Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu – Phần 2 – Chương 11
Chương 11: Tình nhân.
Tình cảm vốn là một vở diễn không hơn, vậy ai sẽ là người cùng cô ở lại sân khấu tới phút cuối cùng? Hữu Thiện sao? Hay chỉ còn mình cô độc thoại khi bánh xe dừng lại? Trong hơi men chuếnh choáng, Gia Ngọc hắng giọng rồi nói với ý cười:
“ Sao anh lại phá hư chuyện tốt của em cơ chứ? Tự nuôi bản thân, cực chẳng đã, cứ nghĩ hôm nay được đổi đời. Anh thật là….”
Hữu Thiện không nói gì, anh vẫn im lặng chạy xe. Gia Ngọc khẽ cười rồi ngả người về sau ghế và nhắm chặt mắt lại. Quặt lái về khu chung cư của mình, anh cho xe chậm dần rồi dừng lại trong tầng hầm. Giọng anh khàn đặc:
“ Em tự xuống hay để anh bế em lên?”
Thoát khỏi cơn mơ chập chờn, Gia Ngọc mở mắt nhìn ra ngoài xe.
“ Sao lại về đây? Cho em về ký túc…”
Bước ra khỏi xe, Hữu Thiện mở cửa sau rồi kéo Gia Ngọc bước vào thang máy trước ánh nhìn dò hỏi của bảo vệ. Cố vùng vẫy để thoát khỏi anh nhưng dường như không có tác dụng.
“ Thả em ra…”
Trong không gian nghẹt thở của thang máy đang chuyển động, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay xiết chặt cổ tay Gia Ngọc không để cô phản kháng. Ngay khi cánh cửa mở ra anh vội lôi cô về hướng căn hộ của mình, đẩy mạnh cô vào trong, cánh cửa sập lại. Giọng anh gần như mất kiên nhẫn:
“ Chẳng phải em cần tìm đàn ông bao nuôi sao? Không cần phải đi đâu xa, anh sẽ nuôi em. Như vậy được chưa?”
Lắc nhẹ cổ tay, khoé miệng cô cong lên cười mỉm, nửa người cô hoàn toàn yếu ớt dựa và sofa. Nhìn anh, cô chậm rãi đáp lời:
“ Từ bạn bè bình thường tới tình nhân phải mất một chặng đường khá xa mà anh. Hoá ra anh cũng như bao người đàn ông mà em biết….cũng cần tới đàn bà làm ấm giường. Buồn nhỉ? Anh nghĩ mình có nhiêu tiền mà đủ để bao em?”
“ Em nghĩ mình đáng giá lắm sao?”
Anh vẫn đứng nhàn nhã nhìn cô không chớp mắt, câu nói của anh điềm nhiên như có như không. Khoé môi anh khẽ nhếch lên rồi cười nhạt. Giọng anh mang theo vài phần châm biếm:
“ Anh nghĩ…mình chưa cần phụ nữ làm ấm giường thì em đã cô đơn tới mức phải vào bar để tìm đàn ông. Em nói thử xem, với một cô gái mà đêm hôm trước còn ân ái trong vòng tay một người đàn ông khác nhưng ngay đêm hôm sau đã chính tại địa điểm cũ mời gọi tình nhân mới mua vui. Người như vậy anh phải trả giá bao nhiêu cho xứng?”
Câu nói của anh khiến cô thấy lòng mình chua xót. Bấu chặt tay vào sofa, nụ cười trên môi cô tắt lịm. Gượng gạo đứng dậy bước về phía anh, ánh mắt cô nhìn anh không chớp. Vung bàn tay nhỏ về phía anh nhưng tiếc thay Hữu Thiện phản xạ nhanh hơn cô nghĩ. Nắm chặt bàn tay cô, họ đều nhìn nhau như muốn bóc trần tâm can của đối phương ra làm trăm mảnh.
Không biết qua bao lâu sau, anh nghiêng người ghé sát tai cô, giọng anh khàn đặc:
“ Thứ mà anh đã muốn thì người khác tốt nhất đừng nên mơ tưởng.”
Đẩy nhẹ cô xuống sofa rồi anh bước về phòng bếp. Câu nói của anh khiến Gia Ngọc sững sờ, cô nuốt nước bọt nhìn theo lưng anh. Lẽ nào, anh muốn cô sao? Lắc đầu thật mạnh mong tìm lại sự tỉnh táo cho lý trí nhưng không hiểu sao cô vẫn rơi vào vòng xoáy mơ hồ, mọi ý nghĩ trở nên đảo lộn, rối ren.
