Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 28: Sát Thủ Chính Là Hắn
Thời điểm 19 vừa đến, giọng nói quen thuộc của NPC lại vang lên khắp trạm dừng chân yêu cầu mọi tuyển thủ trở về bàn tròn.
Giờ xử tử chính thức bắt đầu.
Hôm nay lại có thêm một tuyển thủ bị ám sát, phe mục tiêu đã mất đi hai người, trong khi phe sát thủ thì vẫn đang thong dong trà trộn trong đám người bọn họ.
Số 2 không hổ là người mau miệng nhất trong tất cả tuyển thủ ở đây, vừa vào giờ xử tử đã nhao nhao tìm chứng cứ ngoại phạm cho bản thân:”Cả ngày nay tôi đi chung với số 5 và số 25, đừng có ai nghi tôi.”
Nghe vậy mọi người còn lại trong bàn ít nhiều đều cảm thấy có chút khó chịu với tên số 2 này, nói như hắn thì tất cả mọi người còn lại trừ nhóm hắn ta thì nên bị nghi ngờ à? Làm gì có ai có thể đảm bảo rằng nhóm hắn không phải là một nhóm sát thủ với nhau.
Số 17 đang khoanh tay ngồi tựa lưng vào ghế, hắn bỗng híp mắt lên tiếng lôi kéo sự chú ý của mọi người: “Trước tiên nên tìm hiểu xem ai đã gặp qua số 27 trong ngày hôm nay và người nào phát hiện ra xác cậu ta đã, còn chứng cứ ngoại phạm gì đó bỏ hết đi, vô dụng.”
Bầu không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng, chẳng một ai lên tiếng xác nhận.
Số 2 không hề khiên cưỡng trước những cặp mắt khinh thường của mọi người dành cho mình, hắn lớn giọng phát biểu: “Tôi biết! Sáng nay số 27 đi cùng với số 11, 15 và 23. Do số 11 đột ngột chuyển từ nhóm tôi sang bên đó nên tôi vẫn nhớ.”
Lập tức, mọi ánh nhìn hướng đều hướng về nhóm số 15, chờ đợi một lời giải thích.
Số 15 giống như đã chuẩn bị trước cho tình huống này, không hề tỏ ra mất bình tĩnh như tối qua, anh ta nói: “Đúng là sáng nay ba người chúng tôi có đi cùng số 27. Nhưng mới đi được một đoạn thì số 27 đột nhiên muốn tách nhóm đi riêng, không biết vì sao. Sau đó chúng tôi không hề gặp lại cậu ta nên không biết gì cả.”
Đoạn, số 15 hơi đưa tay lên xoa miệng, thở dài nói:”Nếu biết trước cậu ta đi một mình sẽ bị ám sát như vậy, chúng tôi đã tìm mọi cách giữ cậu ấy lại. Đáng tiếc…”
Hai người số 23 cùng số 11 cũng xác nhận:”Đúng là như vậy.”
Taehyung mặt không biến sắc nhìn đám người số 15, tuy nhiên bàn tay đặt dưới bàn đã bắt đầu theo thói quen xoay mặt đồng hồ, biểu thị cho thấy hắn đang suy luận.
Nếu không đi theo nhóm số 15 sáng nay thì hắn cũng biết bọn họ đang nói dối. Biểu hiện hành vi của số 15 hoàn toàn là biểu hiện của một người đang nói dối. Bình thường số 15 cũng khá cởi mở, nhưng tuyệt không phải là dạng nói nhiều. Lời khai này cho thấy anh ta đang vô tình cung cấp rất nhiều thông tin, mục đích là để chứng minh độ xác thực của lời nói dối này. Không chỉ vậy những người đang nói dối sẽ có khuynh hướng che đi miệng của mình trong vô thức bởi họ cảm thấy không an toàn khi phải phát ra một lời nói dối.
Những người không giỏi trong việc nói dối sẽ rất dễ để lộ những biểu hiện này. Còn những người đã thành thạo trong việc nắm bắt tâm lý như Hoseok thì nói dối hay nói thật đối với hắn cũng chỉ là một lời nói mà thôi, sự thật ra sao chỉ có hắn biết.
Quay lại nhóm số 15. Bọn họ không chỉ đi cùng số 27 mà sau đó còn ở lại một khoảng thời gian để kiểm tra cái xác. Taehyung để ý số 15 là người bình tĩnh nhất trong nhóm, từ sau khi nhìn thấy xác số 27 trong rừng anh ta luôn tỏ ra suy tư vấn đề gì đó. Khả năng người kêu gọi hai tên còn lại cùng thống nhất với lời nói dối này chính là số 15.
