Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 40: Tôi Muốn Xử Tử Tuyển Thủ Số 18


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 40: Tôi Muốn Xử Tử Tuyển Thủ Số 18

“Phe mục tiêu đã thất bại trong việc tìm ra và xử tử phe ám sát. Trò chơi vẫn tiếp tục.”

Taehyung dường như không thể tin vào mắt mình mà nhìn số 2 rơi xuống cái hố sâu thẳm kia. Vài giây ngắn ngủi sau khi NPC vừa dứt lời, hắn thậm chí còn đang nghĩ phải chăng là trò chơi thông báo sai? Hoặc giả như có gì đó nhầm lẫn ở đây?

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng hắn chỉ biết ngồi bất động một chỗ, giống như chờ đợi giọng nói máy móc kia sẽ lần nữa vang lên đính chính lại thông báo vừa rồi là một sự cố nào đó. Nhưng những gì đáp lại hắn chỉ là tiếng gió lạnh lẽo thổi vào người từ cây quạt cũ treo trên trần nhà.

Trong lúc Taehyung còn đang rối bời ngồi ở đó, bên tai hắn đột nhiên vang lên hai giọng nói, cùng một lúc:

“Tôi muốn xử tử tuyển thủ số 1.”

“Tôi muốn xử tử tuyển thủ số 18.”

Taehyung ngẩng đầu, chỉ thấy Hoseok và Jungkook đang nhìn đối phương, vẻ mặt không chút biểu cảm. Không để dư thừa bất kỳ giây phút nào, NPC lập tức thực hiện công việc quen thuộc: “Yêu cầu thông qua. Tuyển thủ số 1 và tuyển thủ số 18 vào diện phán xét. Mời các tuyển thủ đặt tay vào tấm thẻ và nhắm mắt lại.”

Lòng Taehyung chưa bao giờ rối loạn như vậy. Hai người bọn họ vậy mà lại cùng đưa ra yêu cầu xử tử đối phương.

Nhưng vì cả hai đều đang ở trong diện phán xét, như vậy chỉ có Taehyung là người có thể lựa chọn “xử tử” hoặc “không xử tử” đối với họ.

Việc xử tử sai lầm số 2 dẫn đến cái chết của số 8, và cả hai đều thuộc phe mục tiêu chứng tỏ Taehyung đã mắc sai lầm ở đâu đó trong những tính toán của mình. Cũng chứng tỏ việc đang xảy ra chính là sự thật. Hoseok hoặc Jungkook, một trong hai người bọn họ, là thành viên của phe ám sát.

Nếu như suy luận mấy ngày vừa qua của Taehyung đã có chỗ hổng, như vậy hắn không thể tiếp tục dựa vào đó để đưa ra quyết định nào nữa. Nhưng hắn cũng không thể đưa ra bất kỳ lựa chọn gì ngay lúc này, một khi chưa có manh mối nào chứng minh rằng lựa chọn đó là chính xác.

Chính vì vậy, Taehyung quyết định chọn “Không đồng ý” ở lượt phán xét cho cả Hoseok và Jungkook.

Tuy nhiên, NPC vẫn chưa dừng lại ở đó, “Những tuyển thủ đã bị đưa vào diện phán xét sẽ không được phép tiếp tục đưa ra đề nghị xử tử nào khác ở buổi xử tử ngày hôm nay.”

Cho dù NPC không giải thích chi tiết, nhưng ai nghe xong cũng hiểu rõ ý đồ của thông báo trên. Hoseok và Jungkook không thể đưa ra đề nghị xử tử, điều đó đồng nghĩa với việc…

“Kết cục trò chơi này nằm trong tay cậu. Thắng hay thua, do cậu định đoạt, Taehyung.”

Taehyung trông thấy Hoseok di di tấm thẻ trên bàn, nét mặt đối phương không còn toát ra vẻ ung dung bình thản như thường ngày, thay vào đó là một đôi mắt có phần lạnh đi. Hiếm khi Hoseok lại nói chuyện với thái độ nghiêm túc thế này khiến Taehyung có chút không quen nổi.

