Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 183


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 183

Năm mới lại đến… sau 8 tháng dài, mọi chuyện trở nên êm ắng hơn…
Không gian thời gian vẫn như không thay đổi nhưng sự vật sự việc thì đã khác.
Quậy kết thúc cuộc thi bơi lội quốc tế cách đây 3 tháng, hơn cả mong đợi, nó giành giải nhì sau đội tuyển của Hoa Kì. Như thế đủ để nó được biết đến như một người châu Á đầu tiên có thể đạt được giải thưởng quốc tế lớn như thế.
Kể từ ngày hôm đó, nó bắt đầu trở nên khó khăn trong việc đi lại chơi đùa cùng bạn bè. Nó đều được vây quanh mỗi khi ra đường mà tung tăng như cái hồi còn cắp sách đến trường. Nó quen dần và biết mình đã trở thành người nổi tiếng, mỉm cười vì mình đã cống hiến cho đất nước những gì tốt đẹp nhất. Chỉ có điều, nó cảm thấy như mình vẫn chưa hoàn hảo, có lẽ vì nó không làm ột ai đó hạnh phúc…
Abbu mất tích cách đây vài tuần. Bên truyền thông rầm rộ cả lên vì người đứng đầu trong bảng xếp hạng các ca sĩ xuất sắc nhất năm đã tự dưng biến mất. Đêm trao giải diễn ra với người nhận cúp là người đại diện công ty, gần một năm miệt mài làm việc, Abbu đã không làm cho người hâm mộ thất vọng, nhất là “fan ruột” phương xa đang luôn trông mong cậu ấy. Nhưng có lẽ, sự biến mất này sẽ là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời sự nghiệp của cậu ấy.
Gia Huy, tên ấy bây giờ không những đang làm đình đám với những bộ truyện tên tuổi, mà cậu ấy còn đang làm cho đọc giả điên đảo và những dòng nhật kí ẩn ý được xen lẫn vô duyện vào mỗi tập truyện. Một đọc giả tinh mắt vì những sự lạ lùng trong câu chuyện, cô ấy nhận ra những câu đóng ngoặc kép được in đậm ở mỗi tập truyện khi được in ra, ghép lại tất cả là một lời nhắn cho ai đó. Giới “online” đang tò mò chờ đợi từng chương truyện, tò mò người con gái đấy là ai mà tác giả đã kiên nhẫn viết 107 tập truyện dài để có thể gửi đến cái thông điệp ấy. Thời gian trôi, sẽ hé lộ tất cả mà thôi.
Nói về Kenty và Mèo, cả hai đứa ấy nay đã sắp xếp ổn định công việc. Cả hai vợ chồng đã cùng nghỉ làm một tuần để hưởng tuần trăng mật muộn nơi xứ sở Sapa tuyết lạnh. Mèo cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có, con bé từng nghĩ giấc mơ luôn đẹp, nhưng giấc mơ bây giờ không đẹp bằng hiện tại. Mèo có Kenty, Mèo có Quậy là bạn thân, Mèo có công việc tốt, có cả được sự động việc từ cha mẹ.
Riêng Kenty, dù không có ai thân thuộc, nhưng với cậu ấy, Mèo đã là quá đủ, cậu ấy mất đi gia đình nhưng cậu ấy có thể tạo ình một gia đình hạnh phúc. Đó gần như là một “cái kết đẹp” cho câu chuyện riêng của cả hai. Nhưng câu chuyện chung của tất cả vẫn chưa thể khép lại nếu không có một lễ cưới nào đó của một cặp nào đó…
…. Phải không?
……………….

