Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 180


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 180

Đêm dài, nay là tháng của mùa mưa, có lẽ vì thời tiết lạnh cho Abbu về nhà sớm trước khi quá khuya. Thời gian này, cậu ấy đã kết thúc quá trình quảng bá cái album đầu tay của mình, cũng vì vậy nên cậu ấy cũng hạn chế đến công ty hơn.
Nỗi buồn bắt đầu tra tấn tâm hồn, suy nghĩ của Abbu. Cậu ấy ngồi bên hành lang hướng mắt ra ngoài lan can, trời đang mưa nhẹ, bầu trời hoá màu xám bởi màn đêm và những giọt mưa được chiếu sáng bởi ánh đèn đường. Abbu lạnh nhưng cậu ấy không muốn vào trong nhà, cậu ấy sợ cảm giác cô đơn ấy, nhất là khi thời tiết thế này. Thời gian cậu ấy bên Zu không quá dài, nhưng điều đó lại nhanh chóng biến cái sự thích nghi ấy thành thói quen. Abbu bị nổi lo chèn ép đến nổi nhiều lần cậu ấy khóc trong vô thức, cảm nhận như cậu ấy đã gây ra tội lỗi nào đó nhưng con bé thì không hề trách hờn cậu ấy.
Rồi thì lại khóc, khóc như một tên con trai yếu đuối. Rồi lại nhắm mắt để đậy kín những nỗi buồn vào sâu trong tâm, cậu ấy chợt giật mình khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tin nhắn:
-Ai đấy?
-Ờ, đang ở nhà.
-Cậu hỏi làm gì?
-Không thích !
.
Abbu chán ngán với kiểu làm quen thế này, có thể là người hâm mộ nhưng cậu ấy thì chưa tiết lộ số điện thoại của mình cho bất kì một ai ngoài những người bạn của cậu ấy. Có thể là Mèo hay Quậy đang chọc cho cậu ấy vui, hơn nữa rằng Gia Huy đang sợ cậu ấy cô đơn mà biến mình thành một con người trầm lặng. Abbu dẹp hết những suy nghĩ đó, cậu ấy thật sự đang buồn nhưng cậu ấy không muốn nói thêm gì vì lỡ thay đó là người hâm mộ của cậu ấy thì lại có chuyện lớn.
Cũng 5 phút hơn, Abbu lại nhận được tin nhắn…
……………………………..

…………………………….
……………………………
Mèo đã chính thức được nhận vào thực tập ở bệnh viện cũ. Con bé dạo này rất vui vẻ và hớn hở, chẳng qua sau cái thời gian được nghỉ, cả hai đã tranh thủ xây dựng một thiên đường đẹp. Kenty cũng thế, cậu ấy vui vẻ hẳn ra sau thời gian dài u tối khi không được gặp và bày tỏ được cái tình cảm chất chứa của mình.
Vì làm giờ hành chánh cho nên cả hai đều trở về nhà cùng giờ, Kenty thường hay chở con bé đi công viên để hít thở không khí trong lành, chở về nhà để thăm ba mẹ. Hơn nữa rằng cả hai còn đang muốn hưởng trăng mật nhưng không biết phải sắp xếp thời gian thế nào.
-Em lạnh à?
Trời vẫn đang mưa, cả hai đang nằm cùng nhau sau một ngày làm việc mệt mỏi. Soi lại cái dáng vóc và gương mặt, Mèo vẫn không khác xưa là bao nhưng Kenty thì trông ra dáng đàn ông hơn rồi. Cậu ấy làm việc nhiều và phải đi nhiều nơi nên sức khoẻ luôn được chú trọng, cũng vì thế mà Mèo có dịp biến mình thành một người vợ đảm đang.
-Anh ăn có no không, anh dạo này ăn ít hẳn đi.
Kenty hôn nhẹ lên tóc con bé, cái chăn đắp kín nhưng Mèo trông vẫn co ro, có lẽ Kenty không ấm áp, như cậu ấy trước giờ vẫn thế. Dù vậy con bé vẫn cảm nhận được cái tình yêu đến trong thầm lặng, được vun đắp một cách chậm chạp nhưng vô cùng chắc chắn. Kenty, một chỗ dựa vững chắc như một vách đá to lớn tuy rằng cái vách đá ấy có phần băng giá. Cái hạnh phúc ở đây là vì con bé hoá giải được cái trái tim của cậu ấy, khiến cậu ấy biết yêu, biết thương, biết bảo vệ người con gái của cậu ấy. Hạnh phúc, cả hai hạnh phúc khiến cho những người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy ganh tị.
-Anh ăn nhiều đấy chứ. Em hãy lo cho em đấy, càng ngày càng gầy.
-Mà anh, truyện của Zu, con bé hình tượng anh lắm hay sao ấy. Thật ra anh không mạnh mẽ trong chuyện đó, haha.
-Này, móc anh đấy à, con bé viết cho cao độ lên để gây phấn khởi cho người đọc thôi. Hay là, em cảm thấy không thích anh “nhẹ nhàng” như thế?
Cậu ấy chau mày và cốc đầu con bé:
-Hi, em chỉ chọc anh thôi. Em quen với cái cách nhẹ nhàng của anh rồi. Thật ra, em lo ngại về Zu, con bé hình như phải có một chuyện gì đó khó xử lắm nên mới bỏ đi đột ngột. Con bé biết là Abbu đang trao hạnh phúc ình nhưng lại từ chối và bỏ đi, anh có thấy lạ lắm không?
-Có lẽ vì sợ hạnh phúc không kéo dài, con nhỏ đi để không phải trông chờ vào cái kết.
-Nhưng quả thật là Abbu có thích con bé mà, anh không thấy rằng thời gian qua anh ấy lo lắng đến mức nào sao?
-Đâu phải người trong cuộc đều biết hết mọi chuyện.
-… em cảm thấy, mình mới là người hạnh phúc nhất, cho nên đôi lúc em sợ rằng mọi chuyện sẽ chuyển theo hướng khác, em mất đi cái hạnh phúc hiện tại…
-Bắt đầu nói lung tung rồi đấy.
Kenty lại hôn nhẹ vào tai con bé, bàn tay cậu ấy vẫn ôm chặt con bé. Đối với những cặp vợ chồng ít thời gian bên nhau thế này thì việc ngủ cùng nhau thật là đáng quý và đáng “tranh thủ”.
-Cả hai gặp nhau vào hoàn cảnh nào, anh còn nhớ không?
-Quấy rối như thế thì sao lại không?