Nhưng nếu đúng là như vậy, vẫn còn một điểm khiến Taehyung không khỏi nghi hoặc. Số 23 cùng số 11 vì sao lại đồng lòng nghe theo số 15?
Có thể số 15 muốn lợi dụng việc không ai nhìn thấy nên cố tình đưa ra lời khai giả để không bị đưa vào diện tình nghi. Tuy nhiên, số 23 và 11 hoàn toàn có thể làm chứng cứ ngoại phạm cho nhau, không nhất thiết phải gật đầu xác nhận lời của số 15. Bởi vì chưa chắc lúc đó trong rừng có ai bắt gặp ba người bọn họ đang kiểm tra xác số 27 hay không, lỡ như bị tố cáo ngược lại thì càng nguy hiểm.
Taehyung còn để ý số 11 bình thường không mấy nhiệt tình với số 15 nhưng vừa nghe xong đã nhanh chóng xác nhận lời số 15 nói là đúng. Ngược lại, số 23 trước khi lên tiếng thái độ vẫn có chút chần chừ, thấy số 11 đồng ý thì mới làm theo.
Trong lúc Taehyung và Jungkook mất dấu đám người đó, số 15 rốt cuộc đã nói gì để thuyết phục bọn họ?
Dù sao, Taehyung bây giờ không thể đứng ra vạch trần ba người, nếu không vừa tiết lộ việc mình đã theo dõi nhóm 15, lại khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm. Hiện tại, xem ra chỉ còn cách tiếp tục thầm lặng quan sát, đợi cơ hội thích hợp.
Không chắc những người khác có tin lời bọn họ không, nhưng xung quanh lại không có lời phản bác nào được đưa ra. Thời gian trôi dần mà vẫn chưa ai nói gì thêm.
Số 8 như thường lệ lại là người phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Nào, đã là đêm thứ hai rồi mà chúng ta vẫn chưa bắt được một tên sát thủ nào cả. Ai biết được gì thì lên tiếng đi, còn giữ lại thì cứ giữ đến lúc bị sát thủ giết nhé.”
Số 11 ngồi kế bên không biết vô tình hay cố ý liền lên tiếng lầm bầm: “Hôm qua tôi đã nói rồi mà các người không nghe. Giờ thì thấy hậu quả chưa…”
Dứt lời còn lén lén lút lút liếc sang số 5 ở phía đối diện. Mặc dù số 11 nói không lớn nhưng những tất cả mọi người trên bàn đều nghe được.
Số 5 bắt gặp ánh mắt của cậu ta liền gằn giọng nói:”Tôi thấy cái miệng cậu lại tiếp tục nhanh hơn cái não rồi đấy.”
Số 11 không quá mức kích động như lần trước, biểu hiện có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn ngoan cố không thay đổi suy nghĩ: “Cho dù cậu không bị xử tử cũng không có nghĩa cậu không phải sát thủ. Đừng vội mừng.”
Số 5 nắm chặt tay, cố gắng không để bản thân mất kiểm soát: “Cậu không có bằng chứng chứng minh tôi là sát thủ thì đừng kết luận lung tung đánh lạc hướng của mọi người.”
Số 11 không chút kiêng nể vặn ngược lại đối phương:”Cậu cũng đâu có bằng chứng chứng minh bản thân không phải sát thủ? Đã vậy hành tung của cậu còn rất đáng nghi nữa.”
Namjoon hiếm khi tham gia vào tranh cãi nhưng lần này vì thấy tình hình đang dẫn diễn ra giống như sự tình lần trước liền vội vàng lên tiếng giải vây:”Hai người bình tĩnh lại đi. Nếu cứ thế này thì khác gì ngày hôm qua?”
Số 8 đưa mắt nhìn đám người hỗn loạn trước mặt, cậu ta chợt vươn ngón tay gõ gõ mặt bàn thu hút sự chú ý của các tuyển thủ, “Tôi thấy thế này…”
Đoạn, số 8 quay sang nhìn số 5, lần đầu tiên cậu ta nói chuyện một cách nghiêm túc:”Chuyện số 27 vừa rồi chưa có manh mối gì nên tôi tạm thời không đề cập đến. Còn đối với vụ án của số 7 hôm qua, mặc dù không muốn nói nhưng hành tung của anh lúc đó quả thật không khỏi đáng ngờ, anh còn là người duy nhất xảy ra xích mích với số 7 trong ngày. Hôm qua anh cũng nói rằng nếu mình bị xử tử thì phe mục tiêu sẽ chịu thiệt, nhưng nếu anh không tiết lộ thân phận thì làm sao chúng tôi có thể tin tưởng anh được. Cứ theo đà này sớm muộn gì khả năng anh bị xử tử cũng rất cao. Vì vậy, tôi có một đề nghị, để chúng ta sớm giải quyết vấn đề cũng như làm rõ hiềm nghi của số 11 và những người khác dành cho bản thân, nếu có thể… anh hãy tiết lộ nhân vật của mình.”
