Lao Tù Ác Ma

Chương 324: Ca!


Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 324: Ca!

Lạc Hướng vẫn đi đến khách sạn Lạc Tần Thiên đang ở, lần này đặc biệt tìm cách lấy được chìa khóa phòng Lạc Tần Thiên ở, ôm ý nghĩ sẽ làm nũng đòi hỏi cầu xin tha thứ, vừa nghĩ vừa bước vào bên trong thang máy, ra khỏi thang máy, Lạc Hướng trước tiên quay về phía tấm gương phản chiếu trên hành lang vài lần, cảm giác trang phục của chính mình gọn gàng sạch sẽ, sắc mặt tươi tỉnh rồi mới mỉm cười đi đến cửa phòng Lạc Tần Thiên.

Lạc Hướng đêm nào cũng một mình lái xe đến đây, cho dù không được nhìn thấy Lạc Tần Thiên thì tâm trạng của cậu vẫn rất tốt, ít nhất trong tiềm thức của Lạc Hướng, hành vi của chính mình giống như là đang hẹn hò với Lạc Tần Thiên vậy, hơn nữa Lạc Tần Thiên vẫn chưa rời khỏi nước Đức, Lạc Hướng tự an ủi chính mình rằng có lẽ Lạc Tần Thiên không nỡ rời xa cậu.

Đứng trước cửa phòng, Lạc Hướng vừa mới chuẩn bị cho tay vào túi quần lấy chìa khóa phòng ra, nhưng bất ngờ phát hiện cửa phòng không khóa, mà chỉ khép hờ, trong nháy mắt, Lạc Hướng vui mừng không ngớt, bởi vì những đêm trước đến, Lạc Tần Thiên có ý muốn né tránh cậu nên phòng lúc nào cũng khóa chặt cửa, bất kể cậu có gõ cửa thế nào, Lạc Tần Thiên cũng không mở ra cho cậu, thế nhưng hiện tại lại….

Lạc Hướng khẽ mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào “Ca, em đến rồi.” Đưa mắt nhìn toàn bộ bên trong căn phòng không có một bóng người, Lạc Hướng đứng ở giữa căn phòng nghi hoặc nhìn chung quanh bốn phía, mơ hồ nghe được xung quanh có tiếng hít thở rất nhỏ, giống như….. đang có rất nhiều người ẩn nấp.

Lạc Hướng đột ngột thất kinh, cậu có cảm giác ở đây có cạm bẫy, vội vàng xoay người chuẩn bị chạy ra khỏi phòng, bỗng một bóng người màu đen lao đến ngăn ở cửa, tiếp đó răng rắc một tiếng, cánh cửa bị khóa lại.

Lạc Hướng híp mắt nguy hiểm nhìn nam nhân trước mắt, nếu như cậu đoán không lầm, những người này sớm chờ cậu ở đây đã lâu, nếu như đúng là như vậy, thì ca ca của cậu hiện tại đang ở đâu, lẽ nào là bị những người này bắt đi mất rồi?

Lạc Hướng càng nghĩ càng cảm thấy lòng bất an, cậu nhìn khẩu súng đang chĩa về phía mình, Lạc Hướng chậm rãi lùi về sau vài bước, trong đầu liều mạng mưu tính cách chạy trốn, từ mỗi một góc trong căn phòng từ từ bước ra sáu, bảy tên đàn ông, trong tay bọn họ đều cầm súng, mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Hướng.

Sau khi thấy rõ người đi lên trước đám đàn ông, Lạc Hướng kinh ngạc mở to hai mắt “Lạc Hách, anh lại….”


“Lại tỉnh rồi.” Lạc Hách cười gian đi tới ghế salong ở trong phòng khách nghênh ngang ngồi xuống, hai chân bắt chéo, căm hận nở nụ cười nhìn chằm chằm Lạc Hướng, tiếp tục nói “Phong thủy luân phiên chuyển dời, có phải là chưa từng nghĩ tới sẽ chuyển nhanh như vậy đúng không?”

Lạc Hướng cười lạnh một tiếng, không nói gì.

“Xem mặt cậu vẫn không biến sắc, đừng nói đang nghĩ sẽ có người đến cứu cậu đấy chứ, tôi đã phía người theo dõi cậu, cậu đi đến đây không hề mang theo bất kỳ bảo tiêu nào, hơn nữa mỗi đêm đến đây, cậu không nói với bất kỳ ai cả, nói cách khác, nếu như hiện tại tôi có giết cậu ở đây, sau đó phá hủy hết camera ở khách sạn này, sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ đến Lạc Hách tôi, còn cậu chết rồi, tôi có thể thông qua thế lực cậu từng cho tôi một lần nữa leo lên đỉnh cao tại Lạc gia tộc.”

