Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 29: Taehyung Nghĩ Hắn Đã Tìm Ra Gì Đó Nhưng Có Vẻ Hắn Vẫn Bỏ Qua Gì Đó
Có lẽ đây là buổi tối im ắng nhất mà Taehyung từng trải qua trong ngôi nhà này.
Tối hôm nay khi vừa kết thúc bàn tròn, tất cả mọi người đều quay về phòng của bọn họ mà không ai nán lại bàn bạc hay đưa ra thêm bất kì ý kiến nào cả. Dù rằng buổi tối thứ hai nhóm mục tiêu vừa thành công tìm ra được một tên sát thủ, nhưng có vẻ không ai muốn suy luận thêm về việc này.
Như thể họ đã phán đoán được tình hình từ trước, hoặc giả như mỗi người đều có tính toán riêng của bản thân.
Taehyung nằm trên giường, tay gác lên trán âm thầm suy nghĩ. Liệu trò chơi này có cần mọi người phải hợp tác cùng nhau? Như ba ải giải đố ở vòng 1 chẳng hạn, tưởng chừng như mục đích là để các đội phải đối đầu, tuy nhiên thực tế kết quả trò chơi lại chỉ cần một nhóm tìm được thuốc giải, sau đó tất cả những người còn sống đều sẽ được qua vòng.
Như vậy, đáng lẽ ra cách chơi đúng nhất của vòng 1 phải là các nhóm hợp tác với nhau để cùng chiến thắng, sau đó mỗi nhóm đều lấy được gợi ý từ trò chơi. Nhờ thế thì việc tìm ra căn phòng kho chứa thuốc kia vốn dĩ có thể nhanh chóng hơn rất nhiều.
Nhưng ở vòng 2 này, việc hợp tác tưởng chừng như phải dễ dàng nhưng thật chất lại khó khăn hơn so với vòng 1. Bởi lẽ trò chơi ở vòng này gần như là một cuộc chiến về lòng tin.
Không chỉ vậy, trong trò chơi chỉ tồn tại hai phe – ám sát và mục tiêu, mà điều kiện sống còn của mỗi đội lại hoàn toàn đối lập với nhau. Chính vì điều đó, mọi tuyển thủ tham gia vòng này sẽ gần như không tin tưởng nhau, bởi lẽ, họ hoàn toàn không biết được liệu ai mới thật sự là kẻ thù của mình.
Lựa chọn tin tưởng một người trong trò chơi này, cũng đồng nghĩa với việc đặt hoàn toàn tính mạng của mình vào tay người ấy.
Nhưng nếu không tin tưởng nhau thì phe mục tiêu có khả năng rất cao sẽ thua trong vòng 2, vì bọn họ không biết được đồng đội của mình. Còn phe sát thủ, bọn họ đều biết đối phương là ai.
Thật may mắn bởi vì Taehyung nắm giữ vai Do Thám, hắn có thể nắm chắc một số người cùng phe với mình. Taehyung nhắm mắt, những tuyển thủ mà hắn đã soi gồm có Jungkook và Hoseok.
Nằm trong dự đoán, hai người bọn họ đều thuộc phe mục tiêu.
Taehyung hoàn toàn cảm thấy tự tin khi hai lần đều soi ra được người cùng phe với mình.
Độ khó của trò chơi này là về vấn đề lòng tin. Như vậy chỉ có tin tưởng hoàn toàn mới có thể hợp tác.
Cách chơi của Taehyung là đi tìm bằng chứng chứng minh những người hắn nghi ngờ là sát thủ thật sự, soi thân phận những người mà hắn chọn tin tưởng và hợp tác trong trò chơi.
Việc soi những người hắn cho rằng cùng phe với mình là để xác nhận về thân phận của họ, và để Taehyung có thể yên tâm hợp tác với họ trong trò chơi lần này. Cũng chính vì vấn đề lòng tin, Taehyung sẽ không chọn soi những người mà hắn nghi ngờ là sát thủ. Bởi lẽ, nếu đúng bọn họ là sát thủ, làm sao để hắn nói ra với những người còn lại, ai sẽ tin tưởng hắn? Chưa kể, việc để lộ thân phận trong trò chơi này là một việc hết sức nguy hiểm, như số 5 chẳng hạn, phải vào trường hợp cực kì nguy hiểm cậu ta mới phải để lộ nhân vật của bản thân. Nhưng liệu mọi người có tin tưởng cậu ta, quan trọng nhất là liệu người giữ vai Bảo Vệ có tin tưởng cậu ta? Nhưng nếu Bảo Vệ lại là một trong những người đã chết rồi thì sao?
