Lao Tù Ác Ma

Chương 325: Tòa nhà lớn sụp đổ!


Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 325: Tòa nhà lớn sụp đổ!

Thành phố ban đêm tràn ngập ánh đèn lung linh huyền ảo, một chiếc xe tư màu đen chạy trên đường, ngồi trong xe là thủ hạ của Lạc Hách, cùng vởi Lạc Hướng ý thức có chút tan rã, thân thể vô thức run rẩy không ngừng.

Lạc Hướng ngồi ở phía sau xe, hai bên người cậu là hai gã đàn ông khác ngồi, bởi vì bị một đám người không chút thương tiếc vò ngược cưỡng bức, thân thể Lạc Hướng lúc này cực kỳ suy yếu, cậu vô lực dựa vào trên người một tên đàn ông, còn một tên đàn ông khác tay ở trong áo cậu vuốt nhéo, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên môi Lạc Hướng, bất luận làm đau Lạc Hướng thế nào, Lạc Hướng cũng đều không còn chút sức lực nào để đáp trả lại, hai mắt hơi mở, ánh mắt không mang theo tiêu cự nhìn ra cảnh tượng lung linh bên ngoài cửa xe, trong đầu chỉ có câu nói cuối cùng của Lạc Hách khi ở trong khách sạn, tôi sẽ để bọn họ dẫn cậu đi gặp Lạc Tần Thiên!

“Lạc đổng, thuộc hạ sợ ngài sau khi đến nơi không chịu đựng nổi, nên trước đó nhắc nhở cho ngài một chút, Lạc thiếu hắn….” Một người đàn ông một bên xoa xoa hạ thân Lạc Hướng, một bên có thâm ý khác cười nói.

“Ca….” Lạc Hướng rốt cuộc phản ứng lại, cậu khó nhọc ngồi thẳng thân thể, thanh âm như cầu xin nhìn người đàn ông bên cạnh “Lạc Hách đã làm gì với ca của ta…. ca của ta hiện tại như thế nào rồi…”

“Chà chà, quả nhiên cái vẻ mặt này của Lạc đổng thực khiến người ta thấy thương yêu mà, bình thường là dáng vẻ lạnh như băng, nhìn rất đáng sợ.”

“Cầu xin ngươi nói cho ta biết, ca của ta hiện tại như thế nào rồi?” Lạc Hướng nắm lấy áo trước ngực tên đàn ông, yếu ớt khẩn cầu nói “Cầu xin ngươi nói cho ta….. cầu ngươi….”

Tên đàn ông nhíu nhíu mày, dựa theo lời giải thích đã lên kế hoạch sẵn, chậm rãi nói “Lạc thiếu muốn hợp tác với Hách ca của chúng tôi, kết quả lại bị Hách ca đặt bẫy hãm hại, Hách ca biết ngài yêu Lạc thiếu, vì để trả thù ngài, Hách ca nhốt Lạc thiếu ở một tòa nhà cũ, ra lệnh cho chúng tôi đánh Lạc thiếu một trận, mọi người ra tay có chút hơi nặng, thế nên không cẩn thận đã đánh chết Lạc thiếu, thi thể vẫn còn đang ở trong tòa nhà lớn sắp hủy đi, hiện tại…. Ách….”

Tên đàn ông còn chưa nói xong, Lạc Hướng đột nhiên dùng sức bóp lấy cổ gã, hai mắt đỏ hồng quát “Con mẹ nó ngươi nói bậy! Ta bóp chết ngươi! Bóp chết ngươi!!”

Thân thể yếu ớt lại vừa bị ngược đãi qua, Lạc Hướng làm sao có thể là đối thủ của những người này, rất nhanh liền bị tên đàn ông dễ dàng kiềm trụ, Lạc Hướng hai tay bị khóa ở sau lưng, bất đắc dĩ nằm trên đùi một tên đàn ông, không ngừng tức giận mắng chửi.


Xe chạy một đường dừng lại trước một tòa nhà cũ bị bỏ hoang, Lạc Hướng bị đẩy xuống xe, khi cậu từ trên mặt đất khó nhọc đứng dậy, thì xe đã lái đi mất!

Lạc Hướng xoay người nhìn tòa nhà cũ sắp bị hủy bỏ trước mắt, nhớ tới những lời vừa nãy nghe được ở trên xe, dưới ánh trăng, sắc mặt cậu càng thêm trắng xám nhợt nhạt, cậu mấp máy đôi môi khô khốc, không ngừng lẩm bẩm trong miệng, ca ca, gian nan đi vào bên trong tòa nhã, tim cậu như có một vết nứt to lớn, lúc này cậu đã không còn chịu nổi bất kỳ đả kích nào, đặc biệt là đả kích liên quan đến Lạc Tần Thiên.

