Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Chương 15: Lời đồn đại


Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 15: Lời đồn đại

Editor: Linh Miêu
“Khách sạn đối diện mới khai trương, trưa nay qua dùng thử không?”
“Được, kêu Văn Tinh đi cùng đi.”
“Ừm. Một lát nữa sẽ nói cô ấy, à đúng rồi, lần này không phải mới tuyển hai trợ lý thư ký à, sao chưa từng thấy người kia xuống dưới ăn cơm bao giờ? Dù sao cũng là người thực tập với nhau, cũng nên giao lưu tình cảm chứ.”
“Cô nói Dung Thanh à? Người ta khinh thường không thèm cùng chúng ta làm bạn đâu!”
Toilet đúng là địa điểm bát quái lý tưởng danh bất hư truyền, Dung Thanh bất đắc dĩ dừng động tác mở cửa, khẽ thở dài một cái, yên tĩnh đứng chờ. Bây giờ đi ra ngoài, dù là với các cô ấy hay với bản thân đều chỉ có thể là xấu hổ đến cực điểm. Nhưng mà đáng tiếc là, bên ngoài hai người kia hiển nhiên không biết Dung Thanh đang có lòng bỏ qua, vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Có sáng sớm bị kẹt xe, tôi quyết định đi đường khác, cô đoán xem tôi nhìn thấy gì?”
Người còn lại không nói gì, Dung Thanh đoán là cô ta chắc là đang lắc đầu. Rồi cô chợt nghe giọng nữ kia tiếp tục hạ thấp giọng, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng: “Ta thấy, cô Dung Thanh kia… từ trên xe Tống tổng đi xuống!”
“A!” Người còn lại kinh hô một tiếng, “Ngươi nói là…”
“Còn không phải là như vậy sao? Thật sự là không tưởng tượng được, thoạt nhìn hiền lành thế, thì ra là như vậy…”

“Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Cánh cửa bên cạnh đẩy ra cùng với giọng nữ thứ ba vang lên. Dung Thanh vừa nghe đã nhận ra chủ nhân của nó, có chút đau đầu nhắm mắt lại.
“Văn Tinh, cô nghe được? Chúng tôi không cho là cô bênh vực kẻ yếu ở đây đâu, cô ta có phải hay không đối với cô…”
“Đức hạnh của cô ta, nếu hiểu biết chính xác thì nói là câu dẫn Tống tổng là tốt rồi.”
Giọng nói Nhạc Văn Tinh có chút khinh thường, Dung Thanh cơ hồ có thể tưởng tượng khi cô ấy nói chuyện, vẫn là giống như bình thường, sống lưng thẳng thắn, tự tin kiêu ngạo, mặt mang ý lạnh, “Thôi được rồi đừng nói nữa, nhanh chóng quay lại làm việc đi.”
Nghe tiếng giày cao gót có tiết tấu càng ngày càng xa cho đến khi im hẳn, Dung Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra đứng ở bồn rửa tay, vặn vòi nước.
Không nghĩ dừng ở xa như vậy cũng bị người khác nhìn thấy, đại khái là không thể cứ như vậy đi xuống được? Cô thì không sao, nhưng nếu không nói rõ, thanh danh của Tống Nghiễm liền bị cô làm hỏng hết. Nhưng mà lần trước cô vừa nói muốn từ chức, Tống Nghiễm liền… hôn cô, lần này thật sự đưa đơn xin nghỉ việc lên, không biết anh sẽ thế nào đây?
Càng nghĩ càng đau đầu, Dung Thanh tắt vòi nước, ngón tay còn ướt cứ như vậy ấn lên huyệt thái dương, trên tay dính nước khiến cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cô thần người ra, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng:
“Cô cũng có lúc đau đầu ư?”
“Cô còn chưa đi à.” Dung Thanh không xoay người, cái gương phía trước hiện ra rõ ràng bộ dạng của Nhạc Văn Tinh, giống trong tưởng tượng của cô, tự tin kiêu ngạo.

