Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Chương 14: Lo lắng


Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 14: Lo lắng

Editor : Tami
Beta-or: Linh Miêu
Dung Thanh cứng đờ, trong tầm mắt, tay cô đang ở để bên hông anh, những khớp xương trắng bệch, mất hết huyết sắc. Mặt cô kề sát ngực anh, cô cơ hồ có thể nghe thấy tim anh đang đập dồn dập và mạnh mẽ. Dung Thanh khó tin ngẩng đầu, tầm mắt nam nhân gắt gao khóa chặt trên thân cô. Trên mặt anh bởi vì vừa kích động mà hiện ra nét đỏ ửng mất tự nhiên.
“Anh…Vì sao?” Dung Thanh bất giác thấy có chút thất thố, cô vốn cho rằng Tống Nghiễm đột nhiên nổi lên tâm tư, là vì chuyện mấy ngày nay, là vì có chút hảo cảm với cô, là vì nhất thời cảm thấy mới lạ, cô đoán ra nhiều cái “là vì” như thế. Nhưng cô không thể ngờ, tình cảm của anh lại sâu như vậy, sớm như vậy.
“Anh muốn là…em biết thì tốt rồi.” Ngữ khí của nam nhân có chút mất tự nhiên, nhẹ ho một tiếng, bỗng nhiên ý thức được lực đạo ở tay không đúng mực, tay đang giữ trên người Dung Thanh có chút luống cuống, hoảng loạn cọ đến thắt lưng cô. Anh thấy Dung Thanh nhíu mi, hớp một ngụm khí lạnh, tay anh không nhịn được cứng đờ lại.
“Làm đau em sao?”
“Không có.” Dung Thanh lắc đầu.
“Để anh xem.” Vừa rồi cô phản ứng theo bản năng rõ ràng như thế, làm sao có thể giống cô nói “ Không có?”chứ. Tống Nghiễm làm như không nghe thấy lời phủ nhận của cô, tay nhanh chóng trực tiếp hướng đến vạt áo cô. Dung Thanh có chút kinh hoàng ngăn bàn tay anh, nhưng lại bị anh dễ dàng chế trụ, thuận lợi vén vạt áo lên.
Hôm nay cô đi làm về còn chưa thay quần áo, cô mặc bộ -lê văn phòng màu đen,lúc này lộ ra thắt lưng tinh tế so với ngày thường chính là vừa nhìn đã muốn….. Áo màu đen còn khiến làn da trắng nõn của cô thêm nổi bật, mà bên hông kia là một mảng màu hồng khiến cho anh cảm thấy cô có chút đau lòng, rốt cục khiến cho anh không thể rời tầm mắt đi được.
Dung Thanh yên tĩnh nằm trong lòng Tống Nghiễm, lộ ra một mảng hông làm cô có chút xấu hổ. Ngón tay nam nhân ở bên hông cô không ngừng dao động.

Độ ấm từ đầu ngón tay anh truyền đến không ngừng, mang đến cùng lúc đó là… có một chút.. một chút khó có thể bỏ qua… là ngứa. Cái loại ngứa này, giống như là đi đến từng lỗ chân lông, theo dòng máu dẫn đi toàn thân. Cứ như vậy trong lòng cô có một chút rung động nhẹ.
Cô không biết tâm tình hiện tại của bản thân là gì? Cô chính là cảm thấy, nhìn ánh mắt anh ảo não cẩn thận xem xét từng chút từng chút thắt lưng mình, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cô run rẩy. Anh ôm cô như vậy thật ấm áp, tin cậy khiến cho cô tuyệt không nghĩ đến chuyện cử động, tuyệt không nghĩ đến cự tuyệt.
Nếu như anh nói thích cô, cô chỉ nghĩ là nhất thời, nhưng mà như thế nào lại là năm năm? Người như Tuấn Nghiễm, chắc chắn khinh thường việc nói dối, anh nói năm năm thì nhất định chính là năm năm. Năm năm có dài đáng bao nhiêu đâu? Cô chỉ là từ một học sinh mười mấy tuổi đến hiện tại sắp tốt nghiệp, anh thì từ một thương nhân bình thường biến thành tổng tài của Tống thị, hiện nay được vô số người tôn sùng. Khoảng cách giữa bọn họ, vẫn là lớn như vậy, không, phải nói là, càng ngày càng lớn hơn. Cô biết mình nên cự tuyệt, nhưng mà vì sao… bỗng nhiên nửa chữ cô cũng không thể thốt lên? Năm năm, lại là một nam nhân như vậy, thật sự là rất khó cự tuyệt đi…
“Đau sao?
Dung Thanh lắc đầu, không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, yên lặng kìm nén những giọt lệ ở hốc mắt đang muốn rơi xuống. Ngón tay anh vẫn như cũ mang theo hàm ý trấn an, dè dặt cẩn trọng khẽ vuốt bên hông cô.
“Có hay không?”
“Không cần, không có việc gì.” Dung Thanh mở miệng, cô cho rằng mình sẽ không nhịn được mà òa khóc nức nở. Nhưng không ngờ bản thân trấn định hơn nhiều so với tưởng tượng, thanh âm không có nửa phần run rẩy, vẫn như cũ lạnh nhạt ôn hòa, làm chính cô còn thấy kinh ngạc. ( chị này cấp độ lạnh là max level T_T)
Cô hơi dùng sức tránh khỏi tay của Tống Nghiễm, đứng lên sửa sang lại quần áo. Tống Nghiễm lần này không ngăn cản cô, nhưng khi cô vừa có ý định từ trên đùi mình đứng lên anh lại không tự chủ được nắm thắt lưng cô giữ lại, đem cô đặt vào trong lòng mình. Dung Thanh không giãy dụa, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn bầu trời đen mực ngoài cửa sổ. Hồi lâu sau cô mới quay đầu lại, thấp giọng nói:
“Không còn sớm nữa, anh cũng trở về đi. Chuyện hôm nay…”
“Dung Thanh,” tay Tống Nghiễm khẽ nâng mặt cô lên. Dung Thanh thuận theo làm cho tâm tình anh cực tốt, ngay cả trong mắt cũng hiện lên ý cười.

