Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 41: Trong Nhà… Có Còn Ai?
“Chào mừng các tuyển thủ đến với Khu rừng ám sát.”
Taehyung không thể tin được nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Câu nói kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn như thể muốn nhấn chìm Taehyung vào sự khó hiểu tột độ của hiện thực.
Chuyện gì…đang xảy ra?
Taehyung nhìn xung quanh, một nỗi ám ảnh lạnh toát chạy dọc xương sống.
Cánh quạt quay cọt kẹt trên trần nhà chẳng những không thể phá đi sự im lặng của căn phòng mà còn phóng đại cảm giác tĩnh mịch đầy đáng sợ và ngột ngạt này lên gấp nhiều lần.
Taehyung ngồi lùi một chút vào phía trong giường. Khung cảnh trước mặt không thể nào quen thuộc hơn.
Không phải hắn đã thua rồi sao? Vì sao bản thân lại vẫn còn ở căn phòng này?
Đúng lúc Taehyung còn đang rối bời suy nghĩ, giọng nói không cảm xúc của NPC lại tiếp tục vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.
“Kết quả vòng chơi của tuyển thủ số 11, chiến thắng thuộc về phe ám sát. Bắt đầu kích hoạt vòng chơi của tuyển thủ số 30.”
Taehyung nhíu mày, vòng chơi của tuyển thủ số 30? Vòng chơi của hắn?
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Không lẽ… mỗi một tuyển thủ đều có vòng chơi riêng?
NPC còn vừa đề cập đến vòng chơi của số 11?
Taehyung hơi cau mày, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Khuôn mặt đủ loại biểu hiện phức tạp của Hoseok, giọt nước mắt của Jungkook. Tất cả khoảnh khắc đó vẫn hiện lên rõ ràng qua từng suy nghĩ của hắn, thậm chí cảnh tượng Bàn Tròn ngày cuối cùng giống như một cuốn phim đang không ngừng tua đi tua lại trong não Taehyung.
Taehyung đột nhiên đưa một tay lên ôm đầu, đau quá.
Hắn thở dốc mấy hơi, cố gắng bình tâm trở lại. Không ngờ Hoseok mới chính là Gián Điệp thật sự. Nhưng rõ ràng xấp giấy thân phận mà Hoseok đưa ra đã được NPC xác nhận là vật dụng của Kẻ Nói Dối. Như vậy, chẳng lẽ Hoseok đã lấy cắp thứ đó từ Kẻ Nói Dối thực sự?
Taehyung nắm chặt tay, tự trách bản thân đã quá sai lầm ở vòng trước. Bởi vì ảnh hưởng tính cách nghề nghiệp của thám tử, Taehyung không bao giờ tin vào một điều gì nếu không có chứng cứ rõ ràng chứng thực cho suy luận đó là chính xác.
Nhưng ở đời, vốn dĩ có những thứ mắt thấy tai nghe, cũng chưa chắc là sự thật.
Với khả năng chơi đùa tâm lý một cách lão luyện, Hoseok đã bắt được điểm yếu đó của Taehyung và dễ dàng lợi dụng điều đó mà đánh lừa hắn. Taehyung đã từng nghĩ qua, vốn dĩ đối với người như Hoseok, nói dối cũng như nói thật mà nói thật thì cũng không hẳn là quá thật. Chính vì điều đó chưa bao giờ Taehyung ngầm suy nghĩ xem điều Hoseok đang nói có ẩn ý gì. Tên điên này diễn cũng thật tròn vai, của cả Kẻ Nói Dối và Gián Điệp.
Nhưng vẫn là những gì Taehyung đã suy nghĩ ở bàn tròn cuối, nếu Hoseok thật sự thuộc phe ám sát, có quá nhiều điều bí ẩn mà hắn vẫn không thể giải đáp được.