Nếu vậy, phải còn để xem tên số 5 này sẽ sống được bao lâu.
Đối với Jungkook và Hoseok, Taehyung không chắc lắm về nhân vật của Jungkook, nhưng có vẻ như là một vai không cần phải thực hiện chức năng nhiều. Bởi lẽ hai ngày vừa qua, Taehyung gần như ở bên cạnh Jungkook 24 trên 24, chỉ trừ lúc đi ngủ. Nếu như cậu ấy có động thái gì thì Taehyung đã để ý thấy rồi.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu ấy thực hiện chức năng vào ban đêm…
Về phần Hoseok, 90% hắn ta là Kẻ Nói Dối. Sau khi quan sát kĩ lưỡng, Taehyung rút ra kết luận rằng Hoseok hiếm khi nói những từ liên quan đến các vai trong trò chơi. Không chỉ vậy, người luôn luôn tìm ra manh mối trong mọi trò chơi lại trở nên đặc biệt ít nói trong những buổi Bàn Tròn. Hắn hầu như chỉ đưa ra ý kiến của bản thân lúc quyết định xử tử.
Sáng hôm nay lúc Taehyung đi tìm manh mối ở các phòng trên lầu 2, có vẻ như Hoseok đã đi lên lúc Taehyung đang lục soát phòng của số 5. Như vậy hắn đã cho rằng Taehyung nghi ngờ số 5.
Và câu “Left isnt right” đó, có thể đang ám chỉ rằng “bên trái là không phải”, cũng có nghĩa Hoseok đang muốn ngầm nói với Taehyung số 5 không phải là sát thủ. Bởi vì phòng số 5 lúc đó đang nằm bên trái của Taehyung. Hoặc cũng có thể ám chỉ rằng, dãy phòng bên trái của Hoseok lúc đó, có người là sát thủ , bởi vì tình cờ phòng của số 23 cũng nằm bên trái theo hướng Hoseok đang đứng.
Liên kết với những câu nói ám chỉ khác của Hoseok và sau khi tấm thẻ soi nhân vật không hề rung lên lúc Taehyung soi Hoseok, Taehyung có thể chắc chắn rằng Hoseok đang giữ vai Kẻ Nói Dối.
Như vậy, những thông tin mà Taehyung thu thập được trong hai ngày vừa qua gồm có…
Thứ nhất, Jungkook và Hoseok thuộc phe mục tiêu. Hoseok giữ vai Kẻ Nói Dối.
Số 5 là Xạ tiễn.
Số 23 là Sát thủ. Số 11 không thuộc phe sát thủ, bởi lẽ lúc Taehyung theo dõi bọn họ trong rừng, hai người vẫn có thể nói chuyện với nhau khi không có mục tiêu nào gần đó một mét. Như vậy số 11 cũng là mục tiêu.
Khả năng cao cặp Jimin và Yoongi cũng không phải là sát thủ, bởi lẽ bọn họ vẫn có thể nói chuyện với nhau trong phòng riêng. Nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ không có nói chuyện với nhau mà làm chuyện khác…
Hừm, Taehyung vỗ vỗ trán mình. Lại nghĩ linh tinh rồi. Hôm nay cũng khá mệt mỏi, hắn quyết định xoay người vươn tay tắt đèn trên tủ. Nằm trằn trọc trên giường một hồi, trong lúc miên man suy nghĩ, Taehyung mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, Taehyung lại đột nhiên tỉnh giấc.
Hắn hơi khó chịu mở bừng mắt. Không hiểu sao hôm nay Taehyung lại ngủ không được sâu lắm.
Taehyung ngồi dậy, đột nhiên thấy hơi bồn chồn trong bụng, có vẻ như lúc ăn tối uống nhiều nước quá, bây giờ hắn hơi buồn đi vệ sinh một chút.
Rốt cuộc, hắn đứng lên, bước chân dễ dàng tìm đến vị trí cửa phòng mình.
