Đọc truyện Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt – Chương 5: Ý Trời.
“Cái gì, người Mai gia tìm ta?” vừa nghe được, cô không khỏi cuồng tiếu “Tìm ta, chẳng qua trong nhà lạc mất con vượn tài, tìm làm gì?” nếu không phải nghe nhắc lại hai chữ ‘Mai gia’ thì cô đã quên mất ‘Mai gia’ là cái gì.
“Tố Tố, ngươi không nên tự hạ thấp bản thân mình” ngồi trên cao, Đổng Thước Liên nhăn mày không hài lòng với cách xử dụng ngôn ngữ của Tố Tố.
“Vậy thì sao, trong mắt họ, ta chẳng qua chỉ là động vật, là một động vật!”, lần đầu tiên Đổng Thước Liên diện kiến được bộ dáng kích động của Tố Tố, qua đó có thể suy đoán, cuộc sống trước kia của Tố Tố trong Mai gia không được tốt.
“Chẳng lẽ những thứ ta dạy trong một tháng qua, ngươi hoàn toàn nghe không lọt tai?” không cần Đổng Thước Liên nhắc nhở, Mộc Diện đã ở đằng sau, lên tiếng trách móc, trách cô không tự kiềm chế tốt bản thân, trách cô tự hạ nhục bản thân mình!
Không sai, cô không có cách quên đi ám ảnh này, cũng không thể tự kìm chế cảm xúc chính mình khi nghe nói đến Mai gia. Cho dù có dùng cục tẩy để xóa đi bao nhiêu lần thì cuộc sống ở Mai gia đã ăn sâu vào trí óc cô…khiến cô không cách nào có thể quên đi….
Đến đây cô có hơi muộn phiền, bất lực nhắm nghiền lại đôi mắt, trở lại Mai gia thì cô làm sao có thể báo thù, trở lại Mai gia thì cô làm sao còn có thể sống sót? Không! Cô không cần ‘Mai gia’, cô không cần đến!
“Ta không muốn!” đột nhiên cô như phát điên, chạy nhanh hướng ra cửa, để trốn tránh. Phải, hiện tại cô muốn trốn đi, không muốn phải chịu dày vò, áp lực nữa, quá đủ rồi, quá đủ rồi!
Mộc Diện đã giữ chặt cô. Bị nắm chặt, nhưng cô vẫn dùng lực giãy dụa: “Không, tránh xa ta ra, người xấu, người xấu, tất cả đều là người xấu, cút đi, cút ra” bị Mộc Diện ôm lấy eo, nửa thân dưới của cô không đá thì đập, khiến cho người đằng sau có chút khó khăn để kìm chế cô, sợ dùng sức, sẽ làm cô đau, nhưng nhẹ tay thì cô sẽ chạy thoát.
“Không, ta….hư” đầu đá lung tung, đột nhiên nghiêng sang trái, tất cả mọi hành động trên người Tố Tố liền đình chỉ.
Thu hồi lại tay, ánh mắt Mộc Diện trở nên phức tạp khi nhìn đến Đổng Thước Liên, nhưng Đổng Thước Liên chỉ biết thở dài.
Khi thần trí cô bắt đầu minh mẫn trở lại, liền nghe được hai đạo thanh âm bên tai.
“Cung chủ, người vạn vạn không thể làm thế!” Cô nhận ra, đây là thanh âm của Mộc Diện.
Người còn lại đương nhiên là Đổng Thước Liên, “Ta không muốn phải đưa Tố Tố về lại cuộc sống kia” thật ra sau khi đưa Tố Tố về tổng phân đà, Đổng Thước Liên đã phái người điều tra, vì nơi canh phòng cẩn mật như vậy, rất khó moi được tin.
Sau nửa tháng, Đổng Thước Liên biết tường tận mọi việc lúc Tố Tố ở trong Mai gia, thì không khỏi ảo não.
Từ lần đầu chạm mặt, Đổng Thước Liên khẳng định, Tố Tố nhất định sẽ là một người làm nên đại sự.
Thật hoàn hảo nếu Tố Tố thật sự tứ cố vô thân.
Thật hoàn hảo nếu Tố Tố có gia cảnh bần hàn.
Thật hoàn hảo nếu Tố Tố không phải là người của Mai gia.
Chính vì như vậy, sự hoàn hảo đã tan biến, khiến cho Đổng Thước Liên đau đầu, không biết nên làm sao mới phải.
Nhưng tình cảnh ban nãy đã nói cho Đổng Thước Liên biết, chính mình nên đưa ra quyết định như thế nào.
