Bạn đang đọc Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! – Chương 2: Ở Cùng Mẹ!
Dương Yên Nhi bị bà đẩy vào trong phòng thay đồ, Tâm Ly tự tay thay bộ váy cho cô bé.
Yên Nhi lần đầu được mẹ săn sóc, cô bé rất vui, chỉ mong thời gian có thể ngưng động mãi ở khoảnh khắc này.
Tâm Ly dẫn Yên Nhi ra quầy tính tiền, nhân viên ở đây đều mừng ra mặt khi shop đang ế mà lại đón tiếp được khách sộp.
Thái độ niềm nỡ, nhận thấy tấm thẻ đen thanh toán.
– Ở đây có khăn ướt, dây thun và lược chải tóc không?
Tâm Ly hỏi các nhân viên xung quanh.
Nhân viên của tiệm đang số là con gái, mà con gái thì lúc nào trong túi đồ cũng có sẵn những thứ đấy.
Một nhân viên trong số đó lấy ra đưa cho bà.
– Cô cột tóc, lau mặt con bé dùm tôi được chứ? Tôi sẽ tiếp thêm một trăm đô.
Tâm Ly không hề đón nhận những thứ bản thân yêu cầu, mà nhờ nhân viên làm giúp mình.
Bà nào biết cột tóc cho con nít cơ chứ.
Nữ nhân viên đương nhiên đồng ý, chỉ làm vài việc lặt vặt thôi mà được hẳn hai ngày lương ở đây, tội gì mà không làm?
– Muốn mẹ làm, muốn mẹ làm cơ.
Dương Yên Nhi cứ cựa quậy, không chịu hợp tác.
Nữ nhân viên cũng phải bó tay.
Khuôn mặt áy náy nhìn về phía Tâm Ly, như muốn giao lại công việc này cho bà.
– Phiền phức.
Tâm Ly ngoài mặt chửi rủa, nhưng vẫn đi đến cột tóc cho Yên Nhi.
Lần này cô bé ngồi im thin thít, không hề nhúc nhích một tí nào.
Vốn định nhờ nhân viên thắt bím tóc các kiểu cho đẹp, thế mà nhóc con này chỉ muốn bà làm.
Tâm Ly đành cột đại lên hai bím tóc hai chùm cho cô bé.
Dù vậy cũng không ngăn cản được vẻ xinh xắn, đáng yêu của Yên Nhi.
Tâm Ly dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Bà lau hơi thô lỗ một tí, nhưng cô bé lại chẳng la ó một chút nào.
Khuôn mặt sạch sẽ, ngũ quan của Yên Nhi bắt đầu lộ diện, Hai chiếc má bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, long lanh, môi hình trái tim hồng hào tự nhiên, cái mũi cao hài hoà với khuôn mặt.
Tâm Ly nghĩ thầm trong lòng: Chắc mẹ của nhóc con rất xinh đẹp mới có thể tạo ra một cô bé đáng yêu như thế này.
– Chúng ta đến khu vui chơi được không ạ?
Tâm Ly không trả lời, mà nắm tay Yên Nhi ra xe, Theo lời chỉ dẫn của cô bé mà chạy đến khu chơi gần đấy.
Hôm nay nơi này khai trương, trẻ con dưới mười tuổi đều được chơi miễn phí các trò chơi.
Yên Nhi không có nhìu tiền, trước khi thuê một người mẹ giả này cô đã tìm hiểu rất kĩ.
Yên Nhi vẻ mặt vui sướng, chơi từng trò chơi, nào là ngựa gỗ, đua xe, nhà phao…Trong suốt quá trình chỉ có một mình bé chơi, mẹ thì đứng bên ngoài quan sát, bé cũng không đòi hỏi nhiều bởi Tâm Ly chịu đến nơi ồn ào náo nhiệt này là đã quý hoá lắm rồi.
Tâm Ly thấy điều này cũng thú vị, bà lấy điện thoại chụp một tấm hình về cô bé, không biết chụp để làm gì nhưng mà bà vẫn muốn chụp.
Trong ảnh, Yên Nhi đang ngồi đu quay với các bạn nhỏ đồng trang lứa, khuôn mặt khoái chí cười toe toét.
Tâm Ly nhìn ảnh rồi bất giác mỉm cười.
Chơi đến trò cuối cùng Yên Nhi cũng đã thắm mệt, theo đồng hồ sinh học cô đoán bây giờ cũng đã đến giấc chiều.
Ở nhà còn có bà ngoại, cô không thể chơi được nữa.
Về nhà còn phải hoàn thành bài tập làm văn chỉ mới viết được phần mở bài, ngày mai còn kịp nộp cho cô giáo.
– Mẹ đưa con đến chỗ lúc sáng được không ạ?
Không phải nói là một ngày sao? Chỉ mới nữa ngày trôi qua mà đã đòi về?
Vài suy nghĩ vu vơ hiện lên trong đầu bà, rất nhanh đều bị đánh bay.
Tâm Ly gật dầu, đưa cô bé về lại chỗ lúc sáng họ gặp nhau.
Cô mở cửa xe bước xuống, nói vài lời với mẹ.
– Ngày mốt ba giờ chiều mẹ nhớ đến trường Zen họp phụ huynh cho con nha!
