Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 17: Yến hội
Editor : Linh Miêu
Dung Trì vẫn rất lo lắng, quyết định ở lại, dự định sáng hôm sau quay lại trường sớm.
Sau đó Dung Thanh cũng không có gì bất thường, như cũ mang theo nhàn nhạt ý cười, im lặng đọc sách, chép phương thuốc, đèn bàn trong thư phòng luôn luôn sáng đến tận đêm khuya.
Cho dù Dung Thanh chưa bao giờ nói, nhưng mà Dung Trì biết rõ là cô không hề thích thư phòng hoặc không thể nói là không thích, mà là không nên thích… Có một lại cảm xúc gần như là mâu thuẫn. Khi đó cậu vẫn là một tiểu tử “Ba ngày không đánh liền leo tường, dỡ ngói”, luôn gây chuyện, vậy mà tiểu tỷ tỷ này đã ngoan ngoãn ở cạnh Dung phụ, từng chút từng chút theo ông học sách thuốc, thảo dược, chính tại… gian thư phòng này.
Khi đó Dung phụ luôn mang theo ý cười ôn hòa mà kiêu ngạo, nhéo mũi tiểu nha đầu khi nghe cô bộ dạng trẻ con lại bày vẻ nghiêm trang nhớ kỹ từng kiến thức y thuật khó hiểu, đầu đầy mồ hôi. Ông luôn không nhịn được trách cô vài câu nhưng mà trong mắt luôn mang theo ý cười. Còn Dung mẫu giống Dung Thanh, luôn ôn nhu giúp mọi người chuẩn bị trà, bất đắc dĩ lắc đầu vì cậu.
Sau đó… sau đó thì xảy ra chuyện. Gia đình ấm áp bỗng chốc chỉ còn lại hai chị em họ. Dung Thanh cũng từ đó đột nhiên thay đổi sở thích, đem bàn chuyển ra ngoài ban công, chỉ cần là khi có đủ ánh sáng thì tuyệt đối không đi thư phòng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, cũng chưa bao giờ thức đêm. Mà hiện tại… ( nói chung là do thư phòng có nhiều kỷ niệm vui và buồn nên Dung Thanh không biết phải như thế nào)
Dung Trì yên lặng đứng thật lâu trước cửa thư phòng, cuối cùng cũng đẩy cửa vào, Dung Thanh dường như có chút hoảng loạn nhét cái gì đó vào trong sách, hình như là một tờ giấy? Thoáng qua một cái, cậu chỉ kịp nhìn được một góc trang giấy, trên đó viết hai chữ “Tôi đi”, rõ ràng không phải nét chữ của Dung Thanh. Cậu có chút nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều, chỉ tiến đến đặt tay lên lưng Dung Thanh nói: “Chị, không cần thức đêm, đi ngủ đi.”
Dung Thanh dọn đồ, đứng dậy tắt đèn rồi đi về phía phòng tắm. Dung Trì đứng ở cửa thư phòng, cả người bị khuất trong bóng tối, đứng nhìn Dung Thanh. Cậu bỗng cảm thấy, bóng lưng của chị mình, thế nhưng lại rất cô đơn, cô đơn… gần như nhu nhược.
Dung Trì ở trong phòng ngủ của Dung Thanh, ôm thắt lưng yêu kiều của cô trêu đùa, thế nào cũng không chịu về phòng của mình. Dung Thanh bất đắc dĩ cười, xoa rối tung mái tóc em trai, nhẹ nhàng lấy chăn, giúp Dung Trì đắp chăn cẩn thận, rồi mới tắt đèn, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Dung Trì liền ra ngoài, Dung Thanh vẫn ngủ say. Dung Trì thấy ngực áo phía trước của mình còn dính nước, mắt Dung Thanh lại có chút sưng đỏ. Cậu cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Khi Dung Thanh tỉnh dậy, bên cạnh sớm đã không còn ai. Cô ra phòng khách liền thấy trên bàn có bánh bao và sữa đậu nành đè trên một mẩu giấy Dung Trì viết vội để lại.
“Chị, em đến trường. Điểm tâm em mua rồi, chị nhớ hâm nóng lại rồi ăn.”
Dung Thanh cười cười thỏa mãn trong lòng, lại có một chút ngạc nhiên… em trai của cô, cũng đã trưởng thành rồi, còn biết quan tâm người khác.
Tuy không thấy đói nhưng Dung Thanh vẫn ngoan ngoãn mang sữa đậu nành bỏ vào lò vi sóng. Trong lúc ngồi đợi sữa đậu nành đành cắn bánh bao. Ngay lúc đó chuông cửa vang lên, Dung Thanh vừa cắn bánh bao vừa ra mở cửa, đối diện là một khuôn mặt tuấn tú, thần sắc có chút âm trầm, làm cô rất ngạc nhiên.