Trong khi mọi người còn đang bất ngờ trước đề nghị của số 8, số 25 cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang cố khuyên nhủ: “Đúng rồi đó số 5. Hôm qua tôi cũng dự định nói nhưng vì hết giờ nên không kịp. Nếu cậu thực sự thuộc phe mục tiêu thì hãy công khai đi, dù sao đồng minh phe mục tiêu cũng nhiều hơn so với phe ám sát. Nếu cậu thật sự là vai quan trọng của mục tiêu thì bảo vệ và vô hiệu hóa vẫn có thể âm thầm bảo vệ cậu mà.”
Số 5 nghe vậy liền cúi đầu, hai tay đang đặt trên bàn hơi nắm chặt lại. Mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy nói gì.
Số 2 đột nhiên bĩu môi nói:”Hành tung mờ ám, úp úp mở mở, nói là vai quan trọng mà hỏi ra thì không chịu khai. Hay là chúng ta cứ xử tử số 5 đại đi, giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Số 11 nghe thấy có đồng minh lập tức hào hứng đập bàn:”Thấy chưa, có người cũng thấy giống tôi mà. Tốt nhất, bây giờ chúng ta xử tử số 5, sau đó…”
“Im hết đi, tôi nói.” Số 5 hít sâu một hơi, nặng nề mở miệng.
“Tôi…” Tất cả mọi người đều nín thở nhìn số 5, “Thực ra, tôi là xạ tiễn.”
Bầu không khí không còn căng thẳng đơn thuần nữa mà đột ngột trở nên quái dị.
Số 2 là người xóa bỏ tầng không khí ngột ngạt đang dần dâng lên, hắn trợn tròn mắt hỏi lại: “Số 5… cậu thực sự là xạ tiễn?”
Số 5 gật đầu không chút ngần ngại: “Đúng vậy, tôi chính là xạ tiễn.”
Vừa nói xong cậu ta liền đảo mắt xung quanh một vòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tất cả tuyển thủ có mặt tại Bàn Tròn: “Cho nên, nếu bảo vệ vẫn còn ở đây thì hãy bảo vệ tôi.”
Trong khi mọi người đang im lặng ngẫm nghĩ về lời khai của số 5, số 15 đột nhiên hắng giọng, ánh mắt vẫn còn đôi chút dè chừng đặt trên người số 5: “Tôi không có ý gì đâu… nhưng làm sao để chúng tôi có thể tin lời cậu đây? Lỡ như xạ tiễn thực sự đã bị ám sát thì sao?”
Số 11 bình thường hay than vãn số 15 thế này thế kia nhưng lần này lại vô cùng ăn ý với anh ta: “Đúng vậy, bản chất nhân vật của Xạ Tiễn và Sát Thủ tương tự nhau, đều sở hữu vũ khí giết người. Cho nên việc số 5 giả danh Xạ Tiễn vẫn có khả năng mà.”
Số 5 ngay lập tức chuyển sang dáng vẻ tức tối, cậu trợn mắt quát số 11: “Cậu! Được, vậy ngay bây giờ tôi sẽ công khai tờ giấy nhân vật của mình cho mọi người xem!”
Đoạn, số 5 chạm tay vào túi quần, vừa định rút tờ giấy ra thì NPC đã lên tiếng:”Tất cả các tuyển thủ chỉ được phép công khai tờ giấy nhân vật của mình sau khi đã chết. Nếu làm trái quy định sẽ lập tức bị loại.”
Số 2 nghe xong lập tức nhăn mặt than vãn: “Nói vậy là sao, đã chết rồi thì công khai kiểu gì?”
Jimin khoanh tay, giải thích với giọng không mấy thân thiện: “Ý của NPC nghĩa là, chỉ khi nào một tuyển thủ chết thì những tuyển thủ khác mới có quyền xem tờ giấy nhân vật của người đó. Số 5 bây giờ vẫn còn sống, đồng nghĩa với việc anh ta không được phép tiết lộ tờ giấy nhân vật của mình cho bất kỳ ai biết. Não trên đầu thì phải tận dụng mà suy nghĩ. Cũng giống như miệng nói nhiều thì phải biết dùng đúng chỗ.”
Số 2 ở trên mắt liếc cặp đôi kia bên dưới bĩu môi, bởi vì có chút xấu hổ nên chỉ biết đáp lại đúng một chữ “Ờ.”
Nhiều người xung quanh có chút buồn cười với cuộc đối thoại của hai người bọn họ, bầu không khí theo đó giãn ra một chút.
