Làm Lại Từ Đầu Em Nhé

Chương 9


Bạn đang đọc Làm Lại Từ Đầu Em Nhé: Chương 9

Giờ học bắt đầu trong sự tĩnh lặng và những suy nghĩ khác nhau của mỗi người. Gui đang rất đau, đau vì chính sự thật phũ phàng, đau vì nghĩ rằng wang đã thật sự rời xa cô và đau vì tất cả. Cô rất muốn khóc nhưng không sao khóc được, có lẽ vì nước mắt cô đã cạn hay là vì những giọt nước mắt ấy đang chảy ngược vào tim cô làm nó nói lên, đau như ai dùng dao dâm vào tim cô. Suốt buổi học gui cứ lặng lẽ nhìn wangzi và đôi lúc lại nở một ụ cười nhạt nhõe đầy đau xót. Con về phần wangzi thì thật sự anh cũng chẳng hơn gì gui, con tim anh dường như đã chết kể từ cái ngày mà gui nói lời chia tay với anh, thật sự lúc đầu khi gặp lại gui, wang đã rất vui, vui đến mức muốn chạy đến ôm chầm lấy cô nhưng dường như đã có một bức màng vô hình nào đó ngăn cản bước chân của anh tiến về phía gui, dể che đi sự yếu ớt tận sâu trong con tim của anh thì wang chỉ còn biết dùng vỏ bọc lạnh lùng, vô cảm để đối xử với gui, đó là cách duy nhất mà anh có thề làm………
– Reng………….reng……….. [ tiết học nhanh chóng trôi qua trong yên ả, nhưng lại có một điều gì đó bất ổn xảy ra khi Tiểu Huân đi ngang gui và đưa cho cô một tờ giấy nhỏ ]
– Hẹn gặp cô sau giờ học ởh phía sau sân trường, nhớ đến đấy và chỉ một mình cô thôi. [ vâng đó chính là những gì mà trong tờ giấy của Tiểu Huân đưa có viết ]
– Này gui mau đi ăn trưa thôi, chắc nhóm của chị hebe đang chờ đấy [ Nha Đầu lay lay vai gui làm cô giật bắn người và cất vội tờ giấy vào cặp ]
– Uhm, nhưng mà chỉ mình mình xuống căn tin thôi còn cậu và A Vỹ thì phải lên sân thượng. [ guigui quay sang nhìn Nha Đầu nháy mắt cười ]
– Chuyện…….chuyện này. Gui àk mình chưa sẳn sàng đâu [ Nha Đầu nói nhỏ vào tai guigui ]
– Đợi cậu sẳn sàng chắc chuyện cũng đã trể rồi. Thôi mình đi trước nha, A Vỹ, Nha đầu giao cho cậu đấy, bye bye [ guigui nhanh chóng chạy đi mất ]
– Chúng ta đi thôi, chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với mình àk [ A Vỹ ]
– Hả…….àh……ùhm………đi…..đi thôi [ Nha đầu lắp bắp rồi bước đi chậm rãi, vừa đi cô vừa suy nghĩ ko biết phải nói gì với A vỹ ]
Trở lại với guigui, sau khi chạy ra khỏi lớp cô xuống căn tin tìm hebe. Vừa đi cô cũng vừa suy nghĩ về mảnh giấy mà Tiểu huân đã đưa ình, cứ mãi nghĩ ngợi nên guigui đi mà va vào một người làm cả hai té ngã xuống đất….
– nèk, bạn……bạn gì đó ơi, cậu ko sao chứ, mình xin lỗi, mình ko cố ý [ guigui vợi đứng dậy, nhìn người phía trước mặt mà cứ lúng túng xin lỗi ]
– Ko sao đâu, còn cậu có bị đau ởh đâu ko [ người con trai đứng dậy nhìn guigui mỉm cười thân thiện ]
– Àk mình ko sao đâu [ guigui cười tươi nhưng thật chất thì bàn tay trai của cô đã bị tầy xứơc ]
– Đưa đây nào [ chàng trai đưa bàn tay ra nhìn guigui ]
– Đưa gì???? [ guigui ngây thơ hỏi ]
– Tay cậu, bị thương rồi mà nói là ko sao àk [ chàng trai nhìn guigui mỉm cừơi ]

