Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt

Chương 3: Gặp Lại Cố Nhân.


Đọc truyện Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt – Chương 3: Gặp Lại Cố Nhân.


“Loảng xoảng” sau hàng loạt tiếng vỡ đồ thì một nữ tử vừa vặn chạy ngang qua. May mắn thấy được con hẻm nhỏ, chân dang ngang, nhanh chóng núp ở đằng sau chuồng gà. Lúc này ngước mắt lên thì nhìn được bóng dáng Tố Tố, cả hai cùng giật mình, đột nhiên một đoàn tiểu nha sai dày đặc từ đâu lướt ngang qua hẻm rống: “Đâu rồi, đâu rồi?”
Nữ tử lập tức hướng tới Tố Tố lắc đầu, trong ánh mắt có cầu xin, thấy vậy cô nể tình nàng đã có ơn cứu mình, hiện tại giúp nàng một tay coi như trả ơn.
“Này, đồ khất cái, có thấy một nữ tử cao chừng này, mặc y phục màu nâu bước ngang qua đây không”, đang tiếp tục ăn phần cơm của mình thì nghe lai rai giọng thô kệch của một gã tiểu sai hỏi mình, nhưng cô lại lơ đễnh cho qua.
Tố Tố ngồi im bất động, chăm chú bốc đồ ăn ở thùng cơm sau tửu lâu. Tiểu sai liếc mắt một cái, thấy tiểu khất nhi này cũng giống như bao khất cái khác, bẩn thỉu, đen đúa, hôi hám, nên tiểu sai cũng không muốn tốn nước miếng nói với hạng người hạ đẳng như bọn khất cái giống như cô.
Sau khi tất cả tiểu sai rút hết, bấy giờ nữ tử áo nâu mới nhẹ nhàng bước ra, thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh nhìn chuyển sang Tố Tố đang lầm lụi ăn lấy cơm thừa canh cặn thì cười ngả ngớn ra mặt “Không ngờ chúng ta có duyên như vậy!”
Nghe vậy, Tố Tố cũng khẽ liếc mắt nhìn nữ tử hiện tại, vẫn là bộ y phục lần đầu tiên gặp, nhưng nét mặt đã khác rất nhiều, nhìn ra có vẻ thân thiện hơn….sau đó cô cũng không nói gì, vẫn là ưu tiên dạ dày của mình trước.
“Này, nhìn ngươi cũng không tệ, vì sao lại lưu lạc đến nơi này, người thân của ngươi đâu?”, lúc đầu nàng vô tình là bèo nước gặp nhau, không nghĩ gặp được lần hai, nào ngờ vẫn còn có thể chạm mặt nhau, vậy không còn là vô duyên nữa mà là hữu duyên rồi.
“Chết rồi” cô trả lời một cách bâng quơ.
“A” nữ tử sửng sốt, nghĩ một hồi, lại đánh giá Tố Tố một lúc, sau đó sảng khoái mời gọi “Có nghĩ muốn gia nhập giáo phái của ta?”
“Điều kiện” cô lẳng lẳng nhìn nàng ta, nhìn bộ dáng nàng cũng không phải là người tốt gì, dù sao cô cũng không tin tưởng có con ếch to tùy tiện nhảy ở trên đường.
Nữ tử không khách khí cười to, “Qủa nhiên là nữ hài thông minh, đúng là có điều kiện, nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội này, cả đời cũng không thể ngẩng cao đầu làm người”

Vừa nói đến câu này, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là tử huyệt của Tố Tố, nghĩ đến những ngày tháng trong Mai gia, những tủi nhục, những đắng cay. Cô cắn môi dưới, không tự chủ đồng ý “Được!”
Tố Tố không biết chính vì suy nghĩ nông cạn nhất thời, đã đẩy cô vào một con đường khác, chỉ có lối đi, không còn lối về…
Tố Tố được dẫn về tổng phân đà, nữ tử áo nâu an bài cho cô một căn phòng “Từ nay, ngươi sẽ ở đây”
Tố Tố không đáp, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nữ tử áo nâu cũng khá kiệm lời không thích nói nhiều, nên vừa căn dặn một vài người chiếu cố cho cô thì đã lặn mất tăm.
Tố Tố quan sát một vòng, thì đưa ra nhận xét, nơi này so với chiếc lồng kia vẫn là thoải mái hơn, ít ra sau này, cô sẽ không bị đánh, không chịu đói, không chịu rét, càng không phải bị kẻ khác xem thường.
“A, chúng ta có tân bằng hữu” trong lúc tự mình nghiền ngẫm một mình thì một đám tiểu hài không biết từ đâu kéo đến, một nữ hài chỉ tay hướng Tố Tố nói. Nhìn họ quần áo nhếch nhấc, mồ hôi đầm đìa, có thể thấy chắc chắn họ vừa vận động hết mình.
Cô nâng đôi mâu nhìn những tiểu nhân vật trước mặt, người lớn nhất cũng chỉ 12 tuổi, vậy nơi này là địa phương gì? Vì sao lại nuôi nấng một đóng tiểu hài, họ có công dụng gì sao?
“Eo ơi, người ngươi bốc mùi, thật thối” nữ hài cùng mọi người nhất nhất bịch mũi, trăm miệng hướng tới cô chỉ trích, mặc dù họ không khác xa cô là mấy…
“Này, vì sao không mở miệng, ngươi bị câm sao?” một nữ hài so với nữ hài ban nãy lớn tuổi hơn xuất hiện trước cửa, nàng mặc áo màu tía khác biệt với các tiểu hài cùng phòng hiện tại.
Bị chỉ vào đầu một cái, Tố Tố chỉ lùi lại một vài bước, rồi trầm mặc vô biểu cảm.
“Này, đừng vọng tưởng mình được cung chủ đưa về là hống hách nha” nữ hài áo tía nâng cao mặt, lộ rõ ghen ghét cô.