Thật nực cười, bản thân Taehyung là Do Thám, hắn đã soi Jungkook và Hoseok ở hai ngày đầu tiên. Cuối cùng lại còn hắn và hai người bọn họ, cùng trò chơi vẫn đang tiếp diễn…

Taehyung đã do thám cả hai người nhưng tấm thẻ của hắn không hề rung lên. Lý do là gì? Chẳng lẽ tình huống hy hữu mà Taehyung từng dự đoán thực sự xảy ra? Ngày mà hắn soi Jungkook và Hoseok, hoặc là hắn, hoặc là một trong hai người họ đã bị tác động bởi một nhân vật khác, là Bảo Vệ, Dealer, hay Kẻ Gây Rối?

Dù gì đi chăng nữa thì việc đó cũng chẳng còn quan trọng, mọi chuyện đi đến bước này đã hoàn toàn vượt ngoài suy tính của Taehyung. Hắn đã từng nói, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến cả thế cờ lật ngược, lần này chính hắn lại rơi vào tình thế đó.

Ở vòng 1 trước đó, là hắn, Jungkook và Hoseok cùng nhau giải mật mã và thoát ra khỏi vòng “Bệnh viện bỏ hoang” đó. Tuy không nói ra, nhưng bản thân Taehyung đã ngầm xem hai người này là đồng đội của mình. Thậm chí cho đến trò chơi lần này, hắn đã hy vọng cả ba sẽ cùng thuộc một phe nên cố ý do thám Jungkook và Hoseok trước tiên.

Sau nhiều ngày phân tích và xác nhận suy luận của mình là chính xác, Taehyung đã chọn cách tin tưởng cả hai. Chính vì vậy, kể từ lúc đó hắn hoàn toàn không đề phòng hay đặt bất kỳ nghi vấn nào lên bọn họ nữa. Taehyung vốn dĩ đã xem Jungkook và Hoseok là mục tiêu, là những tuyển thủ mà hắn tín nhiệm nhất.

Taehyung đương nhiên muốn chiến thắng trò chơi này, nhưng hắn muốn thoát ra cùng hai người bọn họ, chứ không phải gián tiếp đẩy một trong hai xuống cái hố kia. Tại sao hắn lại là người quyết định, vì sao lại giao cho hắn trọng trách nặng nề này?

Hoseok cùng Jungkook đều hướng mắt về phía Taehyung, mỗi giây trôi qua, áp lực đặt trên vai hắn càng nâng thêm một bậc.

Lòng Taehyung rối bời, hắn trầm mặc, run run hỏi Jungkook một câu mà tự hắn thấy là vô cùng ngớ ngẩn: “Nhân vật của cậu… là gì?”

Jungkook chỉ nhìn chằm chằm Taehyung, mãi một lúc sau cậu ấy mới lên tiếng: “Xin… tin tôi.”


Taehyung nhíu mày, thở dài lắc đầu, “Jungkook, cậu có biết đây là câu nói vô dụng nhất trong trò chơi này không?”

Lần đầu tiên Taehyung cảm thấy khó chịu vì Jungkook không biết nói dối. Tại sao? Chỉ cần cậu ấy nói ra một chức năng gì đó, hắn hoàn toàn có thể bắt lấy một niềm hy vọng nhỏ nhoi.

Nhưng… Jungkook không biết nói dối…

Taehyung cười đau khổ.

Hắn không hỏi gì thêm, chỉ trầm ngâm nhìn mặt bàn.

Đúng như Hoseok đã nói ban nãy, hiện tại chỉ có mình Taehyung có thể đưa ra quyết định. Hắn là người duy nhất lựa chọn kết cục trò chơi này. Taehyung không thể tiếp tục để thời gian trôi qua vô ích, để cho cái chết của những tuyển thủ đã hy sinh vì trò chơi này trở nên vô nghĩa.

Taehyung hít vào một hơi, tay nắm chặt lấy mặt đồng hồ. Hắn tạm gạt bỏ mọi suy nghĩ cảm tính sang một bên, bắt đầu nghiêm túc phân tích lại từ đầu.

