Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Chương 16: Từ chức


Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 16: Từ chức


Editor: Linh Miêu
“Thật xin lỗi ?” Tống Nghiễm đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, anh bây giờ mới biết thì ra khi tức giận đến cực điểm thì người ta cũng chỉ biết cười. Ngón tay đang vuốt ve môi Dung Thanh tăng thêm mấy phần lực đạo, máu trên môi cô tưởng đã ngừng lại bắt đầu thấm ra. Tuấn Nghiễm dùng ngón tay lau máu trên môi cô, ánh mắt ảm đạm, “Em có tính xem mấy ngày nay, câu thật xin lỗi này em đã nói với anh bao nhiều lần không?” Em cho là anh thích nghe hai cái phá tự này sao?”
Cô nói cho cô thời gian, nói hết đợt bận này sẽ lập tức ở bên nhau, thế mà bây giờ cô cư nhiên đưa lên đơn xin nghỉ việc, vậy anh là cái gì? Muốn nhanh chóng đẩy anh ra như vậy sao?
“Tống Nghiễm.” Toàn bộ khí lực của Dung Thanh gần như bị nụ hôn vừa rồi của Tuấn Nghiễm cướp hết, cô vô lực bám vào lưng anh, chống đỡ bản thân đứng vững. Môi cô vừa nóng vừa đau, nhưng lúc này cô cũng không có để ý đến, cả đầu cô đều là hình ảnh vừa rồi Tuấn Nghiễm run run hôn cô. Cô thấp giọng giải thích: “Tôi không có ý này, anh buông tôi ra trước đã.”
“Buông em ra?” Tống Nghiễm dường như đã dần dần bình tĩnh lại, anh cúi đầu lặp lại ba chữ này một lần, ngữ khí có chút ý vị thâm trường. Không đợi Dung Thanh kịp phản ứng, cô bỗng nhiên bị nhấc bồng lên, Tống Nghiễm không chút do dự nhấc cô lên, hai ba bước tiến đến ghế sofa, cứ như vậy ôm cô rồi ngồi xuống, đặt cô ở trong lòng, tay nhanh chóng vòng quanh hông cô.
“Cứ như vậy nói đi.”
Dung Thanh cảm thấy bản thân giống như đã bắt đầu quen với việc bị anh ôm ấp, anh không muốn buông ra thì cô cũng cư nhiên không sinh ra một chút ý muốn thoát ra. Cảm thấy trầm xuống, cô hơi hơi xoay đầu đi, đã thấy mặt đất xung quanh những mảnh giấy vụn bị vứt lung tung, mặt chữ trên giấy có thể mơ hồ thấy được. Đây là…. đơn xin nghỉ của cô?
“Nói đi, em không phải có ý như vậy, vậy em nói cho anh biết, em là có ý gì?” Thấy Dung Thanh chần chừ mãi không lên tiếng, Tuấn Nghiễm nhịn không được mở miệng giục. Giọng nói của anh còn kèm chút khàn khàn, nhưng mà so với giọng nói lạnh như băng lúc nãy thì tốt hơn nhiều.
“Tôi mệt mỏi.” Dung Thanh cúi đầu, trước mắt là vạt áo sơ mi được cắt may khéo léo của Tuấn Nghiễm. Giọng cô không lớn, tốc độ cũng không nhanh, gằn từng tiếng một, phá lệ mang theo sự kiên trì, “Vị trí này rất tốt, cũng rất trọng yếu, nhưng mà tôi thật sự… không cách nào đảm nhiệm. Tôi nghĩ tôi vẫn là một bác sĩ, không nên tiếp tục chiếm lấy một cái chức vị tốt thế này, thật lãng phí tài nguyên.”
Vòng tay bên hông cô siết càng chặt hơn, thậm chí làm cô thấy hơi đau. Dung Thanh không ngẩng đầu, cứ thế nhìn hắn siết chặt mình, cho đến khi cằm bị người ta nâng lên, bắt buộc ngầng đầu, chống lại ánh mắt trầm mặc của anh.
“Dung Thanh, em nói với anh” gương mặt anh quá gần, hô hấp của hai người cứ như vậy ở cùng một chỗ, không phân biệt rõ là hơi thở của ai, “Ngoại trừ lý do này, em muốn nghỉ việc, có phải vì muốn trốn anh hay không?”

“Dung Thanh cụp mắt, không trả lời.
Không nói, chính là cam chịu? Tống Nghiễm đột nhiên muốn cười thật to, uổng công anh cao hứng lâu như vậy, cho rằng cô đồng ý rồi, hay ít nhất cũng nghiêm túc suy nghĩ. Mấy ngày nay anh đều liều mạng làm việc, muốn sớm hoàn thành mọi thứ, có thêm nhiều thời gian ở bên cô nhưng mà thì ra cô chỉ là có lệ, còn trong lòng cô tràn đầy ý muốn rời anh đi.
Dung Thanh, em nằm mơ.
Trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, Tống Nghiễm tuy rằng cố hết sức khắc chế nhưng mặt vẫn đen đi vài phần, gắt gao nâng cằm cô, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rốt cuộc mở miệng:
“Em muốn nghỉ phải không? Được, tối mai có một buổi tiệc, Lí Hận không rảnh, em đi theo giúp anh, rồi anh sẽ đồng ý cho em nghỉ.”
“Được.” Dung Thanh đáp ứng. Rõ ràng cô muốn bình tĩnh, lại không biết vì sao, có một chút vị chát ở đầu lưỡi cứ từng chút từng chút tràn ra ngoài.