Do nãy giờ nằm ngủ ở căn phòng không có chút ánh đèn nào nên khi đột ngột tiếp xúc với ánh sáng ngoài hành lang, Taehyung theo quán tính hơi nhíu mắt một chút mới thích ứng được. Hắn ngáp ngắn ngáp dài, bắt đầu sải chân bước về phía cầu thang dẫn xuống tầng trệt.
Giải quyết xong xuôi “nỗi buồn” trong phòng vệ sinh, Taehyung rửa tay rồi lững thững đi ra ngoài.
Vừa định nhấc chân đi lên lầu, hắn bỗng nghe thấy động tĩnh vang lên ngoài phòng khách. Taehyung nhíu mày lắng tai nghe.
Hắn cẩn trọng giơ tay lên nhìn đồng hồ, 11:30, vẫn trong khung giờ an toàn. Ngẫm nghĩ một lúc, Taehyung khẽ khàng hít thở, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Số 8 đang cởi giày ngoài cửa phòng khách, trông thấy Taehyung đi ra từ phía chân cầu thang, cậu ta liền thân thiện hỏi han: “Ơ anh chưa ngủ à?”
Taehyung khoanh tay dựa vào bức tường phòng khách, vẻ mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng, hắn đáp lại: “Tôi đi vệ sinh, còn cậu?”
Trên người số 8 lúc này có dính một ít lá cây, áo khoác của cậu ta cũng dường như trông bẩn hơn so với lúc tối Bàn Tròn ban nãy. Taehyung híp mắt phân tích tình hình như một bản năng tự nhiên của thám tử. Đêm hôm khuya khoắt cậu ta ra ngoài rừng làm gì?
Số 8 cười cười gật đầu, cậu ta bỏ dép vào tủ xong rồi mới quay lại nói: “Tôi đi chạy bộ.”
Bất kể ai nghe được câu trả lời này của cậu ta đều sẽ lộ ra một vẻ mặt rất khó tin, Taehyung cũng không ngoại lệ.
Số 8 cười khanh khách bước ngang qua Taehyung, “Chạy bộ 12 giờ đêm cũng thú vị mà, bữa nào anh cũng làm thử đi.”
Đoạn số 8 đứng trên cầu thang hơi quay đầu lại nói:”Biết đâu lại phát hiện ra được điều gì mới đấy, anh chàng thám tử.”
Taehyung trầm mặc quay về phòng, đôi lông mày của hắn nhíu lại suốt cả quãng đường từ lúc ở dưới lầu cho đến khi lên đến đây. Tại sao số 8 lại nói như vậy?
Làm sao cậu ta biết được hắn là thám tử? Hay ý cậu ta đang ám chỉ hắn chính là Do Thám? Nhưng rõ ràng cả hai lần mà Taehyung soi Jungkook và Hoseok, số 8 đều không có ở đó.
Taehyung xoa trán, hoặc là do hắn nghĩ nhiều rồi, có lẽ cậu ta chỉ nói bâng quơ như vậy mà thôi. Dù sao Taehyung cũng đã lộ ra bản chất thám tử của mình ngay từ ngày đầu tiên, số 8 tinh ý nhận ra cũng không phải điều khó hiểu.
Nhưng cũng thật sự quá kì lạ. Thêm cả việc cậu ta đi chạy bộ ngoài rừng lúc 12 giờ đêm nữa, có ma mới tin. Tuy không biết cậu ta thực sự làm gì ngoài đó, nhưng Taehyung có thể chắc chắn rằng cậu ta không chỉ đơn thuần là đi chạy bộ.
Thật ra Taehyung vẫn luôn để ý đến tên số 8 này từ đầu vòng 2 đến giờ, cảm giác ở cậu ta có vấn đề. Nhưng vấn đề ở đâu thì hắn không biết, chỉ là cảm giác rất lạ. Mà linh cảm của Taehyung chưa bao giờ sai.
***
Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra tương tự hai ngày trước đó.
Trong lúc ăn sáng Taehyung rất chú ý nhìn động thái của mọi người xung quanh. Số 2 và số 11 ngồi ở sô pha phía sau lưng hắn đang nói gì đó với nhau. Hắn cố gắng tập trung lắng nghe nhưng vẫn không thể nghe được gì ngoài tiếng thì thầm của số 11. Có vẻ như cậu ta đang tường thuật lại một chuyện gì đó với số 2.