“Chuyện hôm nay, anh có thể cho em thời gian, nhưng là anh không chấp nhận em từ chối. Năm năm anh đợi được, thêm vài ngày nữa anh chắc chắn đợi được. Lần này liền quyết định luôn đi, anh cũng không thể từ bỏ được nữa.”
Dung Thanh cúi mặt, không nói chuyện, không đồng ý, nhưng cũng… không cự tuyệt.
“Anh đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Tống Nghiễm đứng dậy, nghĩ nghĩ lại dừng chân, xoay người lại, hôn nhẹ lên môi Dung Thanh rồi mới lưu luyến không rời mở cửa.
“Hẹn gặp lại.” Dung Thanh trả lời, cứ vậy để anh đóng cửa lại, tiếng bước chân càng ngày càng xa cô mới giật mình, ma xui quỷ khiến đi đến ban công.
Chiếc ô tô màu đen kia vừa vặn mới nổ máy, lại rất nhanh tăng tốc độ, cuối cùng biến mất trong màn đêm. Dung Thanh bỗng nhiên cảm thấy mất hết khí lực, cứ như vậy ở trên ban công dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống. Bầu trời thoáng đãng, nhưng mà trong thành phố phồn hoa này, chung quy vẫn là không thể thấy ánh sao mỏng manh, chỉ có thể thấy vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không trung.
Cô cho rằng mình đã đủ thuần thục, có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa dù có hoảng sợ. Nhưng mà thật ra thì cô cái gì cũng không hiểu. Cho tới tận bây giờ, không có ai dạy cô, loại cảm xúc hoàn toàn xa lạ này là vì cái gì?
A Trì, chị dường như… Thích anh ta. Chị nên… làm sao bây giờ? …
Ngày thứ hai, Dung Thanh xin phép nghỉ làm. Đương nhiên lý do không phải vì chuyện Tống Nghiễm thổ lộ với cô hôm trước. Tuy nhiên… có thể bởi vậy mà tạm thời trốn một thời gian, Dung Thanh cũng thật nguyện ý.
Đến Đại Tứ cơ hồ cũng đã không lên khóa, ngẫu nhiên mới có thể chấp nhận yêu cầu về trường của phụ đạo viên, lúc này đây chính là như vậy. Khi Dung Thanh gọi điện thoại cho công ty xin phép, trong lòng cũng tưởng tượng bản thân mình chỉ là một thực tập sinh mà hai ba ngày đầu đã xin phép nghỉ dễ gì được chấp nhận, nhưng dù sao cô cũng đã tính đến việc nghỉ hẳn.