Gián Điệp và Kẻ Nói Dối vốn là hai nhân vật mà Taehyung đã lưu ý đến ngay từ đầu, hắn không ngờ chính hai vai này lại là nguyên nhân làm khó hắn ở tình thế cuối cùng.

Nhân vật Gián Điệp này tuy thuộc phe ám sát, nhưng thoạt nhìn chẳng khác gì mục tiêu bởi hắn không có vũ khí. Chưa kể, vai này cũng không có những điểm đặc thù gì để phân tích. Ví dụ, đối với Sát Thủ, bọn họ không được phép giao tiếp với nhau nếu trong phạm vi một mét không có mặt ít nhất một mục tiêu, hay phải cất vũ khí vào hộc tủ trong suốt khoảng thời gian an toàn. Nhưng Gián Điệp thì khác, vai này không hề bị ràng buộc bởi những điều luật đó.

Tuy xét về hình thức, Gián Điệp và Kẻ Nói Dối là khác phe, nhưng thực chất hai vai này vẫn có rất nhiều điểm tương đồng, thể hiện rõ nhất ở thời điểm Bàn Tròn. Vốn dĩ phe ám sát có thể biết danh tính đồng đội của mình và những người thuộc phe mục tiêu. Vì vậy, hoàn toàn có khả năng Hoseok là Gián Điệp nhưng lại cố tình giả danh Kẻ Nói Dối ngay từ đầu để đánh lừa các tuyển thủ khác.

Nếu nhớ lại thì quả thực có nhiều lúc Taehyung không hề ở cùng Hoseok, vì vậy hắn cũng không biết được người kia làm gì trong khoảng thời gian đó, có khi nào là nghe lén các tuyển thủ khác? Với khả năng “diễn như không diễn” của Hoseok, việc giả danh Kẻ Nói Dối không phải là không thể. Hắn hoàn toàn đủ năng lực làm tròn vai của mình để đánh lừa mọi người.

Nhưng nếu Hoseok thực sự chỉ đang giả danh Kẻ Nói Dối thì trường hợp này lại nảy sinh một vài điểm mâu thuẫn. Thứ nhất, một khi Hoseok đã lựa chọn diễn tròn vai này, có nghĩa là hắn chấp nhận từ bỏ đồng đội của mình. Giữ trong mình một nhân vật gần như là vô dụng trong phe khi không có khả năng ám sát, vậy mà Hoseok cũng không mảy may tìm cách duy trì số lượng Sát Thủ. Bằng chứng là cuối cùng tất cả Sát Thủ đều chết sạch. Taehyung biết Hoseok là một kẻ liều mạng, nhưng đánh cược tất cả vào nước đi như thế này lại quá mức rủi ro.

Thứ hai, việc đoán vai của các người chơi khác có thể không phải điều quá khó khăn đối với một kẻ giỏi đọc vị tâm lý người khác như Hoseok. Nhưng làm cách nào hắn lường trước được những biến số sẽ xảy ra trong trò chơi này? Tỷ như Dealer đổi vai, tỷ như Kẻ Gây Rối làm mất chức năng hay tỷ như là Taehyung, người có thể soi hắn vào bất kì một ngày nào. Hoseok dựa vào đâu để biết được Taehyung chắc chắn sẽ do thám hắn vào ngày thứ hai mà tìm cách thoát thân như vậy? Hắn lấy đâu ra tự tin cướp vai Kẻ Nói Dối trong khi xung quanh có đầy rẫy biến cố không thể dự đoán trước?

Nghĩ như thế nào thì Taehyung cũng không thể tìm ra lời giải đáp cho những thắc mắc này của bản thân. Nhưng đối với một tên nhiều mưu mô như Hoseok, nếu người khác còn đang ở vạch xuất phát, thì hắn đã sớm ở vạch đích rồi. Vì vậy, nếu Hoseok thật sự là Gián Điệp thì chỉ có thể giải thích bằng việc Hoseok thực sự có năng lực nhìn xa trông rộng phán đoán tình hình, kèm theo một chút may mắn để đi được đến tận cùng của trò chơi này.