Taehyung ngược lại cười không nổi, hắn đang bận nghĩ về trò chơi này. Không cho phép tiết lộ tờ giấy nhân vật, giống như muốn tất cả mọi người luôn phải trong trạng thái nghi ngờ lẫn nhau, từ đó triệt để loại bỏ niềm tin tưởng của con người. Chỉ cần nghĩ đến đó Taehyung lập tức sôi sục ý định muốn tìm ra cho bằng được kẻ đang đứng đằng sau điều khiển trò chơi này.
Số 5 tuy không thể chứng minh thân phận của mình, nhưng thái độ đã quay về trạng thái trầm tĩnh như trước:”Tóm lại, mọi người tin hay không cũng được, tôi đã công khai nhân vật thật sự của mình rồi. Với lại, tôi cũng sẽ tiết lộ một chuyện tôi biết về vụ ám sát số 7 ngày hôm qua.”
Nghe đến đó, không khí xung quanh đang xôn xao lập tức im ắng không một tiếng động.
Nhân vật cũng đã công khai, số 5 xem như không còn gì để mất. Cậu ta suy nghĩ kỹ lưỡng, rồi mới ngẩng mặt nói: “Chiều hôm qua, tôi có nghe thông báo của NPC, là tôi đã nói dối, tôi vẫn luôn tỉnh táo nghiên cứu một vài thông tin của trò chơi trong phòng mình. Khoảng vài phút trước khi NPC thông báo, tôi có mở cửa tính đi ra ngoài, lúc đó tôi đã vô tình trông thấy một thứ.”
Số 5 hơi im lặng, mắt hướng lên trên, lòng mắt chuyển động về bên phải. Đây là biểu hiện khi con người gợi nhớ lại một hình ảnh họ đã nhìn qua: “Tôi thấy, số 7 ngồi tựa lưng vào cửa phòng cậu ấy. Trên ngực của cậu ta cắm một mũi tên. Chiều dài mũi tên chỉ tương đối, tôi nghĩ số 7 đã bị bắn bởi một cây nỏ.”
Taehyung trầm mặc nhìn số 5. Chưa bàn đến chuyện cậu ta có đang nói thật hay không, nhưng những gì số 5 vừa nói hoàn toàn liên kết với tất cả dấu vết hắn phát hiện trên xác số 7.
Ống quần nơi mắt cá bị nhăn, cả vết thương chí mạng không phải do súng hay dao gây ra kia. Tất cả đều đã được lý giải.
Có thể dự đoán, số 7 ban đầu chết trong tư thế ngồi tựa vào cửa. Sát thủ tiếp đến đã đẩy ngã mục tiêu, nắm ống quần di chuyển chân vào sát tường tạo ra tư thế nằm như mọi người thấy sau đó. Hắn còn biết đường rút mũi tên ra để giấu đi hung khí.
Số 11 đột nhiên chen ngang: “Khoan khoan, nói vậy người trông thấy số 7 bị ám sát là số 5 chứ không phải tôi. Tại sao NPC không thông báo?”
“Đơn giản thứ số 5 nhìn thấy không phải xác chết. Não của cậu đúng là để trưng thật.” Hoseok lạnh nhạt lên tiếng, không buồn liếc mắt nhìn số 11.
Taehyung cong khóe miệng, tên Jung Hoseok này, làm như ai cũng thích chơi trò nói chuyện ẩn ý như hắn vậy. Hôm qua NPC đã nói rõ, thông báo sẽ được phát khi có người đầu tiên nhìn thấy xác chết sau sát thủ, có thể lúc số 5 nhìn thấy cảnh kia số 7 có thể vẫn chưa chết hoàn toàn.
“Tôi nghĩ sát thủ ở gần đó nên định quay về phòng lại để lấy vũ khí của mình ra…” Số 5 dường như vẫn chưa nói xong, ánh mắt có ý tứ nhìn sang một người: “Bởi vì tôi nhìn thấy…”
Số 5 chỉ tay về phía đối diện “Cửa phòng của số 23 đang mở!”
Số 23 đột nhiên bị điểm mặt thẳng thừng như vậy lập tức nhướn mày, tay không biết có phải bởi vì sợ hay không mà vô thức run lên khiến cậu ta phải lập tức rụt tay xuống bàn, “Số 5… cậu nói cái gì vậy? Tôi ngủ trong phòng cả ngày mà. Với lại, đâu có ai trông thấy việc này ngoại trừ cậu, cậu đừng có bị mọi người nghi ngờ thì lại dựng chuyện đổ tội cho tôi!”