“Tôi có đi hay không liên quan gì đến cô?” Người phía sau hừ lạnh, “Cô cũng thật giỏi nha, trốn ở trong toilet nhưng không ai biết gì?”
“Cám ơn.” Dung Thanh không để ý đến ý trào phúng trong lời nói của Nhạc Văn Tinh, cô xoay người, cười nói lại. Nhạc Văn Tinh nghe vậy liền hơi hơi đỏ mặt, hừ một tiếng, không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác nhỏ giọng nói thầm “Kỳ lạ, sao tôi lại nói chuyện với cô.”
Bộ dạng kỳ lạ thật đáng yêu, khiến Dung Thanh không nhịn được bật ra một tiếng cười.
Người đối diện thấy vậy tức giận, bỗng chốc cất cao giọng: “Dung Thanh, cô thật sự không có đầu óc sao?”
“Kệ cho các cô ấy nói đi.” Dung Thanh không để ý khóe miệng nhếch lên của Nhạc Văn Tinh, vừa tìm khăn giấy vừa bình tĩnh nói “Dù sao tôi cũng sẽ nghỉ việc.”
“Cho nên…” Nhạc Văn Tinh tựa hồ có lời muốn nói, nhưng Dung Thanh mở miệng trước cô một bước “Sau khi tôi nghỉ, chúng ta cũng không có lúc nào chạm mặt nữa, cô có thể nói với tôi không? Tại sao lại không thích tôi như vậy?”
Dung Thanh đợi hồi lầu, người đối diện chỉ là nhìn chằm chằm nàng, chậm chạp không có mở miệng. Trong lòng Dung Thanh cũng biết chắc là cô ta sẽ không nói, cô cũng không miễn cưỡng, liền chuẩn bị bước đi. Bỗng nhiên cô nghe thấy một câu: “Dung Thanh, sao cô lại không cầu tiến như vậy chứ! Hại tôi còn xem cô là đối thủ duy nhất, ai biết cô…” ngay sau đó,cô ta hừ lạnh. Dung Thanh bỗng chốc ngớ người, sau đó liền nở nụ cười.
Thì ra cô ấy…tâm tình cô ấy chính là “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, cho nên mới luôn chọn vai phản diện sao? Tuy có chút dở khóc dở cười, nhưng ngoài ý muốn lại thấy thật đáng yêu nha .

“Loại tâm tư này nọ, tôi đại khái là không có.” Nhạc Văn Tinh vốn đã cao hơn Dung Thanh, đeo giày cao gót nên thành ra cao hơn Dung Thanh không ít, Dung Thanh muốn nói chuyện đối diện với cô ta phải hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Tôi vốn nghĩ dùng cả đời để nghiên cứu y thuật, dốc toàn lực để cứu từng bệnh nhân tôi gặp, chỉ như vậy mà thôi. Tôi rất thích y thuật chuyên nghiệp, công việc ở đây cũng rất tốt, nhưng mà lại không phải cái tôi muốn theo đuổi đến cùng. Được cô xem là đối thủ cũng thật vinh hạnh nhưng tôi rất tiếc không thể đảm nhiệm nhân vật này.”
Khi nói đến y thuật, con mắt ôn nhu của Dung Thanh như có thêm cái gì được thổi vào, kiên định hơn vài phần, khiến cho tinh thần Nhạc Văn Tinh lung lay. Trong ấn tượng của cô, Dung Thanh giống như người cái gì cũng không để ý, luôn từ từ chậm rãi, chưa từng thấy cô ta như vậy bao giờ… chấp nhất và nghiêm túc.
Chuyện nghỉ việc đã rất cấp bách, Dung Thanh viết xong đơn xin nghỉ việc vẻn vẹn trong một buổi tối, đóng dấu xác nhận, tìm một phong thư bỏ vào dán lại cẩn thận. Sáng ngày thứ hai, cô thoáng do dự một chút nhưng vẫn đem phong thư đã viết bỏ vào túi xách, lên xe Tống Nghiễm, vẫn xuống ở chỗ cũ như cũ.
Cô theo bản năng nhìn ngó xung quanh, không thấy ai quen mặt. Dung Thanh ngẩn người, mới nhớ ra cô căn bản cũng không biết người nói mình ngày đó là ai.
Kỳ thực, làm nhân viên thực tập, cùng nhau ăn cơm trao đổi là chuyện bình thường, nhưng cô buổi trưa luôn ăn cùng Tuấn Nghiễm, công việc cũng không có gì cần nên hiển nhiên không thường xuyên gặp bọn họ, đến cả mặt cũng không nhận được hết. Hiện tại nghĩ lại, đại khái thật là thất bại đi? Nhưng mà cũng tốt, hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc. Dung Thanh nghĩ, không khỏi thở dài một hơi, lần đầu tiên có chút mong chờ đi vào tòa nhà Tống thị.
Đơn xin nghỉ việc cô đưa cho Lí Hân, rốt cục vẫn là không đủ dũng khí đưa trực tiếp cho Tuẫn Nghiễm. Lí Hân xem đơn của cô, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Dung Thanh cười nói lời cảm ơn với Hân tỷ mấy ngày qua đã giúp đỡ cô nhưng bản thân không thể đảm nhiệm nổi công việc. Lí Hân dường như có chút tiếc nuối lắc đầu nhưng cũng không nói thêm gì.
Lúc cô đang thu dọn đồ đạc, ánh mắt ngẩng lên chạm ngay phải ánh mắt Nhạc Văn Tinh đang nhìn mình. Dung Thanh mỉm cười với Nhạc Văn Tinh nhưng cô rất nhanh cúi đầu tiếp tục làm việc, Dung Thanh nhịn không được, ý cười càng sâu hơn.
“Dung Thanh, Tống tổng gọi cô vào.” Lí Hân trong phòng đi ra, thần sắc phức tạp nhìn
Dung Thanh, thấp giọng nói, “Tống tổng hình như tâm trạng không tốt, cô cẩn thận chút.”
“Vâng, cám ơn Hân tỷ.” Dung Thanh cảm kích hướng về phía Lí Hân gật đầu rồi đứng dậy. Cô có chút hoang mang nhưng vẫn từng bước một tiến về phía văn phòng của Tuấn Nghiễm. Hắn hẳn là… chỉ nhìn đơn của cô thôi sao?

