Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 184
Điều mà nó có thể nhìn rõ hơn khi chiếc tàu đó đang đến gần, nó chạy ra hướng khác để có thể nhìn thân tàu rõ hơn. Cái từ “có lẽ” bị gạch, nó biết điều này là thuộc về ai và người làm ra những chuyện này là người nào rồi.
Bác tài xế cười và nói với nó:
-Cô đang nghĩ đến một ai đó à?
-Bác biết người đó là ai mà phải không?
-Không, tôi không biết, tôi chỉ được nhờ làm chuyện này thôi, hoàn toàn chẳng biết ai là người lãng mạn đến mức này nữa.
-Lãng mạn ạ?
-Cô không thấy lãng mạn sao. Con nít nghẹt cả lối đi chỉ để giơ cao dù che mưa cho cô có thể đi ra phía chiếc xe tôi đang đậu chờ ở đấy. Cũng vì người đó biết chiếc xe này chẳng chạy được vào nhà cô cho nên đã bày ra như thế, chẳng phải rất lãng mạn sao. Chẳng phải người đó còn đoán trước là ở thành phố những ngày này mưa dầm sao. Phải thật rất chu đáo đấy.
-Thế, bác có biết tiếp theo người đó sẽ làm gì không?
-Nhiệm vụ của tôi là đưa cô đến đây thôi, đi theo tôi.
Bác tài xế ra hiệu cho nó đi theo ông ấy. Nó biết rồi, nó đủ sáng suốt để biết nhưng nó còn nghi ngờ, vẫn chưa đúng cái thời gian hắn trở về và nếu hắn có trở về, ít nhiều nó cũng phải biết. Nhưng đã gọi là bất ngờ, hắn đã tạo ra thì dư sức khiến nó phải im lặng mà nhìn.
Nó được bác tài xế dẫn đến khu khá xe nơi chiếc xe to tướng vẫn đang đậu. Bác ấy cười và giao nó ột người phụ nữ lạ. Đơn nhiên rằng từ nảy đến giờ, chẳng ai là quen với nó cả, nó vẫn thắc mắc là thằng Cà Rốt đang ở đâu, nó đi như thế này liệu thằng Cà Rốt có la cà hay không nữa. Nhưng rồi thì cảnh vật nơi đây thu hút nó, nó biết đưa là Nha Trang nhưng nó không biết khu nào là khu mẹ nó đang làm việc, chắc đây là một cái bãi cách xa cho nên nó chẳng tìm được khu khách sạn mà mẹ nó đang ở.
Người phụ nữ đứng chờ sẵn và cười rất tươi khi gặp nó. Nó cười gượng gạo để đáp trả vì nó không hiểu sao người phụ nữ ấy là dành cho nó sự trìu mến như thế. Người phụ nữ ấy dễ gần đến nổi chủ động nắm lấy tay nó và kéo đó thì theo mình.
-Đi thôi, sẽ không kịp để trải nghiệm hết đâu.
Trời tối dần đi, nó nói thầm trong lòng rằng nếu nó gặp hắn ngay bây giờ, nó sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh cho hả giận. Cứ bắt nó đi lòng vòng thế này thật là điên rồ quá đi mất.
Người phụ nữ đưa nó ra khỏi khu biển sau, dãy khách sạn rộng lớn, phía sau đó là bãi cỏ cạnh một con sông, nó không nghĩ rằng ở biển lại có đường sông thế này. Người phụ nữ dặn dò nó hãy ở đây chờ đến khi có người khác đến dẫn nó đi tiếp.
Nó không kịp hỏi gì thì người phụ nữ ấy đã bỏ chạy để nó lại bên nền cỏ, nó ngồi xuống và nhìn xuống dưới chân chiếc cầu, thật tình nó trông cảnh tượng này quen lắm. Nó suy nghĩ, suy nghĩ đến có thể hiểu hàm ý của người đó.
-Chẳng phải, giống cái nơi… lần đầu… cái tên ấy muốn mình trở thành bạn gái sao?
Nó thầm nghĩ, rồi kí ức tràn về, có hắn, có nó. Quyển nhật kí nằm trên nền cỏ. Những quy tắc nhảm nhí của thời học sinh nhưng sao bây giờ nó cảm thấy thật yêu hắn biết mấy. Hắn cũng trẻ con như đúng cái tuổi còn đi học, hắn ích kỉ nhưng tốt cho những người hắn yêu thương. Rồi thì những ràng buộc vô tình ấy, nó cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được hắn yêu và yêu cả hắn. Nó mong những điều này là do hắn bày ra vì rằng nếu không là hắn thì còn ai có thể dựng nên những cảnh tượng này cho nó cảm nhận cơ chứ.
Nó mãi cười khi hồi tưởng lại cái quá khứ có chông gai nhưng có niềm vui, có giận hờn nhưng cũng có nhớ nhung, có đau buồn nhưng rồi lại mang đến hạnh phúc. Nó nhận ra, mình đã quên cái nghĩa vụ phải yêu hắn thật nhiều, không phải chỉ do cảm xúc nữa mà bây giờ, nó phải trả cho hắn những gì hắn đã làm cho nó. Sự che chở của hắn, tình yêu của hắn, sự ghen tuông của hắn, sự chờ đợi của hắn, mọi thứ, nó phải trả vì nghĩa vụ và cả vì chính nó nữa.
Rồi thì một cô gái trẻ đến ngồi cạnh nó. Nó phút chốc giật mình vì sự xuất hiện đó. Nó nhìn và mở miệng hỏi như một phản xạ.
-Bạn là ai?
-Là bạn thôi. Không cần biết mình là ai đâu. Người nào đó nói với mình rằng cậu ắt hẳn đã biết nên bảo mình đến đây để đưa cậu đi.
-Đi đâu?
-Đến một nơi nữa để hồi tưởng?
-Nói với anh ấy mình hồi tưởng tất cả rồi.
-Hì, người đó bảo rằng là sẽ không như cậu nghĩ đâu.
Nói rồi, nó đi cùng người con gái cỡ chừng tuổi nó. Cô gái ấy xinh đẹp và có cả lúng đồng tiền nữa, quả là xinh, đôi phần nó đoán đó là bạn của hắ, hắn đang kết bạn để có thể thấu hiểu con gái hơn không chừng.