Số 8 đang đứng phía bên kia nói chuyện rất thân thiết với số 17. Mặc dù số 17 có vẻ không muốn nói chuyện với cậu ta lắm. Thấy ánh mắt Taehyung nhìn về phía mình, số 8 liền hơi quay đầu sang chớp mắt một cái với hắn.
Taehyung xoay mặt đi, không hiểu sao hơi nổi da gà một chút.
Jungkook ngồi đối diện hắn yên tĩnh ăn uống, giống như mọi việc xảy ra xung quanh không hề liên quan gì đến cậu ấy vậy. Nhưng đôi mắt cậu lâu lâu sẽ lại nhìn về phía Taehyung, không rõ ý tứ là gì.
Sau khi được thông báo về bản đồ mới, nhiều tuyển thủ đã lên đường ngay lập tức.
Taehyung chú ý thấy có sự thay đổi ở việc chọn nhóm đi cùng hôm nay. Nhiều người tách ra đi riêng hơn, bởi sát thủ có vẻ là những người không ngán ai cả.
Cho dù bọn họ có đi theo nhóm thì vẫn có khả năng bị ám sát rất cao, vì vậy hiện tại việc đi riêng có vẻ lại là một phương án an toàn hơn. Ví dụ như có bốn nhóm thì khả năng bị ám sát là 1/4 bởi lẽ sát thủ chắc chắn sẽ đi theo ám sát một nhóm người trong số đó. Còn nếu có 10 nhóm đi 10 đường khác nhau thì khả năng bị ám sát là 1/10.
Số 11 dù có vẻ khá thân thiết với số 2 nhưng hôm nay cậu ta lại đi một mình. Ngoài ra những người đi một mình còn có Hoseok, Seokjin, số 8, số 15, số 17, số 5.
Số 2 vẫn tiếp tục đi cùng số 25.
Hôm nay Taehyung đi cùng nhóm với Jimin và Yoongi, nên nhóm họ gồm có hắn, cặp 9, 13 và Jungkook. Điều đặc biệt là Namjoon lại muốn tách ra đi riêng một mình, anh ta cũng không hề giải thích gì với nhóm bọn họ.
Hôm nay, Yoongi là người dẫn đường cho cả nhóm. Yoongi đi trước một đoạn, nhưng đôi lúc anh ta sẽ nghiêng đầu quan sát phía sau, có vẻ như để trông chừng Jimin.
Còn Jimin suốt quãng đường từ nãy đến giờ vẫn luôn vui vẻ trò chuyện cùng Jungkook. Taehyung nhìn hai người đi trước mặt mình, hắn không hiểu sao Jimin lại có vẻ đặc biệt muốn thân thiết với Jungkook như vậy, dù rằng Jungkook đối với ai cũng rất lãnh đạm ít nói.
Nhưng không thể phủ nhận Jungkook là một người rất đáng yêu. Giống như, nếu bạn đổ nước nóng vào một bình nước lạnh thì dần dần nước trong bình cũng sẽ bắt đầu ấm lên. Jungkook là kiểu người như vậy.
Ví như Taehyung đối xử dịu dàng với Jungkook, cậu nhóc này sẽ ngại ngùng tin tưởng đi theo hắn. Hay Hoseok dù hay chọc ghẹo nhưng lại bảo vệ Jungkook ở vòng 1, cậu ấy sẽ dần cởi mở hơn với Hoseok. Hoặc hiện tại khi Jimin luôn vui vẻ nói chuyện hỏi thăm Jungkook, cậu ấy dù vẫn ít nói nhưng sẽ luôn chăm chú lắng nghe, đôi khi còn gật gật đầu hưởng ứng với Jimin.
Cũng có thể bởi vì như vậy, bất cứ ai đã từng thật sự muốn tìm hiểu về Jungkook đều nhận ra cậu ấy có thể là đối thủ vô hại nhất trong tất cả các tuyển thủ ở đây.
