Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 186


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 186

Đêm tình yêu?
……………..
Nó không dám bước nữa, nó dừng lại vì bỗng chợt nó sợ đối diện. Hắn cũng dừng lại vì hành động của nó, hắn cũng ngại đến gần. Cũng đã kéo dài 1 năm không gặp nhau, hắn cảm giác như nó đã quên đi gương mặt hắn vậy, nhưng không đâu, dù có quên thì những gì hắn đã cố tạo nên trong suốt ngày hôm nay đủ khiến nó về hình ảnh của hắn.
Nó giơ khẽ bàn tay và lắc nhẹ chào hắn một cách gượng gạo. Hắn bỏ tay vào túi quần và nhìn sang một hướng khác cười thầm. Nó đã không còn nhí nhố nữa hay chỉ phút chốc bị hắn làm cho quá bất ngờ nên không thể là chính mình.
Hắn đi lại một bước và …
-Chơi một trò chơi nhé?
-…
-Anh sẽ hỏi em, nếu em trả lời có hoặc là ừ, hoặc là gật đầu, thế thôi, anh sẽ bước lại gần với em một bước. Nếu em trả lời không hay lắc đầu, thì anh sẽ lên tàu và đi luôn đấy.
-…
Nó gãi đầu và cười cười như đồng ý. Oải, sao hắn lại “lãng xẹt” như thế cơ chứ. Đằng nào thì cả hai cũng sẽ biết cái kết thế nào mà…
Hắn lại cười một mình rồi bắt đầu…

-Em có khoẻ không?
-… có…
-Em có hài lòng với một năm dài vì những gì mình yêu thích?
-… ùm,… có…
-Em có cảm thấy cô đơn không khi không có anh?
-* gật*
-Em có nhớ anh không?
-… ùm, có…
Hắn cứ bước từng bước mỗi khi nó thể hiện sự chấp nhận. Nó nhìn hắn rất kĩ, không rời mắt, hắn trông đẹp trai hẳn ra, hay rằng đã lâu nó không trông thấy một người đẹp trai đến thế này. Nó cười mỉm rồi cứ gật đầu, rồi lại “có”, rồi lại “ừm… Gương mặt hắn cứ từ từ gần hơn, nó đã không lầm, đó là hắn. Những gì hắn bày ra là một hình thức ôn lại quá khứ để nó sẵn sàng gặp hắn, dù một năm đối với nó đã quen thuộc rồi, nó đã từng xa hắn một năm, nhưng có lẽ một năm nay là cái thời gian nó cảm thấy u tối nhất.
-Em biết anh thế nào với em mà.. phải không?
-Ừm…
Chỉ còn khoảng 3 4 bước nữa thôi, hắn đã có thể tiến lại phía nó.
-Em có yêu ai khác không?
-… hỏi gì kì vậy?
-À nhầm, bỏ đi, câu khác. Có phải anh đẹp trai hơn trước không, haha?
-Ờ, thì có… anh đang ép buộc em đấy.
-Chịu đi chứ. Hành hạ anh như thế thì phải đền tội khi có thể chứ.
Hắn bước một bước nữa, hắn cười vì khoảng cách đã rất gần rồi. Hắn lại cười, nụ cười của hắn ngày càng “đểu”hẳn ra, nhưng trông rất dễ thương, cũng lại rất lãng tử. Nói chung chung lại rằng là hắn thay đỗi để đẹp hơn nữa trong mắt nó, nhưng hắn không biết, với nó, mọi thứ của hắn đều tốt đẹp cả, cả cái cách mà hắn yêu nó.