-Vậy mà quấy rối à, em chỉ ngồi cạnh thôi mà.
-Có chắc không, chẳng phải lúc đấy còn té và bỏ chạy sao, làm mất đi cái không khí bình lặng.
-Ghét anh chết đi được, cái lúc đấy, em dường như là không còn tự chủ được. Lúc đấy em không hiểu vì sao mình lại thế nhưng rồi em lại rất muốn gặp lại anh.
-Yêu anh mất rồi còn gì.
Kenty cười phì, cậu ấy dường như nắm bắt được tâm lí con bé. Vì với Mèo, một đứa con gái dịu dàng và thật thà thì không che giấu được bản tính của mình mà.
-Thế, vì sao, anh lại thích em. Từ lúc nào, anh như thế?
-Làm gì có thích em cơ chứ.
-… Thật … không?
Mèo bỗng buồn và quay mặt lại nhìn cậu ấy. Con bé dễ bị gạt vì luôn tin vào những gì người ta nói mà. Kenty mở rộng tay để con bé có thể trở mình và nhìn cậu ấy rõ ràng hơn.
-Thật. Chỉ là anh bị quấy rầy nhiều quá, nên phải yêu đại để thôi phiền phức.
-NÀY !
Con bé khó chịu và đánh vào ngực cậu ấy. Kenty, cái con người thích làm cho con người ta bực bội ấy không hiểu sao lại có thể chiếm lĩnh được trái tim con bé một cách dễ dàng như vậy.
Kenty lặng nhìn và vuốt dọc cánh tay của Mèo. Hơi thở của cậu ấy đều nhịp, cái sóng mũi cậu ấy cao vút đang đỏ lên vì trời lạnh. Kéo con bé lại và ôm chặt vào lòng, gương mặt con bé áp vào ngực cậu ấy, nhịp đập, hơi thờ và cả cái tiếng lòng như nói với con bé rằng “tình yêu khó nói lắm”…
-Bỏ kế hoạch nhé, được không?
-…

Kenty, cậu ấy bao lần muốn nói rằng hãy có thêm một thành viên nào đó để gia đình trở bên ấm áp hơn. Nhưng, Mèo lại cảm thấy sợ điều ấy, không phải vì công việc mà là vì khi sinh con ra, cậu ấy sẽ chia sẻ tình yêu của mình cho con và nhìn con bé với cái trách nhiệm và nhắn nhũ cả trách nhiệm ấy cho con bé. Làm cha làm mẹ, khó lắm, người xưa thường nói như thế.
-…
-Em chưa đủ tự tin để có thể cho anh một đứa con như ý muốn.
-Như thế nào thì mới như ý muốn chứ.
-… nhưng… em sợ…
-Ba mẹ đang hy vọng, anh lại không muốn ép em.
-Em cũng biết, nhưng em sợ rằng nếu sinh con, anh sẽ cực hơn và chúng ta không có nhiều thời gian chăm sóc cho nhau.
Con bé kéo chăn lên cao ngang hông và ôm Kenty. Cả hai đã có rất nhiều công việc, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu với Mèo, con bé chỉ mới được nhận việc mà thôi.
-Anh biết rồi, cứ như bình thường là được chứ gì.
Ấy rồi cậu ấy vờ giận và nhắm mắt lại ngủ. Mèo cảm thấy buồn, có lẽ con bé không đủ dũng cảm, cũng chăng là con bé chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ. Kenty thì lại đang rất muốn có một đứa con để có thể an ủi cậu ấy lúc cậu ấy mệt mỏi. Nhưng chắc cũng phải một thời gian, công việc của Mèo ổn định thì con bé mới tính tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.