Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 27: Tình Cờ Nhỉ?
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tại vị trí nghỉ ngơi cũ không một bóng người, chỉ có một cái xác nằm cách chỗ bọn họ tập trung tầm 15 mét.
Taehyung không còn tâm trạng quan sát thi thể người nọ, hắn nhíu mày nhìn xung quanh các bụi rậm nhưng không thể nào tìm thấy Jungkook ở đâu.
Đột nhiên, Taehyung nghe có tiếng bước chân đang tiến đến chỗ mình từ phía sau, tiếng lá khô loạt xoạt vang lên rất khẽ truyền vào tai.
Taehyung hít vào một hơi, hai bàn tay nắm chặt. Hắn xoay phắt người lại, vừa vặn chạm mắt với người kia.
Jungkook đứng đối diện Taehyung, không biểu cảm gì trước bộ dáng trăm nghìn câu hỏi của Taehyung đối với mình. Taehyung vội bước lại gần Jungkook sốt ruột hỏi: “Cậu đã đi đâu vậy?”
Chưa đợi Jungkook trả lời, Taehyung đột nhiên kéo tay cậu ngồi xuống sau lớp bụi rậm gần đó.
Số 23 và 11 đã quay lại.
Taehyung khẽ dùng ngón tay rẽ mấy phiến lá, chừa khe hở đủ để quan sát tình hình. Không ngoài dự đoán, hai người kia vừa về đến liền hoang mang nhìn xác người nằm ngửa ở gần đó.
Số 27 chính là người bị ám sát.
Taehyung trầm mặc nhìn thi thể, trong đầu hắn lập tức dấy lên một thắc mắc.
Số 15 đâu?
Taehyung quay sang định hỏi Jungkook, lại thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm xuống dưới. Taehyung cũng theo quán tính cúi xuống, phát hiện bản thân đang nắm chặt cổ tay Jungkook nãy giờ không buông. Có lẽ do trước đó vội quá, hắn chỉ kịp cầm tay kéo cậu ngồi xuống lẩn trốn. Trong lúc tập trung suy nghĩ thì quên mất còn chưa buông tay người ta ra. Jungkook cũng không lên tiếng nhắc hắn, chỉ nhìn chằm chằm tay hai người.
Taehyung lúng túng gỡ tay ra. Có vẻ do dùng lực nắm khá mạnh nên cổ tay Jungkook đã hằn lên dấu đỏ nhàn nhạt. Taehyung thấy vậy lập tức cảm thấy áy náy, miệng làm khẩu hình “Xin lỗi nha” với cậu, Jungkook chỉ lắc đầu ra chiều không sao.
Khi Taehyung quay đầu lại, chỉ vài giây sau đó, ở phía đối diện đã xuất hiện một người đang gấp gáp chạy đến từ phía xa. Chính là số 15.
Tuy rằng đã nghe thấy thông báo trước đó nhưng đến khi trực tiếp thấy cái xác, anh ta vẫn không khỏi bất ngờ nhìn tình cảnh trước mặt.
Số 23 bây giờ mới nhớ đến sự biến mất của số 15, thấy người đến liền hỏi ngay: “Tôi tưởng anh ở lại với số 27?”
Số 15 thở ra mấy hơi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tôi đi tìm nước, ra tận con suối bên kia nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng súng và thông báo của NPC rồi. Tôi lập tức chạy về đây, chỗ đó hơi xa nên bây giờ mới trở lại.”
Quả thật, số 15 một tay xách vali, một tay cầm bình nước rỗng, cả người còn đang thở hồng hộc giống như đã chạy nhanh đến hụt hơi để về đến nơi. Taehyung thầm nghĩ, với tình hình vắng người lúc đó, thật sự không ai có thể chứng minh liệu số 15 có thật sự đi lấy nước hay không.
Có điều, số 23 nghe số 15 nói xong, thái độ càng chuyển sang hoảng hốt hơn: “Nếu anh nói như vậy… không phải anh, không phải tôi hay số 11… thì ai là người phát hiện ra cái xác này?”
Taehyung trong phút chốc quên mất vấn đề này. Thông báo của NPC chỉ vang lên khi có người đầu tiên trông thấy xác chết sau sát thủ. Lúc Taehyung chạy về, số 11 và 23 vẫn còn hoang mang đứng đó chưa di chuyển, số 15 thì lại đi hứng nước. Người duy nhất còn ở đó là Jungkook. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán khả năng cao cậu ấy chính là người phát hiện ra cái xác.