Dù sao đó cũng đã là quá khứ của vòng chơi trước. Taehyung cảm thấy bản thân không nên tiếp tục nghĩ về nó nữa. Một loại cảm giác tự trách mình đầy dày vò cứ vây lấy mỗi khi hắn nhớ đến chuyện lúc đó. Mà quan trọng hơn, hắn không thể ngăn lại cảm giác tội lỗi với Jungkook.
Bởi vì chính miệng hắn đã yêu cầu đẩy em ấy xuống hố tử thần.
Taehyung hít vào một hơi, tay bắt đầu xoay mặt đồng hồ. NPC vừa thông báo đây là vòng chơi của hắn. Sau đó cũng không hề thông báo gì thêm, hẳn là bởi vì mọi người đều đã nắm luật trò chơi rồi?
Taehyung đảo mắt, nếu trò chơi vẫn tiến hành như luật lệ cũ, vậy thì phải xem ở vòng này Taehyung mang nhân vật gì. Liệu có phải một vai hoàn toàn khác hay không?
Nghĩ đoạn, Taehyung hơi cúi người, vươn tay mò mẫm dưới gầm giường. Hắn đang tìm cái vali màu đen mà trò chơi cấp cho mỗi tuyển thủ.
Sờ soạng một hồi, Taehyung đột nhiên hơi nhíu mày lại. Hắn quyết định đi xuống ngồi xổm cạnh giường, đầu rướn vào nhìn về phía dưới gầm giường. Tất cả những gì hắn thấy chỉ là một khoảng không đen kịt.
Không có?
Taehyung vội vàng mở thử ngăn tủ kế giường ra. Quả nhiên… cũng không có.
Hắn khó hiểu nhìn một lượt xung quanh. Căn phòng này quá nhỏ và đơn sơ, ngoài gầm giường và hộc tủ, Taehyung không nghĩ chiếc vali này còn có thể được giấu vào chỗ nào khác.
Nhưng… không thể nào mà trò chơi lại không cấp vali cho hắn ở vòng của hắn như vậy? Hắn còn không biết mình mang vai gì ở vòng này.
Nghĩ đến điều gì đó, Taehyung liền đưa tay sờ thử túi quần mình. Tay vừa thò vào, hắn lập tức chạm phải một vật thể rất cứng bên trong túi. Hắn chưa cần nhìn đến cũng biết đó là gì.
Taehyung lôi tấm thẻ tuyển thủ ra, vừa xoay xoay trên tay vừa nghĩ thầm. Tấm thẻ vẫn còn ở đây nhưng lại không thấy cái vali và tờ giấy nhân vật mới đâu. Đêm đầu tiên khi bị đưa đến đây vòng trước, tấm thẻ này rõ ràng được đặt cùng với những vật bên trong vali của hắn.
Thật kì lạ.
Taehyung ngồi xuống giường suy ngẫm. NPC có vẻ như luôn có mặt cùng các tuyển thủ, nếu như bây giờ Taehyung thử hỏi gì đó….
Nghĩ là làm, Taehyung lập tức hắng giọng thử nói chuyện với một “NPC” nào đó – người mà có vẻ như vẫn luôn quan sát bọn hắn: “NPC, tại sao tôi không có vali?”
Không có tiếng nói nào trả lời hắn như Taehyung đã mong đợi. Hắn hừ một tiếng, xem như bản thân vừa điên khùng nói chuyện một mình đi.
“Vali của tuyển thủ số 30 đang tồn tại trong trò chơi.”
Ngoài dự đoán, chưa kịp để Taehyung suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì, NPC vài giây sau đó liền đáp lại hắn.
Quả nhiên, luôn có một “NPC” nào đó theo dõi sát sao bọn hắn.
Taehyung ngẫm nghĩ, rõ ràng hắn hỏi NPC tại sao mình không có vali thì NPC lại trả lời câu hỏi của Taehyung rằng vali của hắn đang tồn tại trong trò chơi.
