok mà lại lo lắng không thuyết phục được người khác à? Dù cho hắn ta có bịa chuyện thì chắc chắn vẫn sẽ luôn thành công buộc mọi người phải tin mình.

Nếu vậy, chỉ có thể bởi vì một lý do.

Hoseok thật sự không muốn thoát khỏi vòng lặp này cùng mọi người mà muốn tự giải ra một mình. Cũng đúng thôi, tên này luôn thích “một tay che trời”, khi có hứng hắn mới tiện tay cứu vớt người khác, còn không thì sẽ mặc kệ bọn họ sống chết ra sao.

Đó chính xác là cách mà Jung Hoseok vẫn luôn hành động.

Nhưng nếu như hắn ta đã phải nhờ đến Taehyung như vậy, chứng tỏ mọi việc không hề đơn giản. Người nhạy bén như Hoseok mà còn bị mắc kẹt trong trò chơi này tận mấy vòng liền, Taehyung thực sự cảm thấy lo lắng cho khoảng thời gian sắp tới.

Tuy rằng vừa tiếp nhận rất nhiều manh mối từ Hoseok, nhưng đầu óc hắn vẫn hoàn toàn trống rỗng mỗi khi nghĩ về mục đích cuối cùng của trò chơi này.

Taehyung vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hoseok. Trải qua tận mấy vòng đều có ký ức như vậy, anh ta hẳn đã khám phá ra rất nhiều điều về trò chơi này. Không chừng cũng đã biết được lối ra thật sự ở đâu.

Có điều, nếu Hoseok đã biết điểm thoát nhưng vẫn còn kẹt lại chỗ này và phải nói sự thật với Taehyung, thì khả năng lối ra của trò chơi có liên quan đến kẻ nắm giữ ký ức ở mỗi vòng.

Taehyung nhắm mắt lại, xem ra sứ mệnh của hắn ở vòng này khá lớn rồi đây.

6h30 sáng.

Không một tiếng động, cũng chẳng có chút ánh sáng nào chiếu vào phòng nhưng Taehyung vẫn tự động mở bừng mắt.


May mắn đêm qua hắn không mơ thấy cơn ác mộng nào.

Taehyung liếc mắt nhìn qua đồng hồ trên tay một chút rồi lập tức bật người ngồi dậy chuẩn bị đồ đạc. Không hề nấn ná thêm một giây nào, Taehyung xách vali, vươn tay đẩy cửa bước xuống lầu.

Chưa bước xuống hết cầu thang hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ phía phòng khách, dường như mọi người dưới lầu đang bàn luận về việc gì đó.

Trong đó, giọng của số 2 là to rõ nhất, hắn ta thao thao bất tuyệt: “Trời ơi, vậy là xác định rõ ràng rồi, ba người bọn họ đúng là Sát Thủ. Nói thật là tối hôm qua lúc số 30 nói vậy tôi còn nửa tin nửa ngờ ấy, bây giờ thì tôi tin 100% rồi!”

Tiếp sau đó lại loáng thoáng vang lên giọng Namjoon: “Nhưng mà bọn họ đi lúc nào ấy nhỉ?”

Taehyung bước vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy số 8 cười nhẹ nhàng nói: “Chắc rạng sáng gì đó, nhưng nhờ vậy mới thấy mọi người ở đây dậy muộn quá nha.”

Số 2 gân cổ cãi, “Này, các anh mới là người thường xuyên thức dậy trễ chứ không phải tôi đâu nhé, đừng có gộp tôi vào! Tôi sáng nào cũng xuống tầng trệt vào lúc phòng khách còn vắng vẻ hết.”

Không để ý đến số 2, số 8 dõi theo Jungkook, người mới vừa di chuyển tầm nhìn về phía Taehyung. Đoạn cậu ta thích thú cười, quay sang vỗ tay với Taehyung: “Số 30, chúc mừng anh trở thành người dậy trễ nhất nhà ba ngày liên tiếp.”

Taehyung đen mặt nhìn số 8, không hiểu nổi vì sao giờ phút này mà cậu ta còn có tâm trạng đùa giỡn như vậy. Dựa vào đoạn hội thoại ban nãy hắn đã lờ mờ đoạn được sự tình gì đang diễn ra, nhưng vẫn quyết định hỏi lại mọi người để xác nhận lại, “Có chuyện gì vậy?”

Jimin khoanh hai tay trước ngực, mặt nghiêm trọng trả lời: “Bọn người số 4, 5, 17 trốn rồi. Không biết bọn họ có ý gì đây.”

Lúc này Taehyung mới để ý, quả thật trong phòng khách chỉ còn lại đúng mười tuyển thủ tính cả hắn, không hề thấy bóng dáng của ba người kia đâu cả.

Không ngờ dù cho ngày hôm qua đã giải thích như vậy rồi mà bọn họ vẫn lựa chọn không tin tưởng.

Số 2 trong đầu nghĩ đến chuyện gì đó, hắn ta đột nhiên xanh mặt, dè dặt lên tiếng: “Này, có khi nào bọn họ bỏ đi như vậy để mai phục chúng ta sẵn trong rừng không?”


Hoseok ngồi trên ghế sô pha, thong thả nhấp một ngụm cà phê, “Vậy thì chúng ta không cần ra khỏi nhà, cứ ngồi đây đợi đến 18 giờ, bọn họ cũng phải vác mặt về.”

Lời này của Hoseok lập tức lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người.