“Hách Uyển Oanh, ngươi cũng đừng tưởng leo lên chức vụ đội trưởng thì hay lắm” nữ hài ban nãy không vui tiến lên trước mặt Hách Uyển Oanh mà bới móc nàng ta, bởi vì Hách Uyển Oanh hiện tại là đang đố kỵ Tố Tố.
Không sai! Hách Uyển Oanh quả thật chán ghét Tố Tố, bởi vì Tố Tố được cung chủ để ý, mà Tố Tố là cái thá gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một con chuột hôi hám được lượm từ xó chợ rác rưởi nào mà thôi, lấy gì mà phải xem trọng hạng người như Tố Tố chứ?
“Tú Hạnh, ngươi không phục sao?” nói xong, Hách Uyển Oanh cảm thấy buồn cười hướng đến Tú Hạnh hừ một cái đầy cao ngạo, tự dương tự đắc: “Không phục thì cùng bổn cô nương – ta giao đấu, tiện nô nhà ngươi có bản lĩnh hơn ai đâu mà dám lên mặt với bổn cô nương” dứt lời, Hách Uyển Oanh hất cằm huênh hoang.
Ở đây phân biệt giai cấp bằng cách trải qua trận thi đấu hai tháng một lần. Dĩ nhiên võ công càng cao, thì con mắt nhìn người của họ sẽ khác hẳn, nếu võ công thấp, thì phải chịu lấy sự khinh thường nhạo báng.
Mà cuộc đấu võ hai tháng một lần đã kết thúc, người tháng cuộc lần này đương nhiên là Hách Uyển Oanh, không chỉ may mắn, còn được tăng cấp lên làm đội trưởng, rước lấy không ít người ái mộ lẫn phỉ nhổ. Vì sao ư? Chỉ dựa vào đặc quyền phụ thân của nàng là đường chủ nên được ưu ái mà thôi.
“Ngươi” Tú Hạnh giận đến mặt nhăn thành đoàn, biết rõ Hách Uyển Oanh là cố tình khoe khoang chiến tích, “Không thèm chấp với ngươi” nếu cô có thể đánh thắng Hách Uyển Oanh loại ỷ thế hiếp này, thì cô cũng không cần ở trong nhà tập thể! (Vì Hách Uyển Oanh là đội trưởng của một đội, mà đội trưởng thì được ngủ trong phòng đặc biệt chỉ dành cho các đội trưởng)
Dằn hết bực nhọc xuống bụng, Tú Hạnh kéo Tố Tố từ trong phòng đi ra, tốt bụng nhắc nhở “Ngươi đó, tốt nhất không nên cùng nàng ta dây dưa chung hay đắc tội với nàng ta. Và nếu không muốn bị mọi người cùng phòng cô lập, hay bị đuổi ra khỏi phòng thì mau đi tắm, rồi cùng hòa đồng với các bằng hữu đi”
Mặt không sắc thái, mắt Tố Tố nhìn hướng Tú Hạnh chớp chớp vài cái, nhìn trông thật đáng thương.
Tú Hạnh nhăn mày “Muốn biết nhà tắm ở đâu phải không?”
Không nói.
“Muốn biết thì phải mở miệng hỏi!”

