Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu – Phần 2 – Chương 12
Chương 12: Quả ân hận có mùi đắng chát.
Mặt trời trưa cuối thu như một chiếc đĩa sáng nhạt màu, lơ lửng giữa không trung, lười biếng hắt ra những tia sáng yếu ớt. Trong phòng nhiệt độ xuống thấp khiến người biếng nhác, chỉ muốn cuộn mình trong chăn, chẳng buồn nhúc nhích.
Anh vẫn còn đang ngủ say sưa như một đứa trẻ. Hàng lông mày rậm rạp, cánh môi mỏng, đôi mắt thi thoảng bắn ra những tia nhìn khiến người ta phải khiếp sợ nhưng giờ đây đang nhắm nghiền. Rất ít khi cô ngắm anh kỹ như thế này hay đúng ra đây là lần đầu tiên. Dáng ngủ của người đàn ông này thật sự vô cùng xấu….anh nằm xấp chiếm hết diện tích hại cô bị co vào một góc, cánh tay rắn chắc của anh còn chắn ngang ngực cô. Ánh mắt Gia Ngọc chăm chú nhìn vào hình xăm trên lưng anh. Cổ họng cô trở nên khô khốc, cố nuốt nước bọt xuống, ánh mắt cô không thể rời khỏi dấu ấn đối xứng trước mắt. Earth, air, fire, water! Cô biết hình xăm đó nói lên điều gì: “Một viên kim cương hoàn hảo, được sản sinh ra từ những yếu tố nguyên thuỷ, hoàn hảo đến mức tất cả những ai được chiêm ngưỡng nó đều phải kinh ngạc.” Khoé môi Gia Ngọc hơi cong lên, một nụ cười chỉ riêng cô cảm nhận. Nếu Hữu Thiện thật sự là viên kim cương Illuminati thì cô, không một ai khác chính là người sở hữu viên kim cương đó…Nhấc cánh tay Hữu Thiện ra khỏi người mình, cô đạp anh không thương tiếc và cao giọng:
“ Lê Minh Hữu Thiện, bất kể đêm qua giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì thì từ hôm nay, anh chính thức được công nhận là đối tượng thư giãn giải sầu của em.”
Xoay người, anh đem cô ôm chặt vào lòng rồi trầm giọng:
“ Chứ không phải là đối tượng phạm tội hiếp dâm à?”
Cười khẩy, cô để mặc anh ôm, giọng cô pha chút châm biếm:
“ Trò đó thật sự không vui chút nào. Hơn nữa….còn tổn hại tới lợi ích, danh dự của cả hai bên.”
Nheo mắt, bàn tay anh bắt đầu không yên phận trên người cô, giọng anh khàn đặc mang theo nụ cười chết người:
“ Anh biết một trò vui hơn đấy. Vận động buổi sớm rất tốt…”
Mím chặt môi, cô véo mạnh vào vết cắn trên tay anh rồi quấn chăn trườn người khỏi giường:
“Sức anh là sức trâu hả? Có thể anh chưa chết vì mệt thì em đã chết vì bị anh vắt kiệt sức…”
Hữu Thiện chống tay lên nhìn Gia Ngọc chăm chú. Đập vào mắt cô là toàn bộ cơ thể của anh, mặt cô đỏ lựng còn Hữu Thiện bật cười, giọng nghe ngai ngái sau giấc ngủ:
“ Nếu em thật sự thích nhìn thì anh sẽ…. ”
Trừng mắt với anh, cô ném chăn chùm khuôn mặt đáng ghét của anh rồi bỏ chạy về hướng phòng tắm. Cái chân đau khiến cô khẽ á lên nhưng vẫn cố kiên cường trốn khỏi nụ cười đắc ý của ai đó phía sau.
Đưa tay tắt vòi hoa sen, Gia Ngọc choàng chiếc áo tắm của Hữu Thiện vào người. Mái tóc xoăn dài được cô vấn cao, hình ảnh mà suốt hai hai năm qua cô đã tự nhìn không biết bao lần trong gương nhưng không hiểu sao lúc này đã bị biến dạng. Cô đã không còn là con gái! Đúng. Cô đã trở thành một người đàn bà, một người đàn bà thật sự.