“Cung chủ, người làm sao có thể mềm lòng như thế? Nếu để Mai Quế Liêm điều tra được, thì chúng ta sẽ mang tội” không chỉ thế mà còn bị san bằng, tất cả công sức xây dựng trong bao năm qua, liền nhất nhất trôi theo nước…
“Không cần nói nữa, chuyện ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi” Phải, lấy thời gian quen biết nhau Mộc Diện không lý nào không biết con người Đổng Thước Liên ra sao, đương nhiên biết một khi Đổng Thước Liên quyết định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi, giống như…chống lại lục đại đường chủ, chỉ để bảo vệ Tố Tố…. (Truyện này ta sẽ nói trong ngoại truyện ^0^)
Nằm trong phòng, tai nghe nhất thanh sở thị (*), lúc sau, những tiếng ồn ào mới tạm thời lắng dịu đi, Tố Tố bất lực nhắm lại đôi mắt, không ngừng liên tưởng đến những lời mà Mộc Diện nói.
(*) rõ ràng, rành mạch.
Đổng Thước Liên lười tranh cãi, nên đã bỏ đi, Mộc Diện bám sau lưng Đổng Thước Liên mong rằng sẽ khuyên được nàng bỏ đi suy nghĩ điên rồ kia. Đi được vài bước thì người trước mặt đã không thấy hơi tăm.
“Cung chủ, cung chủ”
…….
“Cung chủ không sao chứ?” Tố Tố ở sát vách nghe được tiếng gọi thập phần nguy cấp của Mộc Diện, lập tức nhảy xuống gường, hài cũng quên mang lập tức chạy ra bên ngoài thì thấy Mộc Diện đang ẵm lấy bóng dáng Đổng Thước Liên trên mặt đất lên.
Mộc Diện dù mang lấy mặt nạ gỗ vô biểu tình, nhưng ánh mắt giờ đây dấy lên chút khinh bỉ nhìn đến Tố Tố, sau đó mang theo Đổng Thước Liên lướt qua người Tố Tố bước vào trong phòng.
Sau khi khẳng định Đổng Thước Liên không có gì nguy hiểm thì Mộc Diện mới nhẹ thở lên tiếng.
“Cuối cùng cung chủ bị cái gì?” sắc mặt của Tố Tố rất khó coi, dù rằng từng được thổ lộ, nhưng là cô vẫn chưa được biết cuối cùng Đổng Thước Liên bị mắc chứng bệnh nan y nào?
“Chuyện này làm sao ngươi biết” nhìn đến biểu tình của Tố Tố, Mộc Diện nhíu chặt lông mày đẹp, chuyện này ngoài hắn ra, thì chỉ có lục đại đường chủ biết, làm sao đến lượt loại nhân vật nhỏ như Tố Tố quản?
Tố Tố cụp mi xuống, giọng nhè nhẹ run “Cung chủ đã từng nói cho ta biết”
“Hừ” Mộc Diện hừ mũi khinh thường cô một cái, “Uổng công cung chủ tốt với ngươi, cái gì cũng nói cho ngươi biết, vậy mà ngươi lại báo ơn cung chủ như thế”
Tố Tố biết Mộc Diện đang nói đến cái gì, nhưng mà một khi cô trở về nơi đó, thì cô sợ, rất sợ, sơ chính mình sẽ gặp điều bất trắc, đơn giản, vì cô sợ chết.
Nói ra thật buồn cười.
Một người luôn mong muốn cái chết đến với mình vậy mà lại sợ chết???
Nhưng Tố Tố không sai, con người ai mà không sợ chết đâu?
Nhìn đến Đổng Thước Liên nằm trên gường đang chịu mọi cơn đau hành hạ tinh thần lẫn thể xác thì lòng Tố Tố cũng không dễ chịu đâu.
Tố Tố không hiểu, rõ biết Đổng Thước Liên lợi dụng mình, vậy mà cô vẫn lao đầu vào để nàng ta lợi dụng
Mà cũng không tính là lợi dụng, chẳng qua Đổng Thước Liên chỉ muốn tìm một người có năng lực giỏi để làm cai quản mọi việc trong tổ chức, mà cô cũng….
Hít một hơi sâu “Hảo, ta đồng ý với ngươi, ta quay về”
“Ngươi đã nghĩ kỹ” lần này Mộc Diện dùng bộ dạng nghi hoặc nhìn Tố Tố, sợ cô nói suông, nhất thời lỡ miệng, hoặc là lợi dụng thời cơ để trốn thoát.
“Ngươi nói đúng, cung chủ tốt với ta như thế, ta không thể để quân triều đình phát hiện ra nơi này, càng không thể vì chính mình sợ chết mà liên lụy mọi người”
……
Tại Mai phủ
Binh lính dày đặc, bao phủ cả đại môn, dù thế, nơi này cũng được mọi người bảo trì đến thật yên tĩnh, nhưng bên trong, lại không như ….