– Àk cái này, hjhj ko sao đâu mà. Xin lỗi cậu nha [ guigui cũng cười đáp lại ]
– Sao cậu cứng đậu vậy, con gái đừng để bị trầy xước ko khéo là để lại sẹo thì xấu lắm đấy. [ chàng trai nắm lấy bàn tay trái của guigui ]
– Thật ra thì cũng đâu có đau lắm, cảm ơn cậu đã lo lắng [ guigui ]
– Đến đây ngồi đi để tôi băng bó cho cậu [ chàng trai dìu guigui ngồi xuống ghế đá gần đó rồi lấy một chiếc khắn tay ra băng lại vết thương cho guigui ]
– Nèk, cậu tên gì vậy??? [ guigui hỏi một cách ngại ngùng ]
– tôi tên Tiểu Dục, vưa mới chuyển vào trường, hiện đang học lớp A [ Tiểu Dục vừa bng bó vết thương vừa nói ]
– Vậy là cạnh lớp mình rồi. Xin chào, mình là guigui học lớp A [ guigui mỉm cười thân thiện ]
– Uh, xong rồi, nhớ về nhà sát trùng vết thương nhák [ tiểu dục ]
– Hjhj, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cảm ơn cậu [ guigui ]
– Có gì đâu. Mà cậu có chuyện gì cần suy nghĩ àk??? [ tiểu dục thắc mắc ]
– Sao cậu biết??? [ guigui ]
– Thì có chuyện suy nghĩ nên mới vô ý đến mức đụng trúng tôi đây này và còn làm mình bị thương nữa chứ [ Tiểu Dục ]
– Hjhj, thật ra thì……… [ guigui cười trừ gãi gãi đầu ]
– Thôi được rồi, có thể nói cho tôi nghe cậu đang nghĩ chuyện gì ko??? [ Tiểu Dục tò mò ]
– Àk chỉ là vài chuyện lặc vặc thôi màk, ko có gì đâu cậu đừng wan tâm [ guigui gượng cười ]

– vậy thôi, nếu cậu ko muốn nói thì tôi đi đây, bye [ Tiểu Dục đứng dậy bỏ đi ]
– nèk khoan đã [ guigui gọi Tiểu Dục ]
– Sao nào??? [ Tiểu dục quay lại nhìn guigui ]
– Cậu có thật sự muốn nghe chuyện của mình ko?? [ guigui ]
– nếu cậu muốn nói [ Tiểu Duc nhún vai rồi ngồi xuống cạnh guigui ]
– Chuyện của mình phức tạp lắm, nói chung là mình đã từng yêu một người, yêu rất nhiều nhưng vì một lý do mà mình bắt buộc phải rồi xa anh ấy và đi sang Anh du học, bây giờ mình trở về và nhận ra rằng người con trai mà mình yêu năm xưa đã hoàn toàn thay đổi, anh ấy lạnh lùng, chẳng bao giờ nói chuyện với ai, chẳng màng đến những việc xung quanh và đặc biệt là anh ấy đang rât hận mình, hận đến mức mỗi khi nhìn thấy mình thì anh ấy đã lạnh lùng lại càng lạnh lùng hơn [ ko biết vì lý do gì mà guigui lại kể hết tất cả tâm sự của mình ột người mà cô chỉ mới vừa wen trong khoảng phút ]
– Để tôi đoán nha, người bạn trai đó là wangzi đúng ko??? [ Tiểu Dục ]
– Sao…..sao cậu biết wangzi, cậu wen anh ấy àk [ guigui bất ngờ ]
– Ko wen nhưng cũng biết đôi chút, từ khi vào trường thì tiếng tăm về cậu ta tôi đã nghe ko ít, về tính cách thì người lạnh lùng nhất trong trường này chỉ có mỗi cậu ta thôi [ Tiểu dục ]
– mình là người có lỗi đúng ko, wangzi trước kia vốn rất vui vẻ và luôn wan tâm đến người khác nhưng chính vì mình mà…….. [ nói đến đây guigui có vẻ nghẹn ngào ]
– Lý do là gì??? [ Tiểu Dục ]
– Hả??? [ guigui nhìn Tiểu dục ngây thơ ]
– Lý do làm cậu chia tay với wangzi là gì??? [ tiểu Dục ]
– Chuyện này…….mình ko thể nói được, vì nếu nói ra thì lại thêm môt người nữa phải bận tâm suy nghĩ, đã hai người vì mình mà phải suốt ngày ăn gnủ ko yên rồi, cậu ko cần phải biết lý do đâu [ guigui cười gượng ]