Khi số 7 bị ám sát, Jungkook ở phòng khách cùng với Taehyung, ngày thứ hai cậu lại là người phát hiện xác số 27. Kết hợp với việc ngày đầu tiên Taehyung đã soi Jungkook nhưng tấm thẻ của hắn không rung lên, xác suất cậu ấy thuộc phe ám sát lại càng thấp. Nghĩ đến đó, Taehyung hoàn toàn chắc chắn rằng Jungkook thuộc phe mục tiêu, chỉ là không biết cậu ấy giữ vai gì.
Tuy rằng hắn vẫn có chút khó hiểu việc Jungkook rời khỏi chỗ ẩn nấp ban đầu. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Liệu cậu ấy có bị sát thủ phát hiện không?
Hay có khi nào… Jungkook đã thấy được mặt của tên sát thủ?
Tuy nhiên, vấn đề cấp bách hiện tại chính là liệu ba người kia có phát giác việc có người theo dõi mình từ nãy đến giờ hay không. Nếu Taehyung và Jungkook bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đưa vào diện tình nghi ngay lập tức.
Số 11 nghe số 23 nói vậy cũng lập tức trợn to mắt, “Đúng rồi, không ai thấy xác chết thì làm sao NPC thông báo được?”
Ba người ngay lập tức dáo dác nhìn quanh quan sát. Taehyung trước đó đã chuẩn bị tinh thần, nhanh chóng buông tay, nhẹ nhàng hết sức có thể dịch người sát vào bên cạnh Jungkook để thu gọn diện tích tránh bị nhìn thấy. Khoảng cách hiện tại gần đến nỗi tay và đùi của hai người cũng dính sát nhau. Mặt Taehyung hướng về phía đầu Jungkook, hắn hít thở khẽ đến mức những mảnh tóc trên đỉnh đầu Jungkook không hề lay động dù chỉ là một chút. Mặt Taehyung hơi co lại vì nghẹn thở, cả cơ ở bắp đùi bắt đầu cứng lại vì tê.
Jungkook cũng giống như hắn, chỉ là cậu ấy cúi đầu nên Taehyung không trông thấy được rõ biểu cảm, chỉ có chiếc vành tai mềm mại hồng hồng ngay tầm mắt hắn.
Bụi rậm cả hai đang lẩn trốn khá dày và cao, có thể che hết thân người, nhìn từ xa sẽ không phát hiện điều gì bất thường. Tuy nhiên, nếu đi đến gần thì Taehyung không chắc.
Số 11 đột nhiên sợ hãi nói:”Chẳng lẽ có ma?”
Số 23 cũng sợ không kém nhưng vẫn tỏ vẻ anh hùng lớn tiếng phản bác:”Cậu… cậu đừng có nói nhảm, ma cỏ gì ở đây! Hay… để tôi đi kiểm tra xem?”
Số 23 toan bước đi thì số 15 liền giữ vai cậu ta lại, “Không cần đâu. Tôi nghĩ có khả năng trước khi chúng ta quay trở về thì đã có tuyển thủ nào đó đi ngang qua đây và trông thấy cái xác này nên NPC mới thông báo. Có thể bọn họ cũng không quen biết số 27 nên chỉ xem qua, sau đó đã sớm bỏ đi rồi.”
Số 23 ngẫm lại, cảm thấy lời này có vẻ hợp lý, bước chân liền thu về:”Anh nói cũng phải. Nếu ở lại lâu, lỡ như sát thủ lúc đó vẫn chưa đi thì cũng nguy hiểm không kém.”
Số 11 nghe vậy đột nhiên rùng mình một phen, “Ghê quá. Hay… hay chúng ta cũng mau đi đi!” Dù gì số 11 cũng không thân quen gì với số 27 nên chẳng có vẻ tiếc thương gì cho người vừa bị ám sát kia.
Số 23 bình thường nghe số 11 than thở phát ghét nhưng lần này lại đồng tình nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng trước khi rời khỏi đây, hay là chúng ta xem qua thử số 27 mang vai gì đi?”
Số 23 không đợi hai người kia phản ứng lại liền đưa tay lục tìm túi quần của thi thể. Nhưng có vẻ như không có gì trong đó.
Số 11 thấy vậy liền quay sang với lấy vali nằm bên cạnh số 27, dễ dàng xoay mật mã. Tuy nhiên, chiếc vali vẫn bị khoá.
Ngay khi số 11 lắc đầu trả vali về chỗ cũ thì số 15 cũng lên tiếng: “Chắc là trò chơi không cho phép tuyển thủ tự tiện kiểm tra vali của người khác.”
“Vậy… chúng ta làm gì với cái xác này bây giờ?” Số 11 hỏi hai người bọn họ, mặc dù trời không nổi gió nhưng cậu ta vẫn vô thức xoa xoa hai cánh tay, sợ sệt nhìn tới nhìn lui.
