Đọc truyện Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt – Chương 4: Học Cách Sinh Tồn.
Tùng, tùng, tùng.
Mới canh năm, tiếng trống to như sấm vang lên đánh thức các tiểu hài tử trong giấc ngủ. Như thường lệ, nhiều tiểu hài tử rất tự giác, mau chóng mang hài, thay áo, rửa mặt. Sau đó ra tập trung ở một nơi cứ như đây là thói quen bình thường.
Tố Tố ở cùng phòng với Tú Hạnh, nên mới sáng ra, liền được Tú Hạnh dẫn dắt, cô cảm giác mình giống một loại gia cầm, sáng được người ta dẫn ra ăn cỏ, tối thì lùa về…
“Kia là sư phụ của chúng ta” thấy mặt Tố Tố ngơ ngác như con lạc đà không hiểu chuyện, Tú Hạnh ở phía dưới chòm lên bên tai Tố Tố nhắc nhở.
Bấy giờ Tố Tố mới nhận thức đến hoàn cảnh xung quanh mình, đống hài tử hôm qua mình gặp chỉ là số ít, hiện tại đứng trước sân, còn rất nhiều hài tử khác.
“Người kia, đến đây”, đang cúi thấp đầu, chỉ mong thế giới xem mình là vô hình thì thật không may mắn khi ngày đầu lên lớp lại bị người ta chấm trúng, trở thành mục tiêu của thiên hạ.
Tố Tố ngước mắt lên như một phản ứng thông thường bỏ qua bao con mắt của các hài tử xung quanh, trước mắt cô là cái người gọi là sư phụ trong miệng Tú Hạnh, lão cũng gần ngũ tuần, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt hình vuông, nhìn gò má có hơi nhô ra, cho thấy người này thuộc thứ dữ, chớ nên đắc tội.
“Nhìn cái gì, mau lên đây”, biết mình bị điểm trúng mặt, Tố Tố rời hàng ngũ, đi lên cho yên chuyện.
Vừa đứng trước mặt, liền bị y dùng sức nắn vai, sau đó đá vào khủy chân, bị bóp lấy bắp chân, rồi nắm lấy bắp tay, toàn thân cao thấp chưa có chỗ nào chưa bị lão đụng qua (xin đừng nghĩ bậy T.T), cuối cùng quẳng trả lại một câu “Cốt cách thật tệ”
Rồi dùng lực nâng cằm cô lên, nhận xét “Mắt vô thần khí, mặt vô thần sắc, nguyên người thì uể oải không chút sức lực, cứ như du hồn dạ quỷ, dựa vào hạng người như ngươi làm sao tranh chức cung chủ?”
Thật ra thì những tiểu hài bị đưa đến đây, đều phải trải qua cuộc kiểm tra toàn thân, mà tất cả các tiểu hài đều được chọn lựa kỹ càng, cốt cách tốt, căng cơ tốt. Nếu không toàn bị ném đến trù phòng, hoặc được phân bố công việc hạ đẳng, đâu ai như Tố Tố sung sướng vậy đâu? Đi cửa sau! (Có người hậu thuẫn)
Nghe sư phụ đánh giá thì cô chẳng buồn rất muốn đánh ngáp một cái cho xong chuyện, nhưng câu sau khiến cô giật mình, nhìn chăm chăm vào cái người gọi là sư phụ, không thể nào Đổng Thước Liên mới 23, chưa kế nhiệm được bao lâu, liền muốn thoái vị sao?
Lẽ nào lời nói hôm qua, là sự thật…????
Nhìn ra trong đôi mâu của Tố Tố xẹt qua một tia khó hiểu, rất nhanh hồi phục nguyên trạng thì đáy mắt Hách Chu Sí lộ ra tia phức tạp, buông cằm cô xuống, tuôn ra một câu chữ lạnh lùng “Về chỗ”
“Hôm nay chúng ta tập đứng tấn”
Thế là một ngày liền kết thúc một cách vô vị như thế.