– Xem ra việc cậu chia tay với wangzi chính cậu cũng là người đau khổ chứ chẳng hạnh phúc gì nhỉ [ Tiểu Dục có vẻ hiểu ra sự việc nên ko hỏi gì thêm ]
– Nhưng mà cũng thật may, bây giờ bên cạnh cậu ấy đã có người thay thế mình rồi, cũng hi vọng người đó sẽ giúp wangzi trở về con người trước kia [ guigui cời nhạt, ánh mắt nhìn về phía xa xăm ]
– Người đó là Tiểu Huân…… [ Tiểu Dục ]
– Cậu cũng biết chuyện này sao??? Thông tin của cậu quả là nhạy thật [ guigui sửng sốt ]
– Có gì đâu, nhưng cậu có chắc là wangzi thật sự thích tiểu Huân hay ko hay là chỉ để trả thù cậu [ Tiểu Dục ]
– Mình ko biết, nhưng mà dù là wangzi muốn trả thù đi nữa thì mình cũng chấp nhận vì người có lỗi là mình mà [ guigui ]
– Ngốc [ Tiểu Dục phán ột câu làm guigui nhìn cậu chăm chăm ]
– Sao cậu lại nói mình ngốc [ guigui nhíu mày ]
– Ko phải àk, chia tay với cậu ta là vì cậu có ký do chính đang và chính cậu cũng đã rất đau khổ còn gì, điều đó chứng tỏ tình yêu của cậu dành cho wangzi vẫn ko thay đổi vậy thì tại sao lại phải chấp nhận để cậu ta trả thù cậu chứ, như vậy cậu ko ngốc chứ là gì [ Tiểu Dục ]
– Nhưng mình ko còn cách nào khác, nếu mình đau khổ mà có thể để wangzi được vui thì chuyện đó cũng đáng màk [ guigui ]
– Vậy cậu có khi nào nghĩ rằng một mình cậu chấp nhận đau khổ thì thôi đi nhưng còn những người luôn quan tâm chăm sóc cậu thì sao, họ sẽ vui khi thấy cậu đau khổ àk [ Tiểu Dục ]
– Nhưng…….. [ guigui đành pó tay trước những phân tích hết sức logic của Tiểu Dục ]
– Cậu nên sống vì bản thân trước đã chỉ có như vậy thì những người quan tâm cậu mới có thể yên lòng [ Tiểu DỤc ]
– Thôi ko nói nữa, cũng sắp đến giờ vào học rồi, cậu mau về lớp đi [ Tiểu Dục đứng dậy ]
– Nèk, cảm ơn cậu. Ko ngờ chỉ mới wen biết cậu trong vòng có mấy ohút thôi mà cậu lại giải được tất cả các nút thắt trong lòng mình một cách dễ dàng như vậy, cảm ơn cậu nhiều lắm [ guigui ]
– Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà, tôi cũng chỉ góp ý thôi còn tất cả phải tùy thuộc vào trái tim của cậu kìa [ Tiểu Dục ]
– Cảm ơn cậu nhiều lắm. Chúng ta có thể làm bạn ko [ guigui ]

– Thì nãy giờ chúng ta đã là bạn rồi đấy thôi [ Tiểu DỤc nhún vai ]
– Phải ha, vậy hẹn gặp cậu sau nha [ guigui cười tươi ]
– Uhm, bye [ tiểu dục quay người bước đi còn guigui thì vẫn đang nhìn theo bóng cậu ta dần khuất xa và khẽ mỉm cười, nhưng dường như sực nhớ ra điều gì đó guigui mau chóng rút điện thoại ra và mở nguồn máy, ôi thôi trong máy cô có tất cả gần cuộc gọi nhở, tin nhắn, tất cả đều là tác phẩm của Arron và hebe , guigui gọi ngay cho hebe ]
– GUIGUI HẢ, EM ĐANG ƠJ ĐÂU VẬY [ vừa bật điện thoại lên thì tiếng hebe đã văng vẳng bên tai guigui làm cô phải để điệnt hoại ra thật xa ko thôi là thủng màng nhỉ như chơi ]
– Hjhj, em đang ơh hành lang trường nèk [ guigui cười gượng ]
– EM ko sao chứ, mà sao lại ởh đó [ hebe lo lắng ]
– Em ko sao, lúc nãy em lo nói chuyện với một người bạn mà quên mất anh chị, cho em xin lỗi nha [ guigui ]
– Bạn??? Bạn nào vậy??? [ hebe thắc mắc ]
– Một người bạn mới wen, khi nào có dịp em sẽ giới thiệu với chị sau. Thôi nha cũng sắp vào học rồi em lên lớp luôn đây [ guigui ]
– Uh, nhớ cẩn thận nha [ hebe căn dặn ]
– EM biết rồi mà. Àk mà giờ ra về chị khỏi đợi em nha, chị cư về trước cùng anh Arron đi [ guigui ]
– Sao vậy??? [ hebe ]
– KO có gì, tại hum nay đến phiên nhóm em trực nhật nên em phải ờh lại, anh chị cứ về nhà trước em sẽ về sau [ guigui ]
– Trực nhật àk, em làm nổi ko. Hay để chị cùng Arron qua hiúp em [ hebe ]
– Thôi khỏi, em làm cùng các bạn mà. CHịn khỏi lo nha, anh chị cứ về trước đi. Thôi em cúp máy nha, hẹn gặip chị sau [ gui vội cúp máy ko cho hebe kịp nói gì nữa ]
– Phù, xíu nữa là tiu rồi [ gui cất điện thoại vào túi và thở phào nhẹ nhỏm, rồi bước về lớp học, trông cô có vẻ khá hơn sau cuộc nói chuyện với Tiểu Dục ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.