Số 5 kiên quyết đáp trả:”Tại sao tôi phải nói dối? Ngày hôm qua bởi vì chưa công khai nhân vật nên tôi còn ngập ngừng không muốn đề cập đến chuyện này. Bây giờ tôi chẳng sợ gì cả! Tôi nói, số 23 chắc chắn là sát thủ giết số 7!”
Không hề lung lay khi bị vạch tội, số 23 lớn tiếng quát lại: “Cậu có gì chứng minh tôi là sát thủ không? Cửa phòng tôi mở? Tôi giết số 7? Ai làm chứng, xác chết à? Nực cười! Uổng công ngày hôm qua tôi tin tưởng cậu.”
“Cậu!” Số 5 tuy đã công khai vạch trần số 23 nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào xác nhận lời của mình nói là thật nên vô cùng tức tối. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao ngày hôm qua số 5 cứ chần chừ mãi không chịu tiết lộ chuyện này.
“Số 5, sau khi trở về phòng cậu làm gì?” Taehyung đột nhiên lên tiếng hỏi một câu không liên quan đến vấn đề đang tranh luận. Vẻ mặt hắn hoàn toàn bình thản khác hẳn bầu không khí căng thẳng chỗ hai người kia.
Số 5 không hiểu Taehyung vì sao giờ phút này còn hỏi như vậy, nhưng vẫn quyết định trả lời: “Tôi định đi lấy vũ khí nhưng NPC lại thông báo về vụ việc của số 7 nên tôi có chút phân vân. Sau đó thì mọi người đều tập trung lên lầu 2 nên tôi quyết định đứng ở trước cửa phòng nghe ngóng tình hình.”
“Vậy thì lạ quá nhỉ?” Taehyung tiếp tục hỏi một câu không đầu không đuôi, tay cầm tấm thẻ tuyển thủ gõ gõ mặt bàn.
“Cái gì lạ?” Số 5 dường như chưa hiểu ý đồ của hắn.
“Không phải cậu lạ…” Taehyung buông ngón tay, kịch một tiếng, tấm thẻ mất đà rơi trên mặt bàn. Hắn đưa mắt nhìn sang một người khác:”Mà là số 23 lạ.”
“Tôi? Số 30, bây giờ lại thêm anh cũng nghi ngờ tôi nữa sao?” Số 23 ban nãy còn rất tự tin cãi tay đôi với số 5, nhưng hiện tại không hiểu sao ánh mắt cậu ta bắt đầu đảo liên tục, chẳng tài nào nhìn thẳng vào Taehyung được.
Taehyung không muốn nhiều lời, hắn nghiêm giọng nhắm thẳng vào vấn đề chính: “Số 5 nói lúc đó cậu ta đứng trước cửa phòng nên nghe được tiếng nói chuyện. Còn cậu, hôm qua cậu bảo rằng khi cậu đang ngủ, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Đó là chuyện không thể nào.” Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, khí thế hoàn toàn áp đảo số 23.
Taehyung xem xét chuyển biến trên mặt số 23, dừng một chút mới tiếp tục:”Chắc cậu không biết, tất cả căn phòng trong ngôi nhà này có độ cách âm rất cao. Người bình thường ngồi trong phòng tuyệt đối không thể nghe được bất kì động tĩnh gì từ bên ngoài, chỗ duy nhất không cách âm là cánh cửa phòng. Trừ khi… lúc đó cậu cũng đang đứng ở ngay trước cửa phòng chứ không phải ngủ trên giường thì mới có khả năng nghe được tiếng động bên ngoài.”
Một khi đã ở trong phòng tuyệt nhiên không nghe được tiếng động bên ngoài, ngoại trừ đứng ép sát vào cánh cửa. Đó cũng là lý do vì sao căn phòng lúc nào cũng khiến người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt, không phải chỉ vì diện tích nhỏ mà còn do thiết kế đặc biệt của nó. Trái lại, khi đứng ở hành lang thì mọi âm thanh lại trở nên phóng đại hơn so với mức bình thường.
Taehyung đã nhận ra điểm này vào đêm đầu tiên bị đưa đến đây, vì vậy hắn mới quyết định ra ngoài thăm dò tình hình. Việc số 2 dán người lên cánh cửa để nghe lén, hay việc Taehyung đến phòng Jungkook gọi cậu tối qua đều chứng minh cho suy luận của hắn là chính xác.
Số 23 cứng họng, cậu ta liếc ngang liếc dọc, ngay lập tức bắt gặp mọi ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía mình.
Cậu ta ngước nhìn Taehyung, nuốt nước bọt mấy lần mới có thể mở miệng:”Tôi…tôi… thật ra tôi cũng nói dối giống như số 5, tôi cũng sợ nên không dám ra ngoài!”
