Bạn đang đọc Làm Lại Từ Đầu Em Nhé: Chương 10
Guigui chạy về lớp và với vẻ mặt đã đỡ hơn trước, trông cô có vẽ thanh thản hơn và đã vơi đi phần nào sự lo lắng. Vừa bước vào lớp cô đã thấy ngay cảnh Nha Đầu và A Vỹ đang tay trong tay nói chuyện rất vui vẻ……….
– E hèm, đây là lớp học chứ ko phải chỗ tình từ đâu nhé [ guigui nói đùa ]
– …………….. [ Nha Đầu và A Vỹ bất ngờ khi thấy gui, cả hai cùng ngượng ngùng và bỏ tay nhau ra ]
– Thấy cảnh này chắc là câu chuyện giữa hai người đã thành công mĩ mãn rồi nhỉ [ guigui ngồi xuống ghế, nhìn Nha Đầu dò xét ]
– Gui này, đừng chọc mình nữa màk [ Nha Đầu ngượng chín cả mặt ]
– Thì thôi, ko đùa nữa, nhưng màk hai người được như vậy thì cũng phải đãi mình một chầu kem đi nhá, dù sao mình cũng có công tác hợp màk [ gui cười tinh nghịch ]
– Yên tâm đi tụi này ko wên pà đâu [ A Vỹ vỗ vai Gui ]
– Dĩ nhiên là ko wên rồi, hai người mà gạt tui sang một bên là bík tay [ gui dơ nắm đấm hù dọa A Vỹ ]
————-HỒI TƯỞNG————
Tại sân thượng, Nha Đầu đang rất lúng túng ko biết phải nói gì, còn A Vỹ thì vẫn bình thưởng vô tư hóng gió……………
– Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói àk, sao im re vậy??? [ A Vỹ quay sang Nha Đầu ]
– Àk thật ra thì mình…….. [ Nha Đậu ấp úng ]
– Cậu sao??? [ A Vỹ nhìn chăm chăm vào Nha Đầu làm cô đã ngượng lại thêm ngượng ]
– Mình………mình muốn hỏi cậu…….cậu…….thật ra cậu có bạn gái ko??? [ Nha Đầu dùng hết can đảm ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt A Vỹ ]
-……… Dĩ nhiên là có rồi [ A vỹ đứng hình vài giây rồi bình thản trả lời làm trái tim Nha Đầu như tan vỡ ]
– Có………..có rồi sao??? [ Nha Đầu buồn bã cúi mặt xuống như sắp khóc ]
– Uhm, mình có rất nhiều bạn gái màk, có guigui nèk, chị hebe và cả cậu nữa, đấy là chưa kể những người bạn thân lúc mình ởh mĩ đấy [ A Vỹ nói vô tư ]
– Ko….ko phải là bạn gái đó. Ý mình là người yêu cơ [ Nha Đầu gần như té ngửa khi nghe A Vỹ giải thích ]
– Người yêu??? Hjhj, chuyện này thì………..[ A Vỹ giã đầu cười trừ ]
-…………….[ Nha Đầu im lặng và đặt rất nhiều hi vọng vào câu trả lời của A Vỹ ]
– Chuyện này thì chưa. Nhưng sao cậu hỏi vậy??? [ A Vỹ ]
– A vỹ……….thật……..thật ra thì……….thì mình…..muốn nói, MÌNH THÍCH CẬU [ Nha Đầu dùng hết cang đảm nói thật lớn ]
-………….. [ A Vỹ đứng đơ ra, mặt thì chẳng biểu lộ chút cảm xúc ]
– Cậu ko thích mình sao [ Nha Đầu bùn bã trước phản ứng của A Vỹ ]
– Ko sao đâu, có lẽ là mình quá vội vàng rồi. Cậu cứ coi như là mình chưa nói gì nha, thôi mình vào lớp trước đây [ Nha Đầu rỏa bước đi trong bùn bã ]
– Khoan…..khoan đã Nha Đầu. Cậu………cậu vừa nói gì, có thể nói ình nghe lại lần nữa được ko??????? [ A Vỹ kéo tay Nha Đầu lại ]