Bàn tay đang cầm bản đồ của Namjoon thoáng khựng lại, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Nhưng chúng ta vẫn cần phải đi đến trạm dừng chân kế tiếp mà?”

Hoseok nâng mắt nhìn Namjoon, làn khói nghi ngút từ ly cà phê bốc lên chờn vờn quanh khuôn mặt hắn, thoạt trông nửa thật nửa ảo, hệt như câu mà Hoseok sắp nói trước toàn thể mọi người.

“Anh vẫn chưa nhận ra sự thật chúng ta vẫn luôn đi đi về về một căn nhà sao?”

Lúc này thì cả Taehyung, Jimin, Yoongi đều quay sang nhìn Hoseok, tuy rằng mỗi người bày ra một biểu cảm khác nhau, nhưng suy nghĩ lại đồng nhất.

“Anh nói cái gì?” Jimin run giọng hỏi lại.

“Chúng ta vẫn luôn đi đi về về một căn nhà.” Hoseok tiến một bước về phía Jimin, rành mạch lặp lại những gì mình vừa nói.

Thấy Hoseok bước đến gần Jimin, Yoongi liền tiến lên một bước, mạnh mẽ chặn ở giữa hai người họ.

Taehyung không để ý đến cảnh tượng đó, hắn còn đang ngỡ ngàng trước lời Hoseok vừa nói.

Số 2 liếc mắt ngang dọc nhìn mọi người trong phòng một chút rồi mới dè dặt lên tiếng, âm lượng nhỏ hẳn đi so với thường ngày: “Thật ra, tôi có thể làm chứng cho chuyện này. Hôm qua sự thật đúng là tôi có tách nhóm khỏi số 5 và 25.”

Cậu ta hơi ngập ngừng suy nghĩ một chút rồi tiếp tục, “Sau đó tôi quyết định đi ngược về hướng ngôi nhà cũ của chúng ta và ngồi đợi.” Số 2 nhắm mắt nói tiếp: “Đúng là đến tầm chiều thì mọi người vẫn quay về căn nhà đó…”

Âm lượng của số 2 càng lúc càng nhỏ dần, thậm chí hoà vào tiếng gió, nghe qua có chút the thé đáng sợ giống như giọng đọc chuyện ma lúc nửa đêm trên đài radio.

May mắn chưa qua bao lâu thì tông giọng cao của Jimin đã kịp thời phá tan bầu không khí đang trên đà trầm xuống kia, “Ban ngày ban mặt đừng cậu đừng có dùng cái âm giọng rùng rợn đó chứ. Tóm lại là làm thế nào cậu biết căn nhà này là một mà quyết định quay về ngồi đợi?”

Số 2 bĩu môi ho nhẹ một tiếng, tay mở vali lấy ra một chiếc xẻng dạng nhỏ dài bằng hai gang tay.


Hắn đặt món đồ giữa Bàn Tròn, âm lượng giọng nói đã quay về như cũ: “Đêm đầu tiên bị đưa đến đây tôi để quên cái xẻng này trên hộc tủ trong phòng ngủ. Nhưng không hiểu sao chiều hôm đó lúc về đến trạm dừng chân thứ hai tôi lại thấy nó nằm trên hộc tủ ở căn phòng mới. Lúc đó tôi đã hơi nghi ngờ nên quyết định thử lại vào hôm sau.”

Số 25 gần như không thể tin được mà lắp bắp hỏi lại: “Cậu… thì ra lúc đó cậu trở về căn nhà cũ….”

Số 2 gật gật đầu.

Cho đến giờ Taehyung mới cảm thấy, việc số 8 nhận định số 2 nhờ ăn may mới đi được đến vòng này chỉ đúng một nửa. Số 2 tuy hơi chậm tiêu, nhưng thực ra hắn ta vẫn có cách chơi riêng của bản thân không hề giống ai.

Tỉ như sự việc căn nhà là một, hắn ta đã âm thầm tự mình xác nhận chuyện này nhưng trước mặt mọi người vẫn cứ diễn như thể mình không hay biết gì. Rõ ràng đây là một người có tính toán chứ không phải hoàn toàn ngu ngốc như bọn hắn vẫn nghĩ.

Chưa kể ở vòng 11, trong Bàn Tròn cuối, hắn ta nghi ngờ số 8 là Gián Điệp nên mới lừa cho số 8 xử tử mình. Với thân phận là một Kẻ Thế Thân, có thể nói cách chơi của số 2 không hề ngu ngốc chút nào.

Sau khi số 2 vừa dứt lời, nhiều người lập tức ồ ạt đổ về phía Bàn Tròn nhìn món đồ nằm trên bàn. Số 15 gần như không thể tin được mà ngồi thụp xuống ghế: “Làm sao có thể? Rõ ràng chúng ta vẫn luôn đi về phía trước mà?”

Một tia sáng chợt lóe qua mắt Taehyung, hình như hắn đã hiểu ra điều gì đó.

Vì sao các đoạn đường không giống với bản đồ nhưng lại rất dễ đi, gần như chỉ có một đường thẳng, vì sao con đường bên trái luôn luôn ngắn hơn và nhiều khúc cua hơn con đường bên phải.

Chẳng phải là bởi vì…

Jimin đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế: “Không lẽ…”

“Không lẽ chúng ta thật ra vẫn luôn đi một vòng tròn sao?”

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Tác giả có lời muốn nói>

Xin mời các thám tử nhà Trà Mặn trổ tài 😌

Số 2: “Người thành công luôn có lối đi riêng, các người hem hiểu được 😎”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.