Trái ngược với thái độ co rúm thành một mẩu của số 23, Taehyung vẫn vô cùng từ tốn buông từng chữ: “Tôi còn chưa nói đến điểm mấu chốt cơ mà, chưa gì mà cậu đã run rẩy như vậy rồi sao?”
Tuy rằng Taehyung chỉ đang nói chuyện một cách bình thường, nhưng số 23 vẫn cảm nhận được một nguồn áp lực vô hình nào đó vây lấy khiến cậu ta hít thở không thông, tay không giữ yên được mà phải nắm trụ ở cạnh bàn để giữ vững người, miệng lắp bắp khép mở: “Anh… anh muốn nói gì nữa?”
Taehyung vốn cũng không muốn nhiều lời với cậu ta, trực tiếp nói thẳng:”Để tôi lặp lại lời của số 5 cho cậu nghe rõ. Số 23, cậu chính là sát thủ đã ám sát số 7 tại trạm dừng chân ngày hôm qua.”
Một số người xung quanh tuy không phải là người bị Taehyung nhắm đến nhưng bọn họ vẫn không nhịn được xoa xoa cánh tay, đột nhiên có cảm giác không rét mà run.
Số 23 sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kéo lại chút can đảm cuối cùng để phản bác:”Không phải! Anh đang vu khống cho tôi! Anh mới chính là sát thủ thì có!”
Taehyung vốn dĩ lường trước được điều này, hắn vẫn bình thản đối đáp với người kia, ánh mắt không một tia dao động: “Thái độ ngay lúc này của cậu đã phản bội lại cậu rồi. Khi cậu bước ra khỏi phòng, tôi là người đứng gần đó nhất. Tất cả chuyển biến khuôn mặt của cậu tôi đều quan sát hết. Rõ ràng cậu không phải một người giỏi điều chỉnh cảm xúc, khi cố gắng diễn hay nói dối sẽ trở nên vô cùng gượng gạo. Bằng chứng là lúc cậu buột miệng xác nhận số 7 là mục tiêu đầu tiên ngay khi vừa bước ra khỏi phòng. Chính điểm đó đã khiến tôi nghi ngờ cậu từ đầu rồi.”
Taehyung vốn đã muốn sớm vạch mặt số 23 từ hôm qua nhưng còn quá nhiều điểm nghi vấn. Đồng thời, hắn chưa có bằng chứng chủ chốt đủ để buộc tội cậu ta nên mới quyết định giữ yên lặng chờ đợi đến thời điểm này.
Số 23 nghe xong giống như đã sợ hãi đến nỗi không còn giữ bình tĩnh nhưng vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận: “Tôi không có! Tôi nói cho anh biết, tôi là thường dân! Nếu có thể tôi cũng đã công khai tờ giấy nhân vật của mình cho mọi người xem rồi!”
Đối lập hoàn toàn với số 23, Taehyung vẫn một mực giữ thái độ bình tĩnh, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay: “Ai nói tôi cần xem tờ giấy nhân vật của cậu?”
Ngay lập tức, hắn nhìn thẳng vào mắt số 23, hạ thấp giọng nói ra hai chữ: “Cái áo.”
Những người khác không hiểu Taehyung đang ám chỉ điều gì, riêng số 23 vừa nghe đến hai từ đó mặt lập tức chuyển sắc sang tái mét, “Áo… áo gì?”
Taehyung giống như đã có được thứ mình muốn, hắn lập tức chuyển sang cười ẩn ý, làm ra vẻ như bản thân chỉ thuận miệng nói: “Xem thái độ của cậu thì có vẻ cậu vẫn giữ nó nhỉ? Cái áo dính máu của số 7.”
“Cái gì…” Số 23 theo phản xạ nhìn xuống chiếc áo đang mặc trên người. Những người khác cũng đồng loạt quay sang dán mắt vào số 23.
Số 2 nhíu mày thắc mắc: “Nè số 30, anh có nhầm lẫn gì không? Áo của số 23 đâu có dính máu gì đâu? Thậm chí còn khá sạch sẽ nữa?”
Taehyung lập tức bắt vào trọng điểm: “Vấn đề nằm ở chỗ sạch sẽ này. Hôm qua, lúc số 27 hỏi mọi người có muốn đi tắm không, số 23 có nói rằng mình sẽ tắm sau, nghĩa là cậu ta vẫn chưa tắm. Tất cả chúng ta vì đi cả ngày trong rừng nên áo của mọi người dù ít dù nhiều thì vẫn sẽ có vài vết bẩn của lá cây đất cát. Mặc dù số 23 đã cố tình mặc thêm áo khoác bên ngoài để mọi người không chú ý đến. Nhưng chiếc áo thun của cậu ta mặc trên người lúc đó lại sạch sẽ đến lạ so với những tuyển thủ khác. Ngoài ra, lúc thay áo mới cậu ta đã bất cẩn quên đeo lại bảng số hiệu. Bằng chứng là chiếc áo cậu ta đang mặc không hề có bảng số hiệu. Lúc cậu xoay người xuống ở cầu thang ngày hôm qua, tôi đã tinh mắt nhìn ra điểm này. Vì sao số 23 phải thay một cái áo mới? Tôi nghĩ mọi người đều hiểu…”
Taehyung híp mắt, “Vì trên cái áo cũ của cậu ta có dính máu, của số 7. Và cái áo kia hẳn vẫn còn nằm trong vali của cậu nhỉ, số 23?”