– Mình………..mình nói là……..mình thích cậu [ Nha Đầu nói lí nhí ]
– Yah, thật…….thật ko. Mình ko mơ đấy chứ [ A Vỹ mừng rỡ ra mặt ]
– Thật…..thật mà, mình thật sự rất thích cậu, nhưng có lẽ là cậu ko thích mình……… [ Nha Đầu lắp bắp ]
– Ko, mình thích cậu lắm, thích cậu rất nhiều. Mình thích cậu từ lần đầu tiên gặp mặt cơ, nhưng mà mình cứ sợ là cậu ko thích mình nên……. [ A Vỹ chặn họng Nha Đầu nói liên hồi ]
– Thật sao, cậu thật sự thích mình sao??? [ Nha Đầu ngước mặt lên nhìn A vỸ ]
– Phải, mình thích cậu lắm. Rất thích cậu [ A Vỹ ôm chẳm lấy nha đầu ]
———-KẾT THÚC HỒI TƯỞNG———-
– Vậy thuj tụi này đi nha [ A Vỹ đứng dậy nắm lấy tay Nha Đầu ]
– Đi đâu, sắp vào học rồi màk [ guigui chỉ tay vào đồng hồ ]
– Thì đi hẹn hò bủi đầu tiên chứ đi đâu [ A Vỹ trả lời tỉnh bơ ]
– Nhưng còn trong giờ học màk [ guigui ]
– Thì có gì cậu nói giúp dùm tụi này đi. Thui bye nha [ A Vỹ kéo tay nha Đầu chạy đi ko kịp cho guigui phản ứng gì ]
– Hey, đúng là người đang yêu có khác [ guigui vừa nói xong thì wangzi từ đâu bước vào lớp làm cô giật bắn cả người, cả hai nhìn nhau, rồi wangzi lạnh lùng bỏ về chỗ ngồi ko có TH bên cạnh nha ]
– Wangzi này [ guigui dùng hết can đảm bước đến bàn của wangzi ]
– ………..[ wang nhìn gui lạnh lùng ]
– EM tặng anh cái này, anh nghe đi. [ gui mỉm cười rồi đưa cho wangzi cái Ipod mà lúc sáng cô đã nghe ]
– …………. [ vẫn ko nói lời nào, wangzi cứ nhìn guigui bằng con mắt lạnh lùng ]
– Trong đây có tất cả những bản nhạc mà trước kia anh rấ thích đấy, có thể anh nói đúng con người rồi ai cũng có lúc phải thay đổi, có thể loại nhạc anh thích ko còn như xưa nữa nhưng đôi khi nghe lại cũng chẳng sao mà, đúng ko. Anh cứ nghe thử đi, nếu ko thích thì trả lại cho em [ guigui đặt cái Ipod xuống bạn trước mặt wangzi và ko quên kèm theo một nụ cười, rồi cô bỏ về chỗ ngồi để lại wangzi bao nhiêu là dấu chấm hỉu chả hiểu việc gì đang xảy ra ]
– Guigui àk, mày làm tốt lắm [ guigui ngồi vào chỗ của mình và tự động viên bản thân ]
– Cô ta đang làm gì ko biết [ wangzi nhìn guigui chả hiểu chuyện gì ]
Anh đặt headphone vào tai và thật bất ngờ, quá khứ dường như đã dần trở về với anh, trở về những ngày tháng luôn có tiếng cười hạnh phúc của anh và gui, âm nhạc vang lên theo những giai điệu thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, những bài hát này đã lâu rồi kể từ ngày chia tay guigui anh ko còn nghe lại nữa, quá khứ tràn về với anh và làm anh nhớ đến tình cảm thật sự tận sâu trong trái tim mình, nhớ đến những giây phút nồng thắm bên người con gái mà anh đã yêu say đắm, yêu chân thành và yêu bằng cả trái tim. Anh nhìn gui từ phía sau lưng và thầm nghĩ……….