Vết thương trên môi Dung Thanh thật rõ ràng, cô rời văn phòng Tuấn Nghiễm trở về vị trí tiếp tục dọn dẹp này nọ, lập tức cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình. Dung Thanh ngẩng đầu, Lí Hân cười cười rồi dời ánh mắt đi, làm thư ký lâu như vậy, cái gì nên biết, cái gì không nên biết, trong lòng cô đều biết rõ ràng. Về phần Nhạc Văn Tinh…khi chạm vào ánh mắt Dung Thanh, liền mặt không biểu cảm quay đi chỗ khác.
Cũng không tệ, ít nhất lần này cô ấy không có thái độ khinh bỉ cô. Dung Thanh nghĩ trong lòng, tiếp tục dọn dẹp lại bàn làm việc. Bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một cái hộp nhỏ tinh xảo, được nắm trong những ngón tay thon dài, móng tay hiển nhiên được cố ý chăm sóc, mượt mà đáng yêu, màu sơn móng đỏ tiên diễm mà không có vẻ tục khí, làm cho Dung Thanh lập tức nhớ đến sơn móng tay.
“Cũng không biết che đậy nữa, những lời đồn đại còn chưa đủ khó nghe sao?” Đại khái là không quen quan tâm cô như vậy, giọng Nhạc Văn Tinh nghe có chút kì quái, lại khiến cho Dung Thanh cảm thấy đáng yêu dị thường. Chua chát trong lòng cô phai nhạt đi một chút, cô nhận lấy vật trong tay Nhạc Văn Tinh, cười nói cảm ơn, chỉ thấy Nhạc Văn Tinh lơ đễnh hừ một tiếng, xoay người lại đi giày cao gót dáng người xinh đẹp trở về chỗ ngồi.

Giữa trưa nay Tống Nghiễm cùng với Lí Hân ra ngoài tham dự một bữa trưa xã giao. Dung Thanh thấy hai người cùng nhau ra ngoài, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lấy son nước Nhạc Văn Tinh đưa cho, soi gương cẩn thận che đi từng dấu vết mà Tuấn Nghiễm lưu lại.
Rốt cuộc vẫn không có cách nào che đi hoàn toàn, nhưng so với không che thì tốt hơn nhiều, chỉ mong không có ai chú ý tới bản thân mình.
“Cô thấy cô biến thành như vậy, không mất mặt à!” Nhạc Văn Tinh vừa ăn trưa về, đem một ly trà sữa đặt trên bàn Dung Thanh, cười nhạo nói. Trong văn phòng lúc này chỉ có hai cô, cũng không cần giữ ý như bình thường.
“Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy.” Dung Thanh cảm ơn, đem ống hút cắm vào hộp, uống một ngụm trà sữa, trong bụng bỗng thấy ấm lên một chút.
“Thích thì nhận, không thích thì cự tuyệt, ép buộc qua ép buộc lại cô không thấy mệt à?” Nhạc Văn Tinh đưa lưng về phía Dung Thanh, dựa vào bàn, không nhìn Dung Thanh, cô thấy thế giới này thật là kỳ diệu đi, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể chủ động bắt chuyện tán gẫu cùng người này.
Dung Thanh cười cười, ưỡn người dựa lưng vào ghế, ngồi nhìn ra cửa sổ, không nói gì.
Thích thì nhận, không thích thì cự tuyệt, nếu sự thật chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Cô tưởng cô đại khái là thích anh, thích nhìn anh có khi giống như đứa trẻ, có khi kiêu ngạo kỳ quái, có khi lại dè dặt cẩn trọng quan tâm cô; thích khi anh ôm cô, hơi ấm trên người anh xuyên thấu qua quần áo truyền một ít đến người cô, thậm chí… Thích khi anh hôn cô, hơi thờ hòa quyện, không phân biệt được của ai…
Đáng tiếc, cuối cùng là không đơn giản như vậy.
A Trì đã từng cho cô xem rất nhiều tin tức, đều là về Tuấn Nghiễm, cô cũng không mấy quan tâm, cho nên đến bây giờ vẫn không biết, thì ra năm năm trước, ông nội Tuấn Nghiễm qua đời, anh tiếp quản Tống thị. Tống thị ở trong tay anh phát triển từng chút từng chút, ngày càng hưng thịnh. Đương nhiên cô cũng không biết… Khi đó, những hàng dài tin tức về anh, ngoài tài chính và kinh tế ra thì chính là bát quái về tình ái, sau này mới dần dần yên lặng hơn.
Nhớ tới lời anh nói năm năm trước đã yêu mình, Dung Thanh có chút ngây người, như vậy lắc đầu cười khổ.
Các nữ nhân luôn cảm thấy mình đặc biệt, có thể khiến một nam nhân vì mình mà buông tha cho khắp rừng rậm. Dung Thanh không biết bản thân cô có phải cũng ôm ý nghĩ như vậy không, nhưng cô rất rõ ràng…. cô tuyệt đối không nên nếm thử cảm giác đó.