Về phía Jungkook, ngay từ đầu Taehyung đã không rõ nhân vật của cậu là gì. Hắn vốn cũng không biết cách thức hoạt động của Gián Điệp như thế nào. Nếu Gián Điệp nghe lén và truyền tin cho Sát Thủ không theo cách thức thông thường thì chẳng còn cơ sở nào để chứng minh Jungkook là mục tiêu cả. Tuy Jungkook thường xuyên ở bên cạnh hắn, vẫn có khả năng cậu nghe lén và thông báo tin tức cho phe ám sát bằng một cách nào đó dựa theo luật trò chơi đề ra cho Gián Điệp. Giả sử Gián Điệp được cấp một loại thiết bị nghe lén thiết kế đặc biệt, giống như thiết bị cản âm trong tai Jimin chẳng hạn, thì cũng rất khó để Taehyung có thể nhìn thấy. Chưa kể, còn một vấn đề quan trọng nhất, chính là lúc số 27 bị giết, qua lời kể của Jimin thì Taehyung có thể khẳng định phải đến 80% Jungkook đã nhìn thấy được sát thủ giết số 27 là ai. Nhưng khi Taehyung hỏi Jungkook liệu cậu ấy có nhìn thấy mặt sát thủ không, Jungkook lúc đó, đã trả lời “Không thấy”.

Taehyung thật sự rất muốn nghĩ rằng là Jimin đã nghe sai, hoặc giả như lúc đó đã xảy ra chuyện gì khác ở hiện trường án mạng mà hắn không biết.

Nhưng…vì sao Jungkook lại có chút ngập ngừng khi trả lời hắn câu hỏi đó?

Mồ hôi chảy xuống làm cay khoé mắt, Taehyung căng thẳng liếc nhìn đồng hồ, quá trình xử tử số 2 đã tốn hơn phân nửa thời gian Bàn Tròn, hiện tại hắn chỉ còn gần 10 phút để đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, Taehyung bắt buộc phải tìm ra đồng minh thực sự của mình. Nhưng hắn phải dựa vào đâu? Không có bằng chứng xác thực nhân vật Gián Điệp, Kẻ Nói Dối lại không thể nói ra thân phận của bản thân.

Đúng lúc đó, bên tai hắn lại vang lên giọng nói gấp gáp của Hoseok: “Các tuyển thủ không được phép công khai tờ giấy nhân vật của bản thân. Nhưng nếu tôi tiết lộ vật dụng liên quan đến nhân vật của mình thì sao?”

NPC giống như luôn luôn ở đó đồng hành cùng ba người họ. Câu hỏi vừa đưa ra, lời giải đáp lập tức liền được thông báo:”Trong điều luật đề ra, các tuyển thủ không được phép công khai tờ giấy nhân vật của bản thân. Những gì nằm ngoài tờ giấy nhân vật, không thuộc phạm vi kiểm soát.”

Quả thật, trò chơi chỉ không cho phép các tuyển thủ tiết lộ tờ giấy ghi nhân vật của mình, chứ chưa từng nói bọn họ không được tiết lộ những vật dụng khác. Chẳng hạn như việc số 5 có thể công khai súng của cậu ta, hay lúc chiều hôm thứ ba, bọn hắn vẫn được xem qua tất cả đồ trong vali của số 15. Chỉ là, nó phụ thuộc vào việc liệu bọn họ có tin tuyển thủ đó hay không.

Taehyung như hiểu ra gì đó, lập tức ngẩng đầu nhìn Hoseok, nhíu mày nghi hoặc, “Chẳng lẽ anh…”

Hoseok lẳng lặng lấy từ trong túi quần ra một xấp giấy rồi đặt trên bàn, đẩy đến chỗ Taehyung. Hắn không giải thích gì, chỉ ngắn gọn nói một câu: “Tự mình xem đi.”

Taehyung nhìn những dòng chữ in bằng mực đen chi chít trên các tờ giấy. Có tổng cộng 16 tờ. Taehyung lật qua vài trang đầu. Mỗi trang viết về một nhân vật trong trò chơi nhưng không đề cập danh tính của tuyển thủ nào ứng với nhân vật nào. Quan trọng hơn hết, ngoài những thông tin khái quát mà người chơi nào cũng đã biết, trên tờ giấy còn đề cập chi tiết tất cả cách thức hoạt động của nhân vật, kèm theo những luật lệ đi cùng.