Lạc Hướng trong mũi hừ lạnh một tiếng, đối với những lời Lạc Hách nói không hề đáp lại bất kỳ câu nào, mà chỉ trực tiếp hỏi “Ca của tôi đâu, lập tức trả anh ấy lại cho tôi!”

Sắc mặt Lạc Hách nhất thời âm trầm lên “Chính mình còn không sống nổi, lại còn muốn đi quản Lạc Tần Thiên, cậu đúng là rất ngu ngốc….”

“Ca của tôi đâu?!” Lạc Hướng lạnh lùng ngắt lời Lạc Hách hỏi lại lần nữa!

“Đừng con mẹ nó nhắc đến hắn với tôi! Lão tử trước đây yêu cậu, cậu lại đi yêu Lạc Tần Thiên! Hiện tại hắn đã nói rõ là không muốn cậu, con mẹ nó cậu lại còn cố bám lấy hắn!” Lạc Hách từ trên ghế salong đứng lên, nhanh chóng đi tới trước mắt Lạc Hướng, một tay nắm lấy eo Lạc Hướng gắt gao áp sát vào trong ngực “Biết tôi hận cậu đến mức nào không, không chỉ bởi vì cậu khiến tôi cả đời phải sống như người thực vật, mà nhiều hơn nữa, là bởi vì cậu luôn luôn xem thường tôi, Lạc Hướng, tôi biết cậu xem thường tôi, thế nên tôi hôm nay muốn ở trước mặt cậu, đem tất cả những miệt thị cậu đối với tôi bóp nát hết!”

Lạc Hướng biết giãy giụa vô ích, chỉ yên lặng bất động, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Hách “Đem ca của tôi trả lại cho tôi!”


Lạc Hách hoàn toàn bị sự lạnh nhạt hờ hững của Lạc Hướng khiến cho tức giận, gã đột nhiên co một gối lên tầng tầng thúc vào trên bụng Lạc Hướng, Lạc Hướng đau đớn kêu lên một tiếng, vừa định cúi người người xuống, Lạc Hách đột nhiên nắm lấy tóc Lạc Hướng, mạnh mẽ giật ngửa mặt cậu lên, sau đó lại mặt mẽ cúi đầu xuống hôn lên môi Lạc Hướng. Nói là hôn thì không đúng, bởi vì giống như đang cắn xé hơn, máu tươi nhanh chóng từ trên môi Lạc Hướng chảy xuống. Mười mấy giây sau, Lạc Hướng ném thân hình gầy gò của Lạc Hướng về phía sau khiến cậu ngã xuống trên ghế salong.

Lạc Hách nhìn qua rất phẫn nộ, rất điên cuồng, bởi vì….

“Muốn cường bạo tôi?” Lạc Hướng từ trên ghế salong vất vả đứng dậy, nhếch miệng cười châm biếm nhìn Lạc Hách “A, suýt nữa tôi quên mất, phía dưới của anh hiện tại đã không dậy nổi rồi, tác dụng phụ của thuốc thực sự đã khiến anh không còn làm đàn ông được nữa ha ha.”

“Cậu….” Lạc Hách đùng đùng nổi giận, nhưng không thể nói ra được lời nào, bởi vì quả thực đúng như lời Lạc Hướng nói. Sau khi tỉnh lại, vật dưới hạ thân hắn đã triệt để không còn tri giác, sau khi kiểm tra, tác dụng phụ của loại thuốc kia lưu lại chính là, hoặc vĩnh viễn ngủ say, hoặc có tỉnh lại cũng chỉ còn là một thái giám bất nam bất nữ.

“Anh cho rằng cao tầng Lạc gia tộc sẽ cho phép một tên thái giám không thể nối dõi tông đường kế thừa gia tộc sao, anh nằm mơ Lạc Hách!” Lạc Hướng nói rất nhẹ nhàng, đánh nát giấc mộng đẹp của Lạc Hách.

“Chuyện này sẽ không có người biết!” Lạc Hách lớn tiếng quát “Mẹ nó ai dám nói ra, lão tử làm thịt cả nhà hắn!” Lạc Hách nói câu này, hiển nhiên là nói cho đám thủ hạ ở đây nghe.