Taehyung để ý số 15 là người bình tĩnh nhất trong đám bọn họ, dường như anh ta đang suy tính gì đó. Số 15 chần chừ một chút mới lên tiếng nói:”Chắc trò chơi sẽ xử lý cái xác thôi. Chúng ta nên đi tiếp, còn phải về nhà trước 18 giờ nữa.” Sau đó dường như có chút tiếc nuối nhìn xuống số 27.
Số 11 giống như đã chờ đợi câu này từ nãy đến giờ, nghe xong liền gật đầu liên tục, số 23 cũng không có ý kiến gì. Không chần chừ thêm, ba người bọn họ tiếp tục lên đường, để lại thi thể của số 27 vẫn còn nằm đó.
Taehyung nhìn theo đám người kia đã đi xa một khoảng tương đối, lúc này hắn mới thở ra một hơi, chân vì ngồi xổm nãy giờ mà tê rần đến mức hắn phải ngồi hẳn trên mặt đất. Vậy mà Jungkook vẫn một mực giữ tư thế ngồi xổm bó gối như vậy không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì. Taehyung đột nhiên có chút buồn cười, chồm người đến vỗ vai cậu, nói nhỏ:”Bọn họ đi rồi.” Sau đó chất giọng có chút thay đổi, “Tai cậu vẫn đỏ như hồi sáng vậy, cậu có chắc là cậu không sao chứ?”
Jungkook ngẩng lên nhìn Taehyung, lắc đầu nói:”Không sao.” Cuối cùng cũng chịu bỏ cái tư thế ngồi xổm nãy giờ.
Taehyung hỏi lại vài lần nữa mà chỉ nghe Jungkook một mực trả lời như cũ nên hắn cũng không còn cách nào khác, đành tiếp tục:”Vậy chúng ta ra ngoài xem thử cái xác rồi tiếp tục theo dõi đám người kia. Bọn họ đi được một đoạn khá xa rồi.”
Jungkook khẽ gật đầu, ngay lập tức chuyển về trạng thái như thường ngày, đứng dậy chậm rãi đi theo sau hắn. Taehyung tiến đến chỗ số 27, không tốn quá nhiều thời gian để xem qua cái xác một lượt từ trên xuống dưới. Hắn chỉ im lặng, vẻ mặt ánh lên vẻ suy tư, sau đó nói với Jungkook:”Tôi xem xong rồi. Chúng ta đi thôi.”
Dù gì cũng không thể để mất dấu ba người kia được.
Vì cách một đoạn khá xa nên Taehyung và Jungkook quyết định không cần lẩn trốn men theo mấy cái cây trong rừng nữa mà tăng tốc độ nhanh hơn để bắt kịp nhóm 15.
Trên đường đi, Taehyung tranh thủ phân tích những gì mình vừa thu thập được từ nãy đến giờ.
Tổng cộng có ba phát súng, khoảng cách âm thanh phát ra giữa ba tiếng súng gần như sát nhau. Hắn như nghĩ ra gì đó, vừa đi vừa nhỏ tiếng hỏi Jungkook: “Cậu có trông thấy dấu vết của sát thủ không?”
Jungkook không đáp, chỉ lắc đầu.
Nếu Jungkook không thấy người, hẳn là tên sát thủ này đứng ở một khoảng cách khá xa mục tiêu. Đáng nói, trong ba phát súng không có phát nào bắn trượt. Một phát vào vai, một phát vào bụng, một phát vào thẳng tim.
Ngoài ra, có một chi tiết khác Taehyung đặc biệt lưu ý đến, đó là vị trí tử vong của số 27 cùng dấu vết trên người cậu ta.
Xác của số 27 không ở nơi gốc cây gần chỗ Taehyung và Jungkook lẩn trốn ban đầu mà cách một khoảng tương đối, Taehyung cũng nhìn thấy có vết máu nhỏ giọt trên mặt đất từ chỗ cái cây đến khu vực xác chết nằm. Chưa kể quần áo trên người số 27 khá xộc xệch, và còn cả chiếc vali dính máu bên cạnh.
Không thể là sát thủ sau khi bắn số 27 lại đi dịch chuyển xác cậu ta đến đó được bởi lẽ hắn không có lí do gì để làm vậy. Chưa kể Jungkook lại núp gần đó, nếu như sát thủ lộ diện thì hẳn là Jungkook đã phải thấy được mặt hắn ta.