“ Thôi. Không nói chuyện với cô nữa!” Thật lâu không nhận được hồi đáp, Nhạc Văn Tinh rốt cuộc nhịn không được xoay người, cô chỉ thấy thần sắc Dung Thanh có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
“Cám ơn cô.” Dung Thanh hồi phục lại tinh thần, cười với mĩ nhân đối diện. Chỉ thấy Nhạc Văn Tinh “hừ” một tiếng có chút bất mãn, bỏ lại một câu “Làm như không ai nhìn ra là cô thích anh ta” rồi xoay người bước đi. Để lại Dung Thanh thần người ra kinh ngạc, thì ra… Đã rõ ràng như vậy sao?

Tống Nghiễm đi phía trước nói, ngày mai sẽ đến đón cô, Dung Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không cần phải ở lại nữa, dọn dẹp xong đồ dùng liền tự về nhà. Khi đi xuống lầu, tuy rằng không thèm để ý, nhưng những ánh mắt cùng thần sắc phức tạp vẫn khiến cô nhịn không được muốn thở dài.
Cũng may bây giờ không phải giờ tan tầm, không chỉ không có kẹt xe, chỗ ngồi trên xe buýt cũng còn rất nhiều. Cô đi làm mới nửa tháng, đồ dùng cũng không nhiều lắm, Dung Thanh nhẹ nhàng trở về nhà, thở dài nhẹ nhõm. Cô gọi điện cho sư huynh, hẹn mấy ngày sau sẽ đến bệnh viện báo danh, cô cởi quần áo, tẩy trang, đặt lưng xuống là ngủ luôn.

Dung Trì về nhà lấy bài tập, ngày mai muốn nộp một cái báo cáo thí nghiệm để ở nhà, vừa vặn buổi chiều có thời gian rảnh, nên nghĩ quay về nhà một chút.
Bây giờ chưa tới giờ Dung Thanh tan làm, cậu tưởng rằng trong nhà không có ai, nhưng vừa vào cửa cậu liền thấy một cái thùng nhỏ đựng đồ lặt vặt, còn có túi của Dung Thanh trên ghế sofa. Cậu ngay cả túi xách còn chưa kịp buông, không chút suy nghĩ chạy vào phòng Dung Thanh.
Thấy Dung Thanh đang yên tĩnh nằm ngủ trên giường, tinh thần đang hoảng hốt của Dung Trì nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, đặt túi xách xuống, đi qua kéo lại chăn cho cô, ánh mắt đảo qua mặt cô, tay bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt trầm xuống.
“A Trì, sao em lại về?”
“Chị.” Dung Trì ngồi ở cạnh giường,đỡ Dung Thanh ngồi dậy, để cô tựa vào thân mình, “Em về lấy ít đồ, hôm nay sao đi làm về sớm vậy?”
“Chị nghỉ việc rồi.” Giọng Dung Thanh còn vương chút buồn ngủ, nhưng lời nói lại rất rõ ràng, ngắn gọn bốn chữ, làm cho sắc mặt Dung Trì càng trầm hơn.
“Chị, có phải Tống Nghiễm…”

“Không có.” Dung Thanh lắc đầu, “Chỉ là chị cảm thấy công việc rất mệt, lại không thích hợp với chị, nên xin nghỉ.”
“Chị!” Dung Trì nhíu mày, cuối cùng không nhịn được đưa tay lên khóe miệng cô, “Vậy chị nói với em đây là cái gì? Chị tự cắn mình à?”
“Chị…”
“Tên hỗn đản Tống Nghiễm này dám bắt nạt chị? Em đi trừng trị hắn thay chị!”
“A Trì!” Dung Thanh đưa tay ôm lấy thắt lưng Dung Trì ngăn cậu đang muốn đứng lên, Dung Thanh đem cả người vùi vào lòng cậu, trong giọng nói tự nhiên có chút run run, “A Trì, chị hình như… rất thích anh ta.”
Cả người Dung Trì cứng đờ, có chút khó tin nhìn người trong lòng, lại chỉ có thể thấy mái tóc dài rối tung của cô, không thấy nét mặt.
“Nhưng mà không sao, chị sẽ không giả vờ ngu ngốc.”
“Ừm.” Không biết vì sao Dung Trì thấy Dung Thanh như vậy, bỗng nhiên không nói ra lời, chỉ biết dùng tay vuốt nhẹ mái tóc cô. Hồi lâu sau mới tìm được lời nói, đem cằm đặt trên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Chị, có em ở đây với chị.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tống Nghiễm: tác giả muội muội! Ta trong sạch! Hai mươi vài vẫn là cái …. ngươi cho là ta thủ thân như ngọc thật dễ dàng sao?!
Tác giả: Được rồi…. Chờ ngươi bị ép buộc đủ, sẽ cho ngươi giải thích.
Tống Nghiễm: ! ! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.