Ví dụ như luật bỏ vũ khí vào hộc tủ trước giờ giới nghiêm của Sát Thủ và Xạ Tiễn hay các lưu ý riêng dành cho các nhân vật khác. Những điều này chưa từng được nhắc đến trong tờ giấy giới thiệu nhân vật chung.

Nhưng vẫn chưa có gì chắc chắn, lỡ như Hoseok thu thập được những thứ này do các tuyển thủ khác vô tình bỏ lại thì sao?

Nếu Hoseok đang giở trò, thứ đó chắn chắn không thể nằm trong xấp giấy này.

Taehyung vội vàng lật tiếp mấy trang nữa như muốn xác nhận gì đó. Mở đến một trang, tay Taehyung lập tức khựng lại.

Trên giấy ghi rõ bốn chữ, nhân vật Do thám. Kèm theo đó là nội dung chi tiết về cách thức hoạt động của nhân vật này. Bao gồm cả việc thẻ nhân vật của Do Thám sẽ rung lên nếu đối tượng bị soi thuộc phe ám sát và không rung nếu đối tượng là mục tiêu.

Taehyung lặng thinh nhìn trang giấy trước mặt. Tờ giấy này chính xác là tờ giấy nhân vật mà Taehyung đã được trò chơi cấp ngay khi vừa được đưa đến trò chơi.

Vấn đề là nó không thể nào ở đây được. Bởi vì từ đêm đầu tiên, chính tay Taehyung đã dùng bật lửa… đốt tờ giấy đó rồi. Không thể nào nó vẫn còn nguyên vẹn mà nằm trên tay hắn như lúc này.

Cho nên, tờ giấy nhân vật của hắn chắc chắn không còn tồn tại trong trò chơi này. Trừ khi, trừ khi đây là…

Taehyung hơi bấu vào một góc giấy, hỏi bằng giọng đã có phần khàn khàn: “Đây có phải.. .là vật dụng của nhân vật Kẻ Nói Dối hay không?”

NPC không tốn quá ba giây để trả lời hắn: “Đúng vậy.”

Ngay lập tức, Taehyung nhớ lại những gì mà hắn đã từng đọc trong tờ giấy nhân vật được cung cấp. Trên giấy viết rằng, Kẻ Nói Dối biết được thân phận của tất cả tuyển thủ, chứ chưa bao giờ nói là nhân vật của tất cả tuyển thủ.

Thì ra là như vậy. Taehyung cúi gằm mặt, tay nắm chặt tờ giấy.

Từ vòng trước cho đến giờ, trò chơi này luôn luôn biết cách đánh lừa người chơi thông qua mặt chữ, khiến Taehyung và các tuyển thủ khác đã nhầm tưởng hoàn toàn về chức năng của Kẻ Nói Dối.

Mọi người đều cho rằng Kẻ Nói Dối sẽ biết được tuyển thủ nào nắm giữ nhân vật nào. Nhưng trò chơi thực chất chỉ giao cho Kẻ Nói Dối một xấp giấy bao gồm 16 tờ có chứa nội dung về thân phận của 16 tuyển thủ còn lại, và không đề rõ tuyển thủ nào ứng với thân phận nào và nhân vật nào. Nhiệm vụ của Kẻ Nói Dối là phải tìm ra đúng người tuyển thủ gắn với thân phận cũng như nhân vật được viết trong mỗi tờ giấy. Đây mới là vai trò chính xác của Kẻ Nói Dối.

Không cần phải nói gì thêm, từ đây đã có thể xác nhận, thứ nằm trong tay Hoseok chắc chắn là của nhân vật Kẻ Nói Dối. Nhưng điều đó cũng có nghĩa…

Taehyung vò mạnh tờ giấy trong tay, tầm nhìn rời khỏi Hoseok, chuyển sang người đang ngồi bên cạnh mình.