Hữu Thiện trở ra, anh đưa về phía Gia Ngọc một chiếc khăn bông bọc đá. Trời vẫn chưa sang đông nhưng giọng nói của anh luôn làm người khác thấy lòng buốt lạnh.
“ Gương mặt vốn xinh đẹp mà lại để dấu tay đàn ông hằn lên sẽ không được giá cao đâu.”
Đây là Hữu Thiện mà cô biết sao? Giật mạnh chiếc khăn trên tay anh, Gia Ngọc trừng mắt rồi ném thẳng vào người anh. Những viên đá rơi xuống nền gỗ khô khốc. Nhíu mày, anh đẩy cao gọng kính rồi cầm theo chiếc khăn đứng dậy. Cô biết anh thật sự nổi giận còn cô cũng chẳng thể vui. Trong cơn đau đầu đang dày vò, cô đứng dậy loạng choạng bước về phía cửa, nơi đây vốn dĩ không thuộc về cô nhưng thật không ngờ….chưa đi được mấy bước thì cô giẫm phải những viên đá lúc trước rơi xuống, bàn chân chẹo đi, cả người ngã nhoài xuống nền nhà.
Hữu Thiện mang theo khay đá bước ra, thở dài rồi anh ngồi xuống và nâng Gia Ngọc dậy. Cô cố gắng vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp của anh, giọng nói đầy uất ức:
“Anh buông em ra…”
Hữu Thiện vẫn ôm chặt lấy cô, anh bế cô dậy trong khi cô không ngừng la hét giẫy đạp:
“Buông ra…Anh là ai mà có quyền nói em thế chứ? Lấy mối quan hệ bạn bè bình thường từng có mà anh thích nói em ra sao thì nói được à?”
“ Sao em không chịu ngoan ngoãn một chút? Em muốn tất cả hàng xóm nửa đêm sang gõ cửa xem mặt à?”
Nới lỏng tay để cô cảm thấy dễ chịu nhưng không ngờ cô nhanh chóng tụt khỏi vòng ôm của anh, khi chân vừa chạm xuống đất, cô lập tức ngã sang một bên. Cái chân đó dù không đau thấu tim gan nhưng dường như nó không còn chút sức lực gì để đỡ lấy người cô cả. Thấy cô ngã xuống, anh hốt hoảng ngồi xuống nâng chân cô lên kiểm tra. Giọng nói cũng trở nên dịu đi rất nhiều:
“ Có đau không?”
Nghiêng mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của anh, cô trả lời cộc lốc:
“ Không.”
Hữu Thiện ấn nhẹ xung quanh mắt cá chân, anh cảm nhận rất rõ chỗ đó đang sưng lên còn cô gái trong lòng mình đang cắn chặt môi để chứng minh sự kiên cường vốn có. Dùng tay còn lại kéo bắp chân cô đặt lên đùi mình, với chiếc khăn lạnh trên bàn, anh cẩn thận chườm lên chỗ sưng thật nhẹ nhàng. Tim Gia Ngọc chùng xuống, một cơn run rẩy xộc vào trái tim cô.Một luồng cảm giác tê dại khác thường từ lòng bàn tay anh truyền đến, lan tràn theo từng mạch máu. Đôi mắt cô rủ xuống dõi theo từng ngón tay thon dài của anh. Qua lớp kính nhưng cô có thể thấy rất rõ sự lo âu ngập trong mắt anh, đôi mày rậm không ngừng nhíu lại. Không hiểu sao cô cảm thấy hoảng hốt…
Hữu Thiện ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú thất thần của cô. Gia Ngọc hoảng sợ, căng thẳng đến mức muốn vùng ra, anh lại nắm lấy mắt cá chân cô càng chặt, không cho cô cơ hội giãy dụa. Mặt cô nóng ran như lửa. Từng đợt cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa trên chân khiến cô không kìm được mà run rẩy.
“Có đau không?”
