Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 185


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 185

Trăng đã lên lúc nào nó chẳng hay, nó cảm nhận được cái lạnh khi đêm xuống, nó được dắt đến khu bãi cỏ rộng lớn, nó đã đi xa khu biển lắm rồi. Nơi đây mọi thứ trống vắng lắm chỉ có cây cối.
Nó mãi nhìn cảnh vật mà không để ý cái cô bạn ấy đã bỏ đi lúc nào không hay. Nó bơ vơ ở nơi đây, chung quanh đó là cây cỏ trong cảnh vật rất đẹp và nếu ai đó ở đây lúc này đều cảm nhận được cái mượt mà mà thiên nhiên mang lại. Nó nhìn thấy chiếc xích đu chơ vơ ở khoảng rộng. Nó biết rồi, y như chiếc xích đu nhà hắn.
Có lẽ hắn muốn cho nó nhớ lại, đấy là nơi cả hai chính thức nói cho nhau biết suy nghĩ và cả con tim của mình. Bên chiếc xích đu, nó nhớ rằng hắn xuýt nữa đã hôn được nó nếu không bị Zu phá đám. Nhưng bãi cỏ rộng lớn này không để nó bỏ qua cái chi tiết ấy. Lần đầu cũng không phải mà lần thứ hai cũng không, nó không biết nên gọi đó là lần thứ mấy hắn hôn nó. Nhưng với nó, nó nghĩ rằng nơi này là lần đầu tiên hắn hôn nó một cách tử tế nhất, không như lần đầu và lần sau nữa, cả hai ướt mem và còn mặn vì muối biển nữa.
Nó ngồi bên chiếc xích đu, ngắm nhìn vầng trăng vẫn như đang nhìn nó. Nó tự hỏi, hắn cũng có thể mua trăng của Hàn Mặc Tử hay sao mà cả ánh trăng đêm hôm đó lại giống như hôm nay vậy. Có lẽ do trùng hợp cũng có lẽ do ông trời muốn giúp hắn.
Nó ngồi mãi ở đó và nhớ lại những kỉ niệm đẹp, nó không nghĩ rằng mình đã từng có hạnh phúc. Khi nó sinh ra, mọi điều tốt đẹp không dành cho nó, sự giàu sang, học giỏi, xinh đẹp tuyệt trần, không, nó không có, ngược lại là đằng khác, nhưng sao nó lại có được người như hắn mà yêu. Hắn cũng khá giàu có nếu như ai đó đã thấy những gì hắn đang làm, không ít tiền chút nào cả. Hắn học cũng tạm, tạm để có thể tiếp quản được cái công ty của cha hắn không mấy khó khăn. Hắn khỏi phải bàn về cái vấn đề nhan sắc rồi, cái đó thì nhìn thôi chứ không bình. Nhưng hắn cũng có khuyết điểm đấy chứ, hắn ích kỉ, hắn ngang ngạnh, hắn xa lánh con gái nữa, lại còn hay thích bảo là lợi dụng, cả việc ngược đãi nó bao lần. Nhiều lắm, không ít đâu, nhưng nó yêu những khuyết điểm đó. Hắn ích kỉ để chỉ yêu mình nó, hắn ngang ngạnh để có thể quyết đoán hợp lý, hắn xa lánh con gái chỉ đề bên cạnh nó, lợi dụng để có thể cho nó cái lợi dụng thật hạnh phúc, ngược đãi để khiến hình ảnh hắn không mờ nhạt trong nó. Nhiêu đó đã quá đủ lý do để nó không thể từ chối hắn và lý do duy nhất mà nó không thể chối cãi được là… nó rung động trước hắn…
Rồi thì một con bé đi đến và nắm lấy tay, lại giật mình một lần nữa, nó đi theo như quán tính. Gương mặt nó đã đỏ cả lên vì những gì hắn khơi lại khiến nó hiểu hắn yêu nó nhiều đến dường nào.
-Chị à, chị sắp đi đến điểm cùng của niềm hạnh phúc rồi đấy. Sau lần này nữa thôi.
-Nhóc à, nói cho chị biết tên đó đang ở đâu được không?
-Em làm sao biết được, em chỉ có nhiệm vụ đưa chị đi thôi.