Không lẽ ý nói rằng, Taehyung vẫn được cấp vali, nhưng hắn phải đi tìm? Taehyung khó hiểu đứng dậy. Vòng trước còn tri kỉ để vali dưới gầm giường, tới vòng hắn lại bắt hắn phải tự tìm lấy.
Taehyung vươn tay tính đẩy chốt khoá, nhưng tay vừa đặt lên thanh kim loại, trong đầu hắn chợt lướt qua vô vàn suy nghĩ.
Chuyện gì đã xảy ra với những tuyển thủ còn lại?
Bọn họ đều đã rơi xuống hố hoặc bị ám sát, xác của bọn họ như thể vẫn còn rõ ràng ngay trước mặt Taehyung. Như các tuyển thủ đã chết ở vòng 1 của trò chơi, hắn cho rằng những người chơi đó đã bị loại khỏi trò chơi. Bởi lẽ ở vòng 2 này, Taehyung chưa từng gặp lại bất kỳ ai đã thua cuộc trong vòng trước.
Nếu xét về trường hợp của Taehyung, lúc ấy rõ ràng rất kỳ lạ. Hắn đã thua phe ám sát, nhưng dường như hắn không bị rơi xuống hố. Chỉ là đột nhiên mọi thứ trong nháy mắt đều trở nên tối sầm lại, tương tự như cái cách hắn đã thoát ra ở vòng 1 của trò chơi.
Có lẽ là lí do vì sao Taehyung vẫn còn có thể tỉnh lại.
Nhưng nếu như vậy thì cũng thật sự khó hiểu, trong vòng này hắn sẽ đấu với ai? Chuyện gì đã xảy ra với Hoseok?
“Rầm!”
Taehyung mải suy nghĩ về những điều kì lạ mà quên mất bản thân đang đẩy cửa ra. Tiếng động vừa rồi bị phóng đại quá lớn, đã vậy Taehyung còn đang chìm vào suy luận nên không hề lường trước, hắn có chút giật mình, hơi thở ngưng đọng trong phút chốc.
Sau âm thanh lớn tiếng vừa rồi, mọi thứ lại chìm vào tĩnh mịch như không có gì xảy ra. Giống như đã dần luyện thành một loại thói quen, mỗi khi ở trong cái hành lang này, mọi hành động Taehyung đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, đến nỗi hắn còn không dám hít thở mạnh. Đứng tại không gian dài hẹp lạnh lẽo này cùng với ánh đèn nhập nhoè trên đầu, Taehyung có chút rùng mình.
Hít sâu một hơi, hắn hơi nghiêng đầu ra nhìn vật vừa đổ xuống do lực đẩy cửa của mình. Hình như là một vật màu đen khá lớn.
Taehyung lập tức mở to mắt, là… một cái vali.
Trong giây đầu tiên, hắn nghĩ ngay đến cái vali của mình. Nhưng mà… vì sao nó lại nằm ngoài cửa phòng hắn như vậy?
Taehyung cẩn thận cầm cái vali đó vào phòng rồi đóng cửa lại. Hắn ngồi xổm xuống, tay lướt trên phím mật khẩu.
Nếu như cái vali này thật sự là của hắn….
“Cạch”
Quả nhiên, Taehyung vội vàng mở cái vali ra.
Bên trong vali chỉ có một bình nước còn nửa chai, một cái la bàn, và… tờ giấy mà Taehyung đã ghi chép gì đó ở vòng trước.
Không còn gì nữa.
Taehyung ngồi phịch xuống, chuyện gì thế này.
Tại sao lại không hề có tờ giấy nhân vật mới? Ở vòng trước tờ giấy nhân vật cũ của Taehyung chính tay hắn đã đốt đi. Bình nước này là hắn đang uống dở dang ở vòng trước, còn tờ giấy ghi chép kia… cũng chính tay hắn đã tình cờ để vào vali vào một hôm nào đó, ở vòng trước.