Hôm nay là một ngày trời không hề đẹp, sáng sớm đã mưa không ngớt, nó loay hoay trong nhà cùng Cà Rốt vì không có cách nào đưa thằng bé đi học khi đường xá đã bị ngập nước.
Vì không phải đưa đi học, nó về phòng thay vội cái bộ đồ kín mít ra cho thoải mái dù trời đang lạnh. Bộ váy trắng khiến thằng Cà Rốt lé mắt với bà chị của thằng nhỏ. Có bao giờ chị thằng nhỏ điệu đà đến thế đâu. Cũng chẳng qua đây là quà sinh nhật mà Mèo đã mua cho nó, hy vọng nó có thể trông nữ tính hơn và nết na hơn trước. Haha, nó thấy vui khi trông mình cũng xinh, mãi đứng trong gương ngắm mình mà nó quên cả việc trước sân đã bắt đầu ngập nước.
Có lẽ không ai nghĩ đây sẽ là một ngày đặc biệt, thậm chí rằng người ta còn độc miệng rằng nay là ngày tận thế hay sao mà mưa có thể làm trắng cả bầu không gian. Từ nhà nhìn ra cổng, chỉ thấy một màu trắng xoá với mờ mờ khung cảnh tẻ nhạt.
Nó phải gật đầu đồng ý cho thằng Cà Rốt hôm nay được nghỉ học. Thằng nhóc có vẻ cực kì thích thú nên xin nó là cho tắm mưa. Nó chau mày và ra dáng chị 2 bắt thằng nhóc vào nhà đắp chăn cho kín đầu kín *** mà ngủ đi.
Ấy vậy nhưng cái tính thằng nhóc chẳng thua gì chị nó, Cà Rốt chạy băng ra cổng và lè lưỡi chọc quê chị nó. Mọi thứ vẫn trắng xoá, nó không thể nhin thấy bóng dáng thằng Cà Rốt đâu cả, nó không có dù cho nên cũng chẳng chạy ra mà gọi thằng Cà Rốt vào, nghĩ đơn giản là thằng nhỏ chỉ ra tắm mưa một chút rồi chạy vào thôi.
……………..
Gần nửa tiếng đồng hồ, nó cảm thấy thật sự lo lắng và đành đóng cửa lại chạy nhanh ra cổng để gọi thằng nhóc.
Nó chợt hoảng hồn khi trước nhà nó có rất đông người, con nít đứng nghẹt hai bên đường và cầm dù nhìn về phía nó.
Bỗng một thanh niên trẻ cầm dù đến và che cho nó trước khi nó bị ướt mem vì trời đổ mưa rất lớn. Nó ngạc nhiên nhưng không thể nào mở miệng hỏi được, là vì người thanh niên đã nói điều đó chuẩn bị thắc mắc.

-Hãy đi với tôi, Cà Rốt đang gặp vấn đề.
Nó giật mình và nhìn mọi người hai bên đường, mọi người nhìn nhau và bước lại cần nhau tạo thành một lối đi, tất cả cầm dù và đưa ra để tạo thành một lối đi không có mưa.
Người thanh niên bắt đầu bước đi và đẩy lưng nó đi theo vào cái lối mà bọn con nít như vẽ sẵn cho nó. Nó như chẳng hiểu gì, Cà Rôt thế nào, bọn con nít này là ai, tại sao lại phải che mưa cho nó, nó không thể hiểu và hoàn toàn bị điều khiển bởi mọi vậy mọi việc xung quanh.
Nó bắt đầu thấy điều chẳng lành nên mở miệng hỏi:
-Có chuyện gì thế, mọi người sao lại thế?
-Hãy cứ đi, mọi chuyện không thể nói được, cô chỉ cần đi theo tôi.
Nó như chẳng hiểu nổi đây là trò gì hay đây là một kế hoạch nào đó của băng phái nào. Nó cảm thấy rợn rợn, vì không hiểu sao lại có nhiều người “điên” đến vậy.
Con đường dài, nó không hiểu đâu con nít đâu ra mà lắm thế không biết. Dài dọc con đường luôn có đủ dù để che mưa cho nó, nó lạnh nên co ro, nó tự hỏi bộ chăng những người này không biết lạnh hay sao mà lại đi làm chuyện bao đồng này cho nó nữa.
Nó cứ bước đi, nó không biết mình đã đi đến đâu vì trời mưa lớn, nó không thể nhìn thấy hai bên đường là cảnh vật gì, đã xa chỗ nó ở chưa nữa.
………