Bất giác cô nhớ tới những bộ phim kinh điển mà mình vô cùng yêu thích, khi chiếu tới cảnh nóng, dù ngại ngùng, nhưng cô phải công nhận là chúng rất đẹp và gợi nhiều cảm xúc. Lí do là bởi vì diễn viên vào vai 2 người yêu nhau. Khi họ yêu nhau, họ sẽ có cách trân trọng cơ thể nhau, họ yêu đôi môi, khóe mắt, muốn ôm lấy và giữ người mình yêu thương trong vòng tay từng giây mình có được. Vô tình cô đã diễn bộ phim của chính mình…Cô không oán hận anh vì đã cướp đi sự trong trắng của cô nhưng cô thật sự rất muốn biết, anh với cô có bao nhiêu phần thật lòng?
Gia Ngọc bước ra, thấy anh đang đeo tạp dề đứng trong phòng bếp, ánh nắng vàng hắt vào những tia sáng làm ấm áp lòng người. Mùi thơm lan tỏa tứ phía, không chỉ có mùi của thức ăn mà còn có sự hiện hữu đặc biệt của một thứ hương vị khác, một thứ hương vị ngọt ngào có sức xoa dịu tâm hồn. Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu. Người đàn ông này còn giấu đi bao nhiêu ma lực nữa đây? Ma lực của anh khiến cô không tài nào dằn nổi lòng mình!
An ủi chiếc bụng rỗng xong cô chợt nhớ tới điện thoại của mình, ngẩng đầu nhìn Hữu Thiện, cô khẽ nói:
“ Anh tới Nuzt lấy túi xách cho em, còn nữa trên đường về làm ơn mua dùm quần áo hộ em cái!”
“ Ừm. Anh nhớ rồi.”
Buông đũa, cô chậm rãi nói tiếp:
“ Em có một chuyện muốn anh nói thật.”
“ ???”
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô dò hỏi và chờ đợi. Gia Ngọc nhấp môi ly sữa ấm rồi đáp lại ánh mắt của anh:
“ Em từng học môn Dân Số học và được biết rằng: Khi chúng ta lớn lên, có gia đình hoặc có người yêu, chúng ta sẽ làm tình.Người ta làm nhiều thứ vì nhau, đến một lúc nào đó tự khắc người ta biết đó là lúc họ thuộc về nhau trọn vẹn xác thân, không cần phải nói, phải bày mưu hay dẫn dụ.
Nhưng liệu giữa chúng ta đêm qua có phải đã đi ngược lại với khái niệm đó hay không? ”
“ Em muốn nói là anh bày mưu? Hay em muốn thú nhận là em đã dẫn dụ anh?”
“ Hữu Thiện…! Anh yêu em sao? Anh phải là người rõ hơn em về những chuyện xảy đến, anh làm ơn có thể….giải thích hộ em được không? Em rất muốn biết tình yêu và tình dục xét cho cùng có đi liền với nhau hay không?”
“Ừm. Sex làm cho tình yêu thăng hoa, mà không khéo cũng một tay nó đẩy tình yêu xuống bờ vực vỡ tan tành khi người ta phát hiện ra nó chính là cái đích đến cuối cùng của một mối quan hệ. Dục vọng ai cũng có, anh không phải là người ép mình vào vỏ bọc đạo đức, anh muốn chân thành nhận diện dục vọng của chính mình, để nó luôn nằm trong nhận thức và tầm kiểm soát. Để không phải đeo một cái mặt nạ mà khi nó rớt ra, sẽ kéo theo nhiều hệ lụy.
Chính vì thế mà khi nó đến, anh không có cách để khước từ. Và anh nhìn thấy sự nguyện ý trong đôi mắt em, trong hơi thở, nhịp tim của em.”
Đôi mắt anh bỗng nhìn vào khoảng không vô định mang theo chút đau thương, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều:
“ Anh là một người đàn ông yêu bản thân mình nhiều hơn người khác nhưng có một lần vì người khác mà anh đã đưa ra một quyết định….cho tới bây giờ anh không biết quyết định đó đúng hay sai nhưng anh hiểu rõ mình vô cùng hối hận. Từ đó anh luôn tự nhủ không được từ chối mong muốn của bản thân để rồi phạm thêm bất kỳ một sai lầm nào nữa. Cho dù sau đêm qua em sẽ căm hận anh nhưng còn hơn là anh phải căm hận chính mình.