“Này, ta nghĩ ngươi hẳn thấy đói đi, ta có đem chút cơm này, ngươi ăn không?” đôi mắt to tròn trong trẻo sạch sẽ của Tú Hạnh chăm chăm nhìn đến bóng dáng gầy gò đứng nguyên một chỗ mà cảm thán, nha đầu này thật xui xẻo mà.
Hai tay nắm chặt thành quyền, ròng lại đặt tại thắt lưng, hai chân dang rộng ra khụy xuống, đứng cả ngày, làm cho tứ chi khắp người Tố Tố tê liệt, sắp hóa mình thành pho tượng cổ rồi.
Không giọt nước, không miếng cơm, cứ tưởng đến nơi này, sẽ được ăn một buổi thoải mái, nào ngờ, còn tệ hơn lúc làm khất cái ngoài phố, ít ra cô được tự do, không lo cơm nước.
Lại nhìn đến bát cơm trong tay Tú Hạnh, mắt cô sáng rực như phát hiện ra đại lục mới, rất nhanh cử động, do xương cốt cứng đơ, Tố Tố oanh oanh liệt liệt ôm lấy đất mẹ vĩ đại.
“A, ngươi không sao chứ” đặt bát cơm xuống đất, Tú Hạnh chạy nhanh đỡ lấy thân mình cứng ngắt trên mặt đất của cô lên.
“Ngươi đó, cuối cùng đã đắc tội gì với sư phụ, mà sư phụ lại phạt ngươi thật nặng?” hai người từng có gia thù sao?
Cô tự xoa bóp tay chân của mình, chính cô còn không biết nữa là, làm sao mà người khác biết? Cô thầm nghĩ trong lòng.
“Đến, ta đút ngươi ăn cơm” cầm bát cơm, Tú Hạnh như người mẹ hiền cho tiểu hài mình ăn cơm, chính điều này làm cho Tố Tố trừng mắt nhìn Tú Hạnh một cái, đang muốn tiếp bát cơm thì tay run run không tài nào cầm nổi, hóa ra cảm giác làm phế vật là rất tệ.
“Đã nói để ta, ngươi thật cứng đầu” giật lại bát cơm, Tú Hạnh càu nhàu như mẹ già.
Nuốt từng ngụm cơm, rồi cô nhìn lại biểu tình trên mặt Tú Hạnh, khi muỗng cơm tiếp theo đưa đến, cô không há miệng, “Gì nữa đây, đại tiểu thơ của ta?”
Cô không đáp, mà nhìn chăm chú như thẩm vấn Tú Hạnh, thì Tú Hạnh đã hiểu nguyên do, liền chu môi giải thích: “Ngươi tưởng ta tốt với kẻ xa lạ như ngươi đến mức nhường nửa bát cơm cho ngươi sao? Ta chỉ là không muốn thấy một kẻ tội nghiệp như ngươi trở về với thân phận lúc trước thôi”
Cô im lặng, mắt không di dời Tú Hạnh, bị nhìn đắm đuối như vậy, cho dù người mù cũng cảm nhận được, điều này làm Tú Hạnh cảm thấy rất không tự nhiên khi bị người khác phái nhìn chăm chăm, sau đó thở dài “Ai, được rồi, trước kia ta cũng là khất nhi như ngươi, cho nên, ngươi hiểu đó, vì cùng hoàn cảnh, nên ta muốn tốt với ngươi một chút”
Hằng ngày thì buổi đói buổi no, hằng đêm đều phải chống chọi cái lạnh giá, người xem trời là cha, đất làm mẹ là khổ như thế, cho nên những người từng trải thường đồng tình lẫn nhau.
Rồi lại hướng Tố Tố bày ra khuôn mặt dạy dỗ: “Bởi vậy sau này ngươi cũng phải tốt với ta, biết hay…. a, này” trong lúc Tú Hạnh suy nghĩ sâu xa ở nơi nào đó thì Tố Tố như ma đói cạp hết muỗng cơm một cách không khách khí, đến lúc Tú Hạnh thanh tỉnh thì cái bát sứ cũng sắp bị người thiếu thực như Tố Tố nhai mất.
