Lao Tù Ác Ma

Chương 326: Thống khổ mất đi!


Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 326: Thống khổ mất đi!

Lạc Hách sớm đã sai người đặt một quả bom ở bên trong tòa nhà hoang này, đây vốn là tòa nhà sắp bị phá hủy, cho dù có trong một đêm biến thành phế tích thì cũng sẽ không có bao nhiêu người tìm hiểu về chuyện này, còn việc có hai người bị đè chết trong tòa nhà, cũng hoàn toàn có cách để giải thích!

Màn hình camera rất nhanh theo sự sụp đổ của tòa nhà mà nhiễu thành hình muối tiêu, cuối cùng màn hình trực tiếp trở thành đen, khóe môi Lạc Hách nhếch lên, không khỏi thầm tán thưởng kế hoạch của chính mình, gã vốn dĩ không muốn để cả Lạc Hướng và Lạc Tần Thiên sống sót, chuyện đồng ý hợp tác cùng Lạc Tần Thiên, cũng chỉ là để chuẩn bị cho kế hoạch mưu sát này của gã mà thôi!

Tốc độ sụp đổ trong tòa nhà rất nhanh, Lạc Tần Thiên ôm Lạc Hướng liều mạng chạy về phía lối ra, bốn phía tất cả đều là những hòn đá tảng rơi xuống!

“Ca! Mau thả em xuống đi! Đừng….”

Lạc Hướng kinh hoảng hô to, thanh âm bị tiếng hét lớn của Lạc Tần Thiên ngắt lời “Muốn chết cùng chết!!”

Lạc Hướng ngây người, cậu không thể tin nổi nhìn ánh mắt kiên quyết của Lạc Tần Thiên giây phút này, cuối cùng cậu khoát đầu lên ngực Lạc Tần Thiên, yên tĩnh, để cho Lạc Tần Thiên ôm mình.

Bất kể là sống hay chết, Lạc Hướng cũng đã cảm thấy đủ.

Trong thoáng chốc chạy ra khỏi tòa nhà lớn, vai trái của Lạc Tần Thiên bị một hòn đá đập trúng, đau đớn kịch liệt khiến hắn vô thức buông lỏng tay, chính mình cũng té xuống đất, tòa nhà lớn rất cao, cho dù có chạy ra, cũng không cách nào tránh được đá tảng từ trên cao rơi xuống, Lạc Tần Thiên gian nan đứng lên, từ trên đỉnh đầu vừa vặn có một hòn đá tảng lớn rơi xuống, máu từ vai trái hắn đang không ngừng chảy ra đau nhức không thôi nên khiến cho hắn không có cách nào lập tức cử động để né tránh hòn đá, lúc hắn nghĩ mình sắp mất mạng rồi thì từ phía sau đột nhiên có một lực đẩy mạnh, đẩy hắn hướng về phía trước!

Mặt đất nổi lên bụi bặm tứ phía, khói bụi khiến tầm mắt không thấy rõ bất cứ thứ gì, quá trình sụp đổ của tòa nhà lớn cũng từ từ chậm lại, có lẽ là do quả bom Lạc Hách đặt trong tòa nhà không đặt vào điểm trọng yếu, thế nên khi tòa nhà phát nổ, mở được lối ra, khiến cho Lạc Tần Thiên có cơ hội chạy ra khỏi tòa nhà!


Lạc Tần Thiên nằm trên mặt đất, trên người bao phủ rất nhiều bụi bặm cùng đá vụn, có lẽ do vẫn chưa bị đá lớn đè nặng lên người, nên khi bốn phía rốt cuộc lắng lại, hắn vất vả từ dưới đất đứng lên, theo bản năng đi tìm bóng người Lạc Hướng.

“Lạc Hướng…. Lạc Hướng….” Lạc Tần Thiên không ngừng gọi, một cảm giác bất an mạnh mẽ tập kích đại não của hắn, hắn nhớ rõ rõ ràng ràng, khi mình bị sắp bị một hòn đá tảng lớn rơi xuống đầu thì Lạc Hướng từ phía sau đã đẩy hắn một cái!

Chu vi hoàn toàn tĩnh mịch, bụi khói vẫn còn chưa tiêu tán, Lạc Tần Thiên gấp đến phát khóc, ở bên trong một đám bụi, ngồi xổm người xuống liều mạng đào ra trong một đám phế tích, đau đớn không ngừng gọi tên Lạc Hướng.

“Ca….”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm suy yếu của Lạc Hướng, Lạc Tần Thiên vui vẻ cấp tốc xoay người chạy đến nơi phát ra âm thanh, dùng sức lật phiến đá lớn lên.

“Lạc Hướng! Chịu đựng một chút! Ca tới cứu em!”

Lạc Hướng bị đè dưới một phiến đá lớn, Lạc Tần Thiên bên vai đầm đìa máu me, đau đớn đến không cử động được, nhưng hắn vẫn không ngừng dùng lực đào bới phiến đá kia lên, một tay của Lạc Hướng theo khe hở tam giác từ những phiến đá kia chậm rãi với ra ngoài, xuất hiện trước mắt Lạc Tần Thiên.