Yên Nhi nói xong, liền đâm đầu chạy một mạch vào một con hẽm.
Mà không hề biết đằng sau lưng cô, chiếc xe hơi của Tâm Ly vẫn đang bám theo đến tận nhà.
– Bà ơi.
– Tiểu Nhi về rồi đấy hả? Sáng giờ cháu đi đâu thế!
– Bí mật ạ…hihi.
Tiếng nói non nớt, cất tiếng gọi bà ngoại đang lụi cụi quét sân.
Sau đó lại cũng bà nói chuyện, vui đùa.
Nhìn hai bà cháu quấn quýt, trong lòng Tâm Ly như được chảy qua một dòng nước ấm, bà phất tay bảo tài xế lái xe về nhà nghỉ ngơi.
[…]
Thấm thoát đã đến ngày họp phụ huynh của Yên Nhi.
Cô bé đến trước cổng trường chờ đợi người mẹ kia đến.
Các bạn học được mẹ dắt tay vào trong trường khiến Yên Nhi hơi ganh tị.
– A….mẹ.
Chiếc xe ô tô Maybach sang chảnh của Tâm Ly dừng hẳn trước cổng trường.
Trở thành tâm điểm ở nơi này.
Bà bước xuống xe, đi đến trước mặt cô bé.
Trường Zen được chia làm ba cấp bậc khác nhau.
Một cấp dành cho con nhà giàu, có tiếng, có tiền.
Một cấp dành cho con nhà khá giả, hơi có điều kiện, và cấp còn lại là dành cho những đứa trẻ giống như Yên Nhi.
Được nhà nước trợ cấp.
Hai người cùng nhau đi vào, ai cũng đổ dồn con mắt nhìn về phía Tâm Ly.
Chê trách bà đủ điều, khi bản thân trông rất giàu có thế mà lại để con gái của mình học ở cấp tồi tàn này.
Bà cũng không quan tâm mấy lời xỉa xói đó.
Yên Nhi do dự nắm lấy tay của Tâm Ly.
Bởi vì chỉ có như vậy thì họ mới giống một cặp mẹ con thật sự.
Bà khó chịu lườm Yên Nhi một phát, nhưng bà vẫn như những lần trước.
Ngoài mặt một đằng mà hành động một nẻo, để mặt cho cô bé nắm lấy, để cho Tiểu Nhi nắm tay mình dắt đi đến lớp.
Lần đầu cậu được mẹ đến hợp phụ huynh Yên Nhi cực kì, cực kì vui sướng, cứ cười tủm tỉm, phớ lớ mãi thôi.
Các bạn học xung quanh chụm lại bàn tán sôi nổi về mẹ của cô.
– Xem kìa, sau ba lần họp phụ huynh vắng mặt thì mẹ Tiểu Nhi cũng đến rồi kìa.
– Mẹ cậu ấy đẹp quá!
– Đây là lần đầu tiên mình được gặp mẹ của Tiểu Nhi!
– Hèn gì Tiểu Nhi lại xinh đẹp như vậy.
Thì ra là giống mẹ.
……..
Tâm Ly cùng nghe được cuộc trò truyện của lũ trẻ, trong lòng bà hiện ra rất nhiều nghi vấn về mẹ của cô bé.
Nhưng bà cũng không nhiều chuyện làm gì, vì chỉ cần nốt hôm nay thôi là không còn gặp lại được cô bé nữa rồi.
Dương Yên Nhi cuối cùng cũng dẫn được mẹ đến trước lớp.
Bữa họp phụ huynh sắp sửa bắt đầu rồi.
Cô giáo đang chuẩn bị, trang trí bảng lớp học.
Tâm Ly khó chịu ngồi xuống bàn học thứ hai, dãy đầu tiền theo lời của cô bé.
Lúc này cô giáo bước cầm một tập bài thi để lên bàn.
Đọc tên từng em học sinh để ba mẹ lên nhận về.
Cứ lần lượt, lần lượt từng người.
– Phụ huynh em Dương Yên Nhi.
Cuối cùng cũng đến tên của cô được vang lên.
Nhưng cô giáo đã đọc tên được ba lần mà vẫn chưa thấy ai lên nhận.
Yên Nhi đứng bên ngoài lo lắng sốt ruột ra hiệu cho Tâm Ly.
Phải một lúc sau bà mới kịp phát giác.
Vội lên bục nhận bài kiểm tra.
Thật là, có người mẹ nào như cô, đến tên con mình mà cũng không nhớ!
Đây là suy nghĩ của các phụ huynh khác nghĩ về Tâm Ly.
Nhưng vì từ lúc gặp nhau rồi tiếp xúc, bà còn chưa một lần mở miệng hỏi thông tin gì về cô.
Mà cô cũng không hề nói với bà.
Tâm Ly nhìn bài kiểm tra toán và tiếng anh của Yên Nhi đều đạt điểm tối đa.
Không hề thấp một tí nào.
Cớ sao cô nhóc không để mẹ thật của mình đi họp chứ?
Tuy rằng Tâm Ly không phải là mẹ ruột của Yên Nhi, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác rất đỗi tự hào mà trước nay chưa từng có.
LIKE – THEO DÕI – VOTE CHO MÌNH NHA!.