-Còn hai bước nữa, anh cạn ý rồi.
-Oải, đừng hỏi em, em không biết đâu.
-Em ngại đấy à, haha, thế anh hỏi nhé?
-…
-Em có yêu anh không?
-… * gật*…
Cái gật đầu thẹn thùng, trông nó hôm nay cứ làm sao ấy. Nó cười mỉm rồi lại gãi đầu, bộ váy của nó cứ bay bay, mái tóc đã dài hơn trước, trông nó đích thực là một thiếu nữ.
Hắn lại bước một bước nữa, hắn đã đứng trước mặt nó, rất gần, nếu như hắn hỏi thêm nữa thì hắn sẽ ôm lấy nó mất.
-Anh có rất nhiều điều muốn nói với em, rất nhiều. Nhưng có lẽ anh phải để những chuyện ấy cho sau này. Anh chỉ biết nói rằng, anh, rất… nhớ em… nhớ.. nhiều lắm.
Hắn nói một cách chậm rãi, hắn nhìn sâu vào ánh mắt nó, nó cũng thế, đang nhìn hắn với sự chờ đợi.
-…
-Anh sẽ hỏi câu hỏi cuối cùng,…
Hắn cười với nó, hắn chưa vội chạm vào nó. Thường thì khi hắn gặp nó, hắn thường hay bẹo má, không thì lại xoa đầu, khác nữa thì đã ôm chầm lấy nó như một sự nhớ nhung tột độ.

-…
-ĐỒNG Ý LẤY ANH NHÉ?
Cảm xúc trong nó dâng trào, nhịp thở của nó đã không còn nghe theo nó nữa. Cổ họng nó chắc sẽ chẳng thốt ra được lời nào nữa vì nó sợ nó sẽ không giữ được lại những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Ai bảo nó chưa sẵn sàng cơ chứ, nó đã sẵn sàng từ cái ngày hắn đi rồi, nhưng vì lí trí của nó vẫn còn để nói với nó rằng, đã yêu thì thời gian không còn là thứ quan trọng nữa. Nó vẫn chờ, nó xin rời đội tuyển dù nó vẫn còn thời gian để tiếp tục cống hiến tài năng của mình.
Quay lại với không gian thời gian lúc này. Trăng, nhiều ngôi sao đang thay nhau chiếu sáng, dù ánh sáng nhỏ nhoi nhưng làm nên một bầu trời đẹp. Tiếng sóng biển cứ đập vào tai nó từng đợt, hối thúc nó và khiến nó trở nên bồn chồn hơn mức có thể. Nó nhìn hắn, nhìn dù ánh mắt cay nó vẫn không chớp. Hắn vẫn nhìn nó, hai cánh tay hắn để phía sau lưng, nụ cười nhẹ của hắn khiến nó cảm thấy hắn đã thay đổi đi rất nhiều.
…………..
Biển đêm, chỉ có nó và hắn lúc này. Nó nhớ lại những kĩ niệm ở biển, luôn đẹp và mang lại cái rạo rực trong trái tim nó. Nó yêu hắn, yêu rất nhiều, yêu đến mức giả như nó tưởng tượng hắn không có trên thế giới này, nó sẽ chết mất. Từ lúc nào nó đã bị lệ thuộc vào tình yêu nó cũng không biết nữa. Vì rồi khi ai sinh ra, nếu tâm sinh lí ổn định, không sớm thì muộn cũng phải rung động trước một ai đó, cần một ai đó và dành tất cả thời gian của mình để suy nghĩ về người đó. Nó cũng thế, đã đến lúc nó phải đón nhận rồi…
Hắn vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời từ nó. Nó nuốt nước bọt và chớp mắt tinh nghịch với ý nghĩa, nó đồng ý, nó vẫn nói có cho đến giây phút cuối cùng.
Hắn phì cười, hắn thừa biết mà, nhưng nó lại thích làm cho sự việc long trọng lên nên cứ kéo dài cái khoảng thời gian chờ đợi ấy ra.
Hắn nhìn nó, nhìn như nảy giờ hắn vẫn nhìn, hắn tiến gần gương mặt của hắn về phía nó. Tay hắn vẫn để sau lưng, mắt hắn vẫn nhìn nó, mắt nó nhắm và tay nó thì nắm chặt vào nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.