Taehyung quen tay xoay mặt đồng hồ, trong đầu thử tái hiện lại hiện trường ban nãy. Có khả năng số 27 cũng rời gốc cây để đi đâu đó sau khi số 15 đi lấy nước, tuy nhiên, số 27 chưa kịp đi bao xa thì sát thủ đã ra tay. Phát thứ nhất bắn vào bụng. Chính điều đó mà số 27 theo quán tính dùng tay che vết thương khiến tay vấy máu, cậu ta có lẽ còn dùng hẳn vali để che chắn nên trên mép vali có in lại dấu tay dính máu. Sát thủ tiếp tục bắn phát thứ hai vào vai để khiến số 27 phải buông tay. Cuối cùng là một phát súng chí mạng nhắm thẳng vào tim.
Ba phát súng bắn gần như liên tục cho thấy tên sát thủ này không hề ngần ngại khi cầm súng. Đã vậy tất cả vết đạn trên người mục tiêu đều có mục đích, không phải bắn bừa bãi. Tổng hợp tất cả những thông tin Taehyung phân tích nãy giờ, sát thủ đã giết số 27 chắc chắn là người có kỹ thuật dùng súng, không những vậy còn đặc biệt thành thạo.
Nhóm sát thủ xuất hiện một nhân vật đáng gờm như vậy thực sự là mối đe dọa đối với phe mục tiêu. Phát súng vừa rồi không chỉ đơn thuần muốn lấy mạng số 27 mà còn là một lời thách thức của phe ám sát dành cho đối thủ. Sự việc giết người tại trạm dừng chân chiều qua khiến không ít người chấn động, đã vậy tối đó còn không xử tử được sát thủ. Phe ám sát hẳn đang muốn nhân cơ hội này đánh một đòn tâm lý về phía đối thủ khiến tình hình càng trở nên hỗn loạn.
Taehyung lắc đầu, bàn tay xoa xoa vầng trán đang căng cứng của chính mình. Bỏ đi, hiện tại cần phải giải quyết tên sát thủ đầu tiên trước đã, hắn tạm thời sẽ tha cho tên sát thủ vừa rồi một mạng.
Để vạch trần tên sát thủ thứ nhất vẫn cần giải quyết một vấn đề. Thời gian chết của số 7 đã làm rối suy luận của hắn. Hôm qua Taehyung có nghĩ ra được một giả thuyết, nhưng hắn vẫn chưa biết kiểm điều đó bằng cách nào.
Jungkook đang đi thì đột nhiên không thấy người bên cạnh nữa, cậu quay đầu nhìn mới phát hiện Taehyung đã bị mình bỏ lại một đoạn phía sau. Jungkook dường như cũng nhận thấy vẻ đắn đo hiện rõ trên mặt hắn, cậu dừng chân, đợi Taehyung đi ngang bằng với mình mới cất tiếng hỏi: “Có gì?”
Taehyung ban nãy mải miết suy nghĩ nên không chú ý bước chân cứ như vậy chậm dần, rốt cuộc bị Jungkook bỏ lại phía sau. Nghe thấy giọng của cậu vang lên bên tai thì hắn mới bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ kia.
Cảm thấy vấn đề này cũng không có gì khó nói nên Taehyung quyết định chia sẻ một chút với Jungkook. Hắn nói: “Tôi chỉ đang băn khoăn một chút về chuyện của số 7 ngày hôm qua. Thời gian quá trình tử thi co cứng chắc chắn bị thay đổi so với tôi dự tính. Tôi có nghĩ qua một giả thuyết nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm vì kiến thức tôi nắm được về hiện tượng này vẫn chưa đủ.”
Taehyung chỉ đơn thuần muốn tìm chút chủ đề để trò chuyện cùng Jungkook, vốn dĩ không cần cậu trả lời hắn.
Vậy mà Jungkook lại đặc biệt chăm chú nghe hắn nói, không cần tốn đến ba giây để suy nghĩ liền đưa ra câu trả lời, tựa như câu hỏi của Taehyung chỉ là một bài toán tiểu học đơn giản. Cậu ấy nhỏ giọng đáp: “Sự thiếu oxy ở cơ thể người chết dẫn đến lactic acid trong cơ bị ứ đọng làm đông protein gây ra co cứng tử thi, giống như ở người khỏe mạnh khi hoạt động thể thao có thể xảy ra hiện tượng chuột rút do oxy cung cấp không đủ.”
Taehyung cũng biết Jungkook là nghiên cứu sinh. Mặc dù không rõ chuyên ngành của cậu, nhưng hắn từng có lần hỏi qua kiến thức về môn vật lý và Jungkook vẫn rất bình tĩnh trả lời. Bây giờ không ngờ vấn đề liên quan đến y sinh cậu cũng thông thạo như vậy. Xem ra đúng là không chỉ có trí nhớ tốt, phạm vi hiểu biết cũng rất rộng.