Taehyung biết số 23 đã không còn đường lui, không tạo áp lực cho cậu ta nữa, chỉ trầm giọng nói lời cuối cùng: “Cậu có dám cho mọi người xem vali của mình không, 23?”
Từ mọi biểu hiện của số 23, Taehyung biết số 23 khá nhát gan nhưng luôn cố thể hiện bản thân là người can đảm. Taehyung đã suy nghĩ từ tối hôm qua, số 23 hẳn sẽ để lại cái áo ở chỗ dừng chân cũ hoặc đem theo vào sáng hôm sau để thủ tiêu trong rừng.
Vì vậy, mục đích tối qua Taehyung nhờ Jungkook xuống phòng khách sớm nhất không phải để quan sát biểu hiện của từng người, mà là theo dõi xem ai là người luôn luôn cầm theo vali và để ý đến vali của mình nhất. Bởi lẽ một khi đang giữ chứng cứ phạm tội bên mình thì số hung thủ không thể nào yên tâm được, và chắc chắn sẽ luôn cố gắng che giấu chứng cứ đấy.
Và trong dự đoán của bản thân, Jungkook đã xác nhận với hắn, người duy nhất luôn luôn khư khư kiểm tra vali trong buổi sáng hôm đó, chính là số 23.
Không chỉ vậy, lúc Taehyung đi theo số 11 và 23 đến chỗ đi vệ sinh, hắn đã thấy cái áo dính máu trong vali của 23. Lúc ấy số 23 chắc hẳn muốn lợi dụng việc đi vệ sinh để thủ tiêu cái áo, cậu ta chỉ không ngờ số 11 lại muốn đi chung với mình, sau đó còn chưa kịp lấy cái áo ra thì số 27 lại bị ám sát. Chính vì điều này mà chắc hẳn cậu ta đã không thể thủ tiêu được cái áo đó và vẫn giữ nó trong vali của mình.
Số 23 ngồi phịch xuống ghế, cả người giống như không còn chút sức sống nào, dường như đã hoàn toàn không còn cách để biện hộ cho bản thân. Ngay sau đó, cậu ta chỉ biết ôm đầu khóc lóc, luôn miệng lặp lại:”Tôi không muốn chết! Lúc đó tôi không cố ý giết cậu ta. Tôi không cố ý thật sự. Tại sao lại cho tôi làm sát thủ? Tại sao lại muốn tôi phải đóng vai ác?”
Xung quanh im lặng như tờ. Một số người bắt đầu tỏ vẻ thương cảm khi trông thấy 23 đau khổ khóc than đến khản tiếng ở thời điểm hiện tại.
Taehyung biết bây giờ việc kiểm tra cái áo trong vali của số 23 đã không cần thiết nữa. Hắn chủ động giơ tay, bình tĩnh đưa ra quyết định: “Tôi muốn xử tử tuyển thủ số 23.”
Tương tự hôm qua, NPC thông báo tuyển thủ số 23 vào diện tình nghi và yêu cầu tất cả mọi thực hiện theo đúng các bước quy trình phán xét.
Taehyung đợi đến khi NPC thông báo những người đồng ý xử tử thì chậm rãi mở mắt ra.
Ngoại trừ số 23 thuộc diện nghi phạm phải nhắm mắt mọi lúc, chỉ có duy nhất một người không mở mắt lúc phán quyết đồng ý.
Là số 4 – Seokjin.
Sau khi hoàn tất quy trình, NPC ngay lập tức thông báo kết quả không chút chần chừ: “14 biểu quyết đồng ý, 0 biểu quyết không đồng ý. Kêu gọi xử tử đối với tuyển thủ số 23 thành công. Chuẩn bị khởi động hệ thống xử tử.”