Không hỏi.
“Này, ngươi có phải bị câm?”
Không phải.
Hồi lâu tự độc thoại như Tú Hạnh đành giơ bạch kỳ(cờ trắng) đầu hàng, bởi vì miệng Tố Tố như dính keo không cách nào làm cô mở miệng. May mắn thân thể Tú Hạnh cũng bám đầy mồ hôi, nên tiện thể ‘làm ơn thì làm cho chót’, ‘tiễn phật dẫn đến tây thiên’, nên ‘tốt bụng’ một cách bất ngờ, dẫn Tố Tố đến nhà tắm tập thể dành cho nữ môn đồ nữ để tẩy rửa.
Tắm xong, Tố Tố cảm thấy cả người nhẹ nhõm, khoan khái hẳn, như được thoát thai hoán cốt, mặc lên bộ y phục vải bố thô xơ như các tiểu hài khác, từ nay, cô sẽ mang một sứ mệnh khác.
Ban ngày luyện tập đến mệt mỏi, thời tiết ban đêm lại lạnh buốt giá, nên mọi người ai cũng sớm lên gường, ngủ đến say như chết . Chỉ còn lại mỗi Tố Tố là còn thức, có lẽ thủy thổ bất phục, nên đêm nay mất ngủ.
“Sao ngươi còn thức?”, đang ngắm sao một mình thì một thanh âm chui đến tai, phá vỡ sự trầm mặc của cô.
Nhìn đến nữ tử được xưng hô là cung chủ trong miệng Hách Uyển Oanh, cô vẫn không có lộ ra bộ dáng chân chó gian thần siểm nịnh, vẫn một bộ dáng trầm đạm. (Trầm mặc+đạm bạc)
“Việc ta là cung chủ, ngươi chắc đã biết?” nữ tử hỏi với giọng không chắc chắn, cho thấy phẩm chất của vị cung chủ này cũng khá khiêm tốn.
“Ừ”
Nữ tử cười cười, nhưng giọng trở nên nghiêm chỉnh: “Thấy cung chủ vì sao không hành lễ!”
Tố Tố hếch mày lên, rồi nhìn nữ tử bằng ánh mắt tràn đầy phức tạp, cũng thật nhanh miệng đáp “Chưa học đến quy củ, lễ nghi”
Nữ tử nhịn không được tán dương “Mồm miệng lanh lợi, câu trả lời khá lắm, ta cảm thấy ngươi thật đặc biệt”, ngay từ lần đầu chạm mặt, cái bộ dáng quật cường thà làm đau chính mình cũng không bỏ cuộc đã hấp dẫn sự chú ý của nàng, nàng tự hỏi cái nữ hài tốt đẹp kiên cường như thế, vì sao lại phải sa sút đến phải lưu lạc đầu đường xó chợ đây?

Thà được làm người thường, còn hơn là người đặc biệt trong mắt cung chủ, Tố Tố thầm nghĩ.
“Ta tên Đổng Thước Liên, nếu không có người khác, ngươi liền có thể gọi ta tiếng Liên tỷ” đặc quyền này không phải ai cũng có, nhưng mà khiến cho người được ưu ái cảm thấy sợ hãi, “Vì sao?” khiến cô được thụ sủng nhược kinh.
Đổng Thước Liên ‘A’ một tiếng, có hơi khó hiểu nhìn lại Tố Tố đang có chút không bình thường kia, phải, chính xác Tố Tố không bình thường, được sủng hạnh hơn, không tốt sao?
“Vì sao lại đối đãi với ta không giống người bình thường” cô không cần đãi ngộ đặc thù này đâu, Đổng Thước Liên nhếch môi cười nhạt “Chỉ bằng ngươi từng cứu ta, có tính không?”
“Ngươi cũng từng cứu ta, căn bản chúng ta không ai nợ ai!” giọng Tố Tố gần như cự tuyệt một điều gì đó, đến cả Tố Tố cũng không rõ đó là điều gì, mà khiến cô bất an như vậy, nhưng cô biết đây không phải là hảo sự…
“Đừng né tránh ánh mắt của ta, hãy nhìn kỹ vào ánh mắt của ta” Đổng Thước Liên kéo khuôn mặt cô nhìn thẳng vào mình, nàng biết cô không phải là người tầm thường, chắc chắn sẽ hiểu được ý tứ sâu xa của nàng.
Cố ý, Tố Tố lại đưa mâu lảng sang chỗ khác, chính là không nhìn mặt Đổng Thước Liên.
“Ta sắp chết”, Tố Tố vốn dĩ không lưu tâm một lòng muốn rời đi thì bị lời nói này của Đổng Thước Liên làm cho giật mình, liền trợn to đôi mắt như chẳng thể tin được nhìn Đổng Thước Liên.
Phút chốc, tình hình căng thẳng bao phủ, nhưng lại phá tan bởi cái cười của Đổng Thước Liên, nàng ha hả ôm bụng cười to, nước mắt cũng trào ra khỏi khóe mắt.
Đôi mắt Tố Tố vô thức híp lại, liền nhẹ nhàng hừ một cái, tỏ ra tức giận khi bị người khác lừa gạt một cách trắng trợn như vậy.
“Dù sao đi nữa, nếu ngươi coi ta là tỷ tỷ thì phải cố gắng nỗ lực học tập” không cho cô cơ hội để khước từ, Đổng Thước Liên phi thân, nhảy như chú sóc qua từng nấp nhà, thoáng chốc, biệt tăm trước mắt cô.
Hừ, có võ công giỏi, ngon lắm sao? Vì sao lúc nào cũng thích tỏ ra thần thần bí bí đâu? Tố Tố ai oán trong lòng! Nhưng cô không biết chính mình cũng vậy thôi thì nói ai được chứ?!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.