Quả nhiên, đụng đến kiến thức thì đọc vanh vách không sót một chữ. May mắn là Taehyung đã quen thuộc với cách thức nói chuyện quái lạ này của Jungkook nên cũng không quá bất ngờ.
Taehyung ngẫm nghĩ một lúc để tiếp thu mấy từ ngữ chuyên ngành kia vào đầu, liền gật gù cảm thán:”Đúng là bách khoa toàn thư có khác.”
Thoáng chốc lại quay về biểu cảm trầm tĩnh thường ngày, Taehyung đảo mắt, trong đầu tiếp tục xâu chuỗi suy luận.
Đúng như hắn dự đoán. Thông thường, tử thi bắt đầu xuất hiện tình trạng co cứng sau một đến hai tiếng. Tuy nhiên, thời gian đó hoàn toàn có thể được đẩy nhanh nếu có sự ảnh hưởng từ nhiều yếu tố khác.
Vậy mà đột nhiên hắn lại bỏ sót điều này. Taehyung nhớ đến ngày hôm qua sau khi kết thúc bàn tròn, hắn đã nghe số 27 từng đề cập qua một chuyện trên cầu thang. Cậu ta có nói đứng trên cái hành lang vừa dài vừa hẹp kia nóng đến đổ mồ hôi. Taehyung lúc ở hiện trường đã không để ý đến điểm này bởi vì hắn quá tập trung vào việc quan sát thi thể cùng biểu hiện của những người xung quanh.
Sau khi lật lại vấn đề, mâu thuẫn về thời gian tử vong của số 7 đã được lý giải.
Yếu tố ảnh hưởng đến thời gian co cứng tử thi chính là nhiệt độ. Đối với một xác chết, thông thường từ một đến hai tiếng sẽ bắt đầu diễn ra quá trình co cứng cơ, nhưng nếu nạn nhân được đặt trong một căn phòng ở nhiệt độ thấp, quá trình này sẽ diễn ra chậm hơn bình thường. Ngược lại, đối với thi thể đặt trong một môi trường nóng ấm, khả năng co cứng sẽ được đẩy nhanh và nhiệt độ cao ở hành lang lúc đó hoàn toàn phù hợp.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào đó vẫn chưa đủ làm các khối cơ cứng lại nhanh chóng đến vậy bởi vì thời gian bị lệch tương đối nhiều. Taehyung cho rằng cần một yếu tố khác ảnh hưởng đến hiện tượng co cứng tử thi của xác chết. Vì vậy, hắn quyết định hỏi qua Jungkook, nhờ bài giảng của cậu mà Taehyung đã tìm được lời giải đáp cho điều băn khoăn của mình.
Taehyung đã từng phân tích qua, số 7 dễ dàng nhận diện do có thân hình cao lớn hơn hẳn những tuyển thủ khác, và đó cũng là yếu tố thứ hai ảnh hưởng đến quá trình co cứng tử thi này. Đối với những người khỏe mạnh có thể trạng cơ bắp nhiều như số 7, khi chết các cơ sẽ bị cứng lại với tốc độ nhanh hơn hẳn, giống như hiện tượng chuột rút ở người mà Jungkook đã đề cập ban nãy. Đó cũng là lý do vì sao trẻ em sơ sinh hay người già ốm yếu lúc tử vong thường không xảy ra hiện tượng co cứng hoặc rất ít bởi vì các khối cơ nhỏ.
Dựa vào hai điểm Taehyung vừa phân tích, thời gian số 7 bị ám sát có thể trễ hơn hẳn thời gian mà hắn đã dự tính. Như vậy trường hợp số 7 bị bị giết sau 17 giờ hoàn toàn khả thi. Kết hợp cùng những biểu hiện và hành vi kỳ lạ của người đó, Taehyung đã nắm được bằng chứng chủ chốt để đưa tên sát thủ kia vào tròng.
Ít nhất trong ngày hôm nay phải giải quyết được một tên sát thủ trước. Taehyung nghĩ thầm, bước chân theo đó cũng tăng nhanh.
Khi cả hai vẫn đang cố lần theo dấu của nhóm người số 15, phía sau đột nhiên có tiếng gọi bọn họ.
“Chẳng phải kia là Taehyung và Jungkook sao?”
Giọng nói này…
Taehyung dừng lại, xoay người nhìn thử.
Quả nhiên là nhóm Jimin, Yoongi và Namjoon. Người vừa cất tiếng là Jimin. Hôm nay Hoseok không đi cùng bọn họ. Thật ra thì ngày hôm qua hắn cũng không dự định đi cùng mọi người, chẳng qua do bị Taehyung kéo vào.