Nhưng mà, chẳng phải bây giờ đã là vòng chơi mới rồi sao?
Taehyung ngước đầu nhìn trần nhà, bình tĩnh Taehyung, phải bình tĩnh lại. Taehyung nhắm mắt, tay vô thức xoay mặt đồng hồ.
NPC thông báo đây là vòng chơi của hắn, nhưng Taehyung cũng không hiểu điều đó có ý nghĩa gì bởi lẽ mọi thứ đều rất khác so với vòng trước.
Nếu đây là vòng chơi mới, vì sao vali của Taehyung lại được đặt ở ngoài cửa? Trong vali lại còn xuất hiện những vật dụng từ vòng trước, cụ thể là tờ giấy nháp kia của Taehyung. Và trò chơi cũng không cho hắn biết, ở vòng này, Taehyung mang nhân vật gì.
Taehyung nhíu đôi mày lại, nếu nói đây là một vòng mới lại không đúng lắm, nó giống như là… vòng chơi tiếp tục hơn.
Taehyung đứng dậy, hắn cần phải đi xem thử ở bên ngoài như thế nào.
Bởi vì lúc nãy bị vướng chiếc vali nên Taehyung chưa kịp nhìn kỹ mọi thứ bên ngoài. Hắn hơi dựa lưng vào bức tường kế bên phòng mình, nghiêng đầu nhìn dãy hành lang dài quen thuộc trước mặt.
Ánh sáng mờ ảo phát ra từ bộ đèn trên trần chỉ đủ chiếu sáng phần nào, dãy hành lang giờ đây càng trở nên sâu thẳm và mang đến cảm giác u ám lạnh lẽo.
Tất cả các phòng đóng cửa im lìm, ngôi nhà không một tiếng động như thể là một căn nhà hoang.
Sau khi mở vali rồi quay trở lại chỗ hành lang này, Taehyung cảm thấy cơn rợn người ban nãy lại tăng thêm mấy phần. Đây là lúc hắn không thể xác định được, liệu ngoại trừ hắn ra, trong nhà… có còn ai?
Taehyung khoanh tay, hắn âm trầm bước vào chỗ tối trước mặt.
Đi trên một dãy hành lang dài hun hút chỉ nghe được tiếng bước chân của bản thân là loại cảm giác gì?
Taehyung khẽ nhếch môi, không biết chừng còn có con quái vật nào đó đang đợi mình ở phía trước.
Cạch.
Taehyung cứng đờ, không linh đến vậy chứ? Tiếng động phát ra từ tầng trên ngay lập tức khiến bước chân của hắn phải ngừng lại.
Trong nhà có người, là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Taehyung.
Hắn đứng im bất động ở đầu hành lang, tiếng động vừa rồi giống như là… tiếng rơi của một vật gì đó.
Không lẽ là Hoseok?
Taehyung đảo mắt nhìn sang căn phòng bên phải mình, con số 18 nằm chễm chệ ngay cửa phòng, trong ánh đèn mờ ảo vẫn có thể nhìn rõ.
Không biết nghĩ đến điều gì, Taehyung đưa tay đẩy thử cửa phòng số 18.
Không được.
Taehyung nhíu mày. Cửa khóa từ bên trong chứng minh điều gì?
Trong đầu chợt lướt qua một tia suy nghĩ, Taehyung lập tức nhìn sang căn phòng bên trái mình – phòng số 2, tay làm điều tương tự.
Khóa.
Taehyung xoay người, mắt nhìn chăm chăm cửa phòng số 20. Tay hắn vươn lên, khẽ chạm vào cửa phòng, đẩy một cái.
Khi cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra cũng là lúc Taehyung cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ chân lên đỉnh đầu.
•Brought to you by Trà Mặns House•
Tác giả có lời muốn nói: mời các thám tử nhà Trà Mặn xuất chiêu :))