Cô lắc đầu, cắn chặt môi dưới. Cảm giác này không phải là xúc động, quả thật không phải! Nhưng, vậy thì là cái gì? Một loại ỷ lại trong tâm hồn, một loại rung động mạnh trong lồng ngực, một loại nhiệt độ có thể đốt cháy máu huyết, còn cả một loại nỗi buồn không tên, rất nhiều cảm xúc nặng nề rối rắm đan xen hòa quyện… Ai có thể cho cô biết cảm giác này là gì? Rõ ràng là, anh căn bản không hề biết rằng thời điểm chân con gái bị vuốt ve còn khó chịu đựng hơn cả đau đớn gấp trăm lần. Gia Ngọc không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô khẽ cất giọng nói rất khẽ:
“ Hữu Thiện, anh biết không? Trên da mỗi người đều có những tế bào thần kinh mẫn cảm của riêng mình. Nếu hai người sinh lý bình thường xảy ra sự động chạm, khi da tiếp xúc nhau sẽ gây kích thích đối với những tế bào thần kinh đó, khiến cơ thể sẽ xuất hiện một phản ứng sinh học đặc biệt…”
Hô hấp của cô trở nên khó khăn, cổ họng khô cứng. Cố gắng giữ bình tĩnh nhìn sâu vào mắt anh, cô nói tiếp:
“ Mà phản ứng này có tên thường gọi là dục vọng. Em nghĩ là, anh có ý tốt với em nhưng….chúng ta xét cho cùng chỉ là bạn bè bình thường. Vì thế, hãy để em đi. Dù sao cũng cảm ơn anh những ngày….”
Gia Ngọc giật mình, cô chưa nói hết câu thì cả người bị Hữu Thiện ghì chặt, cố sức ngẩng đầu lên, anh khẽ nhíu mày, chỉ thấy trong mắt anh là sự phẫn nộ hoà trộn cùng vô số cảm xúc khó hiểu khác. Chỉ là, anh chẳng để cô có thời gian phân tích, hơi thở hoà quyện giữa hương thảo mộc cùng mùi thuốc lá đã bao trùm lên tất cả.Cô nghiêng đầu theo trực giác nhưng vẫn chậm một nhịp, Hữu Thiện đã lường trước, tay anh khẽ khàng đón lấy đầu cô, nụ hôn chuẩn xác rơi xuống, thấp thoáng ý khiêu khích cùng sự phẫn uất. Cô sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến chuyện giãy dụa, cơ thể vừa khẽ nhúch nhích, anh đã vòng tay sang, cô lại càng dùng sức hơn nữa, anh cũng chẳng chút nhẹ nhàng đổ dồn ra sau, lưng cô bị anh nhấn mạnh xuống sofa, đau nhói. Dưới sức ép của anh, cô gần như ngạt thở. Mãi tới một lúc rất lâu sau anh mới chịu rời khỏi cô, đôi mắt xanh như lòng đại dương tĩnh lặng nhìn cô chăm chú, giọng anh trầm đặc:
“ Giờ thì chúng ta có còn là bạn bè bình thường nữa hay không?”
Câu nói của anh như gáo nước lạnh tạt mạnh vào mặt cô, Gia Ngọc phẫn uất dùng chân đạp mạnh anh rồi cao giọng:
“ Đồ đáng chết. Buông ra….”
Hữu Thiện khẽ nhíu mày, khoé môi anh cong lên cười như không cười. Bàn tay anh gắt gao túm chặt bắp chân đang làm loạn của cô, sự tiếp xúc bất ngờ đó khiến Gia Ngọc khẽ run lên sợ hãi. Sàn gỗ phản chiếu rất rõ bóng dáng của hai người họ đang nằm đè lên nhau. Chết tiệt! Cô còn đang mặc váy, một chiếc váy vô cùng gợi cảm…Nhiệt độ trong phòng ổn định, mùi thuốc lá cùng hương chanh mát dịu hoà quyện vào nhau trong không khí, đó chính là hơi thở của Hữu Thiện cũng chính là hơi thở đơn thuần của nam giới. Do ngược sáng nên cô không nhìn thấy rõ gương mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ những nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Cô…..đang ở cùng với sói.
“ Lê Minh Hữu Thiện, anh muốn làm gì hả? Buông ra….”
“ Em thử nói xem?”
Hương thơm của cô đã cuốn lấy anh, ngọn lửa dục vọng đã đốt lên rất khó khăn có thể kìm xuống được. Anh biết là không nên nhưng giây phút này lý trí của anh không thể kiểm soát nổi. Đấu tranh, dồn nén, do dự nhưng cuối cùng đôi môi giá lạnh của anh đã gục xuống bờ vai trần của cô. Từng nụ hôn nóng bỏng của anh nhanh chóng thiêu đốt da thịt Gia Ngọc. Chân tay cô không còn sức để có thể cử động, cắn chặt đôi môi tím tái, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô biết làm gì lúc này đây? An ủi bản thân mình rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng con dã thú đang đè lên người cô sẽ tha cho cô sao? No way! Lẽ nào, đời là một cuộc hiếp dâm. Không chống lại nó được thì thôi đành … tận hưởng? Giữ lại chút lý trí tỉnh táo cuối cùng, giọng cô nghẹt nước:
“ Hữu Thiện. Xin anh có thể dùng biện pháp an toàn được không? Hơn nữa…sofa nhà anh thật sự biết hành hạ tấm lưng vàng ngọc của người khác.”