Thông thường, Jungkook luôn không bày ra bất kỳ loại cảm xúc nào, nhưng thời điểm cậu ấy vừa nhìn thấy xấp giấy trên bàn, hai mắt Jungkook lập tức mở lớn. Tuy nét mặt không rõ ràng nhưng Taehyung vẫn nhìn ra được, Jungkook đang kinh ngạc.

Cảm nhận được Taehyung đang nhìn mình, Jungkook không hề nhìn lại hắn, cậu ấy cúi đầu xuống, vẻ mặt rất kì lạ.

Taehyung lạc giọng hỏi nhỏ: “Cậu… có từng nhìn thấy thứ này chưa?”

Hoseok ngồi kế bên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi cho rằng cậu đủ thông minh, không ngờ vẫn là không thoát khỏi ba chữ mỹ nhân kế.”

Taehyung bỏ ngoài tai lời của Hoseok, ngay bây giờ hắn thực sự chỉ hy vọng Jungkook sẽ nói gì đó.

Nhưng cậu ấy vẫn im lặng.

Taehyung cười khổ, phải rồi, Jungkook vốn dĩ không biết nói dối.

Taehyung cảm giác cả cơ thể nặng trĩu. Ban nãy hắn thậm chí đã có một suy nghĩ, phải chăng Jungkook mới chính là Kẻ Nói Dối. Vì vậy, cậu ấy không thể nói ra nhân vật của bản thân, hoặc giả như cậu ấy cũng không được phép trả lời câu hỏi của Taehyung rằng liệu cậu ấy có nhìn thấy mặt của Sát Thủ không. Taehyung hỏi Jungkook về xấp giấy, hắn cố tình chọn một câu hỏi không liên quan đến việc tiết lộ thân phận tuyển thủ để Jungkook có thể trả lời. Nếu cậu ấy thực sự là Kẻ Nói Dối còn Hoseok chỉ là tên giả mạo, Jungkook hoàn toàn có thể đáp trả lại và vạch trần Hoseok ngay tại đây. Nhưng cuối cùng, thứ hắn nhận được lại là sự im lặng từ cậu.


Đôi lúc Taehyung không đoán được Jungkook đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt của Jungkook chưa bao giờ nói dối khi đối mặt với Taehyung.

Hoặc do Taehyung là một ngoại lệ khiến Jungkook cố gắng mở lòng và bày tỏ cảm xúc của mình nhiều hơn.

Biểu cảm lúc nãy của Jungkook nói rằng cậu ấy thực sự không biết đến sự tồn tại của xấp giấy đó. Cậu ấy kinh ngạc bởi vì không thể ngờ rằng Hoseok – Kẻ Nói Dối lại có thể chứng minh được nhân vật của mình.

Lúc nào cũng vậy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo đó Taehyung liền dễ dàng thấu hiểu được tâm sự mà Jungkook muốn truyền đạt cho hắn.

Nhưng ngay lúc này đây… Taehyung lại ước gì mình không đọc vị được ánh mắt của cậu ấy, đôi mắt ánh lên vẻ vô vọng khi biết bản thân đã không còn đường lui nữa.

Chưa bao giờ Taehyung cảm thấy đưa ra quyết định xử tử đối với một tuyển thủ thuộc phe ám sát lại khó khăn đến nhường này, ngón tay đang đặt trên bàn của hắn còn không nhấc lên nổi.

Hoseok đập bàn. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào Taehyung, “Taehyung, cậu không muốn sống nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu.”

Taehyung chậm chạp nhìn đồng hồ, còn 2 phút. Có lẽ là hai phút cuối cùng hắn có thể nhìn thấy Jungkook…

Nhưng hiện tại Taehyung lại không dám đối diện với cậu, hắn thật sự cảm thấy chán ghét dáng vẻ chần chừ khó coi này của chính mình.

Đúng lúc này, Jungkook đột nhiên ngẩng lên nhìn Taehyung, hỏi: “Anh có tin tôi?”

Tim Taehyung nhói lên, đau đến mức hắn không dám nhìn thẳng Jungkook.