“Sớm như vậy?” phản ứng của Dung Thanh rất nhanh, theo thói quen nở nụ cười, nghiêng người tạo khoảng trống cho anh đi vào. “Không phải nói… Yến hội vào buổi tối sao?”
Tống Nghiễm không nói gì, đi qua cửa quen lệ thay dép lê, nhìn lướt qua bánh bao trên tay cô, hơi hơi tiến đến gần.
“Tống Nghiễm, anh…” Thấy nam nhân ép tới ngày càng gần, Dung Thanh theo bản năng lùi về sau né tránh, trong giọng nói kèm theo một tia sợ hãi rất khó phát hiện.
“Dung Thanh”, khoảng cách mặt anh và cô chỉ còn khoảng nửa tấc. Rốt cục anh cũng chịu dừng lại, mặt không biểu cảm, “Hôm nay anh chưa uống thuốc bắc.” ( cười lộn ruột )
Dứt lời, anh thẳng người, đi qua cô hướng đến phía phòng khách. Dung Thanh sững sờ nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên thấy bản thân sờ không rõ, nhìn không thấu tâm tư của anh. Nếu anh vẫn không muốn buông tay, làm sao có thể bình tĩnh như vậy? Mà nếu quả thật anh thấy không còn thú vị, muốn buông tay, thế nào còn có thể một mình chạy tới đây nói muốn uống thuốc bắc? Anh không phải luôn luôn chán ghét vị thuốc bắc sao?
Càng hỏi càng tích tụ nhiều băn khoăn trong lòng, tâm cô cũng bắt đầu rung lên. Dung Thanh khẽ cất tiếng thở dài, quay người đóng cửa, vào bếp lấy nồi thuốc tử sa, lấy dược liệu bắt đầu sắc. Cô cảm thấy… Khả năng bình tĩnh của bản thân hình như càng ngày càng kém.
Đáng lẽ chỉ ở nhà một mình, cô chỉ định nấu bữa trưa rau dưa đơn giản. Giờ Tuấn Nghiễm còn đang uống thuốc, cũng không có ý rời đi, Dung Thanh nhìn mặt hắn không chút biểu cảm, nghĩ ngợi một chút, rốt cục vẫn đun lại canh, rồi làm thêm vài món ngon.
Tất cả đồ ăn đều đã bày lên bàn, Dung Thanh theo thói quen quay sang tìm kiếm, lại thấy bàn trống không. Cô ngẩng đầu thấy người đối diện đã ngồi xuống, bỗng nhiên ý thức được vấn đề, đầu cứng đơ, khóe miệng vẫn cong lên một nụ cười nhợt nhạt, rồi cúi mắt, xoay người đi vào phòng bếp… Thì ra chỉ cần anh đến, cô sẽ theo thói quen không cầm bát đũa sao?
Vừa ăn xong, Dung Thanh đã bị Tống Nghiễm mang theo ra cửa. Muốn làm bạn gái đi dự tiệc cùng “Tống tổng”, nếu quần áo là dạng lỗi thời thì sẽ không chỉ làm mất mặt mình. Đạo lý này Dung Thanh hoàn toàn hiểu rõ, cô ngoan ngoãn lên xe Tống Nghiễm, an phận ngồi, thẳng đến cửa một ngôi nhà giống như phòng làm việc thì ngừng lại.
…
“Dung Thanh.” Dừng chân trước cửa yến hội, Tỗng Nghiễm có chút thất thần nhìn cô gái bên cạnh. Đại khái vì học trung y nên cô rất ít khi dùng đồ trang điểm hay kem dưỡng da, thế mà làn da lại mịn màng trắng nõn, một thân váy dài đỏ sẫm càng khiến làn da trắng như tuyết của cô thêm nổi bật. Rõ ràng màu đỏ là màu phô trương nhan sắc, thế mà cô mặc vào lại vẫn mang hương vị yên tĩnh, nhìn cô như vậy, Tống Nghiễm liền cảm thấy giống như… cả trái tim đều yên bình lại.
Tỗng Nghiễm hơi hơi nâng tay, Dung Thanh sợ run, hiểu ý khoác tay vào tay anh. Cô bỗng nhiên nghĩ lại, hôm nay là lần đầu tiên cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng Tống Nghiễm. Mặt Tống Nghiễm như bất động, cũng cảm thấy rất vui vẻ. Sau đó anh cô nhẹ nhàng nói:
“Dạ dày anh không tốt, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến dạ dày và gan, anh…”
Hình như đây là một chậu nước lạnh, làm cho cả người Tuấn Nghiễm bỗng chốc mát từ đầu đến lòng. Anh sẽ không ngốc mà nghĩ rằng cô vì quan tâm đến anh nên mới nhắc nhở, ở trong lòng cô, phàm là bệnh nhân thì đều được hỏi thăm ân cần như nhau. Có khi anh còn nghĩ dại, nếu có một ngày muốn cô chết thay cho bệnh nhân, có phải cô vẫn sẽ ôn nhu cười, đồng ý không do dự hay không?