“Ca…..Ca….”


Thanh âm Lạc Hướng rất suy yếu, giống như phát ra từ cổ họng, cánh tay bị hòn đá cắt đứt ra thành nhiều vết nứt trên làn da, máu tươi liên tục chảy ra liên tục, tay cậu run rẩy tựa hồ như đang tìm tòi cái gì, vẫn không ngừng đung đưa quơ quào, mãi đến tận khi được Lạc Tần Thiên nắm chặt lấy.

Trong nháy mắt tay Lạc Hướng được Lạc Tần Thiên nắm chặt, rốt cuộc không còn run rẩy nữa, thân thể gầy yếu đẫm máu bị vùi dưới phế tích truyền đến thanh âm yếu ớt mang theo vui mừng của Lạc Hướng “Quá tốt rồi…. Ca vẫn còn ở đây….”

Nước mắt rốt cuộc từ khóe mắt Lạc Tần Thiên vỡ đê tràn ra, hắn gắt gao nắm lấy tay Lạc Hướng, thanh âm nghẹn ngào “Xin lỗi…. đều là tôi sai…. là tôi khốn nạn….”

Quả thực đều là hắn sai, hắn rốt cuộc biết tại sao hắn không có được tình yêu! Bởi vì hắn luôn là kẻ ngu xuẩn! Không xứng đáng! Lúc trước để mất đi Diệp Mạc, hắn có thể đương nhiên đem trách nhiệm đẩy cho Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Lạc gia tộc, còn bây giờ mất đi Lạc Hướng, tất cả những lỗi lầm này đều một mình hắn phải gánh chịu!

May mắn là điện thoại trong túi Lạc Tần Thiên không có bất kỳ tổn hại nào, sau khi hắn gọi nhiều cuộc điện thoại cứu viện, tiếp tục động viên Lạc Hướng, nhưng trạng thái của Lạc Hướng, tựa hồ so với Lạc Tần Thiên bình tĩnh nhiều lắm!

Bởi vì Lạc Hướng biết, cậu không thể sống nổi!

Trạng thái hiện tại của thân thể mình, Lạc Hướng hiểu hơn so với ai khác, cậu chỉ là đang cố dựa vào niềm tin cuối cùng đang ở bên cạnh mình để chống đỡ, nếu là rơi vào người bình thường khác, có lẽ sớm đã đứt hô hấp rồi….

Lạc Tần Thiên dùng tay mình ma sát lòng bàn tay Lạc Hướng, muốn dùng việc này để truyền một chút ấm áp cho Lạc Hướng “Lạc Hướng, trò truyện với tôi đi, em tuyệt đối đừng ngủ thiếp đi!”


“Ca đừng khổ sở nhé…. em sẽ không chết đâu…” Thanh âm Lạc Hướng lộ ra ý cười, suy yếu nhưng rất ôn nhu “Em còn muốn được ở cùng với ca mà…. em còn chưa được nhìn thấy ca hạnh phúc mà….”

“Đứa ngốc! Đứa ngốc!”

Lạc Tần Thiên quỳ gối trước phế tích, trán buông xuống trong lòng bàn tay Lạc Hướng, tiếng khóc thống khổ vang vọng khắp một vùng phế tích “Tôi đã đối xử với em như vậy…. sao em vẫn còn ngốc như thế…. tôi căn bản không đáng để em phải vì tôi mà làm đến mức này…”

Kỳ thực, khi từ trong miệng Lạc Hách biết chuyện Lạc Hướng đã bị gã uy hiếp như thế nào, Lạc Tần Thiên cũng đã khiếp sợ vì tình yêu của Lạc Hướng đối với hắn, hắn vẫn luôn cho rằng Lạc Hướng khuất phục chịu để Lạc Hách cưỡng bức, là bởi vì gã nắm được nhược điểm gì đấy của Lạc Hướng trong tay, nhưng hiện tại hắn mới thực sự biết được, nhược điểm của Lạc Hướng, hóa ra lại chính là hắn, chính là bí mật về thân thể của hắn!

Nếu không phải là do Lạc Hách nói cho hắn, Lạc Tần Thiên đến nay cũng sẽ không biết được, hắn không phải là do Lạc Bắc Mâu sinh ra, lúc trước khi Lạc Bắc Mâu bị người ta bỏ thuốc, phát sinh ra quan hệ với một người phụ nữ, thì người phụ nữ kia đã mang thai rồi, chính là Lạc Tần Thiên, chỉ là người của Lạc gia tộc cũng không biết. Lạc Bắc Mâu đối với nữ sắc lãnh đạm, vốn là điều khiến cho Lạc gia tộc cảm thấy bất an, đột nhiên huyết thống được kéo dài, khiến cho cao tầng Lạc gia tộc tự nhiên như nhặt được chi bảo!