Lê thân thể đi vào bên trong tòa cao ốc cũ, lầu một trước đây là một bãi đậu xe, bởi vì nhìn xung quanh vô cùng lạnh lẽo trống trải, Lạc Hướng vừa mới bước vào, liền nhìn thấy một nam nhân nằm cách đó không xa, trong nháy mắt bước chân dừng lại, đại não cũng như có một tia sét lướt qua một tiếng.

“Ca….ca….” Lạc Hướng hơi mở miệng, một bên khẽ thì thầm kêu, một bên từng bước từng bước một khó nhọc lê lết thân thể đi đến.

Người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, thân thể rõ ràng mang dấu vết bị đánh đập rất tàn nhẫn, hai mắt nhắm nghiền, hỗn tạp máu thịt bùn hôi làm mờ cả khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ được gương mặt thật, chỉ là thân hình kia cùng quần áo mặc trên người, xác thực là như Lạc Tần Thiên!

Từ lúc đi ra khỏi khách sạn, đại não của Lạc Hướng hoạt động rất chậm, toàn thân đều bị thương, tâm trí hỗn loạn bi thương khiến cho cậu sớm mất đi sắc sảo bình tĩnh thản nhiên ngày thường, cậu hiện tại cái gì cũng dều không suy nghĩ được, tâm tâm niệm niệm, chỉ có an nguy của Lạc Tần Thiên!

Nhìn người trên mặt đất, Lạc Hướng ngây người, mặt xám như tro tàn đứng yên tại chỗ, nơi huyệt Thái Dương truyền đến cảm giác đau nhói sắc bén như bị từng nhát dao đâm vào khiến Lạc Hướng thống khổ ôm đầu, rầm một tiếng quỳ gục trên mặt đất! Nước mắt một giây mãnh liệt tràn ra khỏi khóe mi!

Lạc Hướng ôm lấy người trên mặt đất, chăm chú ôm chặt vào trong người, lớn tiếng hét lên, tiếng khóc lớn tan nát cõi lòng vang vọng khắp tòa nhà hoang lạnh lẽo trống trải, giống như đứa trẻ rơi vào tuyệt cảnh.


Bởi vì, thế giới của cậu, đã sụp đổ rồi!

……………..

Trên chiếc cột nhà ở cách Lạc Hướng không xa, có lắp đặt một cái camera, mà cách tòa nhà hoang ấy không xa, có một chiếc xe riêng màu đen đỗ lại, người ở trên xe thông qua camera này giám sát tất cả những chuyện đang diễn ra!

“Tôi vẫn không hiểu rõ lý do cậu làm thế này để làm gì?” Lạc Hách nhìn Lạc Hướng ở trên màn hình camera vẻ mặt đau đớn thống khổ không ngừng gào khóc, gã nhướng mày “Có điều hiện tại, cậu hẳn cũng đã đạt được mục đích của mình rồi nhỉ?”

Lạc Tần Thiên không nói gì, bởi vì thời khắc khi nhìn Lạc Hướng ôm thi thể giả của mình gào khóc thê lương, hắn đã hối hận rồi! Cực kỳ hối hận!!

Dùng cách thức này để giáo huấn cậu, để quan sát được nội tâm thực sự trong cậu, quả thực, quá tàn nhẫn!

Nghe tiếng khóc bi thương đến khàn lạc cả giọng của Lạc Hướng, Lạc Tần Thiên cảm thấy tâm mình cũng đau đớn theo! Hắn biết rõ ràng sự tồn tại của hắn đối với Lạc Hướng là duy nhất, biết rõ cậu yêu hắn sâu đến xương tủy, nhưng vào thời khắc này, hắn lại dùng chính tình yêu của Lạc Hướng, để dằn vặt cậu, để giày vò cậu!

Tại sao hắn phải làm như vậy? Bởi vì hắn vẫn luôn không nhìn thấu được nụ cười của Lạc Hướng? Cho nên mới muốn tìm cách xé ra gương mặt ngụy trang của cậu để quan sát được nội tâm của cậu? Muốn biết được đằng sau nụ cười kia rốt cuộc ẩn giấu điều gì?


Lạc Tần Thiên hiện tại mới phát hiện ra, những câu hỏi này của hắn thật sự rất buồn cười!

“Nhìn thấy bộ dạng này của Lạc Hướng, cơn giận này của tôi xem như cũng nguôi rồi!” Lạc Hách khẽ cười nói “Trận hợp tác này tôi rất hài lòng!”