Lạc Hướng từ trên ghế salong đứng lên, lau đi vết máu trên môi, vừa mới chuẩn bị định nói gì đấy, Lạc Hách đột nhiên nở nụ cười gằn, ánh mắt dữ tợn nhìn Lạc Hướng, cười gian nói “Cậu cho rằng tôi không đối phó được cậu sao? Ha ha, ngày hôm nay tôi muốn để cậu biết hậu quả của việc khiến tôi trở nên như vậy!”


Lạc Hách nói xong, hướng mắt về phía thủ hạ đang đứng xung quanh Lạc Hướng ra hiệu, khóe môi giương lên khẽ cười nói “Tư vị của chủ nhân Lạc gia tộc nếu hôm nay không để mọi người cùng được hưởng thì thật rất đáng tiếc.”

Lạc Hách nói xong, nhưng không ai dám lập tức tiến lên, bởi vì dù sao Lạc Hướng cũng là chủ nhân của Lạc gia tộc.

“Các ngươi cứ ra sức mà chơi đùa cho thỏa mái, chuyện này sẽ không có bất kỳ một ai biết, nếu như có ngày bại lộ, mọi hậu quả tôi sẽ một mình chịu.” Lạc Hách đi đến trước mặt Lạc Hướng đang lộ ra ánh mắt kinh hoảng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lạc Hướng, khẽ cười nói “Hiện tại Lạc Tần Thiên đang ở trong tay tôi, tiểu yêu tinh của tôi, chỉ cần cậu có thể chịu đựng được sau khi thỏa mãn bọn chúng, tôi liền dẫn cậu đi gặp hắn.”

“Lạc Hách, ngươi….”

Lạc Hướng còn chưa nói xong, Lạc Hách đột nhiên đem Lạc Hướng đặt ở trên ghế salong, động thủ cởi áo Lạc Hướng ra, một bên xoay người hướng về phía thủ hạ rống to “Con mẹ nó chờ cái gì nữa, chẳng lẽ muốn tao thị phạm cho bọn mày xem!”

Bọn thủ hạ có chút do dự, xông tới nhấn trụ tay chân Lạc Hướng, bắt đầu thoát quần áo trên người Lạc Hướng, nhìn nam nhân nhỏ bé gương mặt thanh tú không ngừng la hét giãy giụa, đám đàn ông kia dần dần không cảm thấy lo sợ nữa, động tác cũng bắt đầu trở nên nhanh nhẹn, trên mặt bắt đầu xuất hiện nụ cười dâm tà gian ác hèn hạ.

Lạc Hách ngồi trên một ghế salong trước mặt, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa cười thỏa mãn nhìn hình ảnh mãnh liệt trước mắt.

Làn da của Lạc Hướng rất trắng, thân thể vô cùng mềm mại xinh đẹp, khi cậu toàn thân trần truồng phô bày ra trước ánh mắt mọi người, trong thoáng chốc nhen lên dục hỏa của đám đàn ông kia.

“Làn da này sờ thật đã a…..”


“Hô ~ ~ thật chặt ~”

“Mày nhanh lên một chút, phía dưới tao sắp không được rồi….”

“Không được không được….tao muốn tới một lần nữa….”

“………..”

Những thanh âm tràn ngập dâm uế bên tai Lạc Hướng, Lạc Hướng cảm thấy thân thể mình đang chịu dằn vặt không ngừng, bên trong rất khó chịu, cũng rất buồn nôn, cậu không phải người sẽ vì tôn nghiêm bị hủy hoại mà muốn lập tức chết đi, cậu muốn sống, cho dù giờ khắc này trên người cậu đang phải chịu đựng sự nhục nhã tận cùng, cũng không thể bức cậu tan vỡ được, chỉ là Lạc Hướng không chịu đựng được rằng, khi cậu vĩnh viễn chỉ muốn mình dành cho ca ca, lại đột nhiên phải trở thành một tên nam kỹ thấp hèn nhất, dơ bẩn nhất….

“Ca…. ” Lạc Hướng thống khổ nhắm mắt lại, từ trong cổ họng gian nan nghẹn ngào một tiếng, nước mắt từ hai gò má chậm rãi chảy xuống.

“Ê, Lạc đổng gọi chúng ta là ca nè!” Gã đàn ông đang mãnh liệt va chạm cười gian nói.

“Vậy chúng ta phải ra sức thêm để đáp lại ~”

“Ha ha….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.