Nếu tiếp tục ở đây thì sẽ mất dấu nhóm 15, nhưng nếu hắn đột ngột bỏ đi cũng sẽ gây nên nghi ngờ, Taehyung lại không thể nói với bọn họ hắn đang theo dõi nhóm 15 được.
Namjoon thấy Taehyung có vẻ suy tư liền cất tiếng hỏi han: “Này hai cậu ổn chứ?”
Taehyung bất giác nhướn mày, cười cười trả lời qua loa: “À không có gì. Tình cờ vậy.”
Taehyung trong lòng tính toán rồi âm thầm thở ra một hơi. Dù gì tình hình hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát nên hắn có thể tạm thời bỏ qua ba người kia.
Lần này là Jimin hăng hái lên tiếng: “Đúng là tình cờ nha. Chúng tôi đang đi con đường gần đây, tôi nghe loáng thoáng có tiếng người ở bên này nên bảo mọi người qua xem thử. Không ngờ lại gặp người quen.”
“Ra là vậy.” Taehyung ngoài mặt thân thiện cười đáp lại, trong lòng lại đang phát giác điểm nghi hoặc.
Bởi vì âm thanh ở khu rừng này có chút phóng đại nên suốt trên quãng đường hắn rõ ràng luôn cẩn thận nhỏ tiếng, Jungkook biết ý nên cũng làm tương tự. Jimin vậy mà lại nói nghe thấy hắn cùng Jungkook nói chuyện? Chẳng lẽ cậu ta là gián điệp, đang nghe lén hắn hoặc Jungkook?
Xác suất của trường hợp này khá thấp. Dù Taehyung không biết gián điệp sẽ dùng vật dụng gì để nghe lén mọi người, nhưng hẳn là vẫn cần đồ phụ trợ cho chức năng này. Mà đồ phụ trợ để nghe lén thì khả năng rất cao là tai nghe hoặc máy siêu vi gắn trong tai.
Taehyung có quan sát qua nhưng không thấy bất kỳ vật thể đáng chú ý nào gắn trên tai Jimin cả. Hơn nữa, gián điệp cũng không cần thiết phải xuất hiện trước mặt đối tượng để làm gì bởi vì bọn họ có máy nghe lén mà. Dù sao Taehyung vẫn sẽ lưu ý điểm này.
Namjoon thấy mọi người im lặng không nói gì nữa liền lên tiếng đề nghị để đánh tan bầu không khí trầm mặc: “Hay chúng ta đi cùng nhau đi. Hai cậu tách ra như vậy cũng nguy hiểm lắm?”
Jimin nghe đến đây liền tỏ ý tán thành ngay lập tức, cậu ta gật gù đồng tình: “Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta nên đi thành một nhóm cho an toàn.”
Sự tình này có chút nằm ngoài dự đoán của Taehyung, nhưng đi cùng nhóm Namjoon là một phương án không tồi. Rốt cuộc, hắn đành đồng ý, Jungkook thấy Taehyung đã tán thành nên cũng không có ý kiến gì, chỉ im lặng đi theo bên cạnh.
Quãng đường còn lại không quá xa, Taehyung tranh thủ lúc còn thời gian liền hỏi qua ba người kia: “Chắc mọi người cũng biết vụ của số 27 rồi nhỉ?”
Namjoon đang đi trước dẫn đường cho mọi người, nghe vậy liền ngiêng đầu đáp: “Ừ, chúng tôi có nghe thấy tiếng súng.”
Jimin cũng dừng nói chuyện với Yoongi, quay ra sau nhìn Taehyung tiếp lời: “Không biết có ai đi cùng với số 27 không? Nếu đi theo nhóm mà còn bị giết như vậy thì mấy tên sát thủ này có vẻ không ngán ai thật.”
Taehyung không trả lời Jimin, xem như mình không biết gì cả. Đương nhiên hắn cần phải giữ bí mật chuyện mình cùng Jungkook đã theo dõi đám người 15 và phát hiện ra cái xác của 27. Bởi không loại trừ khả năng tên sát thủ đã ám sát số 27 nằm trong ba người này, hoặc là đồng bọn của hắn ta.
Cả Jimin và Namjoon đều đã lên tiếng, duy chỉ có Yoongi nãy giờ là không nói lời nào. Trong nhóm này Taehyung cũng đặt nghi vấn về phía Yoongi nhiều nhất bởi vì anh ta không để lộ ra bất kỳ điều gì cả. Đối với hai người còn lại Taehyung có thể dễ dàng bắt chuyện, quan sát biểu hiện của bọn họ để đưa ra phân tích và cân nhắc về nhân vật của bọn họ.