“Dung Thanh, em không muốn anh uống rượu?” Dung Thanh nghĩ trong đầu, hôm nay Tuấn Nghiễm bày ra vẻ tươi cười nhưng trong mắt lại hiện lên vài phần tà khí. Anh tiến dần đến chỗ Dung Thanh, hơi thở ấm áp của anh làm Dung Thanh run rẩy, sau đó liền thấy giọng Tống Nghiễm vang lên rõ ràng bên tai :”Xã giao làm sao có thể không uống rượu? Hay là…Em uống giúp anh?”
“Được.” Dung Thanh gật đầu không chút do dự. Sắc mặt Tống Nghiễm trong nháy mắt trầm xuống. Anh chậm rãi đứng lên, sửa sang lại cổ tay áo, kéo tay Dung thanh khoác lên tay mình, tiến vào trong.
Quần áo lộng lẫy, ăn uống linh đình, Dung Thanh tự thấy mình chẳng phải cô bé lọ lem nhưng quả thật cô cũng không quen với những nơi như thế này. Cũng may tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng Dung Thanh xưa nay vốn lạnh nhạt, cũng chỉ lả có chút không thích ứng liếc mắt qua lại, nhận lấy ly rượu từ bồi bàn.
“Tống Nghiễm, sao giờ cậu mới đến.” Tề Dật một thân tây trang hồng nhạt, đang khoác tay một nữ nhân xinh đẹp, sang trọng, ngữ khí có chút cợt nhả “Ồ, đây không phải là thư ký mới của cậu sao? Xem ra cậu chắc chắn là thích cô ấy rồi…”
“Tề thiếu,” Dung Thanh mở miệng giải thích,”Hôm nay Hân tỷ có việc nên Tống tổng mới để tôi đi cùng.”
Tống tổng? Khi nghe cách xưng hô này, ánh mắt nam nhân xẹt qua một tia trào phúng, lại rất nhanh biến mất.
Nói chuyện vài câu, Tề Dật còn có việc đi nới khác. Dung Thanh không hiểu thương trường, nhưng mà cô cũng có thể nhận ra được, cái gọi là yến hội, cũng chỉ là một nơi để phóng túng, không biết bao nhiêu kẻ phô trương hào quang, đả kích ngấm ngầm hay công khai nhìn chằm chằm cô.
Thân phận Tống Nghiễm như vậy, tất nhiên là liên tục đi qua đi lại, nói chuyện không ngừng, cho tới cuối cùng, hầu như ai cũng hướng anh kính một ly rượu. Tống Nghiễm đã đồng ý không uống rượu, liền thật sự không uống, ngay cả ly cũng không cầm. Anh chỉ lặng lặng đứng bên cạnh Dung Thanh nhìn cô mang theo nụ cười yếu ớt, một ly lại một ly thay anh uống. Thần sắc anh đen tối không rõ, nhưng không có ý định ngăn cô lại.
Kỳ thực, khi uống rượu tại yến hội, cũng chỉ cần chạm vào cái ly, ý ý tứ tứ thôi. Nhưng mà một ngụm thì ít, nhiều lần thì không tránh khỏi tích tiểu thành đại. Tửu lượng Dung Thanh không được tốt lắm, khi uống rượu lại rất dễ biểu hiện lên mặt, không bao lâu, sắc mặt đã cho thấy cô đang say.
“Em sẽ không từ chối sao?” Nhìn ly rượu trong tay Dung Thanh lại đầy, Tống Nghiễm đoạt lấy tùy ý đặt xuống, ngữ khí có chút âm trầm.
“Tôi không sao.” Dung Thanh hơi hơi lắc đầu, ánh mắt đã không còn anh minh như bình thường, có chút mông lung, nhưng vẫn còn tỉnh, thấp giọng nói: “Tôi sợ nếu từ chối, sẽ đắc tội với người ta, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của anh.”
“Anh không cần dựa vào em đến uống rượu để làm ăn!” Hô hấp Tống Nghiễm cứng lại, nhanh chóng chế trụ Dung Thanh, lôi cô ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi!”
Dung Thanh mang giày cao gót, lại có chút men say, bị Tống Nghiễm bất ngờ lôi đi, bước chân lảo đảo. Sau đó cô cảm giác được người phía trước bỗng đi chậm lại, phối hợp với tốc độ của cô, đi chậm chậm, cuối cùng cũng đến xe.
“Dung Thanh, xem như em giỏi!” “Ruỳnh!” Tuấn Nghiễm đóng cửa xe sau đó đạp chân ga, xe chạy như cung tên, không để ý cứ thế xông ra ngoài.