Câu nói của cô khiến anh khựng người lại. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang phủ kín sương sa, khoé môi anh cong lên cười mỉm. Nhanh chóng anh bế cô về hướng phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, chiếc váy ôm sát thân hình kiều diễm của cô đã bị anh kéo khoá và bỏ rơi xuống dưới sàn. Nắm chặt bàn tay mềm của Gia Ngọc, giọng anh khàn lại:
“ Cởi áo cho anh…Ngoan, nghe lời anh! Nhanh lên.”
Bàn tay khẽ vuốt ve từng đường cong trên cơ thể mềm mại của cô, đôi bàn tay cô run run làm theo những gì anh dẫn dắt. Chính bản thân cô lúc này đã không còn ý thức nổi mình. Cơ thể cô hoàn toàn phản ứng và đón nhận sự tiếp xúc của anh. Sự vuốt ve của anh, những nụ hôn ướt át của anh khiến cô vô cùng khó chịu. Mái tóc xoăn dài nhanh chóng bị anh gạt về phía sau, hơi thở của anh mang theo hơi nóng không ngừng phả xuống khuôn mặt cô, vẫn giọng nói khàn khàn ấy mang theo chút dịu dàng và quyến rũ:
“ Đừng sợ. Anh sẽ là của em…Cho anh, được không?”
Gia Ngọc nghiêng đầu né tránh đôi mắt thẳm xanh của Hữu Thiện, ánh mắt cô nhìn về phía chân trời mù mịt sau tấm rèm cửa đang khẽ đung đưa. Một cảm giác đau đớn xé lòng ập đến, cô chỉ biết cắn chặt răng lại để bản thân không kêu lên, hai bàn tay bấu chặt vào tấm lưng trần đang mướt mát mồ hôi của anh. Lần đầu tiên của cô tại sao lại với một người đàn ông quen chưa đầy hai tháng? Tại sao lại là cô? Tại sao?
Gia Ngọc không biết mình đã ngất đi tự lúc nào. Cô chỉ nhớ khi tỉnh lại màn đêm bao phủ, chỉ có tiếng đồng hồ đang chuyển giây rất khẽ còn cô đang nằm gối đầu lên cánh tay rắn chắc của anh ta. Nhẹ nhàng nhích người nhưng cả cơ thể cô lúc này không khác nào một con vịt sau khi bị người ta cắt tiết, chỉ tiếc lưỡi dao đi nhầm mạch máu nên sự sống vẫn tiếp diễn song cả cơ thể chẳng còn chút sức lực để bỏ chạy. Toàn thân cô đau ê ẩm. Cẩn thận trở mình về phía mép giường, cô co mình lại như con sâu nằm trong kén. Từng giọt nước mắt rơi xuống, cô đã trở thành một người đàn bà chỉ sau một đêm…Cô nhớ đến mẹ và những nỗi đau kéo dài trong suốt mười ba năm qua. Rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra oan nghiệt gì mà kiếp này ông trời lại hành hạ cô như vậy?
Hữu Thiện vươn tay ra kéo cô vào lòng. Những ngón tay anh lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, giọng nói rất nhỏ và vô cùng dịu dàng:
“ Đừng khóc nữa. Hãy để anh chăm sóc cho em, được thuộc về em mãi mãi…”
Cô dùng sức cắn thật mạnh vào cánh tay anh, vết răng bấm sâu vào da thịt chỉ cho đến khi mùi máu tanh xộc vào miệng cô mới nhả ra. Anh vẫn ôm cô như cũ không hề lên tiếng. Có chút hoảng sợ, cô vội đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh, giọng cô nghèn nghẹt:
“ Này. Anh không sao đấy chứ? Đừng chết, anh mà chết ai sẽ chịu trách nhiệm với tôi?”
Gượng gạo với sự đau đớn, bàn tay anh nhẹ nhàng áp lên má cô, giọng anh vẫn tỏ ra dịu dàng như trước:
“ Ừm. Anh sẽ không chết vì anh còn phải nuôi em!”