Một khoảng dài, người thanh niên dừng lại trước 1 chiếc xe sang trọng, cậu ta mời nó vào xe và đóng cửa lại ngay lập tức. Xe cũng vừa chạy khi cánh cửa vừa đóng, nó hốt hoảng và đập cửa để có thể mở ra. Không gian trắng xoá, nhưng nó lại không nghe tiếng mưa, có chăng là vì chiếc xe này khiến nó không thể nghe được một tí gì từ tiếng mưa. Âm nhạc vang lên, đèn mở mập mờ trong xe, nó nhận ra mình đang ngồi trên chiếc xe “dịch vụ hạng sang”. Thật đẹp, thật ngoài sức tưởng tượng, cái thời gian nó đi thi bơi lội nó cũng chẳng được đi chiếc xe nào đẹp đến vậy. Chỗ nó đang ngồi chẳng phải là ghế mà phải gọi đó gần như một chiếc giường, rộng và có cả gối chăn.
Nó đi lại chỗ tài xế đang lái, ông ấy đang dùng rượu và nhìn nó để trả lời câu hỏi mà nó không cần phải hỏi.
-Cô hãy thoải mái thư giãn đi, đường còn xa lắm.
-Nhưng bác à, mọi chuyện sao lại như thế này.
-Chuyện dài lắm, đến nơi tôi sẽ nói cho cô biết, bây giờ thì thư giãn đi, mọi thứ gì cô cần hãy nói với tôi, đảm bảo là cô thấy thoải mái.
-Vâng… nhưng … mà… sao bác lại không cầm tay lái ????
-À, chiếc xe thế nay thì cần gì người lái, tôi chỉ ngồi đây để làm những gì cô bảo mà thôi.
-…
Nó im lặng vì mọi chuyện xảy ra còn hơn cả giấc mơ, có chăng nó đang được đưa đến thiên đàng. Có khi nào khi nó ra khỏi cổng thì Chúa đã nhờ người đến để đưa nó đến thiên đàng chăng. Oải, thật là lạ, chỉ có thế thì trời mới che lắp tầm nhìn của nó mà thôi.
Nó đi qua đi lại trong chiếc xe, nó chẳng nghĩ đây có thể là một chiếc xe vì nó đứng thẳng người mà vẫn chưa đụng được nóc. Quả đây là chiếc xe đưa nó đến thiên đường, phút chốc nó nghĩ điên rồ như thế.

Nếu như thời gian không trôi nhanh hơn thì hiện tại nó đã chờ hơn 3 tiếng đồng hồ rồi. Nó mệt người vì sự chán nản, nó về giường và nằm xuống kéo chăn lại đắp, đánh một giấc trước khi đến được cánh cửa của vườn địa đàng.
…………….
Khi em chưa sẵn sàng, anh sẽ làm ọi thứ xung quanh em sẵn sàng…
Rồi thì em sẽ nói với anh rằng …
em đã sẵn sàng”…
…………….
Nó thức dậy khi đã ngủ một giấc không thể nào tưởng tượng là lâu đến như vậy, trời đã xế chiều, nó nhận ra vì nơi này không còn mưa, nhưng vẫn nghe tiếng mưa. Bác tài xế mở cửa xe cho nó, không khi ở đây đã khác, không trắng xoá như nơi nhà nó. Nó quay đầu lại nhìn chiếc xe, chỉ 3 từ “quả là khủng”.
Nó được bác tài xế dẫn ra phía biển, đi dọc bờ biển về phía mặt trời đang lặn. Nó như bị thụ động trong mọi chuyện. Nó bắt đầu nghi ngờ, nó dường như nghĩ ra chuyện này do ai bày ra..
Khi ý nghĩ đó vừa thoáng qua, nó nhìn thấy chiếc tàu trên biển đang hướng về phía nó. Nó dừng lại để nhìn kĩ chiếc tàu ấy hơn. Nó nhận ra dòng chữ ấy, cái dòng chữ khiến nó từng rung động và bây giờ cũng vậy… tuy rằng đã có khác một chút…
“ Có lẽ, anh đã yêu em”…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.