– Cô ấy có vẻ đã ốm đi rất nhiều [ wang nhìn một cách chăm chú và trong suy nghĩ của anh chỉ còn sự lo lắng chứ ko còn là sự hận thù hôm nào ]
– Anh àk [ tiếng của Tiểu huân vang lên làm suy nghĩ của wangzi vụt tắt, lại trở về với vỏ bọc lạnh lùng, anh mau chóng cất cái Ipod vào túi ]
– Sao anh về lớp màk ko nói với em làm em đi tìm nãy giờ [ Tiểu Huân tiến về phía wangzi và ko quên nhìn guigui một cái, một ánh hìn ko mấy là thân thiện ]
– Hình như lúc nãy anh đâu có ăn trưa đâu. Em có mang một cái bánh cho anh nèk, anh ăn đỡ đi ko thôi lát nữa sẽ đói lắm đấy [ Tiểu Huân đặt miếng sanwich xuống bàn và mỉm cười với wangzi ]
– Cảm ơn [ wangzi trả lời gỏn lòn rồi cằm miếng bánh lên ăn ]
– Anh àk tối nay chúng ta đi xem phim nha, nghe nói là có một bộ phim mới hay lắm đấy [ Tiểu Huân làm những cử chỉ thân mật với wangzi, cố tình để guigui nghe thấy, nhìn thấy ]
– Ko sao đâu, chẳng có việc gì phải buồn cả. Chỉ cần mình cứ là chính mình, guigui cố lên [ guigui khẽ mỉm cười và tự an ủi mình sau đó cô lấy sách vở ra xem lại bài ]
– Hứ, giả vờ ko nghe àk, để xem mày còn giả bộ nai tơ được bao lâu [ Xun liếc nhìn gui, thầm nghĩ rồi lại quay sang nhìn wangzi mỉm cười ]
– Reng…………reng………..
Tiết học lại bắt đầu, do Nha Đầu đã đi chơi cùng A Vỹ nên guigui hỉ biết ngồi học một mình mà ko có ai nói chuyện, cô chăm chú nghe giảng bài, trong lòng cô cảm thấy rất thanh thản, rất bình yên nên mọi việc trở nên rất tốt đẹp với guigui nhưng rồi đếnlúc tiếng chuông giờ ra về vang lên thì cũng là lúc Tiểu Huân và guigui sẽ gặp nhau…..
– Wangzi àk, hum nay anh cứ về trước nhà, ko cần đưa em về đâu [ tiểu Huân quay sang khóac tay wangzi ]
– Được rồi [ wangzi lạnh lùng đứng dậy xách cặp tiến về phía guigui, hành động của wangzi mới đầu làm Tiểu Huân cảm thấy lo lắng ]
– Nèk, cô có biết A Vỹ đâu ko??? [ wangzi dừng lại trước mặt guigui làm cô bất ngờ ]
– Àk cậu ấy cúp học rồi [ guigui ]
– Cúp học??? [ wangzi ]
– Cậu ấy và Nha Đầu giờ là một cặp rồi. họ cúp học để đi hẹn hò bủi đầu tiên [ guigui mỉm cười nhìn wangzi, khoảng cách của họ giờ đây có lẽ đã rút ngắn được phần nào ]
– ra vậy. thôi tôi về đây [ wangzi gật gù hiểu chuyện rồi lạnh lùng bỏ đi, còn guigui thì đứng đó nhìn theo wangzi và mỉm cười ]
– Đi theo tôi mau [ Tiểu Huân dùg đùng tức giận chạy lao tới kéo tay guigui chạy đi đến sau sân trường ]
u đối xử với wangzi làm mình ko thể ko bận tâm [ Tiểu huân ]
– Mình đối xử tốt với wangzi là vì mình đang muốn chuộc lại tất cả những lỗi lầm, những đau khổ mà mình mình đã gây ra cho anh ấy, đợi đến khi nào mình cảm thấy thật thanh thản trong lòng và đợi đến lúc wangzi trở về con người thật của anh ấy thì lúc đó mình sẽ ra đi, vĩnh viễn ko bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa [ guigui ]
– Thật ko??? [ Tiểu Huân nhìn guigui bằng ánh mắt nghi ngờ ]
– Mình ko nói dối cậu đâu, lẽ ra chuyện này mình muốn giữ kính trong lòng cho đến khi mọi chuyện đâu vào đấy rồi mình sẽ âm thầm ra đi, ý định này của mình chưa co ai biết cả, ngay cả những người thân của mình cũng vậy [ guigui ]