Em hỏi anh có yêu em không?
Gia Ngọc. Đó là câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà anh từng biết đến. Vì yêu một người hay không, em đừng hỏi để biết được sự thật. Ngược lại em có thể quan sát đến những điều anh sẽ làm cùng em, câu trả lời sẽ rõ ràng như một đêm trăng sáng.Tình yêu không có lời nói, nói gì cũng thừa, cứ im lặng mà bên nhau có khi lâu dài hơn.”
Cảm xúc chết lặng, cô lấy lại nhịp thở bình thường rồi nói khẽ:
“ Em nghĩ giữa chúng ta cần có một thoả thuận. Anh biết đấy em đang đi học…và em không muốn mình trở thành tâm điểm của những tin đồn. Quan hệ phát sinh thì sao chứ? Cùng lắm anh hãy cứ nghĩ em là nhân tình của anh dù cách gọi đó với em chẳng dễ chịu chút nào. Khi anh cô đơn em có thể ở cạnh và ngược lại! Nhưng hy vọng, cả hai chúng ta không nên và không thể để một chữ yêu xen vào. Nếu đã không tồn tại tình yêu thì cũng sẽ tự nhiên không sản sinh ra nhu cầu chiếm hữu đáng sợ.”
Nghiêng đầu nhìn cô, anh cười mỉm hỏi lại:
“ Em chắc chứ?”
“ Em chắc. Em nghĩ là anh nên vui với thoả thuận đó mới đúng! Em sẽ không quan tâm đến việc anh có bao nhiêu phụ nữ bên cạnh, bạn gái anh là ai….em chấp nhận làm tình nhân của anh và anh không có quyền áp đặt bất kể điều gì với em.”
Ngả người ra sau ghế, trầm tư vài giây rồi anh đáp lời cô:
“ Được. Nhưng có ba chuyện anh muốn em đồng ý với anh. Thứ nhất, anh muốn em thôi việc ở Sheraton. Thứ hai, anh muốn được lo cho cuộc sống vật chất của em. Thứ ba, hãy dọn tới đây sống.
Còn nữa, thân thể em là của anh vì vậy tốt nhất em hãy tự biết chăm sóc bản thân mình cho tốt…”
“ Việc thứ nhất anh không yêu cầu thì em cũng sẽ nghỉ. Việc thứ hai được tính là quyền lợi của em đúng không? Em rất vui với sự tự nguyện của anh. Kể từ hôm nay giúp anh tiêu tiền sẽ là niềm hạnh phúc của em! Còn việc thứ ba thì không được, em đang đi học và em cần có không gian của riêng mình.
Thân thể em mãi là của em. Tâm hồn em cũng vậy. Nhưng anh yên tâm, em sẽ yêu bản thân mình và bảo đảm anh là tình nhân duy nhất của em. Anh biết là sức em có hạn mà…”
Hữu Thiện bật cười, anh gật đầu nói thêm:
“ Được rồi, em dọn bàn đi. Anh sẽ đi lấy đồ cho em!”
Buổi chiều khi vừa bước chân về tới ký túc xá thì người cô không muốn gặp nhất đang điềm nhiên uống nước trong phòng cô. Vĩnh Nguyên thấy Gia Ngọc vội đứng lên, ánh mắt không giấu được quan tâm:
“ Em đã đi đâu từ đêm qua tới giờ? Thằng đó….”
“ Anh à. Có chuyện gì ra ngoài rồi nói. Em không muốn anh làm ô nhiễm phòng em.”
Gật đầu chào mọi người vô cùng lịch sự, anh theo chân cô xuống xe. Không khí trở nên ngột ngạt, gương mặt anh ta có vài vết tím bầm, đôi mắt đục ngầu hằn lên những tơ máu đỏ. Giọng anh khàn lại:
“ Em có thể trả lời anh được rồi chứ? Thằng đó là ai? Em đã ở cùng nó cả đêm hôm qua và giờ mới về?”