“Hồ nháo” thanh âm khàn khàn giận dữ của một nam trung niên truyền ra, lập tức liền đánh động tới toàn thể mọi người trong Mai phủ.
“Sao con có thể đối xử với Nhược nhi như vậy?” Ngữ khí hỏi tội càng cao, chiến bào trên người nam trung niên vẫn chưa kịp thay đổi, vừa nghe được tin ‘động trời’ này ông liền gấp gáp trở về gia, quản thúc lại nữ nhi nhà mình.
Mai Ngạo Linh quỳ rộp xuống đất, thân thể nhỏ bé run run lên, “Linh nhi đã biết lỗi, sau này không dám nữa” Mai Ngạo Linh hèn mọn hứa hẹn.
“Phải đó, Liêm nhi, Linh nhi cũng đã biết lỗi của nó rồi, hãy tha thứ cho Linh nhi đi” Mai Khang lấy thân phận bậc trưởng bối tiến lên khuyên bảo, nhìn lấy tôn nữ(*) bảo bối của mình phải quỳ xuống đất như bao kẻ hạ đẳng khác thì lòng đau không ngớt.
Dầu gì, tôn nữ của ông cũng có thân phận tôn quý, ngoại trừ hoàng thượng ra thì ngay cả phụ thân của nó cũng không được như vậy, tôn nữ của ông sau này sẽ có thân phận mẫu nghi thiên hạ, đâu thể giống bọn dân đen cái thứ thấp nhất trong xã hội được chứ?
(*) cháu gái
“Phụ thân, hài nhi hy vọng người sau này hãy cố gắng quản thúc Linh nhi, đừng chiều chuộng nàng để sinh hư”, vốn ở tận biên cương xa xôi, một người vì nước, không màn việc nhà, lần này cũng bị hành động hồ đồ của Mai Ngạo Linh chọc tức.
Ông không hiểu ai cho Mai Ngạo Linh cái lá gan làm bừa như vậy, dù Mai Ngạo Linh là con gái của ông cùng nữ nhân ông yêu nhất sinh ra nhưng cũng không được phép làm càn như vậy, còn đâu là pháp kỷ chứ?
Dù rằng ông là tướng quân, có trong tay binh phù, nắm giữ binh lực của nửa quốc gia, ông có thể nói một tay che trời, một tay làm gió. Nhưng ông không thể lạm dụng chức quyền, ông càng không cho phép người phía sau của mình tạo sóng gió!
Sống trong hoàn cảnh phú quý, không lo ăn mặc, lại được Mai Khang đại lão gia cưng chiều như bảo vật, sớm đã bị phá hư.
Điều này không phải ông không biết, chỉ là không ngờ Mai Ngạo Linh còn nhỏ lại có hành vi vô đạo đức như vậy, so với những quân thù trên sa trường ông gặp, thì Mai Ngạo Linh càng khiến ông khiếp sợ!
“Phụ thân” Mai Ngạo Linh run rẩy quỳ ở phía dưới, nghe được lời nói nặng như vậy của Mai Quế Liêm thì không khỏi ngây ngốc, đây là lần đầu tiên phụ thân đối với nàng rống, lại ăn nói to tiếng như vậy, bất chợt mắt đọng nước, trân trối rưng rưng nhìn lấy Mai Quế Liêm.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy, lòng ông nhất thời mềm đi, vì thế ông chán nản thở dài “Sau này phải thay đổi, không được đối xử tệ bạc với Nhược nhi nữa” cũng chẳng biết Mai Quế Liêm bị cái gì che mắt, mà tin tưởng rằng, Mai Ngạo Linh sẽ thay đổi, có lẽ chính vì tình thương của người cha với người con?
“Phụ thân, Linh nhi hứa, Linh nhi hứa, sau này nhất định sẽ không làm như vậy nữa”, quỷ mới tin, nàng ta mà dễ dàng nghe lời như vậy sao? Hừ, đúng là quỷ hồ đồ, Mai Phiêu Phiêu – nhị tiểu thơ Mai gia ngồi ở bên hàng ghế bên trái của đại sảnh âm thầm nói trong lòng, sau, ném cho bóng dáng hèn mọn quỳ rộp ở dưới chân của phụ thân một tia nhìn khinh thường đến ghen ghét.
“Được rồi, hai người các ngươi mau đưa đại tiểu thơ về phòng rửa mặt, chải chuốt lại đi” ông không còn mắt nhìn nữa, hai người cũng đều là nữ nhi, hai bên bị tổn thương, ông cũng đau lòng như nhau.
“Tướng quân, đã tìm được tứ tiểu thơ” Ba chủ tớ Mai Ngạo Linh vừa bước khỏi đại sảnh, thì có một tiểu sai vặt đi ngang qua, tiến vào đại sảnh, quỳ xuống, ôm quyền hành lễ, giọng nói hữu lực mà cung kính hồi báo.