Yoongi lại thì lại mức đề phòng người khác, dường như không ai bước chân vào vùng an toàn của anh ta được ngoại trừ Jimin, vì vậy Taehyung để kiểm chứng anh ta thì khá khó khăn. Hắn biết không thể nào khiến Yoongi mở miệng được, vì vậy chỉ có thể dùng chức năng để kiểm tra. Nhưng đáng tiếc, hôm nay Taehyung đã thực hiện chức năng của mình với một người khác rồi.
Không tốn quá nhiều thời gian để đến trạm dừng chân thứ thứ ba. Căn nhà vẫn được xây dựng theo kết cấu của trạm cũ.
Taehyung mở cửa bước vào trong, vừa nhìn xuống thì đã thấy giày của nhiều tuyển thủ khác xếp gọn một góc. Xem ra có vẻ nhóm của hắn lại là một trong những đội về sau cùng.
Taehyung đảo mắt xung quanh quan sát hoạt động của mọi người. Đám người số 15 chắc chắn về trước bọn hắn, có vẻ đã sớm lên phòng rồi. Số 17 hôm nay về sớm hơn ngày đầu tiên, vừa từ nhà vệ sinh đi ra, đang lững thững đi vào trong bếp tìm thức ăn. Cuối cùng, Taehyung lia mắt về phía trong góc, hai người đang ngồi thảo luận trên dãy ghế sofa gồm có số 2 và số 25 vẫn giống như ngày đầu tiên. Đáng tiếc, hôm nay đã không còn số 27 nữa.
Quả nhiên, kể từ vụ việc chiều qua, ngày thứ hai số lượng tuyển thủ tập trung ở dưới phòng khách đông hơn hẳn.
Namjoon vẫn có ý định về phòng như ngày hôm qua nên sớm chào tạm biệt mọi người. Anh ta vừa lên lầu thì cùng lúc đó số 4 cũng bước xuống từ cầu thang. Nhưng hai người dường như cũng không quen biết nhau nên chỉ lướt qua rất nhanh, không ai chào hỏi ai. Số 4 có chạm mắt với Taehyung một chút, thấy hắn gật đầu chào thì cũng lịch sự đáp lại.
Jimin và Yoongi hôm nay lại quyết định ở phòng khách. Jimin không có ấn tượng tốt với số 2 lắm kể từ ngày hôm qua nên khi thấy nhóm số 2 đang ngồi ở sô pha, cậu liền kéo Yoongi sang ngồi ở bàn tròn, còn tiện thể gọi Jungkook cùng Taehyung đến ngồi cùng.
Taehyung nghĩ ngợi một chút rồi cũng quyết định đến chỗ của bọn họ. Trước khi nhấc chân bước đi, hắn bỗng quay sang hỏi Jungkook: “Cậu đi cùng tôi hay về phòng?”
Jungkook không chần chừ đáp:”Đi cùng.”
Taehyung gật đầu, sau đó cùng Jungkook đi đến ngồi xuống đối diện cặp đôi kia.
Yoongi vừa thấy đĩa thức ăn trên bàn liền quay sang hỏi Jimin:”Em đói chưa?”
Jimin chống cằm lắc đầu: “Không đói. Em khát nước.”
Chẳng đợi Jimin nói gì thêm thì Yoongi đã tự động đứng dậy đi đến phòng bếp, không cần nhìn thì cũng biết anh ta vào đó làm gì.
Taehyung dự định ở dưới lầu để quan sát mọi người, nhưng đột nhiên trong phút chốc hắn lại cảm thấy việc ngồi đây là quyết định sai lầm nhất ngày hôm nay. Còn chưa ăn uống gì đã bị thồn cơm chó vào họng.
Jimin dường như rất thích Jungkook, từ lúc đi trong rừng đã muốn bắt chuyện với cậu nhưng vì cậu ấy chỉ một mực đi cạnh Taehyung không nói gì nên Jimin cũng không tiện nói thêm.
Hiện tại đã về đến trạm dừng Jimin liền thân thiện hỏi thăm: “Jungkook, cậu có đói không, có muốn ăn gì không?”
Jungkook nghe đến tên mình thì hơi ngẩng lên nhìn Jimin, sau đó lại lắc đầu không nói gì thêm. Taehyung bèn cười lịch sự với Jimin: “Tính cậu ấy ít nói.”
Jimin cũng đã ít nhiều hiểu được tính tình kiệm lời của nhóc số 1 này nên cậu gật đầu không nói gì nữa. Jimin liền chuyển sang ngoái nhìn vào gian bếp đợi Yoongi trở ra.
Đúng lúc đó, cửa chính bật mở. Đồng thời, trên cầu thang cũng có người đi xuống.