“ Anh thật sự muốn biết?”
Quay sang nhìn cô, nắm chặt cổ tay Gia Ngọc, giọng Vĩnh Nguyên gần như mất kiên nhẫn.
“Nói anh nghe…!”
Có trời mới biết anh đã lo lắng tới mức nào. Anh không biết tìm cô ở đâu, mọi khoảng trời trở nên sụp đổ. Ngay khi trời vừa sáng anh đã vội vã tới cổng ký túc chờ cô xuất hiện nhưng điện thoại báo máy đã tắt. Khó khăn lắm mới tìm được phòng cô thì hay tin cả đêm cô không về. Cuối cùng ông trời không phụ lòng người có tâm. Cuối cùng cô đã xuất hiện không uổng công anh chờ đợi.
Gia Ngọc cười khẩy, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Vĩnh Nguyên rồi kéo ra. Vuốt ve cổ tay mình, cô nhìn anh và đáp lời:
“ Thưa với anh rằng, cái thằng mà anh nhắc đến cũng là cái thằng mà tôi đã ở cùng cả đêm qua, thằng đó chính là…..người sẽ lo cho tôi từ A đến Z.”
Xiết mạnh tay cô một lần nữa, giọng nói anh hoàn toàn mất đi bình tĩnh:
“ Nó ở đâu? Nói. Anh sẽ giết nó!”
“ Làm ơn đi, anh đừng tự mình uống thuốc độc rồi lại mong người khác chết như vậy. Vĩnh Nguyên, diễn xuất của anh sao càng ngày càng xuống dốc vậy? Anh nghĩ mình là ai mà có thể xen vào chuyện của tôi? Làm ơn, bớt điên hộ cái.”
“ Đúng. Kể từ ngày gặp lại em anh đã điên đấy. Anh điên nên mới đi theo chân em, mới quan tâm em sẽ bị tổn thương, mới lo lắng em sẽ bị những đứa cặn bã làm hại. Anh điên nên mới thầm yêu em suốt mười năm trời…Anh điên đấy. Thì sao nào?”
Tiếng piano chợt vang lên xen vào không khí đang ngột ngạt trong xe. Gia Ngọc rút điện thoại lên, cô khẽ nhíu mày nhìn về phía Vĩnh Nguyên rồi lại nhìn vào chiếc Lumia đang kêu trên tay. Giọng Gia Hiên dịu dàng bên tai:
“ Em đang ở đâu thế? Sao chị gọi cả ngày nay không được? Vĩnh Nguyên tìm em khắp nơi, còn hỏi cả số phòng ký túc của em. Hai đứa có chuyện gì vậy?”
“ Chị. Em hay anh ta mới là em của chị vậy?”
Nhìn sang Vĩnh Nguyên, cô nói tiếp:
“ Sao, anh có muốn nói chuyện với chị gái tôi không? Hay để tôi nói hộ là anh đang lên cơn điên và tới đây cắn người bừa bãi?”
“ Gia Ngọc! Hai đứa làm sao thế?”
“ Chị. Chị đi mà hỏi anh ta. Em cúp máy đây.”
Trước ánh mắt tuyệt vọng của anh, cô đẩy mạnh cửa xe rồi bước vào trong ký túc. Có những người mà sự xuất hiện của họ luôn mang đến cho người khác những nỗi đau. Những nỗi đau ấy có thể ngắn hoặc dài, có thể chỉ diễn ra một lần hoặc nhiều lần. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải ép não mình không cho phép bản thân được nhớ lại làm gì, bởi nỗi đau vốn chỉ làm bồi thêm một vết sẹo lên tâm hồn mà thôi.
Xét cho cùng là anh đã làm cô đau hay là cô đã khắc vào tim anh những vết thương hằn sâu không bao giờ lành lại? Cuối cùng Vĩnh Nguyên cũng hiểu ra rằng: nếu tình yêu không đơm hoa viên mãn, thì loại quả nó nở ra sẽ là quả ân hận có mùi đắng chát. Liệu có gì buồn hơn nhìn thấy người mình từng thương yêu, mà trong lòng cô ấy không có lấy một chút cảm giác với mình?