Taehyung nhớ rõ, hắn từng hỏi Jungkook một câu tương tự vào sáng nay. Khoảnh khắc đó vốn dĩ chỉ là một câu hỏi vẩn vơ hắn tình cờ nghĩ đến, vậy mà Jungkook đã không hề ngần ngại đáp lại “Tôi tin anh” một cách kiên định. Lúc đó, Taehyung đã vô cùng hạnh phúc khi nhận được sự tin tưởng từ cậu ấy.

Bây giờ Jungkook là người hỏi hắn, cùng một câu hỏi, nhưng Taehyung chỉ cảm thấy đau, rất đau.

Đối mặt với Jungkook, người vẫn đang chờ đợi lời hồi đáp từ hắn, Taehyung nhắm mắt, mấp máy môi không nói nổi lên lời.

“Chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây, cùng nhau.”

Chính miệng Taehyung đã từng nói như vậy với Jungkook. Nhưng vì sao, kết cục cuối cùng lại thành ra như vậy?

Taehyung mở mắt, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại mới có thể nói trọn vẹn một câu: “Tôi muốn xử tử tuyển thủ… số 1.”

Không một chút trì hoãn, bên tai lập tức vang lên giọng nói quen thuộc của NPC, “Tuyển thủ số 1 tiến vào diện tình nghi. Thời gian phán xét bắt đầu, mời các tuyển thủ nhắm mắt lại.”

“Tuyển thủ nào đồng ý xin hãy mở mắt.”

Chính Taehyung là người yêu cầu xử tử Jungkook, nhưng lúc NPC đưa ra hiệu lệnh, hắn lại không tài nào mở mắt nổi, hai hàng chân mày cứ thế nhíu chặt. Vài giây trước khi chuyển sang thông báo tiếp theo, Taehyung mới chậm chạp mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, đối mặt với Hoseok người cũng đang mở mắt.

Lòng Taehyung trống rỗng, hắn run run quay sang nhìn Jungkook.

Chỉ kịp nhìn thấy bên má đối phương, một giọt trong suốt đang lăn dài..

Quá trình phán xét nhanh chóng kết thúc. Không cần thông báo Taehyung cũng đã biết rõ kết quả bỏ phiếu là gì.

“Kết quả bỏ phiếu bao gồm 2 phiếu đồng ý và 0 phiếu không đồng ý. Như vậy kêu gọi xử tử tuyển thủ số 1 thành công. Chuẩn bị khởi động hệ thống xử tử.”

Lời thông báo hệt như mọi buổi tối bình thường nhưng tâm trạng Taehyung lúc này lại khác biệt hoàn toàn. Nghe đến câu “Chuẩn bị hệ thống xử tử”, tay phải của hắn vô thức cào vào tay trái của mình, nhưng Taehyung nào có cảm nhận được đau đớn.

Bởi vì… còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đau đang cào xé trong tim.

Đột nhiên sàn nhà ngay dưới chân Jungkook mở ra, cái hố tử thần gào thét muốn kéo cậu ấy xuống.

Taehyung không kìm chế được bản thân mình vùng dậy, hai tay theo bản năng cố gắng với đến chỗ người kia.

“Jungkook!”


Taehyung gọi lớn tên đối phương đến mức giọng khàn cả đi, chỉ cách một chút nữa thôi hắn sẽ nắm được tay cậu ấy. Nhưng dưới cái hố kia giống như có một loại lực hút không ngừng gấp rút kéo người xuống thật nhanh. Taehyung còn chưa kịp chạm vào tay của Jungkook thì cậu ấy đã lập tức bị bóng tối dưới hố nuốt chửng.

Điều cuối cùng mà Taehyung có thể nhìn thấy, là đôi mắt đỏ hoe cùng đôi môi đang mấp máy nói gì đó của Jungkook lúc rơi xuống hố.

Cậu ấy vươn tay về phía Taehyung. Một âm thanh rất nhỏ rót vào tai hắn: “Taehyung.”

Lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng Taehyung được nghe Jungkook gọi tên hắn…

Miệng hố vừa khép lại cũng là lúc Taehyung thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn. Nếu đây là một giấc mơ, thì sẽ là cơn ác mộng mà Taehyung không bao giờ muốn nhớ lại.

Nhưng đây không phải là mơ, bởi vì tim hắn đau lắm.