“Này, ngươi từ từ chứ, đừng gấp, ta có nói tranh cơm với ngươi đâu” lát sau, trong sân to lớn chỉ còn hiện hữu lại tiếng la thất thanh của Tú Hạnh.
……
Yên giấc nồng thì cảm thấy cả người mình như đang đạp tuyết cỡi mây, Tố Tố không khỏi thấy kỳ lạ mà nhíu mày, ép buộc chính mình phải mở ra đôi mắt, dù buồn ngủ muốn chết. Cô thở dốc vì kinh ngạc, khi thấy chính mình đang bay lượn trên không trung, phía dưới chính là mái nhà, cùng người đang gõ canh….
Cảm nhận được người trên vai mình tỉnh lại “Yên tâm, ta là ngươi cung chủ phân phó tới đây giúp ngươi”, biết Tố Tố bị sư phụ mình đày đọa, căn bản không làm tròn bổn phận người sư phụ, nên Đổng Thước Liên cử sư phụ khác đến thế chỗ.
Nghe vậy, cô bớt sợ hơn, bắt đầu thả lỏng thân mình đang buộc chặt, rồi mới nhìn đến khung cảnh về đêm của thời cổ đại thì không khỏi tán dương trong lòng: thật đẹp.
Cô nhớ đã rất lâu rồi cô không cảm thấy thoải mái tự tại như vậy….
Khoảng hai khắc, hắc y nhân dừng chân tại một căn nhà gỗ nhỏ sau rừng sâu, giọng so với Hách Chu Sí còn uy nghiêm và lạnh lẽo “Từ nay, ta chính là sư phụ của ngươi – Mộc Diện”
“Mộc Diện” vì cái tên thật kỳ lạ, nên Tố Tố nhại lại, rồi nhìn đến Mộc Diện, theo ánh sáng của ánh trăng, cô nhìn được người này cao hơn cô hai cái đầu, đeo mặt nạ gỗ, hóa ra vì đeo mặt nạ gỗ mà tên ‘Mộc Diện’ sao?
“Ta cứ tưởng ngươi bị câm” ban nãy, rõ ràng hắn cảm giác được người trên vai giãy dụa vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì không kêu lên tiếng.
Tố Tố đáp lại bằng sự im lặng đến điềm tĩnh.
……
Ban ngày, cô không bị phạt đứng tấn thì bị phạt đi lau võ đường, xách nước hay chẻ củi cũng đều do một mình cô làm cả thảy, hoàn toàn không được truyền thụ một chút ít võ công nào cả.
Ban đêm thì cô bị một người gọi là Mộc Diện đưa đi, bấy giờ mới gọi là ‘học võ công’, nếu rãnh rỗi, Đổng Thước Liên sẽ đến thăm hỏi, nhưng không mang theo hai nải chuối (*), mà mua chung nhân sâm, rồi đổi qua yến sào, vi cá, hoặc gà vịt tiềm để tẩm bổ cho Tố Tố.
(*) như nghĩa tiếng việt của mình là đi tay không ý
Ý đồ của họ mỗi ngày một rõ ràng…
Đánh ngáp một cái, vốn dĩ đôi mắt không chút sinh lực, nay càng tiều tụy hơn, cô qua loa quét quét vài cái, rồi chống cằm lên chổi, nhắm nghiền mắt đẹp của mình.
“Này” đột nhiên Tú Hạnh từ đâu biến ra, hù Tố Tố một cái, Tố Tố liền giật mình mở mắt, chân lùi ra sau, cây chổi trong tay rớt xuống mặt đất.
“Hahahaha” Tú Hạnh dùng tay chỉ vào mặt Tố Tố rồi khanh khách cười.
Cô khoanh tay lại trước ngực, nghiêm mặt, tỏ ra vẻ giận hờn khi bị hảo hữu đùa giỡn.