Có thể nói trong cái trò chơi quái lạ này, người duy nhất khiến Taehyung cảm thấy tin tưởng dù là ở bất kì vòng nào chính là Jungkook. Đơn giản bởi vì hắn cảm thấy, cậu thật sự rất chân thật. Chính xác là kiểu bạn đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy sẽ đối xử tốt lại với bạn. Không hề có một chút lợi dụng, mưu mẹo gì ở con người của Jungkook.
Taehyung nhìn xung quanh, khu rừng này rất bình thường, không gió không chim không hoa, cảm giác tĩnh lặng không một tiếng động này khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Tuy nhiên, chẳng hiểu sao Taehyung lại cảm thấy khoảnh khắc này bình yên đến lạ. Trong một giây vô định, Taehyung còn tưởng như mình không phải đang chật vật thi đấu sống còn trong một trò chơi quái dị, mà chỉ đơn thuần là đi khám phá rừng xanh cùng những người bạn của mình.
Tuy rằng cũng chưa xác định được có phải là bạn thật hay không.
Taehyung hơi thả chậm tốc độ đi bộ, chẳng mấy chốc hắn đã đi phía sau ba người kia một đoạn một khoảng nhất định mà không ai phát hiện ra.
Taehyung khẽ khàng rút tấm thẻ trong túi quần của mình ra. Trong vòng ba giây, hắn hướng tấm thẻ về phía Yoongi đang đi phía xa, tay ấn vào hoa văn trên thẻ, sau đó lập tức cầm tấm thẻ đút lại vào túi quần.
Đúng vậy, một phần mục đích chọn đi cùng nhóm Yoongi và Jimin hôm nay, chính là để soi một trong hai người bọn họ.
Và Taehyung cũng không hề ngạc nhiên khi thấy tấm thẻ trong tay KHÔNG rung.
Như vậy, Yoongi cũng giống như hắn, thuộc phe mục tiêu. Chính vì vậy mà cho dù Jimin có thuộc phe ám sát thì Yoongi vẫn sẽ là một ràng buộc rất lớn đối với cậu ta.
Nhưng khả năng Jimin thuộc phe ám sát thấp hơn là mục tiêu. Lý do là vì những ngày gần đây Taehyung quan sát thấy cậu ta gần như không hề kiêng dè khi trò chuyện với bất kì ai. Nếu như Taehyung thuộc phe ám sát, hắn sẽ hạn chế nói chuyện với tất cả mọi người nói chung bởi vì nếu như hắn chỉ hạn chế nói chuyện với các sát thủ còn lại thì rất dễ bị nhận ra điểm kì quái.
Chính vì vậy, tạm thời Taehyung có thể tin tưởng cặp đôi 913 này.
Đúng lúc Taehyung vừa đút thẻ vào túi quần thì Yoongi đang đi phía trước cũng dừng lại. Anh ta nói ngắn gọn: “Nghỉ tạm ở đây.”
Jimin cười gật đầu, nhanh chóng kéo tay Jungkook ngồi xuống chỗ đất trống gần đó. Taehyung và Yoongi cũng tìm một vị trí gần bọn họ để nghỉ chân.
Taehyung vừa uống nước liếc nhìn đối diện. Lúc này Jimin đang săn sóc cầm chai nước cho Yoongi uống. Bởi vì hơi ngược tay nên vài giọt nước đã chảy xuống ướt một mảng áo của Yoongi.
Taehyung âm thầm khinh bỉ trong lòng, rõ ràng Yoongi tự cầm uống còn nhanh hơn. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của những người yêu nhau.
Đột nhiên Jimin thả bình nước xuống, đầu hơi hướng về phía trước một chút. Tai cậu ta hơi động đậy, giống như là đang cố gắng lắng nghe điều gì đó vậy.
Nhưng chỉ trong tích tách, cậu ta lại tiếp tục quay sang đút nước cho Yoongi.
Động thái của Jimin rất nhanh gọn nhưng Taehyung vẫn tinh ý nhìn ra, hắn vừa vặn nắp chai lại vừa hiếu kỳ hỏi: “Cậu vừa nghe cái gì à?”
Jimin trưng ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên quay sang nhìn Taehyung, “Ơ, cậu không nghe thấy gì à?”
Taehyung khó hiểu hỏi lại: “Nghe thấy cái gì?”
Jimin nhún vai, vừa bình thản vặn chặt nắp bình vừa đáp lại: “Thì vừa nãy chẳng phải có tiếng nói chuyện sao. Tôi nghĩ là có một nhóm nào đó cũng đang ở gần đây đấy.”