Taehyung đã chiến thắng trò chơi, sắp được thoát ra như lời hắn nói. Nhưng không phải là cùng với cậu ấy…

Taehyung bất giác đưa tay sờ một bên má. Trước đó, hắn vừa móc ngoéo với người kia hứa rằng bản thân sẽ không buồn nữa. Vậy mà chưa gì đã thất hứa với em ấy rồi.

Taehyung cười thẫn thờ, nước mắt rơi xuống từ lúc nào hắn cũng chẳng hay. Taehyung mệt mỏi ngước đầu, chỉ thấy Hoseok đang đứng ở phía đối diện nhìn mình.

Ánh mắt của hắn ta hiện tại không chỉ đơn thuần là sự tiếc nuối. Taehyung còn nhìn ra đâu đó trong đôi mắt của đối phương một loại cảm giác khác.

Tỷ như là… áy náy.

Taehyung còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, lời công bố tiếp theo của NPC đã tiếp tục vang lên bên tai. Mà tại khoảnh khắc này Taehyung nhận ra, đây mới chính là cơn ác mộng thực sự.

“Phe mục tiêu đã thất bại trong việc tìm ra và xử tử thành viên phe ám sát. Phần thắng thuộc về phe ám sát.”

Taehyung trợn mắt kinh hãi nhìn người kia, chỉ vừa kịp thốt lên: “Jung Hoseok, anh…” thì mọi thứ xung quanh đã đột ngột tối sầm lại. Trước khi Taehyung hoàn toàn mất đi ý thức, hắn chỉ nghe thấy loáng thoáng dường như Hoseok đã nói với hắn:

“Xin lỗi, nhưng tôi phải thắng.”

.
.
.

Trên chiếc giường gỗ đơn bạc, Taehyung nhắm mắt nằm im lìm, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy đôi lông mày hắn đã nhíu chặt lại, trên trán rịn một tầng mồ hôi, tay bấu chặt vào lớp ga giường bên dưới, tình trạng này, như thể là…mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ, Taehyung thấy bản thân bị một đám lửa cháy hừng hực nuốt lấy, sức nóng kinh hoàng mỗi một giây đều cố ăn sâu vào từng lớp da thịt của hắn.

Cho dù Taehyung cố giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát ra khỏi biển lửa đó nóng rực đó được, chỉ còn biết đau đớn cảm nhận ngọn lửa cháy bỏng đang từng chút thiêu đốt toàn thân hắn.

Taehyung trợn to mắt tỉnh dậy, hơi thở bất chợt ngưng một nhịp rồi lập tức thở ồ ồ như kẻ suýt bị chết vì ngộp. Nuốt một ngụm nước bọt, Taehyung nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hơi thở và suy nghĩ của mình.

Khoan đã, mình đang ở đâu?

Taehyung lập tức mở mắt ra, vẻ mặt âm trầm nhìn xung quanh.

Đây là một gian phòng rất tối, không hề có cửa sổ. Tuy không nhìn rõ nhưng Taehyung cảm giác được tiếng động và hơi lạnh tỏa ra từ trên trần nhà. Bên trên gắn một cái quạt, một cái quạt cũ kỹ vừa xoay vừa phát ra tiếng cọt kẹt.

Trong bóng tối, Taehyung mò mẫm xung quanh người mình, chẳng mấy chốc đã mò tới một cái tủ nhỏ cạnh giường, hắn phát hiện thì ra cái giường này cũng không lớn lắm. Trên tủ có một vật, hình dạng như cái túp bằng nhựa, bên dưới còn có trụ đỡ, không khó để nhận ra đây là đèn ngủ. Taehyung đè ngón tay xuống một chút, nhấn vào cái nút nhỏ nhô lên trên trụ đèn.

Vừa nhấn nút, ánh đèn vàng nhập nhòe xuất hiện. Bên tai Taehyung lập tức phát ra âm thanh không thể nào quen thuộc hơn:”Chào mừng các tuyển thủ đến với Khu rừng ám sát.”

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Tác giả có lời muốn nói>

Điểm danh những bạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra :)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.