– Vậy tại sao cậu lạu nói ình biết [Tiểu Huân ]
– Vì mình ko muốn cậu lo lắng về mối quan hệ giữa mình và wangzi, hãy ình thời gian, khi mọi việc đã đâu vào đấy mình sẽ tự động ra đi trong âm thầm, mình hứa với cậu đấy [ guigui nhìn tiểu Huân chân thành ]
– Nhưng cậu có nghĩ rằng những hành động của cậu sẽ lại một lần nữa làm lay động trái tim wangzi ko?? Cứ cho rằng cậu ko có ý định quay về với anh ấy nhưng rồi sẽ ra sao nếu khi con người thật của anh ấy quay trở lại mà lúc đó cậu lại một lần nữa bỏ đi ko một lý do, đến lúc đó cậu có nghĩ mọi chuyện sẽ còn tồi tệ đến mức nào ko??? Wangzi, anh ấy rồi sẽ ra sao khi chuyện đau buồn của quá khứ lại một lần nữa tiếp diễn với anh ấy. [ Tiểu Huân ]
– mình……..nhưng mình ko còn cách nào khác. Mình chỉ muốn giúp wangzi tìm lại chính con người của anh ấy mà thôi [ guigui ko kiềm được nước mắt khi nghe những câu nói của Tiểu Huân ]
– Chuyện đó để mình lo, mình là người yêu của anh ấy và việc tìm lại con người thật của anh ấy sẽ do mình làm. Cậu ko cần phải lo lắng, điều mà cậu có thể làm cho wangzi bây giờ đó chính là hãy để anh ấy đừng nhìn thấy bất cứ hi vọng nào ở cậu, nếu ko anh ấy sẽ lại hi vọng để rồi thất vọng và cả ba chúng ta chẳng ai cảm thấy vui cả [ Tiểu Huân cố nhấn mạnh hai chứ “người yêu” để làm guigui đau lòng ]
– Phải rồi, có lẽ mình đã lo chuyện bao đồng rồi, wangzi còn có cậu, nếu như anh ấy thật sự yêu cậu thì chắc chắn anh ấy sẽ vì cậu mà thay đổi [ Guigui dường như đã bị những lời nói của Tiểu Huân thuyết phục ]
– Nếu như…….ko có nếu như mà là wangzi thật sự yêu mình, anh ấy rất yêu mình, vậy nên……..cẫu biết phải làm vì rồi chứ? [ Tiểu huân nói một cách khẳng định ]
– Mình hiểu rồi [ guigui nói giọng yếu ớt ]
– Cảm ơn cậu guigui, cậu thực sự là một cô gái tốt, mình mong cậu rồi sẽ tìm được một người thật sự thích hợp với mình [ Tiủ Huân nắm lấy tay guigui nhìn cô mỉm cười ]
– Nếu ko có chuyện gì nữa thì mình về trước đây, có lẽ chị mình đang rất lo lắng [ guigui ]
– Uh, vậy cậu về cẩn thận nhé [ Tiểu Huân ]
-……….. [ guigui rút tay ra khỏi bàn tay của Tểu Huân rồi quay người bước đi, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má ]
– Đúng là đồ ngốc, cở như cô mà muốn tranh wangzi với tôi àk, đợi kiếp sau đi [ TIểu huân nở một nụ cười tự mãn sau khi guigui đã đi khuất, ánh mắt của cô bây giờ làm người khác phải run sợ, cô quay người bước đi ]
Câu chuyện tưởng chừng đã kết thúc và chỉ có hai người là Tiểu huân và guigui biết rõ nhưng vô tình cuộc nói chuyện giữa họ đã để cho người thứ ba nghe được, chàng trai núp sau lùm cây nãy giờ đã nghe tất tần tật cuộc đối thoại của Tiểu Huân với guigui và cũng đã nhìn thấy được âm mưu thật sự của Tiểu Huân, anh mỉm cười nhìn theo bóng tiểu huân rồi cũng bước đi. Chàng trai đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là người bạn mà guigui mới wen chưa đầy một ngày_Tiểu Dục.