Jimin vừa dứt lời thì ngay cả Jungkook vốn không có động tĩnh gì từ nãy đến giờ cũng quay sang nhìn cậu ta.
Khu rừng này đến một chút gió cũng không có, chưa kể âm thanh trong rừng còn rất vang. Nếu như có tiếng động gì thì Taehyung đã phải nghe được rõ ràng.
Nhưng từ nãy đến giờ, Taehyung gần như không phát hiện ra được bất kỳ động tĩnh nào xung quanh bọn họ, thứ duy nhất mà hắn nghe thấy là tiếng uống nước của bản thân hắn và Yoongi.
Yoongi mặt không biểu cảm nói với Taehyung:”Tai em ấy có thể nghe được âm thanh dưới 10 db.”
Taehyung thoáng chốc trợn to mắt, 10db là cường độ âm thanh của hơi thở con người, là âm thanh nhỏ nhất mà con người có thể nghe được. Jimin lại có thể nghe được cả âm thanh dưới 10 db. Như vậy cũng có nghĩa là cậu ta có thể nghe được những tiếng động ở khoảng cách rất xa, hoặc âm thanh có độ vang cực nhỏ.
Jimin như chợt nhớ ra mới cười ngại ngùng nói:”Ôi tôi quên mất chưa nói cho hai người biết, thính giác của tôi có chút đặc biệt, kiểu như hiện tại thì tôi có thể nghe được tiếng nước đang quay vòng trong bụng cậu đấy Taehyung.”
Taehyung mang theo vẻ mặt không thể tin được nhìn cậu ta: “Sức mạnh của cậu có vẻ hơi quái nhỉ…”
Jimin nghe đến đây bỗng lắc đầu bật cười khanh khách: “Ôi sức mạnh gì cơ chứ. Tôi không thích đặc điểm này của bản thân đâu, bởi vậy lúc nào đi ra ngoài tôi cũng phải nhét đồ chắn âm thanh vào tai như vậy nè, không thôi thì phiền chết mất.”
Cậu ta hơi xoay người lại cho Taehyung nhìn thấy tai mình. Quả thật, nếu quan sát cẩn thận thì có thể nhận ra sâu trong tai Jimin có một lớp màng rất mỏng và trong suốt, chất liệu có vẻ như được làm từ silicon.
Taehyung trầm trồ: “Ồ, cái này được thiết kế riêng à?”
Jimin cười tự hào nhìn sang Yoongi:”Đúng vậy, là Yoongi làm cho tôi đấy. Anh ấy giỏi chế tạo mấy cái đồ công nghệ này lắm.”
Jungkook có vẻ cũng khá hứng thú với đồ vật trong tai Jimin, cậu hơi nghiêng đầu chăm chú quan sát, tập trung đến mức quên chớp mắt.
Taehyung ngẫm nghĩ, đột nhiên hắn nhớ lại chuyện ngày hôm qua, bèn lên tiếng hỏi Jimin: “Cũng bởi vì vậy, mà hôm qua trên đường về trạm, cậu lại có thể nghe được tiếng nói chuyện của tôi và Jungkook dù lúc ấy chúng ta đi rất xa nhau đó sao?”
Jimin gật gật đầu: “Cũng không xa lắm đâu. Tôi còn nghe ra là giọng của hai người nữa cơ.”
Taehyung đảo mắt, rõ ràng lúc đó hắn và Jungkook đã cố gắng nói chuyện rất nhỏ với nhau vì sợ bị người khác, đặc biệt là nhóm 23, 11, 15 nghe được. Vậy mà Jimin vẫn có thể bắt được âm thanh đó, chứng tỏ tai cậu ta quả thật vô cùng đặc biệt.
Nhắc đến nhóm ba người 23, 11 và 15, một mảng ký ức về sự kiện khi đó đột nhiên ùa về trong đại não Taehyung.
Hắn lập tức quay sang dò hỏi Jimin: “Hôm đó có ba tiếng súng rất lớn, tôi nghĩ cậu chắc chắn cũng nghe được phải không?”