Chuyện này, cao tầng Lạc gia tộc không một ai biết được, ngay cả phụ thân của Lạc Tần Thiên, Lạc Bắc Mâu cũng chẳng hề hay biết, nếu như chuyện này lộ ra ánh sáng, Lạc gia tộc tìm được bằng chứng chứng minh, thì điều Lạc Tần Thiên phải đối mặt, chỉ có cái chết! Đây sẽ là vụ bê bối lớn nhất trong lịch sử của Lạc gia tộc, để che giấu đi những thị phi ở bên ngoài, cách xử lý của Lạc gia tộc, chính là giết chết Lạc Tần Thiên, sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng Lạc thiếu đã bị bệnh mà chết, dù sao cũng sẽ không có ai tính toán thân thế với một kẻ đã chết!

Loại uy hiếp này, ảnh hưởng đến tương lai của cả gia tộc, không chỉ riêng cao tầng Lạc gia tộc, thế nên cho dù Lạc Hướng có dùng thủ đoạn khống chết cao tầng, cũng chưa chắc bảo hộ được Lạc Tần Thiên!

Lạc Hách nắm trong tay giấy giám định dòng máu của Lạc Tần Thiên, khi gã đem những thứ này nói cho Lạc Hướng biết, thì đêm đó, hắn dễ dàng có được thân thể Lạc Hướng.

Lạc Tần Thiên vẫn biết Lạc Hướng yêu hắn, nhưng hắn xưa nay vẫn không biết rõ tình yêu này sâu đậm bao nhiêu, hắn không biết trên người mình có cái gì khiến Lạc Hướng yêu hắn đến như thế, khiến cậu vì hắn mà yên lặng trả giá nhiều đến như vậy!

Hắn rõ ràng đối với cậu rất lạnh nhạt, rõ ràng thời gian chung đụng giữa hai người không dài, hắn đã từng mắng cậu, thậm chí còn đánh cậu! Nhưng cậu vẫn luôn hướng hắn nở nụ cười cảm động, vẫn ôn nhu gọi hắn, ca!


“Chờ khi em thoát ra, sẽ đến lượt tôi yêu em….” Lạc Tần Thiên đau đớn khóc mà nói.

Khi Lạc Hướng muốn vĩnh viễn giam cầm hắn, đáy lòng Lạc Tần Thiên đã từng phát sinh thù hận, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, kỳ thực không tính là giam cầm, Lạc Hướng vui buồn sướng khổ đều theo ý hắn, sự tàn nhẫn của cậu đối với hắn cũng chẳng kéo dài được bao lâu, đều là sợ hắn cảm thấy khổ sở, cậu liền dễ dàng thay đổi ý định giam cầm hắn, chọn cách thả hắn được tự do!

“Có thật không…. ca thật sự đồng ý ở bên em….” Thanh âm Lạc Hướng nghẹn ngào, lộ ra mấy phần vui sướng, vô lực nói “Ca nói lời…. phải giữ lời đó…”

“Ừ! Bất kể em làm gì, tôi cũng đều ở bên cạnh em” Lạc Tần Thiên ôn nhu nói “Lạc Hướng, tôi yêu em….”

Thanh âm Lạc Tần Thiên rất nhẹ, truyền vào trong tai Lạc Hướng, nhẹ nhàng nhu nhu, Lạc Hướng yên lặng chảy xuống nước mắt, dòng nước mắt vui sướng ấy, giống như xoa dịu thân thể bị đâm cứa, cậu tựa hồ cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa, bởi vì mất máu quá nhiều, mà thân thể cậu run rẩy, tất cả như…. hồi quang phản chiếu!

“Thật tốt…. rốt cuộc ca đã thừa nhận yêu em… thật tốt…. thật….”

Thanh âm Lạc Hướng càng lúc càng thấp, cho đến khi biến mất, Lạc Tần Thiên triệt để hoảng sợ, hắn liều mạng gọi tên Lạc Hướng, nhưng bên dưới phế tích, không có tiếng đáp lại…..

………………………

Jian: Thôi tôi cạn lời rồi:((((( Đm sao thằng Thiên không chết mịa nó đi luôn cho rồi:((((((((( Đm khi Mạc Mạc bị thằng Luân hành hạ phát điên, lúc Lăng Nghị bị đem ra bán đấu giá, tôi cũng đíu khóc như vậy đâu:((((( trời ơi Lạc Hướng của tôi, yêu nhầm thằng ngu chưa từng thấy:(((((((((( đm trả Hướng nhi lại cho tôi:((((((((((

Thực ra những gì thằng Thiên biết về chuyện Lạc Hướng làm cho nó vẫn chưa đủ đâu, còn nữa, trời ơi Lạc Tần Thiên, Lạc Hướng hy sinh vì mày nhiều lắm mày còn chưa biết được hết đâu:(((((((((((( thằng này đáng phải sống trong hối hận cả đời mới đúng:((((((((((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.