—————
Guigui sau khi bỏ đi thì cô ko về nhà mà đi lang thang khắp nơi, cô ko muốn để hebe hay Arron nhìn thấy vẻ mặt của cô ngay bây giờ. Nước mặt cô ko thể nào dừng lại được, nó cứ rơi và rơi mãi, trời bắt đầu mưa, một cơn mưa rất lớn và kéo dài, nước mưa hòa vào nước mắt của guigui, ông trời như đang đưa vòng tay ra ông lấy và an ủi cô gái đang đau khổ này, guigui mệt mỏi và ngồi phịch xuống thảm cỏ trong công viên, cô cúi gầm mặt xuống đất, tay chân buông xỏa ra như muốn để nước mưa cuốn trôi đi tất cả, từ phía sau có tiếng bước chân đang tiến về phía guigui và một cây dù bỗng xuất hiện che cho cô khỏi ước………
– Trời mưa lớn thế này mà cậu ở đây làm gì thế, hay là cậu muốn lợi dụng trời mưa để che đi nước mắt của cậu àk [ một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt leên vai guigui ]
– Tiểu Dục, cậu…… [ guigui ngẩng đầu lên và thật bất ngờ khi người đứng trước mặt cô lại là Tiểu Dục ]
– Đứng dậy nào, đừng ngồi như vầy nữa ko thôi có ai đi qua trông thấy lại tưởng là tôi ăn hiếp cậu đấy [ Tiểu Dục mỉm cười đỡ guigui đứng dậy ]
– Sao cậu lại ở đây [ guigui nói mà giọng có vẻ đã khàn đi vì khóc quá nhiều ]
– Thì đây là đường về nhà tôi mà. [ Tiêu Dục trả lời bình thản ]
– CÒn cậu sao lại ở đây??? [ Tiểu Dục dù đã biết câu trả lời nhưng vẫ cố tình hỏi ]
– Mình……..mình…… [ chính xác thì guigui cũng ko biết lý do vì sao cô lại ở đây ]
– Thôi dù sao cũng sắp đến nhà tôi rồi, cậu theo tôi về đó đi còn hong khô quần áo nữa [ Tiểu Dục ]
– Nhưng……….. [ guigui băn khoăn ]
– ko thích àk, vậy để tôi đưa cậu về nhà [ Tiểu Dục ]
– Ko………….mình ko muốn về nhà, đưa mình về nhà của cậu đi [ guigui]
– Vậy thì đi [ Tiểu Dục mỉm cười như biết trước câu trả lời của guigui ]
Tại nhà Tiểu Dục……
– Cậu ngồi đi để tôi đi lấy khăn rồi bật lò sưởi lên [ Tiểu Dục mời guigui ngồi rồi bước vào trong ]
-…………… [ guigui ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách và nhìn ngắm xung quanh ]
– uống trà đi cho ấm [ Tiểu Dục đưa cho guigui chiếc khăn và tách trà rồi đi bật lò sưởi lên ]
– Cậu sống ở đây một mình sao??? [ guigui nhận lấy tách trà hỏi ]
– Phải. Tôi sống một mình đã năm rồi , lúc trước thì có quản gia sống chung nhưng bây giờ ông ấy mất rồi [ Tiểu Dục sau khi bật lò sưởi lên thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện với guigui ]
– Vậy còn pa mẹ cậu đâu?? [ guigui thắc mắc ]
