Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 178


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 178

Cửa phòng của con bé mở, cửa sổ cũng mở, gió lùa làm chiếc màn tung bay, con bé mở tất cả cửa tủ và lấy vội chiếc vali to đặt xuống nệm. Con bé lo sợ hơn bao giờ hết, phải làm sao đây, mọi chuyện đã không còn được coi là đơn giản với con bé nữa rồi.
Nước mắt bắt đầu rơi, hai hàng nước mắt gặp nhau ở cằm và rơi xuống trong vô thức. Con bé đang nhồi nhét tất cả quần áo của mình vào vali một cách vô ý thức, dừng lại như một sự ức chế nào đó cực độ. Con bé úp mặt xuống nệm và nấc từng tiếng nghẹn ngào.
“ Em phải làm sao đây, em không thể nói cho anh biết. Abbu à, em phải làm sao bây giờ”…
Tiếng khóc khiến không gian trở nên cô quạnh, con bé suy nghĩ nhiều đến mức mà như hoá thành một đứa điên đang không biết mình làm gì. Cầm điện thoại trên tay, Zu dò tìm số điện thoại.
Số ai, con bé cũng không rõ, nhưng đó không phải là Abbu.
-Alo, Đăng à?
-Ừm, Đăng đây, có gì không Zu?
-Hôm trước những gì cậu nói có thật không?
-… cậu biết, còn hỏi mình?
-Ừm, tớ trả lời nhé, tới thích cậu.
-… cậu, đừng gạt mình…
-… có lẽ, nhưng hiện tại, mình đang rất rối, nếu như cậu giúp mình, mình hứa rằng mình sẽ thích cậu, thật lòng đấy.

-Thích mà cũng phải có điều kiện sao?
-… *ức*.. hít… cậu sang nhà mình được không,aaa…
Con bé bắt đầu vỡ oà, cúp máy khi đã không thể nói thêm lời nào nữa. Con bé đã có cái của cậu ấy rồi, Abbu, cậu ấy không hề biết và con bé thì cũng không hề muốn cậu ấy biết. Những lời nói của Abbu trong buổi họp báo cứ văng vẳng bên tai của Zu. Con bé chỉ biết cầu cấu Hải Đăng, người đối với con bé lúc này là an toàn nhất, hiểu con bé nhất và thông cảm mọi thứ cho con bé, có lẽ đó cũng chỉ là một trong nhiều người thích con bé mà thôi. Nhưng đối với Hải Đăng, con bé lại quan trọng. Một sự cầu cứu hay nói trắng ra còn bé đang nói rõ mình lợi dụng tình cảm của Hải Đăng để cứu lấy tinh thần con bé lúc này.
10 phút sau…
Con bé được ôm trong vòng tay của Hải Đăng, tiếng khóc vẫn đang biến cái bầu không gian này trở nên u buồn. Hải Đăng, một người mới xuất hiện nhưng có lẽ sẽ đem lại những điều mà không ai biết trước được.
-Cậu mang tớ đi nhé, hít, được không?
-Nhưng, cậu muốn đi đâu?
-Đâu cũng được, càng xa nơi này càng tốt, thật xa, để mình không phải trông thấy anh ấy.
-Hai người cãi nhau sao?
-Mình… và anh ấy… xảy ra chuyện đó và …
-Sao cơ?
Zu nhìn vào mắt Hải Đăng, đôi mắt con bé bắt đầu sưng húp lên, con bé nấc lên từng tiếng, con bé đưa que thử cho Hải Đăng.
-Người duy nhất bây giờ có thể giúp mình là cậu mà thôi, đưa mình đi đi, đâu cũng được, mình xin cậu đấy.
-… thế… cậu muốn đi đâu?
-Ở đâu, mà mình không thể thấy anh ấy được nữa.
-…
Hải Đăng im lặng, cậu ấy thở dài và nhìn vào đôi mắt của Zu, bàn tay cậu ấy đặt lên bụng con bé một cách nhẹ nhàng và ân cần.
-Mình sẽ đưa hai mẹ con cậu đi, Thái Lan nhé, mình có người quen ở đấy.
-…
-Cậu đã quyết định chưa, mình nghĩ cậu nên nói cho anh ấy biết.

-Không được.
-Chỉ vì anh ấy là ca sĩ sao, bây giờ mà cậu còn lo cho sự nghiệp của anh ấy à, em bé, thì phải làm thế nào?
-Cậu không hiểu được đâu…
-Mà này, mai mốt có nhờ người ta thì cũng đừng bảo là sẽ thích người ta nếu cậu không thật lòng. Dù cậu không thích mình, mình vẫn giúp cậu khi cậu cần mà.
Zu cuối mặt xuống và vẫn khóc, bàn tay Hải Đăng đẩy nhẹ đầu con bé vào vai mình.
Mọi chuyện xảy ra khá nhanh, con bé sợ hãi với những gì xảy ra, hoảng loạn đến độ con bé đang còn không biết mình đang lợi dụng Hải Đăng. Có lẽ chút gì đó khiến cậu ấy buồn, nhưng rồi thì thời gian tới, mọi chuyện sẽ khác, cậu ấy được bên cạnh Zu.
Hải Đăng là bạn cùng lớp với Zu suốt 3 năm hồi còn phổ thông. Chuyện xảy ra giữa Zu và Abbu, mọi thứ, cậu ấy đều biết và luôn bên cạnh an ủi Zu. Hải Đăng lựa chọn cách bày tỏ và sau đó mỉm cười để chấp nhận sự im lặng đồng nghĩa với từ chối của Zu. Rồi thì con bé nói thích cậu ấy trong hoàn cảnh không biết phải giải quyết thế nào với những thứ đang xảy ra ở hiện tại.
-Chừng nào thì chúng ta đi được?
-Mình không biết, nhưng bây giờ mình phải ra khỏi nhà, vì tối nay, anh ấy sẽ đến.
-… ùm, vậy thì cậu chuẩn bị nhé, mình về nhà lấy xe và gọi cho người bên đó giúp.
………………..
“ Giá như anh không là anh của bây giờ…”…
……………….
Mèo đến công ty theo địa chỉ mà Zu đã gửi qua tin nhắn cho Mèo. Mèo cũng nhanh chóng đem món súp cá hồi cho Abbu vì còn cả bộn công việc ở nhà mà chưa giải quyết xong.

-Mèo, có gì không nè?
-Anh ra đây được không, em mang súp cá hồi cho anh nè.
Abbu ậm ừ vì sao nay Mèo lại đi nấu súp cho cậu ấy.
5 phút sau, có người đưa Mèo vào trong công ty một cách dễ dàng…
-Zu con nhỏ bi dị ứng nặng với mùi cá hay sao ấy, chịu không nổi nên về nhà, con bé định nấu cho anh món này nhưng chưa kịp xem em nấu thế nào thì đã về rồi. Nhờ em đem qua cho anh.
-… vậy sao, vậy giờ Zu đang ở nhà.
-Có lẽ vậy, con bé cứ nhợt nhạt sao ấy.
-… ờ…
-Mà này, hai người đã yêu nhau rồi đấy à?
Abbu mỉm cười rồi nhận lấy món súp. Mèo dường như hiểu ý của Abbu nên cười chọc ghẹo sau đó thì chào tạm biệt và về nhà. Dù gì thì tối nay con bé lại được gặp Kenty, sẽ không có tình trạng mà cả hai cùng nhau đồng loạt ngủ nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.