Jimin thuận tay lấy bình nước trước mặt uống một ngụm rồi mới trả lời: “Không chỉ nghe được tiếng súng, mà tôi còn biết là sự việc lúc ấy diễn ra như thế nào nữa đấy.”
Jimin vừa nói xong, không khí giữa bọn họ lập tức thay đổi.
Ngoại trừ Yoongi dường như đã biết trước sự tình nên không mấy bất ngờ, Taehyung lại đang dán mắt trên người Jimin, ngay cả Jungkook cũng ngước lên nhìn cậu ta.
“Lúc đó cậu là người chứng kiến số 27 chết sao?” Taehyung lên tiếng dò hỏi.
Jimin ngạc nhiên nhìn hai người họ, “Không, lúc đó tôi đang ở chỗ khác cùng với Yoongi và Namjoon mà.” Cậu ta chợt cười e ngại nhìn lướt qua Taehyung và Jungkook, “Này, tôi giỡn thôi mà hai người có vẻ căng thế.”
Taehyung nhíu mày: “Vậy sao cậu nói là biết được sự việc lúc ấy diễn ra như thế nào?”
Jimin nhún vai: “Tôi chỉ nghe được vài âm thanh khác ngoài tiếng súng rồi suy đoán tình hình lúc ấy thôi, chứ tôi đâu có ở đấy mà biết được chính xác đã diễn ra chuyện gì.”
Đột nhiên Jungkook hỏi một câu không đầu không đuôi:”Tiếng khác gì?”
Jimin có vẻ cũng khá hiểu cách nói chuyện của Jungkook sau mấy ngày vừa qua, cậu ta đưa tay vò vò lá cây trên mặt đất, thong thả trả lời: “Tiếng chạy, tiếng bước chân, tiếng lá cây.”
Jimin ngửa mặt lên trời, tay hơi khoanh lại, “Cảm giác như lúc sát thủ bắn số 27 lần đầu thì bị trượt ấy, số 27 có thể đã cố gắng chạy thoát. Sau đó cậu ta lại tiếp tục bị bắn, lần này thì tôi cảm giác là trúng người rồi nhưng chưa trúng tử huyệt. Số 27 có vẻ bị té bởi vì quá đau. Sau đó thì sát thủ đã bắn phát cuối cùng và dĩ nhiên là phát này đã thành công giết chết số 27. Nhưng tôi chỉ thắc mắc là sau khi số 27 chết thì còn có một tiếng bước chân và một tiếng chạy khác. Như thể còn có hai người nữa cũng ở đó vậy, một người thì có vẻ là sát thủ, người còn lại thì chắc chắn là người đầu tiên phát hiện ra xác của số 27 rồi.”
Taehyung gật đầu, quả thật từ tối qua đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa có cơ hội hỏi Jungkook về sự việc ngày hôm qua. Những gì Jimin vừa nói quả thật rất khớp với tình huống lúc đấy và tương tự như Taehyung suy luận ngay khi quan sát hiện trường.
Như vậy, Jungkook chắc chắn là người đầu tiên phát hiện ra xác của số 27, và lúc ấy có vẻ như cậu ấy đã di chuyển khỏi chỗ trốn cũ, vì một lí do nào đó.
Nhưng liệu cậu ấy đã nhìn thấy mặt của sát thủ chưa?
Taehyung đang định quay sang hỏi Jungkook, thì Jimin lại tiếp tục lên tiếng:”Mà tôi để ý thấy lạ lắm. Cảm giác lúc đó… cái này là theo tôi hình dung thôi nhé. Người A đi đến chỗ của người B, đi rất thong thả, người B chạy ngang qua chỗ của người A rồi chạy đi mất luôn. Sau đó tôi không nghe thấy tiếng động của người B nữa. Còn người A có vẻ có đi xung quanh chỗ xảy ra án mạng một chút. Sau đó thì tôi nghe thấy có một tiếng bước chân của ai chạy lại rất gấp gáp, rồi sau đó nữa là tiếng bước chân của 2 hoặc 3 người gì đó cũng chạy lại chỗ đấy.”
Jimin nói một hơi, sau đó trò mắt quay sang hỏi Taehyung và Jungkook: “À, tôi nhớ chỗ hai người đi ngày hôm qua cũng khá gần nơi xảy ra án mạng đấy, hai người không nghe thấy gì hết à?”