“A, được rồi, đừng giận, đừng giận, chẳng qua chỉ là trêu ghẹo chút thôi mà” Tú Hạnh bày ra bộ dáng hòa giảng, rồi mới kỹ càng đánh giá lại gương mặt của Tố Tố “Này, ngươi thiếu ngủ sao?”
Tố Tố nghe vậy, liền không ngó nhòa đến Tú Hạnh, lại cầm chổi lên quét sân.
“Này, ngươi lại thích chơi trò thần bí?” Tú Hạnh giận dữ, dậm chân xuống đất, ăn ở với nhau hơn một tháng, vậy mà không khi nào thấy Tố Tố mở miệng cả! Trực giác của Tú Hạnh cho Tú Hạnh biết, Tố Tố là biết nói, nhưng mà lại dối trên gạt dưới, kiên trì chẳng hé miệng.
Mà tính tình lại càng cổ quái, thích thì liếc một cái, không thích thì lạnh mặt. Nếu không phải Tú Hạnh dễ tính, thì sớm đã ngoảnh đầu không thèm để ý đến hạng người như Tố Tố rồi.
“Còn nửa tháng nữa, ngày thoái vị nhường ngôi được tổ chức, ngươi đã chuẩn bị gì chưa?” biết rõ làm bạn với Tố Tố là phải nhẫn nại, nên Tú Hạnh cũng không muốn gượng ép cô làm gì, aiz.
Cuộc thi bao gồm, cầm, kỳ, thi, họa, và ải sinh tử, chỉ cần vượt qua năm ải kia, thì sẽ trở thành cung chủ của Huyết Lâu.
Nghĩ đến ngày đó gần cần kề, cô thất thần.
“Này” nếu không phải Tú Hạnh gọi, Tố Tố nghĩ mình sẽ mọc rễ luôn, “Sắc mặt ngươi rất tệ, không có việc gì chứ” cuối cùng Tố Tố đã xảy ra chuyện gì mà không nói cho nàng biết đến?
Như Tú Hạnh đoán, Tố Tố lại tự ăn chính mình không bao giờ muốn và tiết lộ tâm sự cho người khác nghe, dù rằng nàng là hảo hữu đi chăng nữa, “Ngươi thật nhàm chán, không thèm nói với ngươi” xoay người, hừ hừ bước ra đi, lúc vào thoải mái mà phiêu diêu, lúc ra đi thì tức giận đầy bụng….
Nhìn bóng lưng của Tú Hạnh, Tố Tố biết Tú Hạnh đối xử rất tốt với mình, nhưng cô không thể làm mình quá nổi bật, chẳng qua ngày đó, cô lộ ra chút thông minh, kết quả bị Hách Chu Sí nhìn thấu, hại cô đến bây giờ vẫn là con hầu.
Thật ra đến với cổ đại, cô đã học được rất nhiều thứ, lúc ở Mai gia, cô học được cách kiên cường, nhịn đau.
Làm khất cái ở ngoài đường, cô học được cách giấu đi sắc mặt, nhịn nhục.
Còn ở đây, đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt cùng cạnh tranh kịch liệt, thì cô phải học giả ngốc, nhịn khổ.
Tóm lại, cô phải học được cách đánh không lên tiếng, hiểu nhưng vô biểu tình. Bởi vì ở nơi xa lạ này, thứ cô cần phải học là vô hạn, mà cái giá phải trả là không đếm xuể.
Có lẽ cô không còn là Tố Tố ngông cuồng, Tố Tố ham chơi, Tố Tố ngay thẳng mà cô chính là Tố Tố sống để báo thù.
Ngước mắt lên trời, nhiều lần cô nghĩ muốn dùng cái chết để tự do, làm hồn ma phiêu bạt tự tại bay khắp nơi, còn hơn sống để người ta lợi dụng, sống để báo thù.
Nhưng cô không cho phép mình yếu đuối như vậy, bởi vì cô muốn đạp đổ Mai gia dưới chân, cho nên cô tuyệt đối không cho phép bản thân mình bỏ cuộc. Cô muốn sống, sống để dìm chết Mai gia!