Tổng số người ban đầu là 17, mất đi số 7 cùng 27 thì còn lại 15 người. Loại trừ thêm số 23 không được phép đưa ra phán xét thì tổng số phiếu biểu quyết là 14. Kết quả NPC vừa công bố đồng nghĩa với việc Seokjin đã bỏ phiếu trắng, vậy thì số phiếu còn lại là 13. Nhưng tổng số phiếu lựa chọn đồng ý là 14, điều đó cho thấy song sinh vẫn còn sống, và là một trong số những tuyển thủ đã mở mắt, ngoại trừ Taehyung cùng số 5, người vừa công khai nhân vật.
Số 23 nghe xong phán quyết đột nhiên hoảng hốt bật người ngồi dậy, hai chân bủn rủn cố gắng gom hết chút sức bình sinh chạy trốn, miệng không ngừng la hét:”Tôi… tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”
Tình thế bắt đầu trở nên hỗn loạn, số 23 không còn quan tâm đến ai, dùng sức đẩy mạnh mấy người xung quanh sang một bên định tìm đường chạy đến chỗ cửa chính.
Cậu ta vừa chạy được ba bước thì đụng phải một người, chưa kịp hất ra đã bị một cú khóa tay quật ngã xuống đất. Động tác vừa dứt khoát vừa nhanh đến nỗi nhiều người vừa chớp mắt một cái đã thấy số 23 nằm bất động trên sàn nhà.
Số 2 đứng gần đó không nhịn được há hốc cảm thán:”Mạnh dữ!”
Trước ánh nhìn của mọi người hướng về mình, Namjoon chỉ lắc đầu đi sang một bên, có chút lúng túng nói:”Xin lỗi, hình như tôi hơi mạnh tay.”
Ngay khi Namjoon vừa dứt lời, bên dưới chỗ số 23 đang nằm đột nhiên dần xuất hiện một lỗ hổng lớn, mọi người lập tức tản ra.
Một giây sau đó là tiếng hét thất thanh của số 23 khi bị rơi xuống hố. Không biết qua bao lâu, sàn nhà lại trở về trạng thái ban đầu, như chưa từng có chuyện gì.
Một số người ban nãy ở gần đó có tò mò nhìn qua, chỉ thấy một mảng màu đen kịt, giống như một cái hố vô tận sâu không thấy đáy. Nghe tiếng hét vọng lại từ số 23 cũng đoán được cái hố sâu cỡ nào. Rơi vào đó kết cục không thịt nát xương tan thì tứ chi cũng chẳng còn nguyên vẹn. Chỉ cần nghĩ đến đã thấy kinh khủng rồi. Số 11 là người đứng ngay bên mép hố, sợ hãi bịt miệng không nói nên lời với những gì vừa diễn ra trước mắt.
Đâu đó còn có tiếng người sợ hãi kêu lên: “Nếu hình phạt xử tử đáng sợ như vậy thì thà chết trong tay sát thủ còn tốt hơn!”
Vài giây sau, giọng của NPC ồ ồ phát ra từ trần nhà: “Xin chúc mừng, phe mục tiêu đã thành công trong việc tìm ra và xử tử thành viên phe ám sát! Trò chơi vẫn tiếp tục.”
Âm thanh lần này có vẻ được chỉnh tông cao hơn để phù hợp với tâm trạng như đang ăn mừng chiến thắng. Nhưng không một ai trong số bọn họ có thể bày ra thái độ vui vẻ lúc này, ngược lại tất cả nghe xong chỉ cảm thấy rợn sống lưng.
Mọi người lại một lần nữa tập hợp về bàn tròn. Nhưng dường như chẳng còn ai có ý định bàn bạc tiếp. Cứ như vậy, buổi phán quyết một lần nữa kết thúc trong bầu không khí căng thẳng tột độ, đến mức lần này không ai nói với ai câu nào, mọi người chỉ lặng lẽ trở về phòng mình, cố gắng tìm cách ngủ một giấc để quên đi cơn ác mộng vừa rồi.
Sau khi qua thời điểm phát quyết, Taehyung vẫn lẳng lặng ngồi tại đó, bắt đầu rơi vào trầm tư. Tuy rằng vừa tìm ra được sát thủ, nhưng không hiểu sao đột nhiên hắn lại có cảm giác bất an. Giống như, việc số 23 bị xử tử vừa rồi vốn dĩ không hề làm lung lay thế lực phe ám sát. Mà thực tế, trò chơi hiện tại mới chính thức bắt đầu.
•Brought to you by Trà Mặns House•
<Tâm sự của tác giả>
Chúc mừng những bạn độc giả đã đoán đúng thân phận của sát thủ đầu tiên nhaaa >.< Suy luận của anh thám tử đẹp trai Taehyung có giống với những gì mọi người đã phân tích không, hãy comment vào đây nha :> Đã có thêm một người nữa lộ nhân vật rồi, nhưng thật giả khó lường, chúng ta hãy chờ đợi vén màn bí mật ở những chương tiếp theo nhé!