– Họ sống ở Luân Đôn để tiện cho việc làm ăn của họ [ Tiểu Dục trả lời và ánh mắt thoáng buồn ]
– Thế sao cậu lại ko ở cùng họ, về đây làm gì để phải sống một mình [ guigui ]
– Tôi ko thích và lại tôi muốn được tự do và cần ko gian của riêng mình đến mới quyết định sang đây [ Tiểu Dục ]
– Nói vậy cậu sống ỏ đây một mình cũng khá lâu rồi, vậy lúc trước cậu học ở đâu, hình như cậu là học sinh mới mà [ guigui ]
– Lúc trước àk, năm trước tôi học tại trường Keen lấy đại tên thôi nhưng học được năm thì nghỉ đến bây giờ [ Tiểu Dục ]
– Tại sao??? [ guigui tò mò ]
– Vì tôi muốn được nghỉ ngơi nên mới tự động xin thôi học rồi đi du lịch vòng quanh thế giới suốt hai năm [ tiểu dục trả lời bình thản ]
– HẢ???? [ guigui trố mắt nhìn Tiểu Dục ]
– Làm gì mà ngạc nhiên vậy [ Tiểu Dục chau mày nhìn guigui ]
– Nói vậy cậu hơn tôi tuổi rồi còn gì [ guigui đưa ngón tay lên ]
– RỒi sao???? [ Tiểu Dục ]
– ko…….ko sao, chỉ hơi bất ngờ thôi. Mà cậu đúng là thoải mái thiệt muốn học thì học muốn nghĩ thì nghĩ [ guigui cười huề ]
– Nèk nãy giờ cậu điều tra tôi đấy àk, sao cứ hỏi về tôi ko thế [ Tiểu Dục nhìn trừng trừng vào guigui ]
– hjhj, nếu ko nói chuyện đó thì biết làm gì để kéo dài thời gian đây [ guigui cười bùn ]
– Kéo dài thời gian??? Cậu muốn làm gì đây??? [ Tiểu ục nhìn guigui nghi ngờ ]
– Chỉ là mình….mình ko muốn về nhà thôi màk [ guigui ấp úng ]
– Nhưng như vậy thì người hà của cậu sẽ lo lắng đấy [ Tiểu Dục ]
– Về nhà chỉ càng làm họ lo lắng thêm thôi [ guigui thở dài ]
– nhưng nói trước nhá, cậu ko được ở lại đây đâu đấy [ Tiểu Dục ]
– Nhà cậu rộng thế này mà ko có phòng trống sao???? Cho mình ở nhớ một đêm đi mà [ guigui chấp tay van xin ]
– Cậu có phải là con gái ko vậy?? Nghĩ sao mà dám xin ở lại nhà một người con trai chỉ mớ wen chưa tới một ngày chứ [ Tiểu Dục chau mày ]
– Có sao đâu, hai người hai phong riêng mà, lo gì. Xin cậu đó ình ởh nhớ đêm nay đi [ guigui làm cặp mắt cún con nhìn Tiểu Dục ]
– Ko được là ko được. thôi trời cũng tạnh mưa rồi, cậu đứng dậy đi tôi ấy xe chở cậu về nhà [ Tiểu Dục nói dứt khoát ]
– Thôi được rồi, được rồi. Cậu ko cho tôi ởh lại thì thôi, tôi về đây, khỏi chở mất công, tôi tự về được, bye bye [ guigui đứng dậy vẻ mặt u sầu rồi bước ra cửa ]
– Nhớ về thẳng nhà đấy nhá [ Tiểu Dục căn dặn ]
– Biết rồi [ guigui mở cổng rồi tiếp tiục đi lang thang khắp nơi ]