Lạc Hách dĩ nhiên rất hài lòng, mục đích ban đầu của gã không chỉ là thưởng thức bộ dạng đau khổ của Lạc Hướng khi Lạc Tần Thiên chết, Lạc Tần Thiên hiện tại đã bị đuổi ra khỏi Lạc gia tộc, đối với gã bây giờ căn bản không tồn tại bất kỳ lực uy hiếp nào, thế nên hắn mới gạt Lạc Tần Thiên, lén lút thưởng thức một bữa tiệc tình dục mãnh liệt mãn nhãn, nhìn Lạc Hướng bị nhiều thủ hạ của mình luân phiên cưỡng bức như vậy, loại cảm giác đó đối với hắn mà nói, quả thực rất thoải mái!!

“Hay là tôi phái mấy người qua đấy, ngay ở trước mặt Lạc Hướng, đâm mạnh thêm vài nhát vào cái thi thể kia, thế có được không?”

“Không cần!!” Lạc Tần Thiên đột nhiên sắc mặt phức tạp nói “Tất cả đến đây là kết thúc!!” Nói xong, Lạc Tần Thiên bước xuống xe, nhanh chóng chạy về phía tòa nhà hoang kia.

Nhìn bóng lưng hoảng loạn sợ hãi của Lạc Tần Thiên, khóe môi Lạc Hách khẽ giương lên! Gã làm sao có thể để mọi chuyện đến đây là kết thúc chứ!

Lạc Tần Thiên đã mở đầu, nhưng, kết thúc phải là do gã quyết định!

…………………

“Lạc Hướng…..”

Nghe từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm quen thuộc, Lạc Hướng hoảng hoảng hốt hốt ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ người đến là Lạc Tần Thiên, lại thêm một trận kinh ngạc tột độ!


“Ca….” Lạc Hướng run rẩy kêu một tiếng, nước mắt càng mãnh liệt tuôn rơi “Đúng là ca rồi….”

“Là tôi!” Lạc Tần Thiên đưa tay ra, nhìn gương mặt đau thương tràn ngập nước mắt của Lạc Hướng, vô cùng đau lòng nói “Đứng lên đi Lạc Hướng, người kia là giả, tôi vẫn còn sống….”

Lạc Hướng đưa tay khoát lên lòng bàn tay Lạc Tần Thiên, được Lạc Tần Thiên kéo, trong nháy mắt đứng lên, Lạc Hướng đột nhiên ôm chặt lấy Lạc Tần Thiên, đem mặt gắt gao chôn trong lồng ngực Lạc Tần Thiên.

“Ca…. em sắp phát điên rồi…. Cầu xin anh đừng rời khỏi em….”

Giờ khắc này, Lạc Hướng không còn bất cứ ngụy trang nào, dựa vào trong lồng ngực Lạc Tần Thiên, nhỏ giọng nức nở, giống như con thú nhỏ bị thương, đêm nay, tâm Lạc Hướng đã đạt đến tan vỡ cực hạn!

“Tôi sẽ không đi đâu cả….” Lạc Tần Thiên xoa xoa mái tóc Lạc Hướng, đau lòng nói.

Lạc Tần Thiên có thể cảm giác thân thể Lạc Hướng rất suy yếu, lúc hắn cho rằng Lạc Hướng suy yếu như vậy chỉ là do chịu đả kích vì tưởng nhầm hắn đã chết, thì hắn đột nhiên phát hiện ở giữa cổ Lạc Hướng lấm tấm đầy những dấu hôn màu đỏ, hơn nữa quần áo Lạc Hướng nhìn qua rất chật vật xộc xệch, quần áo nhiều nơi đều đã bị tổn hại, như đã bị người ta mạnh mẽ lôi kéo qua.

“Có phải Lạc Hách đã làm gì cậu không?” Lạc Tần Thiên kinh hoảng nhìn Lạc Hướng, hắn rất sợ, sợ rằng sự ngu xuẩn của chính mình, đã đẩy Lạc Hướng vào tuyệt cảnh thống khổ sống không bằng chết.

Ngay khi Lạc Hướng chuẩn bị nói chuyện, thì tòa nhà hoang đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang mạnh mẽ, mặt đất cũng rung động lên dữ dội, trong thoáng chốc, bụi bặm vung lên, vô số những hòn gạch đá rơi xuống, toàn bộ tòa nhà lớn đang từ từ đổ sụp xuống!

“Không hay! Tòa nhà sắp sụp đổ rồi!” Lạc Tần Thiên kinh hoảng hô to một tiếng, cấp tốc ôm lấy Lạc Hướng, hướng về lối ra chạy đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.