Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 179


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 179

Hôm ấy là một ngày dài, mọi chuyện cứ rối cả lên để con người ta có cái “cơ hội” mà rời xa nhau. Zu, con bé không còn biết phải làm như thế nào, con bé chỉ còn biết trốn chạy trước khi mọi người phát hiện ra chuyện này. Cha mẹ, bạn bè và cả dư luận nếu như những nhà báo “đánh hơi” được nơi mà Abbu thường lui tới.
Zu rời đi trong chiều hôm đó trước khi Abbu ghé nhà con bé. Cũng vì vậy mà qua nay, cậu ấy không tài nào tập trung vào cái công việc thu âm ở công ty.
-Mèo à, em có gặp Zu không?… gọi cũng không bắt máy…
-Em không biết nữa, tối qua, khi nghe anh gọi, em và Kenty có chạy xe đi tìm nhưng chịu thôi, tụi em không biết nơi lui tới của con bé.
-Ừm,… anh không dám gọi cho Zun, sợ nó lo.
-Anh cứ hãy đi tìm con bé đi, mà anh có vào nhà để xem con bé có để gì lại không?
-Anh có vào nhưng không để ý.

-Trời ạ, anh vào tìm người kiểu gì thế, vào phòng ngủ của con bé xem quần áo.
-Ờ, ờ…
Abbu cúp máy và lấy xe đến nhà Zu. Cậu ấy phải khó khăn lắm mới có thể đến nhà Zu mà không có ai theo đuôi. Chẳng qua hôm qua khi cậu ấy đến không thấy con bé ở đâu thì đã rối bù đầu lên mà gọi điện, đi tìm kiếm khắp phố, hơn nữa là còn gọi cho những người bạn cũ của Zu xem xem con bé có ở đó hay không. Rồi thì hiện tại cậu ấy không biết làm gì hơn với cái tủ quần áo trống không.
Abbu lại giường con bé và ngồi xuống, lại tiếp tục dò tìm số điện thoại nào đó mà cậu ấy có thể liên lạc được. Rồi thì Abbu nhìn thấy gì đó trên chiếc gối, đơn nhiên việc mà một người ra thường làm, để lại những dòng nhắn nhũ ột tình yêu chia ly quá vội.
………………..
“… Em phải đi xa, em cũng biết bao giờ sẽ trở về, anh hãy làm tốt công việc của mình nhé. Em sẽ luôn theo dõi anh qua màn ảnh, có lẽ em ra đi là đột ngột nhưng anh hãy thông cảm cho em. Không phải do anh hay do ai cả, chỉ là em cảm thấy mình cần ra đi để tương lai của cả sẽ tốt đẹp hơn. Em yêu anh, câu nói muôn thuở của em, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, nếu có ngày em trở về em sẽ nấu món súp cá hồi cho anh, nhé… Đừng có mà đi tìm em, em không thích như thế đâu đấy, hãy làm thật tốt những việc anh cần làm lúc này. Em yêu anh, Abbu à ! …”
………………

Gió mang em đi.
Có chăng anh sẽ cô đơn.
Rồi thì gió sẽ trở về bên anh.
Nhưng… sẽ không mang em về…
…………
Thời gian trôi khiến cho cái khoảng cách bên nhau của hai đứa ngày càng xa. Abbu, cậu ấy lặng lẽ không muốn nhắc về Zu trước mọi người. Cậu ấy đã giải thích với mọi người là Zu đã đi du lịch xa vì bạn bè tìm được công việc thích hợp cho con bé, con bé từ bỏ học đại học và rồi thì những lời dối trá ấy không thể che giấu được.
Zun, hắn muốn trở về nước để có thể tìm Zu nhưng mọi người đều ngăn cản điều đó, nhất là Abbu, cậu ấy trấn an Zun bằng những lời vụng về, cậu ấy im lặng để nghe sự càu nhàu khó chịu của Zun. Cậu ấy nhận những cuộc gọi từ Quậy với sự nổi giận tột độ, chỉ rằng có Mèo thông cảm cho cậu ấy. Có lẽ con bé đoán được phần nào đó, nhưng lại không chắc chắn.
Gia Huy, tên ấy dạo này cũng trở nên khó khăn trong việc viết ra những mớ truyện, chẳng lấy đâu ra cảm xúc. Tên ấy muốn cầu cứu Zu nhưng bất lực vì con bé đã biến mất rồi. Gia Huy lặng lẽ đi tìm Zu với sự nhờ cậy của Abbu, nhưng tên ấy nhận ra mọi chuyện chắc sẽ không đơn giản như thế với người cá tính mạnh như Zu. Phải có chuyện gì đó kinh khủng lắm thì con bé mới như thế. Gia Huy đúc kết cho Abbu một câu sau một quá trình tìm kiếm vô nghĩa “ Zu sẽ không ở trong nước để cho cậu tìm kiếm đâu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.