Mới vài tuần không đi học, Dung Thanh đi bộ trong vườn trường, tự nhiên lại có cảm giác như đã mấy đời.
“Dung Dung, sao bây giờ bạn mới đến, mình chờ bạn đã nửa ngày rồi!”
“Thật có lỗi, Nghiên Nghiên.” Dung Thanh nhìn nữ sinh tóc ngắn nhào tới nắm cánh tay cô lắc lư, cười nói, “Buổi sáng thức dậy hơi muộn.”
“Thật sự là hiếm thấy, ngay cả bạn cũng ngủ quên nha!” mặt Thẩm Văn Nghiên ngạc nhiên như phát hiện ra châu lục mới, nhìn chằm chằm Dung Thanh mấy lần, đột nhiên cả người bỗng chốc đều suy sụp, vẻ mặt đau khổ ôm cánh tay Dung Thanh càng lắc mạnh hơn.
“Dung Dung, bạn biết không, mình mấy ngày nay đều mệt muốn chết… Quả thực nhà tư bản không phải là người, mỗi ngày đều phải viết báo cáo trước phiên giao dịch, cuối ngày lại phải viết báo cáo, tuyệt đối không bao giờ xong trước mười hai giờ. Dung Thanh bạn xem mình cứ như vậy về sau có thể bị hư thận không, có thể bị chết bất ngờ không? Bạn mau xem ình, nói không chừng ngày nào đó bạn sẽ không còn được gặp mình nữa đâu…”
“Đừng nói hươu nói vượn..”
“Hừ!” Dung Thanh vừa định an ủi Nghiên Nghiên, bỗng chợt nghe thấy một tiếng hừ lạnh chen vào. Dung Thanh ngẩn người, chỉ thấy phía trước đang đi tới là “đồng nghiệp” mỗi ngày gặp mặt của cô.
“Cho dù cô nghĩ kế vào Tống thị, bất quá vẫn là không đạt được gì ư?” Dù không phải thời điểm đi làm, nữ sinh đối diện vẫn vậy, dung nhan trang điểm tinh xảo, ăn mặc hoàn hảo. “Dung Thanh, ý tứ cô thế nào rồi?”
Dung Thanh giật mình, còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Văn Nghiên đã dựng đứng lên: “ Dung Dung nhà chúng tôi làm gì chọc đến cô chứ? Lại là hừ lạnh, lại là cười nhạo tìm đến gây chuyện, cô nói Dung Dung vào Tống thị nhờ đi cửa sau, cô có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì chính là cô châm chọc khiêu khích thật là giỏi nha. Cô chắc là uất hận rất nhiều đi! Bạn trai chịu không nổi tính tình của cô, chuyển sang thích Dung Dung phải không? Hả?!”
“Nghiên Nghiên.” Thanh âm Thẩm Văn Nghiên càng lúc càng lớn, khiến người qua đường ngày càng để ý. Dung Thanh có chút đau đầu, hai người này giống như trời sinh đối đầu. Cô mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo Thẩm Văn Nghiên vẫn đang muốn nói tiếp lại, khuyên nửa ngày, mới có thể làm cô bình tĩnh. Nhạc Văn Tinh liền như vậy vênh lên, mắt lạnh nhìn hai người, không phản bác cũng không sinh khí, đợi đến khi Thẩm Văn Nghiên yên tĩnh lại, mới nhìn Dung Thanh, bỏ lại một câu “Tôi chờ xem” rồi xoay giày cao gót bước đi.
“Dung Thanh bạn đừng ngăn cản mình! Cô ta dựa vào cái gì chứ?” Thẩm Văn Nghiên thật vất vả mới yên tĩnh lại bỗng chốc bị chọc giận vì một câu này, muốn xông lên lý luận một phen nữa với Nhạc Văn Tinh, may mắn Dung Thanh nhanh tay lẹ mắt giữ lại kịp thời.

“Dung Thanh, bạn vì sao dễ dàng tha cho cô ta vậy chứ!” Thẩm Văn Nghiên tức giận dậm chân, “kỳ thực bạn đối với cô ta thật tốt đi! Cô ta luôn dùng loại thái độ này mà bạn mỗi lần gặp còn cười với cô ta!”
“Loạn thất bát tao được cái gì đâu!” Dung Thanh bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Kỳ thực… Cô ấy là một người thật đáng yêu nha.”
“Dung Thanh, có phải bạn bị….thật sự….”
“Đừng loạn nữa, mình cảm thấy thế…” Dung Thanh nhìn hướng Nhạc Văn Tinh đi, dừng một chút rồi nói “Ngoại trừ cô ấy không thích mình ra, cô ấy thật sự là một người rất xuất sắc, đúng không?”
Thẩm Văn Nghiên có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.
“Mình cảm thấy, chắc là có nguyên nhân gì đó, nhưng mình không rõ lắm.”
Dung Thanh cười, “ Cùng với cô ấy nói chuyện, mình cảm thấy chắc là do cô ấy kiêu ngạo đi? Không phải là cũng rất đáng yêu sao?”
“Cũng chỉ có bạn mới cảm thấy đáng yêu.” Thẩm Văn Nghiên không khách khí châm chọc Dung Thanh, bỗng nhiên như là nhớ ra gì đó, tiếp tục lắc lư cánh tay Dung Thanh: “Không nói chuyện này nữa, Dung Dung, bạn ở Tống thị thực tập thế nào? Có nhìn thấy Tống tổng không? Có phải rất tuấn tú không? Bạn có chụp ảnh không?!”
“Tống thị…” Dung Thanh hơi ngừng lại, rất nhanh nhàn nhạt nở nụ cười,
“Ừm, rất tuấn tú, nhưng mà không có ảnh chụp, hơn nữa…”
“Hơn nữa… Mình định mấy ngày nữa sẽ nghỉ việc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.