“Tốt” trong lúc Mai Quế Liêm muốn sải bước đi nhìn mặt nữ nhi chưa từng chạm mặt một lần thì trước cửa truyền lại thanh âm to lớn dũng mãnh mà có lực của một đại nam nhân “Tướng quân, khải bẩm tướng quân”
“Chuyện gì?”
“Đại hoàng tử nước Tử Trì đã đem quân sang tấn công, thỉnh người mau trở về biên cương trấn giữ”
“Cái gì?” Mai Quế Liêm trợn mắt, không rãnh suy nghĩ chuyện khác, hễ nhấc tới chuyện quốc gia, ngay cả tên của phụ thân ông, ông cũng quăng tận chín tầng mây, huống chi là chuyện của nữ nhi mình.
Hối hả dẫn đoàn binh lính quay về biên cương trong tích tốc, trả lại ngày tháng bình an cho Mai phủ, nhưng liệu Mai phủ thật sự có từng trải qua ngày tháng bình an sao?
Mai Quế Liêm cùng đoàn binh lính mau chóng chạy nhanh về biên cương, lúc này có một chiếc xe ngựa thúc qua.
Vĩnh viễn…vĩnh viễn, họ cũng chỉ là người qua đường như chưa từng quen biết… có lẽ đây là ý trời đã an bài…
Chiếc xe ngựa dừng tại Mai phủ, vóc lên chiếc màn trướng, bọn người hầu rất biết cách lấy lòng, quỳ ở dưới mặt đất, làm bậc thang cho Tố Tố bước xuống, bên này một gã lại cầm chặt tay Tố Tố, tránh cho cô bị té ngã.
Vậy đấy, bên ngoài thì vinh quanh, bên trong thì nhơ nhuốc.
“Rầm” hai bên đại môn đã đóng lại, nghe đến tiếng này, trái tim nhỏ bé của Tố Tố nhảy dựng lên, nếu không phải có Mộc Diện giả dạng người hầu của cô, nắm chặt tay cô thì có lẽ cô đã mau chóng chạy đi, trước khi cánh cửa đại môn khép lại.
“Dẫn nó đến nơi nó cần đến” Lúc này Mai Ngạo Linh đứng ở trước khuôn viên nhìn lấy Tố Tố, giờ khắc này Mai Ngạo Linh không còn hèn mạt, lo sợ thấp thỏm, mà là tôn quý, cao ngạo, lấy thân phận chủ nhà nhìn con ở giống nhau mà hạ lệnh.
……
Nhìn lại bảng mộc cũ nách tên ‘Cầm nhân lồng’ thì cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng tới chua xót, lộng hành tới mức này? Khinh rẻ người tới mức này? Hạng người này, vẫn chưa có bị trừng phạt sao???
Thật bất công.
Không!
Ông trời không bất công! Sở dĩ người chưa trừng phạt nàng ta, là phải để cho chính tay Tố Tố này trừng phạt nàng
Phải!
Nhất định là thế!
Không có ông trời trừng trị ngươi, thì sẽ có Tố Tố ta đây sẽ trừng trị ngươi thay ông trời!
Không đợi cô phản ứng, cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của cô, tên hạ nhân đã thô bạo đẩy cô vào trong, rồi khóa cửa lại.
Vì khi Mai Quế Liêm quay về biên cương, nơi này chính là Mai Khang làm chủ, và nắm quyền, nói trắng ra là Mai Quế Liêm nước xa không thể cứu lửa gần.
Cho dù cứu được thì sao, cuối cùng cũng không thể qua được sắc mặt của Mai Ngạo Linh cùng Mai Khang mà làm việc, cho nên căn bản bọn hầu cũng chẳng cần phải nể nan gì đến nhân vật Mai Nhược Chi này, người bọn họ phục tùng chính là Mai Ngạo Linh.
Vị đại tiểu thơ, vị tôn nữ bảo bối, người sẽ thừa kế Mai phủ, đó chính là lý do khiến bọn hầu khinh rẻ Tố Tố.
Hừ, đúng là chủ nào hầu nấy.
Tố Tố khẽ rủa trong lòng, sau đó phiền muộn thở dài, rồi quét mắt một lượt nhìn xung quanh, nơi này vẫn như cũ, không thay đổi gì mấy, vẫn là một căn nhà gỗ nhỏ mục nát được bốn bức tường cao lớn trắng tinh bao quanh.
“Tố Tố, hoan nghênh mày đã trở lại” môi nhỏ nhắn nhếch lên thành đường cong, không hiểu lời nói phát ra là tự an ủi mình hay là tự trào phúng chính mình.