Tuyển thủ vừa về đến là số 8. Còn người bước xuống là Hoseok.
Hoseok cũng trông thấy Taehyung, nhưng cả hai chỉ đơn giản nhìn lướt qua nhau, sau đó Hoseok liền xoay người đi vào phòng bếp.
Taehyung suy nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu thì thầm với Jungkook:”Cậu có muốn ăn bánh mì không?”
Jungkook gật đầu.
Taehyung nói thêm vài câu với Jimin rồi đứng dậy định đi đến phòng bếp. Tuy nhiên, mới đi được mấy bước thì số 8 đột nhiên tiến tới chào hỏi.
Taehyung lịch thiệp đối đáp với người kia, ra vẻ bâng quơ nói: “Hôm nay cậu về trễ nhỉ? Đi một mình như vậy không sợ bị ám sát sao?”
Số 8 vẫn rất thân thiện cười đáp trả:”Hôm nay tôi đi đường vòng nên hơi lâu một chút. Còn anh, hôm nay anh vẫn ổn nhỉ?”
Taehyung cảm giác câu này của số 8 có ẩn ý, nhưng cũng không muốn tiếp tục nên chỉ qua loa nói “Cám ơn, tôi vẫn ổn” rồi liền xoay người đi vào phòng bếp.
Số 17 và Yoongi đã ra khỏi bếp từ lúc nào, trong bếp hiện tại chỉ còn hai người. Số 4 đang mở tủ tìm đồ, còn Hoseok thì ung dung đứng pha cà phê.
Taehyung nhìn thoáng qua Hoseok rồi xoay người đi đến trước mặt số 4.
“Xin chào. Hiếm khi thấy anh xuất hiện nên tôi chưa có cơ hội trò chuyện. Ấn tượng của tôi về anh ở vòng trước vẫn còn đó. Hay ta làm quen chút chứ? Tôi là Taehyung.”
Số 4 dừng lại hành động tìm kiếm, xoay người nhìn bàn tay đang đưa ra của Taehyung. Anh ta điềm tĩnh đáp lại cái bắt tay của hắn:”Tôi là Seokjin. Không có gì, tôi chỉ làm những gì nên làm mà thôi.”
Hai người nói qua lại vài ba câu xã giao, sau đó Seokjin không nán lại lâu thêm mà chào tạm biệt Taehyung rồi trở ra ngoài cùng với quả táo và con dao gọt hoa quả trên tay. Trong gian bếp chỉ còn lại Taehyung cùng Hoseok.
Hoseok khoanh tay đứng dựa lưng vào thành bếp chờ cà phê, khác với mọi khi, hôm nay hắn im lặng không nói một lời. Taehyung cũng không vội, bình thản đứng rửa tay bên cạnh. Hoseok sau khi đợi cà phê chảy xuống hết trong phin liền đổ ra ly, tiện thể rót thêm một ly nữa đưa cho Taehyung.
“Cà phê không?”
Taehyung nhếch môi hừ một tiếng: “Anh có lòng mời lẽ nào tôi lại không uống?”
Taehyung nhận lấy ly cà phê từ tay Hoseok, uống một ngụm. Chợt nhớ đến lúc nãy đã bảo sẽ đi lấy bánh mì cho Jungkook, hắn đảo mắt nhìn lên bàn, lựa tới lựa lui xem ổ bánh mì nào trông nguyên vẹn nhất rồi cầm lấy xoay người định bước ra ngoài.
“Chẳng phải cậu vào đây để nói về chuyện lúc sáng sao? Thế nào, đã dùng não suy nghĩ về câu tôi nói chưa?” Hoseok vừa nhấp ngụm cà phê vừa lên tiếng hỏi.
Taehyung xoay người nhìn hắn, trong giọng điệu thốt ra có chút mỉa mai đối phương, “Anh đánh giá thấp tôi quá rồi.”
Hoseok dùng muỗng khuấy chất lỏng trong ly, nhướn mày nhìn Taehyung cười ẩn ý: “Vậy sao, tôi trông chờ vào màn thể hiện của cậu tối nay đấy.”
•Brought to you by Trà Mặns House•
<Tâm sự của tác giả>
Như lời hứa, tuần này tụi mình đã quay lại với một chương dài ơi là dài để bù lại cho mọi người >.< Chắc nhiều rds cũng có kết luận về thân phận của sát thủ rồi đúng không nè, dự đoán xem thám-tử-lừng-danh-Taehyung ở bàn tròn tối nay vạch mặt tên sát thủ như thế nào nhaa 😆 Mọi người cũng thử đoán xem những thành viên còn lại của Bangtan là nhân vật gì nhé 🥴