Taehyung vươn tay choàng qua vai Jungkook, “Không, chúng tôi chỉ nghe thấy ba tiếng súng thôi.” Dứt lời, ngón trỏ của hắn còn khẽ vỗ vỗ lên vai cậu.
Jimin nhíu mày khó hiểu:”Nếu vậy thì sự việc ngày hôm qua cũng thật kì lạ. Thứ nhất là về sự việc của A và B, nếu thật sự một trong hai người là mục tiêu và sát thủ, thì vì sao lúc B chạy ngang qua A lại không xảy ra việc gì hết. Thứ hai, nếu tính ra phải có ít nhất là 5 hoặc 6 người có mặt ở hiện trường lúc đấy, nhưng hôm qua ở Bàn Tròn thì không hề có ai nhận là đã thấy qua xác của số 27 cả.”
Taehyung gật gù, trong lòng thầm nghĩ khả năng của Jimin quả thật rất đặc biệt. Thật ra không phải tai cậu ta thính hơn người bình thường, mà là phần não chịu trách nhiệm về âm thanh của cậu ta phát triển hơn những giác quan khác.
Jimin rất nhạy trong việc liên kết giữa âm thanh và hành động. Nếu như người bình thường dùng mắt để diễn tả một cảnh tượng nào đó, thì đối với Jimin, cậu ta chính là dùng tai để hình dung thay cho thị giác.
Taehyung hít sâu một hơi, sau đó nhướn mày hỏi Jimin: “Thế… cậu có suy đoán gì về những điều đó không?”
Yoongi lạnh lùng nhìn Taehyung, như thể anh ta vẫn chưa tin tưởng về thân phận của Taehyung nên sợ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho Jimin vậy.
Jimin hiểu ý nên liền tinh tế nắm lấy tay Yoongi trấn an, rồi quay sang cười nói với Taehyung: “Thì có gì để suy đoán đâu, dĩ nhiên là có đến ít nhất 5 hoặc 6 người đang nói dối về sự việc ngày hôm qua rồi. Ngoại trừ sát thủ ra thì tôi không hiểu vì sao người đầu tiên nhìn thấy xác chết và những người còn lại ở hiện trường lại không lên tiếng.”
Taehyung nhíu mày, nếu như theo những gì Jimin vừa tả, như vậy khả năng rất cao là Jungkook đã nhìn thấy mặt của sát thủ.
Nhưng không thể hỏi cậu ấy ngay bây giờ được, phải đợi trên đường về tìm một lúc nào đó để nói chuyện riêng, nếu không thì sẽ bại lộ kế hoạch ngày hôm qua của hắn và Jungkook mất.
“ĐOÀNG!”
Bốn người vốn dĩ đều đang chìm đắm vào tính toán riêng của mình thì đột nhiên một tiếng súng không biết từ đâu vang lên.
Cả bốn người như có phản xạ lập tức ẩn nấp vào những bụi cây gần đó.
Taehyung nhíu mày, hắn trốn dưới tán của một lớp cỏ thầm nghĩ không ổn, phe sát thủ lại ra tay rồi.
Đúng lúc đó, giọng nói quen thuộc mà không một tuyển thủ nào muốn nghe nhất trong trò chơi này vang lên:”Tuyển thủ số 25 đã bị ám sát.”
•Brought to you by Trà Mặns House•
<Tâm sự của tác giả>
Àn nhonnnn, cuối cùng cũng có thời gian ngoi lên đây tiếp tục update Lets play cho mọi người rồi, xin lỗi nhiều nhiều vì đã để mọi người đợi lâu vậy nha TvT Tại vì thời gian gần đây có vài vấn đề xảy ra và hai tụi mình cũng bận tối mặt tối mũi luôn T^T Giờ thì thong thả hơn chút, mình không dám hứa trước nhưng tụi mình sẽ cố gắng hết sức tiếp tục viết không trì hoãn để đăng chap đều đều đúng tiến độ. Quay lại chương này xíu, ai có suy luận gì thì hãy để lại comment nha, chương này có vẻ cũng khá nhiều chi tiết cần lưu ý đó 😌 Cuối cùng, cảm ơn mọi người nhiều lắm và tụi mình lại hẹn gặp nhau ở chap kế nha 🙆🏻♀️🙆🏻♀️