Rồi thì con bé dừng lại trước một căn phòng trong khu khách sạn. Đó là một căn phòng lớn vì khoảng cách từ cửa của căn phòng đó xa hẳn với các cửa phòng lân cận.
Con bé ấy đẩy cửa và đẩy nó vào trong, sau đó thì đóng kín cửa. Nó gọi theo nhưng con nhỏ chạy đi mất rồi.
Lúc này, nó chỉ vừa kịp quay lại thì khung cảnh lúc này khiến nó phải rụng rời mọi thứ. Đây là phòng triểu lãm tranh hay sao mà có rất nhiều tranh, vẽ trên khổ rất to, nhìn trông giống như cái nơi người ta treo vải theo từng hàng để nhuộm, bọn con nít nhà dệt hay chơi trốn tìm trong cái mớ vải ấy. Lúc này cũng vậy, những bức tranh được vẽ trên vải và căng đầy căn phòng. Nó đưa mắt nhìn 2 bức tranh đầu tiên từ cửa vào.
Nó nhận ra, sóng biển, một đứa con gái đã kề gương mặt mình gần lại với tên con trai. Nó biết rồi, là lúc nó cứu hắn…
Nó nhận ra, căn phòng, đứa con gái bị trói trên chiếc ghế. Nó biết rồi, đây là lúc nó và hắn gặp nhau lần thứ hai, trong House Star và nó gần như muốn ăn thịt hắn…
Bước tiếp đến hàng thứ hai, gương mặt nó chuyển biến rõ rệt. Nó cảm giác mệt, cái bức tranh ấy khiến nó buồn.
Nó nhận ra…
Con đường mưa đêm ấy, chiếc đèn ô tô đang chiếu sáng, bóng dáng tên con trai đang bế xốc đứa con gái lên. Chiếc vali nằm trên con đường mưa với những quá khứ buồn về cha mẹ. Đêm hắn cứu nó….
Nó nhận ra, bức tranh trong căn phòng đầy nến sáng, chiếc giường, nhưng đây là lần nó hình dung ra được đêm hôm đó. Chiếc ghế gỗ, bộ đồ ngủ đỏ rực, chai rượu nằm lăn lốc dưới nền nhà, tên con trai để cho nó ôm mà ngon giấc. Nhà kho của hắn…
Nó lại bước…
Lại bước….
Hình ảnh hắn dần hiện ra trong những bức tranh….
Cái ôm ở sân bay của nó.
Đêm mưa, hắn để nó đi bộ một mình vì cả hai cãi nhau.
Khu gác cổng trại đêm trại xuân, hắn và nó xuýt nữa lại hôn nhau.
Cái nắm tay đêm lửa trại.

Đêm hắn bị bệnh và nó đến gặp hắn.
Những khoảnh khắc cả hai ở biển Nha Trang cùng bạn bè.
Cái hôn ở biển…
Cái ôm ở cửa phòng trước bàn dân thiên hạ.
Cả cái cuộc thẩm vấn của thằng Phương.
Mọi thứ ùa về…
Đám cưới của Mèo và Kenty tại bệnh viện.
Ngày hắn nói với nó hắn sẽ sang Mỹ để giúp cha nhiều công việc lớn.
Ngày hắn lên sân bay với ánh mắt hướng về nó.
Một bức tranh lạ lẫm hơn…
Căn phòng của hắn trong khu nhà rộng lớn của ba mẹ hắn, cô đơn và lạnh lẽo.

Góc làm việc với bộn bề giấy tờ.
Chiếc đàn piano với tên bài hát “Điều gì có thể gọi là sẵn sàng”.
Nó nghẹo ngào, nó lau vội giọt nước mắt. Hắn vẫn chờ đợi hai từ sẵn sàng từ nó mà thôi. Nó bước đến cuối căn phòng, hai bức tranh còn lại với một hình ảnh mà hắn vẽ ra trong tương lai.
Biển dậy sóng, con tàu lớn với cái cánh tay giơ cao của một tên con trai. Con tàu nó gặp lúc nó đến đây. Bóng nó in xuống nền cát nhờ ánh đèn từ khu khách sạn. Nó cảm nhận khung cảnh này sẽ đến nhanh thôi.
Bức tranh kia là hình ảnh của một nhà thờ trang trọng, không quá nguy nga nhưng đẹp và mang cái màu lãng mạn vốn có ột ngày thiêng liêng.
Cánh cửa phía cuối căn phòng mở ra bất chợt, nó nhìn ra biển và đã thật sự thấy, thấy hình ảnh cái bức tranh nó đang cố nhìn kĩ lại. Là ai cơ?, tên con trai đang đứng trên mũi tàu nhưng không giơ tay cao và vẫy gọi. Có lẽ tên con trai đã quá chờ đợi vào cảm xúc của nó cho nên đã không thể hào hứng như những gì trong bước tranh muốn bày tỏ.
Nó bước từng bước chậm chạp ra biển. Cát biển làm chân nó như mềm ra, người nó cũng gần như mềm ra vì hình dáng của tên con trai ấy ngày càng rõ rệt hơn, cái sự nhớ dày vò nó lâu nay đã có dịp tra tấn cú cuối cùng, đánh một đòn quyết định để có thể anh dũng nói với nó rằng nó không phải là đối thủ của sự “từ chối tình yêu”. Nó thua rồi, nó chấp nhận thôi, nó khóc vì mình đã để hắn chờ đợi quá lâu như vậy.
Con tàu dừng lại và hắn đi về phía nó, nó cũng thế, đi về phía hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.