“Á…” Dung Thanh vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị đè lại trên cánh cửa, lực đạo quá mạnh làm cho cánh cửa phía sau đập vào tường “Oành…” một tiếng rõ to, lưng bị đập vào cửa sinh ra đau đớn, cảm xúc bất chợt trên môi truyền tới khiến tâm thần cô hoảng sợ.
Đây không phải lần đầu tiên cô và Tuấn Nghiễm hôn môi, nhưng những lần trước lại không giống thế này… Anh dường như không khống chế được đem thân mình gắt gao áp bên trên cánh cửa. Phía sau là cánh cửa lạnh lẽo, phía trước là vòm ngực nóng bỏng của nam nhân, sự tương phản làm cho Dung Thanh có chút không chống đỡ được. Cô bị anh giam cầm giữa ngực và cánh cửa, gần như không có một khe hở, mà trên môi…
Nếu nói đây là hôn, không bằng phải nói anh chính là đang cắn cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi máu tươi trong miệng. Anh vẫn như cũ không quan tâm, tiếp tục quấn quít lấy đầu lưỡi, công thành đoạt đất trong miệng cô, đảo qua từng khe lợi, hút đi từng hơi thở của cô.
Vốn phải hoảng hốt nhưng không biết vì sao Dung Thanh dần dần cảm thấy xót xa. Động tác của anh thô bạo vội vàng, thân thể còn hơi run run, thật giống như… anh đang sợ hãi điều gì.
Anh sợ hãi điều gì? Là…vì cô sao?
Ma xui quỷ khiến, Dung Thanh tự nhiên không tự chủ được đưa tay đặt lên lưng anh, vừa vỗ vỗ trấn an anh vừa thả lỏng thân mình. Miệng cũng mặc kệ anh tùy ý làm loạn, ý thức cô ngày càng hỗn độn, chân càng ngày càng mềm.
Người anh hơi cứng lại một chút, dần dần trở nên ôn hòa hơn. Anh buông đầu lưỡi cô ra, cứ như vậy nhẹ nhàng hôn trên môi cô. Rốt cuộc buông môi cô ra nhưng vẫn ôm chặt cô như cũ.
Dung Thanh không còn chút sức lực, dường như cả người đều dựa trên cửa. Nhờ tay anh giữ bên hông mới có thể đứng vững. Sắc mặt cô ửng hồng, thở hổn hển, hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.Nam nhân trước mặt hơi thở cũng hỗn loạn giống cô, ánh mắt âm trầm có chút đáng sợ, trên môi anh có nhiều vết đỏ sẫm nhưng không có vết thương nào. Xem ra vừa rồi đều là máu của mình, Dung Thanh nghĩ rồi nở một nụ cười chua xót.
“Ui..” Dung Thanh không đề phòng cười làm động đến miệng vết thương trên môi. Cô tức giận nhìn Tống Nghiễm rồi theo bản năng quay đầu qua chỗ khác, xoa xoa môi, nhưng lập tức bị anh xoay lại.
“Đau à?” Máu trên môi cô thoáng chốc đã khiến cả môi trở nên đỏ sẫm, nam nhân lại không quan tâm tiếp tục vuốt ve môi cô, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, “Anh so với em còn đau hơn nhiều, em có biết không? Dung Thanh, khi em viết đơn nghỉ việc, có nghĩ đến anh không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.